Chương 1: Ta Có Giao Ước Với Thiên Đạo (1)
Giang Hồ Tái Kiến
12/03/2021
Tận cùng bầu trời, không gian vỡ nát.
Nơi này vừa xảy ra một trận chiến có thể sánh với hạo kiếp.
"Phù!"
Trong loạn lưu vỡ nát có một nam tử tóc trắng đang đứng, tay áo tung bay.
Gương mặt như đao gọt, hai mắt sáng chói như vì sao trên trời, quanh thân tràn ngập khí tức khiến người sợ hãi.
Thẩm Thiên Thu.
Người mạnh nhất Nguyệt Linh giới.
Người này mang theo sắc thái truyền kỳ vô cùng.
Nếu dùng hai chữ để hình dung cuộc đời, chỉ có 'yêu nghiệt' mới xứng với.
100 năm trước, hắn từ một kẻ nhỏ bé không quan trọng mà quật khởi, trải qua mấy chục năm, cuối cùng cũng trở thành người mạnh nhất vị diện.
Tông môn, gia tộc, tôn kính mà sợ hãi.
Thiên tài, kiêu nữ, sùng bái mà đáp lễ.
Hắn được xưng là truyền kỳ, cũng được xưng là thần thoại.
Đại nhân vật trâu như vậy nhưng hôm nay lại gặp vấn đề, võ đạo đăng phong tạo cực, muốn phi thăng tới vị diện cao hơn lại bị hàng rào Thiên Đạo ngăn cản.
"Ca!"
Thẩm Thiên Thu nói: "Tạo thuận lợi!"
Vì phá hàng rào Thiên Đạo, hắn đã liên tục oanh kích thật lâu, mệt thì không mệt, chỉ cảm thấy gấp gáp!
Bên ngoài Nguyệt Linh giới còn có vị diện càng mạnh hơn, ngày nào còn chưa thể đi xem một chút, thật đúng là ngày ăn không ngon, đêm ngủ không yên.
Dùng lời của bản thân Thẩm Thiên Thu tới nói, ta thống khổ, ngươi biết sao?
"Không không!"
Không gian truyền đến một giọng nói: "Ngươi là ca! Thân ca!"
Đây là Thiên Đạo do Nguyệt Linh giới uẩn dục được, mặc dù không có bản thể nhưng lại có tư duy, ngày thường cao lãnh, gần như không nói chuyện với phàm nhân.
Nay nó chủ động nói chuyện là vì... đổi lại bất kỳ người nào bị đánh liên tục mấy năm cũng không thể chịu được.
"Nếu nhận ta làm ca, còn không nhanh cho ta đi."
"Ca, ngươi 10 tuổi bắt đầu bước vào võ đạo, 15 tuổi bước vào bước thứ hai, 20 tuổi bước vào bước thứ ba, năm mươi tuổi bước vào bước thứ tư, bảy mươi tuổi bước vào bước thứ năm, trăm tuổi cảm ngộ thiên địa áo nghĩa, tốc độ quá nhanh!" Thiên Đạo tan vỡ nói.
"Thì sao?"
Thẩm Thiên Thu nói: "Đột phá nhanh còn có tội?"
"Không có tội không có tội!" Thiên Đạo vội vàng giải thích: "Chủ yếu là tuổi tác của ca còn chưa đủ, cho nên tạm thời không cách nào rời khỏi Nguyệt Linh giới."
"Tuổi tác còn chưa đủ?"
"Từ sau khi Nguyệt Linh giới được sinh ra, phía trên đã có quy định, lĩnh ngộ được đại đạo nhưng phải đủ ngàn tuổi mới có tư cách phi thăng."
"Đây mẹ nó là quy định cứt chó gì!"
Thẩm Thiên Thu cường thế hội tụ linh lực, định dùng nắm đấm đánh nát hết thảy chế độ và quy tắc.
Nếu nói ta quá tuấn tú, rời khỏi Nguyệt Linh giới sẽ làm thương tổn trái tim 900 triệu thiếu nữ ta còn có thể hiểu được, hết lần này tới lần khác ngươi lại ngại ta đột phá nhanh, còn chưa đủ tuổi, đúng là muốn ăn đòn.
"Ca!"
"Tỉnh táo!"
Nếu Thiên Đạo có thực thể, chắc chắn sẽ thấy sống lưng phát lạnh.
