Sư Tôn Của Ta Là Một Tiểu Hài Tử??
Chương 89: Động phòng
Kiều Trang
26/08/2021
…
- Sư tôn, đêm xuân nhất khắc trị thiên kim. Huống chi, đêm còn dài !
Cơ Hàn cắn cắn bên tai đã đỏ lự của Lăng Xuyên mà thì thầm. Sau đó hắn lại tiếp tục hôn lên từng tấc da thịt nõn nà trên mặt y, rồi lại cạy mở đôi môi mọng đỏ ửng hút lấy nước bọt ngọt nị bên trong. Môi lưỡi giao triền vang liên tiếng " lẹp bẹp " ái muội, sợi chỉ bạc nuốt không kịp mà chảy xuống cần cổ thon dài.
Hắn hôn đến thỏa thích, hôn đến suồng sã như muốn phát tiết hết tình cảm đã chôn giấu bao nhiêu năm. Tách ra cho y lấy lại hô hấp, sau đó nhìn gương mặt minh mị động lòng người được bao phủ bởi tóc đen vô cùng dụ hoặc, hắn rũ mắt nhìn, nụ hôn càng thêm dịu dàng.
Đồ đã bị cởi vơi nửa lộ ra bờ ngực phẳng trắng nõn cùng 2 khỏa thù du bị kíƈɦ ṭɦíƈɦ mà đã cứng, đỏ như máu.
- Ưm… hư…
Lúc này vì bị dược lực tri phối, Lăng Xuyên không thể khống chế được mà lộ ra từng tiếng rêи ɾỉ trầm thấp ái muội. Gương mặt vì động tình mà trở nên hồng hào câu hồn đoạt phách người phía trên.
- Sư tôn…
Cơ Hàn lần xuống lột luôn nội khố vướng víu, y phục của hắn cũng chả biết cởi từ lúc nào. Hắn vừa dùng lưỡi trêu đùa khỏa thù du trên ngực y, tay thì xuống phía dưới nắm lấu tiểu Lăng Xuyên bắt đầu lộng.
Lăng Xuyên hô hấp càng lúc càng khó, y chỉ có thể mở miệng thở dốc.
Đến khi phát tiết hết lên tay của hắn, Cơ Hàn dùng luôn **** **** đặc sệt làm chất bôi trơn đi vào cửa động xinh đẹp đang đóng mở.
- A…không được… đừng…ha…
Đôi chân thon dài muốn khép lại nhưng lại bị cánh tay hữu lực đẩy ra, cửa động thít càng chặt cứ như muốn cắt đứt luôn ngón tay của hắn.
- Sư tôn… thả lỏng… thả lòng nào…
Đôi mắt của hắn tối sầm lại, hắn nhìn ngắm người phía dưới vì bị xâm phạm mà vặn vẹo cơ thể. Cánh tay bị trói đã bắt đầu có vết đỏ, đôi mắt ừng ựng như muốn khóc, miệng miềm không ngừng thở dốc.
Đúng là cảnh đẹp ý vui.
Hắn lại cúi xuống hôn y, một ngón, hai ngón, ba ngón. Khi sắp đến cao trào thì hắn lại rút ra khiến huyệt động trống rỗng. Gương mặt của Lăng Xuyên lôn ra vẻ mất mát nhưng lại cứ cố cắn chặt răng. Tất thảy đều bị Cơ Hàn nhìn thấy.
Hắn nhếch môi, dùng trụ thịt của mình trọc trọc trêu đùa bên ngoài mãi không chịu đi vào. Hắn thì vẫn còn một chút một chút tia lí trí bé bằng hạt mè. Nhưng Lăng Xuyên bị xuân dược quấy phá nào còn lí trí nữa. Y chỉ theo bản năng cắn chặt răng để không một tiếng động gì lọt được ra ngoài.
- Chậc… có vẻ thuốc cũng không mạnh cho lắm…
Sau đó hắn lại lôi từ đâu ra một viên thuốc, ném vào miệng mình sau đó cạy mở đôi môi đang bị cắn đến nhỏ máu kia.
Lúc trước thì rêи ɾỉ thở dốc, bây giờ thì răng cắn chặt vào nhau làm hắn phải tách mãi mới được.
- Ưm… không…
Lời nói ra lúc này chỉ như tiếng rêи ɾỉ như mời gọi người xâm phạm.
Đợi một lúc, dược lực bắt đầu tăng lên. Cơ thể y nhiễm lên một tầng sắc hồng kiều mị, từng vết hôn cắn rải rác trên làm da càng thêm nổi bật.
