Sư Tôn Của Ta Là Một Tiểu Hài Tử??
Chương 94: Khôi lỗi
Kiều Trang
26/08/2021
Sau khi nghe tin có người muốn ám sát hoàng hậu của mình, Cơ Hàn nhanh hơn gió phi tới Phượng Nghi cung. Đến đã thấy trước cửa bày một đống xác chết, càng nhìn mặt càng lạnh ngắt.
Cái lũ nào đúng là tìm chết, dám có ý đồ với người của hắn. Để hắn tìm ra chắc chắn cho chúng chết không toàn thây.
Vào phòng thấy người đã ngồi trên giường, đang chuẩn bị đi ngủ. Lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
- Sư tôn ! __ Hắn đi lại gần giường lên tiếng gọi.
- Sao ngươi tới đây ? __ Lăng Xuyên hỏi, không phải nói muộn mới tới sao.
- Ta lo lắng ! __ Cơ Hàn nhào về phía giường ôm chặt y khiến y không kịp phòng bị mà ngã xuống giường.
- Ừ ! __ Ngừng một lúc y lại hỏi
- Sao bọn chúng muốn giết ta ? Ta nhớ đâu có ghi thì oán gì với ai a !
- Mấy người rảnh quá không có chuyện gì làm ! Ta đi điều tra ! __ Vừa nói vừa phả hơi vào tai Lăng Xuyên khiến tai y hiện lên một tầng sắc hồng.
Cơ Hàn nhìn thấy, nhịn không được mà há miệng ra cắn cắn liếm liếm.
‘’ Ưm ‘’ một tiếng, Lăng Xuyên nhăn mặt lấy hai tay đẩy lồng ngực đang dán sát của hắn ra.
Cơ Hàn không chịu, hắn luồn tay với vào vạt áo của y cởi ra, một tay dữ hai tay của y lại.
- Không phải ngươi làm tận ba ngày rồi sao ? Ta muốn ngủ !
- Sư tôn người cứ việc ngủ, còn chuyện khác để ta lo ! __ Nói nói lại động tay động chân cởi hết y phục của Lăng Xuyên ra.
Mặc kệ y cho hay không cho, giờ y là của hắn, hắn muốn làm gì đều được.
- A… đau…
Thời điểm hắn tiến vào, y vì đau mà kêu lên một tiếng. Ngay cả Cơ Hàn cũng bị siết cho méo mặt.
- Sao lại chật như vậy, hôm qua vừa làm cơ mà ! __ nói nói rồi bắt đầu động hông.
- A… ngươi… khốn nạn
Sang hôm sau Lăng Xuyên nằm liệt trên giường không buồn dậy.
--------------------------
Tại Lục Sơn phái,
Nhóm Thanh Nhi mất 5 ngày mới về đến Lục Sơn. Đa phần là họ vừa về vừa la cà, ngắm phong cảnh, chơi đã rồi mới về.
Vừa về đến đã thấy không đúng lắm.
Mỗi ngày tại cánh cổng của Lục Sơn đều có 2 đệ tử đứng canh, giờ lại không thấy đâu.
Bỏ qua nghi vấn này, mấy người vào xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra khi họ không ở đây.
Vào sơn môn cũng thấy rất ít đệ tử đi lại, cho dù có tập luyện hay làm nhiệm vụ thì cũng đâu đến nỗi một mống cũng không có.
Tùy tiện hỏi một đệ tử đang vội vàng đi đâu đó thì nhóm Thanh Nhi mới biết hôm nay có khách tới, là những trưởng lão của các môn phái tới đây.
Họ tới đây vì mục đích gì thì hỏi không ai biết, kết quả là đành phải đi tới chính điện.
Đúng như dự kiến, các đệ tử mặc kệ là ngoại môn hay nội môn thì đều ở hết bên ngoài chính điện, cực kì náo nhiệt, người không biết còn tưởng hôm nay có lễ hội.
Đi vào chính điện đã nghe thấy một trận cãi vã có quy mô lớn, cứ như sắp đánh nhau đến nơi.
