Sư Tôn Của Ta Là Một Tiểu Hài Tử??
Chương 121: Quá khứ của Lăng Thịnh Nam
Kiều Trang
06/09/2022
Từ giờ trở đi sẽ là quá khứ của nhạc phụ đại nhân nhé ! Nếu ai không
thích quá khứ của nhân vật phụ thì đọc hoặc không đọc cũng được.
Xin nhắc lại, nhạc phụ đại nhân là công, là công, là công !!!
Điều quan trọng phải nói 3 lần !
Đời sống của nhạc phụ đại nhân cũng phong phú không kém đâu
Thực ra là quá khứ của cả hai huynh đệ cơ, nhưng trong câu chuyện này cha vợ mới là nhân vật chính nên để tên tiêu đề thế luôn.
…ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ…
Lăng Thịnh Nam biết suy nghĩ của con trai mình. Chắc bây giờ rất là rối rắm nhỉ.
Một người cha đã chết từ lâu, còn chưa gặp mặt bao giờ thì bây giờ lại xuất hiện ngay trước mắt y đương nhiên làm y hoang mang rồi.
Cái làm Lăng Xuyên hoang mang cùng rối rắm không phải là lí do vì sao người này tự dưng sống lại, giới tu chân thì cái gì mà chả xảy ra được, ngay cả việc con trai mang thai là phi lí cỡ nào cũng xảy đến trên người y thì việc một người chết đột nhiên đội mồ sống dậy cũng có thể xảy ra lắm.
Mà cái y lo lắng là… mình vốn đâu phài con trai người ta, con trai người ta đã chết từ lúc 5 tuổi mất rồi. Có thể duy trì cơ thể được đến lúc này đã là cực hạn lắm rồi đấy biết không hả.
Lăng Thịnh Nam nhìn vẻ mặt của y, đoán sai ý.
- Con cảm thấy vô lí lắm đúng không ? Nhưng không sao, cha sẽ từ từ giải thích cho con hiểu !
Không phải đâu, hiểu nhầm rồi, ý của y không phải vậy đâu mà.
Lăng Thịnh Nam thấy đứa trẻ này càng hoang mang hơn thì thở dài. Vẫn không dám tin à.
- Con thích nghe kể chuyện không ?
Không, con không thích nghe đâu ! Lăng Xuyên gào rú trong lòng.
- Để ta kể chuyện cho con nghe nhé !
Ải đã bảo là không cơ mà QAQ !
Lăng Thịnh Nam bắt đầu chìm vào hồi ức.
Chuyển…cảnh
500 năm trước
Gia tộc bị kẻ thù tàn sát, hai huynh đệ Lăng Thịnh Nam 14 tuổi cùng Lăng Hải Minh 12 tuổi, lúc đó may mắn thoát được một kiếp vì mải đi chơi.
Cũng chính vì trốn đi chơi nên mới thoát nạn, nhưng khi trở về đối diện với hai huynh đệ không phải là đòn roi cùng những hình phạt của cha mình mà lại là ngọn lửa lớn.
Ngọn lửa đốt cháy, liếʍ ɭáρ đi từng ngóc ngách, không chừa một nơi nào. Tiếng lách tách khi gỗ bị đốt cùng tiếng la hét thảm thiết của những người hầu vẫn chưa kịp thoát ra.
Lăng Thịnh Nam dấu đệ đệ vào một hốc cây cổ thụ ở bìa rừng, nhắc nhở.
- Ta vào trong tìm cha mẹ, đệ ở đây đợi ta. Cho dù có xảy ra chuyện gì cũng không được rời khỏi đây, nếu hết ngày mai ta vẫn không trở về, nếu đói quá đệ có thể đi tìm chút đồ ăn sau đó trở lại đây. Nhất định không được rời đi biết không !
Lăng Thịnh Nam nói được là làm được. Mặc dù còn nhỏ nhưng là đứa trẻ trưởng thành, Lăng Hải Minh cũng thế, là một đứa bé hiểu chuyện.
- Ca ca huynh nhất định phải cẩn thận, Đừng để đệ đợi quá lâu !
Y gật đầu lia lịa, hiểu huynh trưởng đang nói gì. Mặc dù bên trong nguy hiểm, nhưng huynh ấy có khả năng tránh được lửa. Không một loại lửa nào có thể làm huynh ấy bị thương cả nên y rất yên tâm. Nhưng y thì khác. Lăng Hải Minh sinh ra chính là một chút nóng cũng không chịu được chứ đừng nói ngọn lửa lớn này.