Hắn lại tiếp tục trêu đùa *** ***** đang đóng mở.
Được một lúc, hắn rốt cuộc nghe tiếng rêи ɾỉ ngắt quãng.
- Xin… ngươi… đi… vào… thật nóng…ha…
‘’ Phựt ‘’ một tiếng, sợi dây lí trí cuối cùng chỉ vì câu nói này mà đứt. Hắn tiến quân thần tốc đi thẳng vào *** ***** kia. Khi đi vào hết hắn thoải mái đến nỗi kinh hô một tiếng. Không đợi y thích ứng mà bât đầu động hông.
Hai thân ảnh tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ dán sát vào nhau không một khe hở, va chạm cực nhanh khoảng vài trăm cái, hắn liền thay đổi một tư thế khác sau đó lại làm tiếp.
Đến khi y xuất ra hai lần rồi hắn mới chịu bắn hết tinh hoa vào trong cơ thể y. Tức khắc cơ thể Lăng Xuyên sụi lơ.
Hắn vẫn không thỏa mãn mà thổi hơi vào tai y.
- Sư tôn… chúng ta song tu đi ! Song tu sẽ càng kíƈɦ ṭɦíƈɦ hơn !
Cái gọi là song tu, theo truyền thống thì chính là đưa nguyên thần của mình vào dò sét khắp nơi trong cơ thể. Khi đó sẽ càng kíƈɦ ṭɦíƈɦ hơn khi làm bên ngoài.
Hai nguyên thần chỉ cần gặp nhau và chạm tay vào nhau để truyền linh lực, đó là nguyên thần song tu. Có thể tăng cao tu vi, củng cố tu vi.
Đó là điều mà mà các đạo lữ nên làm với nhau, hay lô đỉnh. Chỉ cần muốn nhanh chóng tăng tu vi thì đây chính là đường tắt dễ nhất.
Cơ Hàn không đợi người phía dưới có đồng ý hay không. Chính hắn niệm pháp quyết, xuất nguyên thần dò sét vào trong đan điền của y. Tuy hiện tại Lăng Xuyên bị áp chế thành người bình thường nhưng chỉ là không dùng được linh lực. Tu vi vẫn là Hợp Thể sơ kì.
Nhìn thấy tiểu nguyên thần của Lăng Xuyên đang ngủ trên một bông hoa anh đào, nguyên thần của hắn bay tới gần thì tiểu Lăng Xuyên kia mở mắt.
Đôi mắt xanh nước biển trong veo nhìn chằm chằm kẻ lạ tới, gương mặt sữa phúng phính mù mịt không biết gì. Nhìn thì giống Lăng Xuyên lúc còn nhỏ, nhưng đứa này có vẻ… béo hơn.
Bốn mắt của hai tiểu nguyên thần nhìn nhau, sau đó tiểu Cơ Hàn động trước, thả mình xuống bông hoa, tự nhiên giang tay ôm lấy tiểu Lăng Xuyên nọ làm nó giật mình muốn tránh xa. Nhưng lực của tiểu Cơ Hàn rất lớn, ôm rất chặt, sau đó bắt đầu truyền linh lực.
Phía trong là thế nhưng bên ngoài lại vô cùng kíƈɦ ṭɦíƈɦ, phong phú, độc lạ…
- A a a… không chịu được nữa… a…dừng lại…
- Sư tôn… chúng ta đang song tu, không thể dừng.
Hắn để y ngồi phía trên mình, trụ thịt từ phía dưới đâm lên lại càng thêm sâu. Đầu y dựa vào vai hắn, hai người dán chặt vào nhau mà động hông. Trên vai trên cổ của Cơ Hàn đã có mấy dấu răng, lưng cũng bị cào xước một mảng mà vẫn không biết đau là gì, lại càng thêm kịch liệt làm hơn.
…
Song tu muốn ngất cũng ngất không được, y chỉ có thể không ngừng chạy trốn nhưng luôn thất bại, mỗi lần như vậy là lại bị thô bạo làm hơn. Y còn vứt mặt mũi khóc lóc cầu xin mãi hắn mới chịu tha cho. Khi Cơ Hàn xuất lần thứ 5 thì mới chịu rút nguyên thần về. Cơ thể Lăng Xuyên ngã xuống như con diều đứt dây không động đậy gì nữa. Nếu như không phải y là tu sĩ thì rất có thể bây giờ đã không còn hơi thở.