- Bổn tọa đã nói là không biết, các ngươi cho dù có lục tung hết cả nhà của bổn tọa lên thì cũng không có.
Giọng này là Lăng Hải Minh quả không sai, nhưng so với mọi ngày thì mang thêm vài phần tức giận.
- Lăng chưởng môn đâu cần gấp như vậy, chúng ta là muốn mượn mà thôi, sau đó sẽ trả lại nguyên vẹn.
Một giọng nói có vẻ già nua nói, sau đó lại có ngươi phụ họa
- Đúng đó, chúng ta đều là những môn phái đứng đầu tu chân giới, đã cùng nhau hợp tác suốt mấy trăm năm, có bảo vật thì phải cùng nhau chia sẻ chứ.
- Mả mẹ nhà các ngươi, vậy mà dám đến nhà bổn tọa đòi đồ không có thực ! Đấy các ngươi lục đi, lục được bảo vật trong miệng các ngươi thì hãy nói. Hứ… có cho các ngươi cũng không dám.
Ồ, lần đầu tiên thấy trưởng môn chửi tục. Nhưng chửi hay lắm, không hổ là trưởng môn mà chúng ta yêu dấu.
Các đệ tử Lục Sơn đều rất kính nể chủ nhà mình. Mặc kệ người tới là ai, có địa vị thế nào, đặt vào mắt y thì toàn là lũ rác rưởi.
Các trưởng lão đệ tử của các môn phái bị chửi, mặt hết xanh lại đỏ… đủ loại màu sắc phong phú vô cùng.
Họ nào đã nếm mùi vị bị chửi như vậy, lại còn là bị chủ nhà chửi không có mặt mũi.
Có người bất bình lên tiếng, người này là trưởng lão của Hoa Sơn phái.
- Lăng trưởng môn đâu cần như vậy, các ngươi có người luyện ra được thần khí, chúng ta chỉ muốn biết người đó là ai, đó là thần khí gì và công thức luyện mà thôi. Cũng đâu phải là pháp bảo trấn sơn của ngài, ngài đâu cần dữ của như vậy chứ.
- Ăn c*t ! Các ngươi nghĩ cũng đẹp lắm ! Chúng ta luyện được cái gì thì là của chúng ta, các ngươi dựa vào đâu mà đòi xem là có thể xem. Các ngươi coi bổn tọa là không khí ? Muốn đánh nhau à, nào, lại lại chúng ta đánh một trận !
Các quần chúng : … !?
Lăng Hải Minh nổi khùng thực sự, y mà đã điên lên là ai cũng ngăn cản không được. Thế nên tu chân giới có câu : Chọc vào ai thì chọc, chứ đừng chọc Lăng Hải Minh môn chủ Lục Sơn, kẻo chết lúc nào không hay !
Bình thường thì tính tình y rất lãnh đạm, ôn hòa, vui vẻ, hào phóng… còn có chút đáng yêu, có khi khờ khạo dễ bị lừa. Nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài, lúc cần nghiêm nghị thì nghiêm nghị, cần ra mặt thì ra mặt,… Nhưng khi tức giận, y rũ bỏ hết những gì cầm có của một môn chủ mà cầm kiếm chém người như chém rơm, tính cách thay đổi thất thường, yêu hận tình thù hiện hết ra mặt không hè che dấu tẹo nào.
Vì vậy người ta lớn lên tuy xinh đẹp nhưng lại có gai, gai rất nhọn, lại còn tẩm độc. Chọc vào y thì xác định đi là vừa.
Vậy mà lúc này lại có người là một trong số những nhân vật thích sáng nhất trong ngày hôm nay bắt đầu lên tiếng.
- Triệu trưởng lão đâu cần vòng vo, để tại hạ nói cho. __ Sau đó hướng Lăng Hải Minh mặt đen thui mà nói.