Lăng Hải Minh ngồi trong hốc cây, nhìn đôi chân của Lăng Thịnh Nam đang ngày càng chạy xa. Y cảm thấy thực tủi thân.
Lăng Thịnh Nam chạy vào trong, bên trong chỉ có lửa là lửa, từng cột gỗ bị cháy thành than vẫn còn đỏ lao lao, khói bụi cùng hơi nóng hầm hập xung quanh cực kì khó chịu, không khác gì địa ngục trần gian, hắn cho dù có khả năng kháng lửa thì cũng bị cái nóng này như sắp bị nướng chín luôn rồi. Lăng Thịnh Nam chạy về phía phòng của cha mẹ mình, vừa chạy vừa tránh né những cây gỗ rơi xuống.
Khi đến được căn phòng quen thuộc, hắn không thấy cha mẹ mình đâu bèn đi tìm xung quanh. Trên đường xác chết chất đống, máu chảy thành sông, già trẻ lớn bé đều không thoát nạn.
Dù sao cũng là gia tộc luyện khí đứng đầu đại lục, cho nên đối với việc có nhiều kẻ thù cũng không có gì lạ.
Cha đã từng dặn hắn rằng, nếu gia tộc sảy ra chuyện, điều đầu tiên cần làm chính là phải chạy trốn. Vì hắn là điều hi vọng của cả gia tộc, chỉ cần một người còn sống là có thể một ngày nào đó sẽ khôi phục được vinh quang như ngày nào.
Cho nên ngay từ khi có trí nhớ, hắn không biết đã nghe câu này từ cha từ mẹ bao nhiêu lần. Thế nên từ lâu hắn đã bị tâm lí ảnh hưởng cho dù cha mẹ có sảy ra chuyện gì cũng là đã định sẵn, chả ai thay đổi được.
Nhưng bây giờ hắn rất sợ, cha mẹ cứ như vậy không từ mà biệt, kẻ thù chả biết là ai, hắn thực sự rất hoang mang.
Bây giờ đệ đệ đang chờ hắn ngoài kia, hắn phải tìm ra tung tích của cha mẹ trước đã.
Sau khi chạy qua một khoảng sân chất đống thi thể, hắn chạy qua mất sau đó dừng lại, nhìn về gốc cây hoa tử đằng đang cháy một nửa. Dưới gốc cây là hai người đang ôm nhau.
Lăng Thịnh Nam thẫn thờ đi lại gần, sau đó quỳ thụp xuống trước hai người.
Giọng có chút nghẹn ngào.
- Cha… mẹ…
Lăng lão gia cùng phu nhân vẫn còn trẻ, nhìn qua cũng chỉ đôi mươi, nhưng tuổi thật lại đã mấy trăm.
Lăng lão gia ôm phu nhân mình trong ngực, ngồi dựa vào gốc cây, mắt nhắm tịt nhưng miệng lại vương chút ý cười.
Có lẽ khi đó được ôm người mình yêu nhất vào lòng thì chết đi cũng thấy vui vẻ, thấy thanh thản cùng yên lòng.
Trên người Lăng lão gia có rất nhiều vết thương, máu đã ngừng chảy, một kiếm chí mạng ở đúng vị trí tim. Thanh kiếm đó chính là kiếm bản mạng của Lăng lão gia.
Lăng phu nhân trong ngực của Lăng lão gia hơi nhúc nhích, sau đó từ từ mở mắt ra trước ánh mắt ngạc nhiên cùng vui vẻ của Lăng Thịnh Nam.
- Mẹ… mẹ…
Lăng phu nhân nhìn con trai mình, mỉm cười. Mặc dù miệng vương máu nhưng cười lên lại rất đẹp, ánh mắt bao nhiêu ôn nhu cùng dịu dàng đều được thể hiện hết ra.
- Sao con lại vào đây ? Không nghe lời dạy của cha con sao ?
- Con…
- Thôi, nếu đã vào rồi thì thôi vậy ! Ta có việc muốn nhờ con.
- Mẹ… mẹ nói đi… việc gì con cũng làm được !
Lăng phu nhân ôm chặt cơ thể đã lạnh ngắt của chồng mình, nói.
- Ở viện phía tây dưới gốc cây anh đào, đào nó lên ! Ở đó có vật chúng ta muốn cho con và Minh nhi nhưng vẫn có cơ hội. Sau đó quay lại đây tìm ta, được không ?