"Lặp lại lần nữa." Thẩm Thiên Thu giơ tay lên, mục quang lãnh lệ nói: "Bên ngoài, lão tử nhất định phải đi, ngay cả Jesus cũng không ngăn được!"
"Hô hô!"
Khí lãng cường đại bộc phát, điên cuồng cắt đứt không gian bốn bề.
Hắn lĩnh ngộ Thiên Địa Áo Nghĩa, trong lúc giơ tay nhấc chân ẩn chứa uy thế hủy thiên diệt địa.
"Ca!"
Thiên Đạo cầu khẩn: "Thương lượng chút được không?"
"Thương lượng thế nào?"
"Ây..." Thiên Đạo cân nhắc một lát, nói: "Trong mấy vạn năm gần đây, Nguyệt Linh giới nhân tài điêu linh, cũng chỉ có một yêu nghiệt là ngươi, nếu có thể có thêm mấy người, hẳn phía trên cũng có thể dàn xếp, cho phép ngươi rời đi."
"Loại siêu cấp thiên tài như ta cũng không phải rau cải trắng, há có thể tùy tiện kiếm được." Lúc nói ra lời này, trên mặt Thẩm Thiên Thu viết đầy kiêu ngạo.
"Bồi dưỡng võ giả, không cầu đạt tới độ cao như ca, nhưng có thể bằng một phần vạn cũng đủ rồi."
"Bồi dưỡng? Có ý gì?"
"Ca, không phải ngươi tự xưng là siêu cấp thiên tài sao? Định nghĩa này rất rộng, không chỉ đơn giản là đại biểu cho bản thân, còn đại biểu rất nhiều phương diện, tỷ như thu mấy đồ đệ, bồi dưỡng bọn hắn thành nhân tài trụ cột của Nguyệt Linh giới, đến lúc đó chắc chắn ngươi có thể rời đi."
"Thật có lỗi."
Thẩm Thiên Thu thản nhiên nói: "Ta không có hứng thú thu đồ đệ, ta chỉ muốn ra ngoài xông xáo."
"Vậy chỉ có thể chờ thêm 900 năm nữa."
"Cam!"
"Đại Uy Thiên Long, Thế Tôn Địa Tạng!"
Thẩm Thiên Thu lần nữa bộc phát lực lượng lay động đất trời.
Thiên Đạo cầu khẩn nói: "Ca! Thành lũy không gian là do phía trên kiến thiết, cho dù ngươi có đánh mấy trăm năm cũng chưa chắc có thể đánh phá được, sao ngươi không dành thời gian này để bồi dưỡng nhân tài!"
"Lại nói."
"Lấy tư chất nghịch thiên như ca, muốn bồi dưỡng đồ đệ không phải dễ như chơi sao!"
Thiên Đạo chưởng quản Nguyệt Linh giới bị một tên võ giả bức đến khúm núm, nịnh nọt vô cùng, thật quá không thể tưởng tượng nổi.
"Ta tin ngươi tà!"
Thẩm Thiên Thu ngưng tụ sức mạnh, bắt đầu cuồng oanh loạn tạc.
"Ầm ầm!"
"Rầm rầm rầm!"
Mặt trăng lặn mặt trời mọc, hai mươi năm sau.
Thẩm Thiên Thu đứng ở hư không, đầu đầy mồ hôi nói: "Bồi dưỡng nhân tài, thật có thể ra ngoài?"
"Đương... Đương nhiên..." Thiên Đạo rất thống khổ.
Đúng là thành lũy không gian do phía trên bố trí, không sai, nhưng cũng phải lấy ý chí của nó làm điểm tựa, cho nên đánh vào hư không, đau trong lòng nó.
Hai mươi năm.
Sống không bằng chết!
Thiên Đạo không có quyền cho hắn đi, nếu không nó đã sớm tiễn vị đại gia này, cần gì phải đau khổ chịu tội đâu.
"Tốt."
Thẩm Thiên Thu thỏa hiệp.
Hai mươi năm không ngừng oanh tạc, thế nhưng ngay cả khe hở cũng không thể đánh ra, thật đúng là quá tổn thương tự ái.
Không thể tiếp tục lãng phí thời gian như thế, trước làm theo lời đối phương nói, lấy phương thức bồi dưỡng nhân tài để rời khỏi Nguyệt Linh giới.
Mà lại, muốn dạy mấy đồ đệ còn không phải dễ như trở bàn tay sao?
"Ca đồng ý?"
"Đồng ý."