- Chúng ta nghe nói Lục Sơn có luyện khí sư chế tạo được hai cái khôi lỗi, hai cỗ khôi lỗi này vừa sinh ra đã có linh trí, chính là từ trời đất mà sinh ra. Cứng cáp, dẻo dai, có tri thức, tu vi khi vừa sinh ra đã là Nguyên Anh kì. Không phài là thần khí thì là gì. Không biết bây giờ đã đến cảnh giới nào.
Mọi người đều biết, tu chân giới hiện tại rất hiếm thần khí, thần khí là cấp cao nhất của một kiện binh khí, có thể hủy thiên diệt địa, dời non lấp bể, chống lại sấm sắt khi độ kiếp, hay cả tử kiếp, thập thập thiên kiếp, cửu cửu thiên kiếp.
Hầu như hiện tại chỉ tồn tại vài kiện thần khí dải dác khắp nơi. Còn là đều bị các vị tiền bối khi phi thăng thì mang đi hết rồi. Luyện khí sư cũng cực hiếm, luyện được linh khí, một kiện tiên khí cũng thấy khó khăn thì đừng nói luyện thần khí.
Căn bản là không ai được truyền thừa các luyện thần khí cả, nên càng ngày càng mai một. Bây giờ có lời đồn, Lục Sơn sản xuất ra hai kiện thần khí là hai cái khôi lỗi, dù thế nào thì cũng là thần khí, đều là bảo vật vô giá ngàn vàng khó cầu… Nói đến mượn là giả, cướp bí kíp mới là thật.
- Hai cái khôi lỗi đó không phải là người dưới trướng của tiểu phong chỉ Vũ Nguyệt phong sao, vậy chắc chắn y là người đã luyện ra chúng. Mau gọi y ra đây, chúng ta muốn bàn bạc với y.
- Cứt chó, muốn gặp cháu ta, mơ mộng hão huyền à ! __ Lăng Hải Minh vốn đã cố nhẫn nhịn rồi, nhưng vẫn là không nhẫn được với những người lòng lang dạ sói này. Cầm kiếm chuẩn bị ra chém bay đầu đứa nào lắm mồm.
Nhưng lúc này nhóm Thanh Nhi lại đi vào chiếm hết sự nổi bật. Đặc biệt là cặp song sinh anh tuấn phi phàm kia. Nhưng chưa gì đã có người nhận ra
- Chính là họ, đôi song sinh kia chính là thân khí !
Cái lũ nào đúng là tìm chết, dám có ý đồ với người của hắn. Để hắn tìm ra chắc chắn cho chúng chết không toàn thây.
Vào phòng thấy người đã ngồi trên giường, đang chuẩn bị đi ngủ. Lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
- Sư tôn ! __ Hắn đi lại gần giường lên tiếng gọi.
- Sao ngươi tới đây ? __ Lăng Xuyên hỏi, không phải nói muộn mới tới sao.
- Ta lo lắng ! __ Cơ Hàn nhào về phía giường ôm chặt y khiến y không kịp phòng bị mà ngã xuống giường.
- Ừ ! __ Ngừng một lúc y lại hỏi
- Sao bọn chúng muốn giết ta ? Ta nhớ đâu có ghi thì oán gì với ai a !
- Mấy người rảnh quá không có chuyện gì làm ! Ta đi điều tra ! __ Vừa nói vừa phả hơi vào tai Lăng Xuyên khiến tai y hiện lên một tầng sắc hồng.
Cơ Hàn nhìn thấy, nhịn không được mà há miệng ra cắn cắn liếm liếm.
‘’ Ưm ‘’ một tiếng, Lăng Xuyên nhăn mặt lấy hai tay đẩy lồng ngực đang dán sát của hắn ra.
Cơ Hàn không chịu, hắn luồn tay với vào vạt áo của y cởi ra, một tay dữ hai tay của y lại.
- Không phải ngươi làm tận ba ngày rồi sao ? Ta muốn ngủ !
- Sư tôn người cứ việc ngủ, còn chuyện khác để ta lo ! __ Nói nói lại động tay động chân cởi hết y phục của Lăng Xuyên ra.
Mặc kệ y cho hay không cho, giờ y là của hắn, hắn muốn làm gì đều được.