Lăng Thịnh Nam lúng túng đứng dậy, mặt lấm lem nhìn như ăn mày nhưng vẫm cố gắng mỉm cười tươi với cô.
Lăng phu nhân nhìn con trai mình đi mất, sau đó bật cười. Cô phun ra một búng máu đen, sau đó cô bò ra khỏi lòng chồng mình rồi dùng ngón tay chấm vào vết máu kia, vê ngón tay sang bên cạnh viết một hàng chữ. Viết xong, cô tủm tỉm cười rồi bò lại vào lòng chồng mình.
- Chàng vẫn đang chờ ta chứ, đợi chút nhé, thϊếp tới ngay đây !
Nói xong một dòng máu đen từ trong miệng cô chảy ra thấm đẫm từ cổ trở xuống, một lúc sau tay cô buông lỏng… đi tìm phu quân của mình.
Công việc đã hoàn tất, nên giải thoát rồi.
Đợi đến khi Lăng Thịnh Nam ôm một hộp gỗ còn lấm đất trở về thì đã thấy mẹ mình quy tiên. Hắn bất cẩn làm rơi hộp gỗ nhưng mặc kệ, chạy nhanh sang chỗ hai người. Tay sờ lên gò má của mẹ mình, sau đó là cha mình. Khóc nức nở.
- Mẹ đã nói đợi con quay lại mà… tại sao mẹ lại nói dối chứ ? Tại sao mẹ lại bỏ chúng con lại một mình, con và đệ đệ phải làm sao bây giờ… hức… cha ơi… mẹ ơi… hai người quay về với con đi mà… hức…
Hắn ôm lấy hai cỗ thi thể đã lạnh ngắt mà khóc, hắn ôm rất chặt, rất lâu như muốn hai người đó đáp lại mà ôm lấy mình.
Tuy cha hay đánh hắn mắng hắn, nhưng đó là một kiểu yêu thương của cha. Mẹ thì luôn dịu dàng khuyên nhủ cha, khuyên không được thì vác roi ra đánh cha không nương tay.
Những lúc như thế, hắn và đệ đệ đều đứng một bên xem kịch, khoảng thời gian đó vui vẻ biết bao. Lúc nhỏ cha có ôm hắn, vòng tay ấm áp mà hữu lực đó cho hắn một chỗ dựa vô bờ bến. Cho dù hắn có làm việc gì đi chăng nữa thì chỗ dựa này vẫn luôn vững chắc bảo vệ hắn.
Bây giờ hắn muốn cha ôm hắn nhủ lúc nhỏ, muốn mẹ xoa đầu hắn những lúc hắn thấy ấm ức. Nhưng mà tất cả đều đã không còn. Hắn không làm được gì cả, hắn vô dụng cỡ nào.
Kẻ thù không biết là ai, có thể là một nhóm người, một tổ chức lớn, hay các gia tộc liên kết lại để xóa bỏ gia tộc hắn. Cho dù thế nào, hắn cũng phải tìm cho ra bằng được kẻ thủ, gϊếŧ chúng trả thù cho gia tộc của hắn. Trên dưới tổng cộng gần 500 mạng người. Hắn nhất định sẽ trả hết.
Đau buồn một lúc lâu, Lăng Thịnh Nam cuối cùng cũng vực dậy tinh thần. Hắn không thể cứ buồn mãi như vậy được, hắn bây giờ chỉ còn đệ đệ, hắn là chỗ dựa duy nhất của đệ đệ. Không thể sa sút tinh thần được. Cha đã dạy hắn phải đối mặt với tùng hoàn cảnh, hắn không thể yếu đuối, cũng không được yếu đuối. Đệ đệ còn đang đợi hắn ở ngoài kia.
Lăng Thịnh Nam lúc này mới để ý thấy hàng chữ máu của mẹ mình.
‘’ Hãy chôn chúng ta dưới gốc hoa tử đằng này ‘’.
Bởi vì, chúng ta muốn ngắm hoa tử đằng nở vào mùa xuân, lá rụng vào mùa thu, bóng lá râm mát vào mùa hạ và cành lá xơ xác vào mùa đông.
Chúng ta muốn làm đôi thần tiên quyến lữ bên nhau trọn đời trọn kiếp, khi chết cũng muốn ở bên nhau, cùng nhau ngắm cảnh vật mà mình yêu thích nhất.