"Một lời đã định!"
"Tứ mã nan truy!"
"Trượng nghĩa!"
...
Nơi này vừa xảy ra một trận chiến có thể sánh với hạo kiếp.
"Phù!"
Trong loạn lưu vỡ nát có một nam tử tóc trắng đang đứng, tay áo tung bay.
Gương mặt như đao gọt, hai mắt sáng chói như vì sao trên trời, quanh thân tràn ngập khí tức khiến người sợ hãi.
Thẩm Thiên Thu.
Người mạnh nhất Nguyệt Linh giới.
Người này mang theo sắc thái truyền kỳ vô cùng.
Nếu dùng hai chữ để hình dung cuộc đời, chỉ có 'yêu nghiệt' mới xứng với.
100 năm trước, hắn từ một kẻ nhỏ bé không quan trọng mà quật khởi, trải qua mấy chục năm, cuối cùng cũng trở thành người mạnh nhất vị diện.
Tông môn, gia tộc, tôn kính mà sợ hãi.
Thiên tài, kiêu nữ, sùng bái mà đáp lễ.
Hắn được xưng là truyền kỳ, cũng được xưng là thần thoại.
Đại nhân vật trâu như vậy nhưng hôm nay lại gặp vấn đề, võ đạo đăng phong tạo cực, muốn phi thăng tới vị diện cao hơn lại bị hàng rào Thiên Đạo ngăn cản.
"Ca!"
Thẩm Thiên Thu nói: "Tạo thuận lợi!"
Vì phá hàng rào Thiên Đạo, hắn đã liên tục oanh kích thật lâu, mệt thì không mệt, chỉ cảm thấy gấp gáp!
Bên ngoài Nguyệt Linh giới còn có vị diện càng mạnh hơn, ngày nào còn chưa thể đi xem một chút, thật đúng là ngày ăn không ngon, đêm ngủ không yên.
Dùng lời của bản thân Thẩm Thiên Thu tới nói, ta thống khổ, ngươi biết sao?
"Không không!"
Không gian truyền đến một giọng nói: "Ngươi là ca! Thân ca!"
Đây là Thiên Đạo do Nguyệt Linh giới uẩn dục được, mặc dù không có bản thể nhưng lại có tư duy, ngày thường cao lãnh, gần như không nói chuyện với phàm nhân.
Nay nó chủ động nói chuyện là vì... đổi lại bất kỳ người nào bị đánh liên tục mấy năm cũng không thể chịu được.
"Nếu nhận ta làm ca, còn không nhanh cho ta đi."
"Ca, ngươi 10 tuổi bắt đầu bước vào võ đạo, 15 tuổi bước vào bước thứ hai, 20 tuổi bước vào bước thứ ba, năm mươi tuổi bước vào bước thứ tư, bảy mươi tuổi bước vào bước thứ năm, trăm tuổi cảm ngộ thiên địa áo nghĩa, tốc độ quá nhanh!" Thiên Đạo tan vỡ nói.
"Thì sao?"
Thẩm Thiên Thu nói: "Đột phá nhanh còn có tội?"
"Không có tội không có tội!" Thiên Đạo vội vàng giải thích: "Chủ yếu là tuổi tác của ca còn chưa đủ, cho nên tạm thời không cách nào rời khỏi Nguyệt Linh giới."
"Tuổi tác còn chưa đủ?"
"Từ sau khi Nguyệt Linh giới được sinh ra, phía trên đã có quy định, lĩnh ngộ được đại đạo nhưng phải đủ ngàn tuổi mới có tư cách phi thăng."
"Đây mẹ nó là quy định cứt chó gì!"
Thẩm Thiên Thu cường thế hội tụ linh lực, định dùng nắm đấm đánh nát hết thảy chế độ và quy tắc.
Nếu nói ta quá tuấn tú, rời khỏi Nguyệt Linh giới sẽ làm thương tổn trái tim 900 triệu thiếu nữ ta còn có thể hiểu được, hết lần này tới lần khác ngươi lại ngại ta đột phá nhanh, còn chưa đủ tuổi, đúng là muốn ăn đòn.
"Ca!"
"Tỉnh táo!"
Nếu Thiên Đạo có thực thể, chắc chắn sẽ thấy sống lưng phát lạnh.
"Lặp lại lần nữa." Thẩm Thiên Thu giơ tay lên, mục quang lãnh lệ nói: "Bên ngoài, lão tử nhất định phải đi, ngay cả Jesus cũng không ngăn được!"