- A… đau…
Thời điểm hắn tiến vào, y vì đau mà kêu lên một tiếng. Ngay cả Cơ Hàn cũng bị siết cho méo mặt.
- Sao lại chật như vậy, hôm qua vừa làm cơ mà ! __ nói nói rồi bắt đầu động hông.
- A… ngươi… khốn nạn
Sang hôm sau Lăng Xuyên nằm liệt trên giường không buồn dậy.
--------------------------
Tại Lục Sơn phái,
Nhóm Thanh Nhi mất 5 ngày mới về đến Lục Sơn. Đa phần là họ vừa về vừa la cà, ngắm phong cảnh, chơi đã rồi mới về.
Vừa về đến đã thấy không đúng lắm.
Mỗi ngày tại cánh cổng của Lục Sơn đều có 2 đệ tử đứng canh, giờ lại không thấy đâu.
Bỏ qua nghi vấn này, mấy người vào xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra khi họ không ở đây.
Vào sơn môn cũng thấy rất ít đệ tử đi lại, cho dù có tập luyện hay làm nhiệm vụ thì cũng đâu đến nỗi một mống cũng không có.
Tùy tiện hỏi một đệ tử đang vội vàng đi đâu đó thì nhóm Thanh Nhi mới biết hôm nay có khách tới, là những trưởng lão của các môn phái tới đây.
Họ tới đây vì mục đích gì thì hỏi không ai biết, kết quả là đành phải đi tới chính điện.
Đúng như dự kiến, các đệ tử mặc kệ là ngoại môn hay nội môn thì đều ở hết bên ngoài chính điện, cực kì náo nhiệt, người không biết còn tưởng hôm nay có lễ hội.
Đi vào chính điện đã nghe thấy một trận cãi vã có quy mô lớn, cứ như sắp đánh nhau đến nơi.
- Bổn tọa đã nói là không biết, các ngươi cho dù có lục tung hết cả nhà của bổn tọa lên thì cũng không có.
Giọng này là Lăng Hải Minh quả không sai, nhưng so với mọi ngày thì mang thêm vài phần tức giận.
- Lăng chưởng môn đâu cần gấp như vậy, chúng ta là muốn mượn mà thôi, sau đó sẽ trả lại nguyên vẹn.
Một giọng nói có vẻ già nua nói, sau đó lại có ngươi phụ họa
- Đúng đó, chúng ta đều là những môn phái đứng đầu tu chân giới, đã cùng nhau hợp tác suốt mấy trăm năm, có bảo vật thì phải cùng nhau chia sẻ chứ.
- Mả mẹ nhà các ngươi, vậy mà dám đến nhà bổn tọa đòi đồ không có thực ! Đấy các ngươi lục đi, lục được bảo vật trong miệng các ngươi thì hãy nói. Hứ… có cho các ngươi cũng không dám.
Ồ, lần đầu tiên thấy trưởng môn chửi tục. Nhưng chửi hay lắm, không hổ là trưởng môn mà chúng ta yêu dấu.
Các đệ tử Lục Sơn đều rất kính nể chủ nhà mình. Mặc kệ người tới là ai, có địa vị thế nào, đặt vào mắt y thì toàn là lũ rác rưởi.
Các trưởng lão đệ tử của các môn phái bị chửi, mặt hết xanh lại đỏ… đủ loại màu sắc phong phú vô cùng.
Họ nào đã nếm mùi vị bị chửi như vậy, lại còn là bị chủ nhà chửi không có mặt mũi.
Có người bất bình lên tiếng, người này là trưởng lão của Hoa Sơn phái.
- Lăng trưởng môn đâu cần như vậy, các ngươi có người luyện ra được thần khí, chúng ta chỉ muốn biết người đó là ai, đó là thần khí gì và công thức luyện mà thôi. Cũng đâu phải là pháp bảo trấn sơn của ngài, ngài đâu cần dữ của như vậy chứ.