Cơ Hàn nhìn sắc trời, cũng đã tới giờ dần, sắp đến giờ thượng triều nhưng hôm nay được nghỉ vì là đại hôn của hắn. Hắn có thể nghỉ ba ngày không lên triều.
Cơ Hàn bế người yêu của mình lên, vì quá kiệt sức nên y ngất luôn rồi. Gương mặt vẫn còn sắc xuân, đuôi mắt đỏ ửng vid khóc, đôi môi đỏ au bị xước mất mấy miếng da. Cơ thể trần trụi chi chết vết hoa ái đỏ đỏ tím tím. Cơ Hàn suýt chút nữa là không kìm lòng được lại tiếp tục vật y xuống làm tiếp.
Hắn đi tới dục trì, dùng nước nóng trong dục trì tắm rửa cho y mà mình. Sạch sẽ rồi thì mới ôm y về ngủ.
Lúc trước Lăng Hải Minh đưa cho hắn một lọ thuốc. Có nói cho dù là hắn uống hay y uống thì một trong hai người sẽ hoài thai. Hắn rất kinh ngạc nhưng nhiều honq là vui mừng. Lúc đó Lăng Hải Minh nói.
- Ta muốn Lăng gia có người nối dõi ! Ta thân là trưởng môn một phái, không tâm tư đâu mà lo chuyện này. Lăng gia hiện tại chỉ còn 2 thúc cháu chúng ta. ngươi nhất định phải bảo vệ huyết mạch cuối cùng của Lăng gia chúng ta, cũng là huyết mạch của ngươi.
Lời nói cuối cùng của Lăng Hải Minh hắn không hiểu nhưng vẫn nhận. Sau đó còn được tặng kèm thêm một câu.
- Ngươi yên tâm, một khi đã hoài thai thì sẽ không thể nào sảy được, cho dù có vận động mạnh đến đâu !
Y nháy mắt một cái tinh nghịch với Cơ Hàn rồi biến mất tăm không thấy tăm hơi.
…
- Sư tôn, hài tử… người có hài tử chưa… nếu mà vẫn chưa có thì chúng ta sẽ lại tiếp tục cho đến khi nào có thì thôi. Lúc đó người muốn rời xa ta cũng không được, chỉ cần có hài tử níu kéo, người không thoát được.
- Ta cần sư tôn ! Sư tôn sẽ không thể rời bỏ ta một lần nào nữa ! Không thể !
- Sư tôn, đêm xuân nhất khắc trị thiên kim. Huống chi, đêm còn dài !
Cơ Hàn cắn cắn bên tai đã đỏ lự của Lăng Xuyên mà thì thầm. Sau đó hắn lại tiếp tục hôn lên từng tấc da thịt nõn nà trên mặt y, rồi lại cạy mở đôi môi mọng đỏ ửng hút lấy nước bọt ngọt nị bên trong. Môi lưỡi giao triền vang liên tiếng " lẹp bẹp " ái muội, sợi chỉ bạc nuốt không kịp mà chảy xuống cần cổ thon dài.
Hắn hôn đến thỏa thích, hôn đến suồng sã như muốn phát tiết hết tình cảm đã chôn giấu bao nhiêu năm. Tách ra cho y lấy lại hô hấp, sau đó nhìn gương mặt minh mị động lòng người được bao phủ bởi tóc đen vô cùng dụ hoặc, hắn rũ mắt nhìn, nụ hôn càng thêm dịu dàng.
Đồ đã bị cởi vơi nửa lộ ra bờ ngực phẳng trắng nõn cùng 2 khỏa thù du bị kíƈɦ ṭɦíƈɦ mà đã cứng, đỏ như máu.
- Ưm… hư…
Lúc này vì bị dược lực tri phối, Lăng Xuyên không thể khống chế được mà lộ ra từng tiếng rêи ɾỉ trầm thấp ái muội. Gương mặt vì động tình mà trở nên hồng hào câu hồn đoạt phách người phía trên.
- Sư tôn…
Cơ Hàn lần xuống lột luôn nội khố vướng víu, y phục của hắn cũng chả biết cởi từ lúc nào. Hắn vừa dùng lưỡi trêu đùa khỏa thù du trên ngực y, tay thì xuống phía dưới nắm lấu tiểu Lăng Xuyên bắt đầu lộng.
Lăng Xuyên hô hấp càng lúc càng khó, y chỉ có thể mở miệng thở dốc.
Đến khi phát tiết hết lên tay của hắn, Cơ Hàn dùng luôn **** **** đặc sệt làm chất bôi trơn đi vào cửa động xinh đẹp đang đóng mở.