…
Lăng Thịnh Nam chưa chôn hai người ngay mà cầm lấy hộp gỗ, chạy ra ngoài tìm đệ đệ. May mắn Lăng Hải Minh không có đi đâu cũng không có bị gì. Y đang ngủ gà ngủ gật dưới hốc cây. Nghe thấy tiếng bước chân thì cảnh giác thu mình vào một chỗ, tay cầm sắn một con dao găm. Nếu là kẻ thù thì y nhất định sẽ ra tay ngay lập tức.
Nhưng mà đến khi nhìn thấy đôi giày quen thuộc y reo lên.
- Ca ca…
Y chui đầu ra khỏi hốc cây thì thấy Lăng Thịnh Nam một thân nhem nhuốc đang ôm một hộp gỗ.
Hắn nắm lấy tay Lăng Hải Minh, đi lên một nơi cao để có thể thấy toàn cảnh viện trạch rộng lớn bị cháy.
Hắn muốn cùng đệ đệ an táng cha mẹ, nhưng đệ ấy không chịu được nóng, chỉ đành đợi đến khi lửa cháy hết mới có thể dẫn đệ ấy vào.
Hai huynh đệ nắm tay nhau nhìn ngọn lửa bùng cháy dữ dội từ rất lâu rất lâu cho đến khi nó tắt hẳn, đến khi than lạnh ngắt rồi mới dám bước vào.
Lăng Hải Minh không dám tin đống than củi cháy đen này từng là nhà mình. Y sợ hãi núp sau ca ca mình, bám chặt lấy hắn không rời. Hắn đi được bước nào y đi theo bước đấy. Lăng Thịnh Nam lại rất kiên nhẫn đợi.
Cho đến khi đứng trước gốc cây tử đằng.
Cây tử đằng lúc nãy gần bị cháy bây giờ lại chả tổn hại tẹo nào. Hai người Lăng lão gia cùng phu nhân vẫn nằm bên dưới. Hai người bình yên tới nỗi như đây chỉ là một giấc ngủ bình thường mà thôi. Nhưng thực tế đã không bao giờ tỉnh lại.
Lăng Hải Minh khi nhìn thấy còn khóc lợi hại hơn ca ca mình hồi nãy.
Khóc xong mới chịu an táng hai người.
- Cha… mẹ… con nhất định sẽ trả thù cho hai người !
Xin nhắc lại, nhạc phụ đại nhân là công, là công, là công !!!
Điều quan trọng phải nói 3 lần !
Đời sống của nhạc phụ đại nhân cũng phong phú không kém đâu
Thực ra là quá khứ của cả hai huynh đệ cơ, nhưng trong câu chuyện này cha vợ mới là nhân vật chính nên để tên tiêu đề thế luôn.
…ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ…
Lăng Thịnh Nam biết suy nghĩ của con trai mình. Chắc bây giờ rất là rối rắm nhỉ.
Một người cha đã chết từ lâu, còn chưa gặp mặt bao giờ thì bây giờ lại xuất hiện ngay trước mắt y đương nhiên làm y hoang mang rồi.
Cái làm Lăng Xuyên hoang mang cùng rối rắm không phải là lí do vì sao người này tự dưng sống lại, giới tu chân thì cái gì mà chả xảy ra được, ngay cả việc con trai mang thai là phi lí cỡ nào cũng xảy đến trên người y thì việc một người chết đột nhiên đội mồ sống dậy cũng có thể xảy ra lắm.
Mà cái y lo lắng là… mình vốn đâu phài con trai người ta, con trai người ta đã chết từ lúc 5 tuổi mất rồi. Có thể duy trì cơ thể được đến lúc này đã là cực hạn lắm rồi đấy biết không hả.
Lăng Thịnh Nam nhìn vẻ mặt của y, đoán sai ý.
- Con cảm thấy vô lí lắm đúng không ? Nhưng không sao, cha sẽ từ từ giải thích cho con hiểu !
Không phải đâu, hiểu nhầm rồi, ý của y không phải vậy đâu mà.
Lăng Thịnh Nam thấy đứa trẻ này càng hoang mang hơn thì thở dài. Vẫn không dám tin à.
- Con thích nghe kể chuyện không ?
Không, con không thích nghe đâu ! Lăng Xuyên gào rú trong lòng.
- Để ta kể chuyện cho con nghe nhé !