"Hô hô!"
Khí lãng cường đại bộc phát, điên cuồng cắt đứt không gian bốn bề.
Hắn lĩnh ngộ Thiên Địa Áo Nghĩa, trong lúc giơ tay nhấc chân ẩn chứa uy thế hủy thiên diệt địa.
"Ca!"
Thiên Đạo cầu khẩn: "Thương lượng chút được không?"
"Thương lượng thế nào?"
"Ây..." Thiên Đạo cân nhắc một lát, nói: "Trong mấy vạn năm gần đây, Nguyệt Linh giới nhân tài điêu linh, cũng chỉ có một yêu nghiệt là ngươi, nếu có thể có thêm mấy người, hẳn phía trên cũng có thể dàn xếp, cho phép ngươi rời đi."
"Loại siêu cấp thiên tài như ta cũng không phải rau cải trắng, há có thể tùy tiện kiếm được." Lúc nói ra lời này, trên mặt Thẩm Thiên Thu viết đầy kiêu ngạo.
"Bồi dưỡng võ giả, không cầu đạt tới độ cao như ca, nhưng có thể bằng một phần vạn cũng đủ rồi."
"Bồi dưỡng? Có ý gì?"
"Ca, không phải ngươi tự xưng là siêu cấp thiên tài sao? Định nghĩa này rất rộng, không chỉ đơn giản là đại biểu cho bản thân, còn đại biểu rất nhiều phương diện, tỷ như thu mấy đồ đệ, bồi dưỡng bọn hắn thành nhân tài trụ cột của Nguyệt Linh giới, đến lúc đó chắc chắn ngươi có thể rời đi."
"Thật có lỗi."
Thẩm Thiên Thu thản nhiên nói: "Ta không có hứng thú thu đồ đệ, ta chỉ muốn ra ngoài xông xáo."
"Vậy chỉ có thể chờ thêm 900 năm nữa."
"Cam!"
"Đại Uy Thiên Long, Thế Tôn Địa Tạng!"
Thẩm Thiên Thu lần nữa bộc phát lực lượng lay động đất trời.
Thiên Đạo cầu khẩn nói: "Ca! Thành lũy không gian là do phía trên kiến thiết, cho dù ngươi có đánh mấy trăm năm cũng chưa chắc có thể đánh phá được, sao ngươi không dành thời gian này để bồi dưỡng nhân tài!"
"Lại nói."
"Lấy tư chất nghịch thiên như ca, muốn bồi dưỡng đồ đệ không phải dễ như chơi sao!"
Thiên Đạo chưởng quản Nguyệt Linh giới bị một tên võ giả bức đến khúm núm, nịnh nọt vô cùng, thật quá không thể tưởng tượng nổi.
"Ta tin ngươi tà!"
Thẩm Thiên Thu ngưng tụ sức mạnh, bắt đầu cuồng oanh loạn tạc.
"Ầm ầm!"
"Rầm rầm rầm!"
Mặt trăng lặn mặt trời mọc, hai mươi năm sau.
Thẩm Thiên Thu đứng ở hư không, đầu đầy mồ hôi nói: "Bồi dưỡng nhân tài, thật có thể ra ngoài?"
"Đương... Đương nhiên..." Thiên Đạo rất thống khổ.
Đúng là thành lũy không gian do phía trên bố trí, không sai, nhưng cũng phải lấy ý chí của nó làm điểm tựa, cho nên đánh vào hư không, đau trong lòng nó.
Hai mươi năm.
Sống không bằng chết!
Thiên Đạo không có quyền cho hắn đi, nếu không nó đã sớm tiễn vị đại gia này, cần gì phải đau khổ chịu tội đâu.
"Tốt."
Thẩm Thiên Thu thỏa hiệp.
Hai mươi năm không ngừng oanh tạc, thế nhưng ngay cả khe hở cũng không thể đánh ra, thật đúng là quá tổn thương tự ái.
Không thể tiếp tục lãng phí thời gian như thế, trước làm theo lời đối phương nói, lấy phương thức bồi dưỡng nhân tài để rời khỏi Nguyệt Linh giới.
Mà lại, muốn dạy mấy đồ đệ còn không phải dễ như trở bàn tay sao?
"Ca đồng ý?"
"Đồng ý."
"Một lời đã định!"
"Tứ mã nan truy!"
"Trượng nghĩa!"
...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.