- A…không được… đừng…ha…
Đôi chân thon dài muốn khép lại nhưng lại bị cánh tay hữu lực đẩy ra, cửa động thít càng chặt cứ như muốn cắt đứt luôn ngón tay của hắn.
- Sư tôn… thả lỏng… thả lòng nào…
Đôi mắt của hắn tối sầm lại, hắn nhìn ngắm người phía dưới vì bị xâm phạm mà vặn vẹo cơ thể. Cánh tay bị trói đã bắt đầu có vết đỏ, đôi mắt ừng ựng như muốn khóc, miệng miềm không ngừng thở dốc.
Đúng là cảnh đẹp ý vui.
Hắn lại cúi xuống hôn y, một ngón, hai ngón, ba ngón. Khi sắp đến cao trào thì hắn lại rút ra khiến huyệt động trống rỗng. Gương mặt của Lăng Xuyên lôn ra vẻ mất mát nhưng lại cứ cố cắn chặt răng. Tất thảy đều bị Cơ Hàn nhìn thấy.
Hắn nhếch môi, dùng trụ thịt của mình trọc trọc trêu đùa bên ngoài mãi không chịu đi vào. Hắn thì vẫn còn một chút một chút tia lí trí bé bằng hạt mè. Nhưng Lăng Xuyên bị xuân dược quấy phá nào còn lí trí nữa. Y chỉ theo bản năng cắn chặt răng để không một tiếng động gì lọt được ra ngoài.
- Chậc… có vẻ thuốc cũng không mạnh cho lắm…
Sau đó hắn lại lôi từ đâu ra một viên thuốc, ném vào miệng mình sau đó cạy mở đôi môi đang bị cắn đến nhỏ máu kia.
Lúc trước thì rêи ɾỉ thở dốc, bây giờ thì răng cắn chặt vào nhau làm hắn phải tách mãi mới được.
- Ưm… không…
Lời nói ra lúc này chỉ như tiếng rêи ɾỉ như mời gọi người xâm phạm.
Đợi một lúc, dược lực bắt đầu tăng lên. Cơ thể y nhiễm lên một tầng sắc hồng kiều mị, từng vết hôn cắn rải rác trên làm da càng thêm nổi bật.
Hắn lại tiếp tục trêu đùa *** ***** đang đóng mở.
Được một lúc, hắn rốt cuộc nghe tiếng rêи ɾỉ ngắt quãng.
- Xin… ngươi… đi… vào… thật nóng…ha…
‘’ Phựt ‘’ một tiếng, sợi dây lí trí cuối cùng chỉ vì câu nói này mà đứt. Hắn tiến quân thần tốc đi thẳng vào *** ***** kia. Khi đi vào hết hắn thoải mái đến nỗi kinh hô một tiếng. Không đợi y thích ứng mà bât đầu động hông.
Hai thân ảnh tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ dán sát vào nhau không một khe hở, va chạm cực nhanh khoảng vài trăm cái, hắn liền thay đổi một tư thế khác sau đó lại làm tiếp.
Đến khi y xuất ra hai lần rồi hắn mới chịu bắn hết tinh hoa vào trong cơ thể y. Tức khắc cơ thể Lăng Xuyên sụi lơ.
Hắn vẫn không thỏa mãn mà thổi hơi vào tai y.
- Sư tôn… chúng ta song tu đi ! Song tu sẽ càng kíƈɦ ṭɦíƈɦ hơn !
Cái gọi là song tu, theo truyền thống thì chính là đưa nguyên thần của mình vào dò sét khắp nơi trong cơ thể. Khi đó sẽ càng kíƈɦ ṭɦíƈɦ hơn khi làm bên ngoài.
Hai nguyên thần chỉ cần gặp nhau và chạm tay vào nhau để truyền linh lực, đó là nguyên thần song tu. Có thể tăng cao tu vi, củng cố tu vi.
Đó là điều mà mà các đạo lữ nên làm với nhau, hay lô đỉnh. Chỉ cần muốn nhanh chóng tăng tu vi thì đây chính là đường tắt dễ nhất.
Cơ Hàn không đợi người phía dưới có đồng ý hay không. Chính hắn niệm pháp quyết, xuất nguyên thần dò sét vào trong đan điền của y. Tuy hiện tại Lăng Xuyên bị áp chế thành người bình thường nhưng chỉ là không dùng được linh lực. Tu vi vẫn là Hợp Thể sơ kì.