Ải đã bảo là không cơ mà QAQ !
Lăng Thịnh Nam bắt đầu chìm vào hồi ức.
Chuyển…cảnh
500 năm trước
Gia tộc bị kẻ thù tàn sát, hai huynh đệ Lăng Thịnh Nam 14 tuổi cùng Lăng Hải Minh 12 tuổi, lúc đó may mắn thoát được một kiếp vì mải đi chơi.
Cũng chính vì trốn đi chơi nên mới thoát nạn, nhưng khi trở về đối diện với hai huynh đệ không phải là đòn roi cùng những hình phạt của cha mình mà lại là ngọn lửa lớn.
Ngọn lửa đốt cháy, liếʍ ɭáρ đi từng ngóc ngách, không chừa một nơi nào. Tiếng lách tách khi gỗ bị đốt cùng tiếng la hét thảm thiết của những người hầu vẫn chưa kịp thoát ra.
Lăng Thịnh Nam dấu đệ đệ vào một hốc cây cổ thụ ở bìa rừng, nhắc nhở.
- Ta vào trong tìm cha mẹ, đệ ở đây đợi ta. Cho dù có xảy ra chuyện gì cũng không được rời khỏi đây, nếu hết ngày mai ta vẫn không trở về, nếu đói quá đệ có thể đi tìm chút đồ ăn sau đó trở lại đây. Nhất định không được rời đi biết không !
Lăng Thịnh Nam nói được là làm được. Mặc dù còn nhỏ nhưng là đứa trẻ trưởng thành, Lăng Hải Minh cũng thế, là một đứa bé hiểu chuyện.
- Ca ca huynh nhất định phải cẩn thận, Đừng để đệ đợi quá lâu !
Y gật đầu lia lịa, hiểu huynh trưởng đang nói gì. Mặc dù bên trong nguy hiểm, nhưng huynh ấy có khả năng tránh được lửa. Không một loại lửa nào có thể làm huynh ấy bị thương cả nên y rất yên tâm. Nhưng y thì khác. Lăng Hải Minh sinh ra chính là một chút nóng cũng không chịu được chứ đừng nói ngọn lửa lớn này.
Lăng Hải Minh ngồi trong hốc cây, nhìn đôi chân của Lăng Thịnh Nam đang ngày càng chạy xa. Y cảm thấy thực tủi thân.
Lăng Thịnh Nam chạy vào trong, bên trong chỉ có lửa là lửa, từng cột gỗ bị cháy thành than vẫn còn đỏ lao lao, khói bụi cùng hơi nóng hầm hập xung quanh cực kì khó chịu, không khác gì địa ngục trần gian, hắn cho dù có khả năng kháng lửa thì cũng bị cái nóng này như sắp bị nướng chín luôn rồi. Lăng Thịnh Nam chạy về phía phòng của cha mẹ mình, vừa chạy vừa tránh né những cây gỗ rơi xuống.
Khi đến được căn phòng quen thuộc, hắn không thấy cha mẹ mình đâu bèn đi tìm xung quanh. Trên đường xác chết chất đống, máu chảy thành sông, già trẻ lớn bé đều không thoát nạn.
Dù sao cũng là gia tộc luyện khí đứng đầu đại lục, cho nên đối với việc có nhiều kẻ thù cũng không có gì lạ.
Cha đã từng dặn hắn rằng, nếu gia tộc sảy ra chuyện, điều đầu tiên cần làm chính là phải chạy trốn. Vì hắn là điều hi vọng của cả gia tộc, chỉ cần một người còn sống là có thể một ngày nào đó sẽ khôi phục được vinh quang như ngày nào.
Cho nên ngay từ khi có trí nhớ, hắn không biết đã nghe câu này từ cha từ mẹ bao nhiêu lần. Thế nên từ lâu hắn đã bị tâm lí ảnh hưởng cho dù cha mẹ có sảy ra chuyện gì cũng là đã định sẵn, chả ai thay đổi được.
Nhưng bây giờ hắn rất sợ, cha mẹ cứ như vậy không từ mà biệt, kẻ thù chả biết là ai, hắn thực sự rất hoang mang.
Bây giờ đệ đệ đang chờ hắn ngoài kia, hắn phải tìm ra tung tích của cha mẹ trước đã.
Sau khi chạy qua một khoảng sân chất đống thi thể, hắn chạy qua mất sau đó dừng lại, nhìn về gốc cây hoa tử đằng đang cháy một nửa. Dưới gốc cây là hai người đang ôm nhau.