- Ăn c*t ! Các ngươi nghĩ cũng đẹp lắm ! Chúng ta luyện được cái gì thì là của chúng ta, các ngươi dựa vào đâu mà đòi xem là có thể xem. Các ngươi coi bổn tọa là không khí ? Muốn đánh nhau à, nào, lại lại chúng ta đánh một trận !
Các quần chúng : … !?
Lăng Hải Minh nổi khùng thực sự, y mà đã điên lên là ai cũng ngăn cản không được. Thế nên tu chân giới có câu : Chọc vào ai thì chọc, chứ đừng chọc Lăng Hải Minh môn chủ Lục Sơn, kẻo chết lúc nào không hay !
Bình thường thì tính tình y rất lãnh đạm, ôn hòa, vui vẻ, hào phóng… còn có chút đáng yêu, có khi khờ khạo dễ bị lừa. Nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài, lúc cần nghiêm nghị thì nghiêm nghị, cần ra mặt thì ra mặt,… Nhưng khi tức giận, y rũ bỏ hết những gì cầm có của một môn chủ mà cầm kiếm chém người như chém rơm, tính cách thay đổi thất thường, yêu hận tình thù hiện hết ra mặt không hè che dấu tẹo nào.
Vì vậy người ta lớn lên tuy xinh đẹp nhưng lại có gai, gai rất nhọn, lại còn tẩm độc. Chọc vào y thì xác định đi là vừa.
Vậy mà lúc này lại có người là một trong số những nhân vật thích sáng nhất trong ngày hôm nay bắt đầu lên tiếng.
- Triệu trưởng lão đâu cần vòng vo, để tại hạ nói cho. __ Sau đó hướng Lăng Hải Minh mặt đen thui mà nói.
- Chúng ta nghe nói Lục Sơn có luyện khí sư chế tạo được hai cái khôi lỗi, hai cỗ khôi lỗi này vừa sinh ra đã có linh trí, chính là từ trời đất mà sinh ra. Cứng cáp, dẻo dai, có tri thức, tu vi khi vừa sinh ra đã là Nguyên Anh kì. Không phài là thần khí thì là gì. Không biết bây giờ đã đến cảnh giới nào.
Mọi người đều biết, tu chân giới hiện tại rất hiếm thần khí, thần khí là cấp cao nhất của một kiện binh khí, có thể hủy thiên diệt địa, dời non lấp bể, chống lại sấm sắt khi độ kiếp, hay cả tử kiếp, thập thập thiên kiếp, cửu cửu thiên kiếp.
Hầu như hiện tại chỉ tồn tại vài kiện thần khí dải dác khắp nơi. Còn là đều bị các vị tiền bối khi phi thăng thì mang đi hết rồi. Luyện khí sư cũng cực hiếm, luyện được linh khí, một kiện tiên khí cũng thấy khó khăn thì đừng nói luyện thần khí.
Căn bản là không ai được truyền thừa các luyện thần khí cả, nên càng ngày càng mai một. Bây giờ có lời đồn, Lục Sơn sản xuất ra hai kiện thần khí là hai cái khôi lỗi, dù thế nào thì cũng là thần khí, đều là bảo vật vô giá ngàn vàng khó cầu… Nói đến mượn là giả, cướp bí kíp mới là thật.
- Hai cái khôi lỗi đó không phải là người dưới trướng của tiểu phong chỉ Vũ Nguyệt phong sao, vậy chắc chắn y là người đã luyện ra chúng. Mau gọi y ra đây, chúng ta muốn bàn bạc với y.
- Cứt chó, muốn gặp cháu ta, mơ mộng hão huyền à ! __ Lăng Hải Minh vốn đã cố nhẫn nhịn rồi, nhưng vẫn là không nhẫn được với những người lòng lang dạ sói này. Cầm kiếm chuẩn bị ra chém bay đầu đứa nào lắm mồm.
Nhưng lúc này nhóm Thanh Nhi lại đi vào chiếm hết sự nổi bật. Đặc biệt là cặp song sinh anh tuấn phi phàm kia. Nhưng chưa gì đã có người nhận ra
- Chính là họ, đôi song sinh kia chính là thân khí !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.