Nhìn thấy tiểu nguyên thần của Lăng Xuyên đang ngủ trên một bông hoa anh đào, nguyên thần của hắn bay tới gần thì tiểu Lăng Xuyên kia mở mắt.
Đôi mắt xanh nước biển trong veo nhìn chằm chằm kẻ lạ tới, gương mặt sữa phúng phính mù mịt không biết gì. Nhìn thì giống Lăng Xuyên lúc còn nhỏ, nhưng đứa này có vẻ… béo hơn.
Bốn mắt của hai tiểu nguyên thần nhìn nhau, sau đó tiểu Cơ Hàn động trước, thả mình xuống bông hoa, tự nhiên giang tay ôm lấy tiểu Lăng Xuyên nọ làm nó giật mình muốn tránh xa. Nhưng lực của tiểu Cơ Hàn rất lớn, ôm rất chặt, sau đó bắt đầu truyền linh lực.
Phía trong là thế nhưng bên ngoài lại vô cùng kíƈɦ ṭɦíƈɦ, phong phú, độc lạ…
- A a a… không chịu được nữa… a…dừng lại…
- Sư tôn… chúng ta đang song tu, không thể dừng.
Hắn để y ngồi phía trên mình, trụ thịt từ phía dưới đâm lên lại càng thêm sâu. Đầu y dựa vào vai hắn, hai người dán chặt vào nhau mà động hông. Trên vai trên cổ của Cơ Hàn đã có mấy dấu răng, lưng cũng bị cào xước một mảng mà vẫn không biết đau là gì, lại càng thêm kịch liệt làm hơn.
…
Song tu muốn ngất cũng ngất không được, y chỉ có thể không ngừng chạy trốn nhưng luôn thất bại, mỗi lần như vậy là lại bị thô bạo làm hơn. Y còn vứt mặt mũi khóc lóc cầu xin mãi hắn mới chịu tha cho. Khi Cơ Hàn xuất lần thứ 5 thì mới chịu rút nguyên thần về. Cơ thể Lăng Xuyên ngã xuống như con diều đứt dây không động đậy gì nữa. Nếu như không phải y là tu sĩ thì rất có thể bây giờ đã không còn hơi thở.
Cơ Hàn nhìn sắc trời, cũng đã tới giờ dần, sắp đến giờ thượng triều nhưng hôm nay được nghỉ vì là đại hôn của hắn. Hắn có thể nghỉ ba ngày không lên triều.
Cơ Hàn bế người yêu của mình lên, vì quá kiệt sức nên y ngất luôn rồi. Gương mặt vẫn còn sắc xuân, đuôi mắt đỏ ửng vid khóc, đôi môi đỏ au bị xước mất mấy miếng da. Cơ thể trần trụi chi chết vết hoa ái đỏ đỏ tím tím. Cơ Hàn suýt chút nữa là không kìm lòng được lại tiếp tục vật y xuống làm tiếp.
Hắn đi tới dục trì, dùng nước nóng trong dục trì tắm rửa cho y mà mình. Sạch sẽ rồi thì mới ôm y về ngủ.
Lúc trước Lăng Hải Minh đưa cho hắn một lọ thuốc. Có nói cho dù là hắn uống hay y uống thì một trong hai người sẽ hoài thai. Hắn rất kinh ngạc nhưng nhiều honq là vui mừng. Lúc đó Lăng Hải Minh nói.
- Ta muốn Lăng gia có người nối dõi ! Ta thân là trưởng môn một phái, không tâm tư đâu mà lo chuyện này. Lăng gia hiện tại chỉ còn 2 thúc cháu chúng ta. ngươi nhất định phải bảo vệ huyết mạch cuối cùng của Lăng gia chúng ta, cũng là huyết mạch của ngươi.
Lời nói cuối cùng của Lăng Hải Minh hắn không hiểu nhưng vẫn nhận. Sau đó còn được tặng kèm thêm một câu.
- Ngươi yên tâm, một khi đã hoài thai thì sẽ không thể nào sảy được, cho dù có vận động mạnh đến đâu !
Y nháy mắt một cái tinh nghịch với Cơ Hàn rồi biến mất tăm không thấy tăm hơi.
…
- Sư tôn, hài tử… người có hài tử chưa… nếu mà vẫn chưa có thì chúng ta sẽ lại tiếp tục cho đến khi nào có thì thôi. Lúc đó người muốn rời xa ta cũng không được, chỉ cần có hài tử níu kéo, người không thoát được.
- Ta cần sư tôn ! Sư tôn sẽ không thể rời bỏ ta một lần nào nữa ! Không thể !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.