Lăng Thịnh Nam thẫn thờ đi lại gần, sau đó quỳ thụp xuống trước hai người.
Giọng có chút nghẹn ngào.
- Cha… mẹ…
Lăng lão gia cùng phu nhân vẫn còn trẻ, nhìn qua cũng chỉ đôi mươi, nhưng tuổi thật lại đã mấy trăm.
Lăng lão gia ôm phu nhân mình trong ngực, ngồi dựa vào gốc cây, mắt nhắm tịt nhưng miệng lại vương chút ý cười.
Có lẽ khi đó được ôm người mình yêu nhất vào lòng thì chết đi cũng thấy vui vẻ, thấy thanh thản cùng yên lòng.
Trên người Lăng lão gia có rất nhiều vết thương, máu đã ngừng chảy, một kiếm chí mạng ở đúng vị trí tim. Thanh kiếm đó chính là kiếm bản mạng của Lăng lão gia.
Lăng phu nhân trong ngực của Lăng lão gia hơi nhúc nhích, sau đó từ từ mở mắt ra trước ánh mắt ngạc nhiên cùng vui vẻ của Lăng Thịnh Nam.
- Mẹ… mẹ…
Lăng phu nhân nhìn con trai mình, mỉm cười. Mặc dù miệng vương máu nhưng cười lên lại rất đẹp, ánh mắt bao nhiêu ôn nhu cùng dịu dàng đều được thể hiện hết ra.
- Sao con lại vào đây ? Không nghe lời dạy của cha con sao ?
- Con…
- Thôi, nếu đã vào rồi thì thôi vậy ! Ta có việc muốn nhờ con.
- Mẹ… mẹ nói đi… việc gì con cũng làm được !
Lăng phu nhân ôm chặt cơ thể đã lạnh ngắt của chồng mình, nói.
- Ở viện phía tây dưới gốc cây anh đào, đào nó lên ! Ở đó có vật chúng ta muốn cho con và Minh nhi nhưng vẫn có cơ hội. Sau đó quay lại đây tìm ta, được không ?
Lăng Thịnh Nam lúng túng đứng dậy, mặt lấm lem nhìn như ăn mày nhưng vẫm cố gắng mỉm cười tươi với cô.
Lăng phu nhân nhìn con trai mình đi mất, sau đó bật cười. Cô phun ra một búng máu đen, sau đó cô bò ra khỏi lòng chồng mình rồi dùng ngón tay chấm vào vết máu kia, vê ngón tay sang bên cạnh viết một hàng chữ. Viết xong, cô tủm tỉm cười rồi bò lại vào lòng chồng mình.
- Chàng vẫn đang chờ ta chứ, đợi chút nhé, thϊếp tới ngay đây !
Nói xong một dòng máu đen từ trong miệng cô chảy ra thấm đẫm từ cổ trở xuống, một lúc sau tay cô buông lỏng… đi tìm phu quân của mình.
Công việc đã hoàn tất, nên giải thoát rồi.
Đợi đến khi Lăng Thịnh Nam ôm một hộp gỗ còn lấm đất trở về thì đã thấy mẹ mình quy tiên. Hắn bất cẩn làm rơi hộp gỗ nhưng mặc kệ, chạy nhanh sang chỗ hai người. Tay sờ lên gò má của mẹ mình, sau đó là cha mình. Khóc nức nở.
- Mẹ đã nói đợi con quay lại mà… tại sao mẹ lại nói dối chứ ? Tại sao mẹ lại bỏ chúng con lại một mình, con và đệ đệ phải làm sao bây giờ… hức… cha ơi… mẹ ơi… hai người quay về với con đi mà… hức…
Hắn ôm lấy hai cỗ thi thể đã lạnh ngắt mà khóc, hắn ôm rất chặt, rất lâu như muốn hai người đó đáp lại mà ôm lấy mình.
Tuy cha hay đánh hắn mắng hắn, nhưng đó là một kiểu yêu thương của cha. Mẹ thì luôn dịu dàng khuyên nhủ cha, khuyên không được thì vác roi ra đánh cha không nương tay.
Những lúc như thế, hắn và đệ đệ đều đứng một bên xem kịch, khoảng thời gian đó vui vẻ biết bao. Lúc nhỏ cha có ôm hắn, vòng tay ấm áp mà hữu lực đó cho hắn một chỗ dựa vô bờ bến. Cho dù hắn có làm việc gì đi chăng nữa thì chỗ dựa này vẫn luôn vững chắc bảo vệ hắn.
Bây giờ hắn muốn cha ôm hắn nhủ lúc nhỏ, muốn mẹ xoa đầu hắn những lúc hắn thấy ấm ức. Nhưng mà tất cả đều đã không còn. Hắn không làm được gì cả, hắn vô dụng cỡ nào.
Kẻ thù không biết là ai, có thể là một nhóm người, một tổ chức lớn, hay các gia tộc liên kết lại để xóa bỏ gia tộc hắn. Cho dù thế nào, hắn cũng phải tìm cho ra bằng được kẻ thủ, gϊếŧ chúng trả thù cho gia tộc của hắn. Trên dưới tổng cộng gần 500 mạng người. Hắn nhất định sẽ trả hết.
Đau buồn một lúc lâu, Lăng Thịnh Nam cuối cùng cũng vực dậy tinh thần. Hắn không thể cứ buồn mãi như vậy được, hắn bây giờ chỉ còn đệ đệ, hắn là chỗ dựa duy nhất của đệ đệ. Không thể sa sút tinh thần được. Cha đã dạy hắn phải đối mặt với tùng hoàn cảnh, hắn không thể yếu đuối, cũng không được yếu đuối. Đệ đệ còn đang đợi hắn ở ngoài kia.
Lăng Thịnh Nam lúc này mới để ý thấy hàng chữ máu của mẹ mình.
‘’ Hãy chôn chúng ta dưới gốc hoa tử đằng này ‘’.
Bởi vì, chúng ta muốn ngắm hoa tử đằng nở vào mùa xuân, lá rụng vào mùa thu, bóng lá râm mát vào mùa hạ và cành lá xơ xác vào mùa đông.
Chúng ta muốn làm đôi thần tiên quyến lữ bên nhau trọn đời trọn kiếp, khi chết cũng muốn ở bên nhau, cùng nhau ngắm cảnh vật mà mình yêu thích nhất.
…
Lăng Thịnh Nam chưa chôn hai người ngay mà cầm lấy hộp gỗ, chạy ra ngoài tìm đệ đệ. May mắn Lăng Hải Minh không có đi đâu cũng không có bị gì. Y đang ngủ gà ngủ gật dưới hốc cây. Nghe thấy tiếng bước chân thì cảnh giác thu mình vào một chỗ, tay cầm sắn một con dao găm. Nếu là kẻ thù thì y nhất định sẽ ra tay ngay lập tức.
Nhưng mà đến khi nhìn thấy đôi giày quen thuộc y reo lên.
- Ca ca…
Y chui đầu ra khỏi hốc cây thì thấy Lăng Thịnh Nam một thân nhem nhuốc đang ôm một hộp gỗ.
Hắn nắm lấy tay Lăng Hải Minh, đi lên một nơi cao để có thể thấy toàn cảnh viện trạch rộng lớn bị cháy.
Hắn muốn cùng đệ đệ an táng cha mẹ, nhưng đệ ấy không chịu được nóng, chỉ đành đợi đến khi lửa cháy hết mới có thể dẫn đệ ấy vào.
Hai huynh đệ nắm tay nhau nhìn ngọn lửa bùng cháy dữ dội từ rất lâu rất lâu cho đến khi nó tắt hẳn, đến khi than lạnh ngắt rồi mới dám bước vào.
Lăng Hải Minh không dám tin đống than củi cháy đen này từng là nhà mình. Y sợ hãi núp sau ca ca mình, bám chặt lấy hắn không rời. Hắn đi được bước nào y đi theo bước đấy. Lăng Thịnh Nam lại rất kiên nhẫn đợi.
Cho đến khi đứng trước gốc cây tử đằng.
Cây tử đằng lúc nãy gần bị cháy bây giờ lại chả tổn hại tẹo nào. Hai người Lăng lão gia cùng phu nhân vẫn nằm bên dưới. Hai người bình yên tới nỗi như đây chỉ là một giấc ngủ bình thường mà thôi. Nhưng thực tế đã không bao giờ tỉnh lại.
Lăng Hải Minh khi nhìn thấy còn khóc lợi hại hơn ca ca mình hồi nãy.
Khóc xong mới chịu an táng hai người.
- Cha… mẹ… con nhất định sẽ trả thù cho hai người !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.