Chương 82: Bạch Cẩn Phong trở lại
Hắc miêu vô miên
22/07/2021
Đã ba ngày nay mây đen tụ tập trên bầu trời Thanh Phong môn, từng hạt mưa nặng nề rơi xuống, khắp nơi đều bị hơi nước bao phủ.
Từng tia chớp bàng bạc lấp loáng, sấm sét đinh tai nhức óc như ngày tận thế.
Đồng thời, thiên địa linh khí khắp bốn phương tám hướng đều lấy Thanh Phong môn làm trung tâm, bắt đầu di chuyển, bên dưới đám mây đen tạo thành một cái lốc xoáy khổng lồ, đem linh khí hơn mười dặm xung quanh đều đổ về đây.
Động tĩnh này quá lớn, mặc kệ mưa gió bão bùng, trên Thanh Phong môn đệ tử đều đổ hết ra ngoài, cùng chứng khiến dị tượng kinh người này.
Không chỉ trong môn phái, người ở thập phương không hẹn mà cùng hướng tới Thanh Phong môn bay tới.
"Là ai thăng cấp, thanh thế lớn như vậy, lẽ nào Thanh Phong môn lại có thêm một tu sĩ Hoá thần?"
"Không biết, mấy năm gần đây, Thanh Phong môn gặp phải vận khí gì mà phất lên nhanh chóng, tu sĩ cao cấp liên tục xuất hiện."
"Hay ta và ngươi cũng bái nhập làm môn đồ Thanh Phong môn?"
"Ngươi nghĩ nhiều, làm tán tu vẫn sướng hơn."
Người bên ngoài thì không biết, nhưng trong môn phái, phương hướng xuất hiện dị tượng thật rõ ràng, chính là thánh địa bất khả xâm phạm, U Linh hàn đàm.
"U Linh hàn đàm có động tĩnh, lẽ nào người kia không chết, còn thăng cấp?" Một đệ tử Vân Du phong than thở với đồng bạn bên cạnh.
"Ngươi điên à? Sở Thanh Vân kia mới Trúc cơ trung kỳ, lại còn gãy mất hai chân, dù có là thiên tài thì cũng chẳng còn cơ hội sống nữa là thăng cấp!!!" Đồng bạn trợn mắt lên nhìn lại.
"Ngươi nói cũng có lý."
Nhưng mà thanh thế trên bầu trời càng lớn, tranh cãi ở bên dưới càng ầm ĩ. Ai tinh tường đều nhận ra luồng linh khí này tụ tập lại, sau đó tập trung ở chính giữa U linh hàn đàm.
Ở bên ngoài Phi Vân động. Diệp Thần nhìn chằm chằm dị tượng kỳ lạ, nhẹ giọng nói:
"Từ Kha, ngươi nói xem, liệu đó có phải Thanh Vân sư đệ không?"
Từ Kha chứng kiến Diệp Thần chỉ trong thời gian ngắn đã suy sụp không còn hình bóng của một thanh niên tài tuấn nữa, gương mặt bơ phờ, quần áo nhếch nhác, gã nhìn mà đau lòng vô cùng.
Suốt hai tháng trời mà Minh Lãng tiên tôn bặt vô âm tín, hai người bọn họ tính đủ cách nhưng không làm sao có thể cứu Sở Thanh Vân ra, Cả gã và Diệp Thần nhiều lần thử đột phá phòng ngự của U Linh hàn đàm mà đều thất bại.
Hai tháng sống trong dày vò, ngày hôm nay có một tia hi vọng, dù là mỏng manh nhưng Từ Kha không nỡ dập nát, gã sợ Diệp Thần sẽ vì áy náy mà sinh ra tâm ma mất.
Gã túm lấy vai Diệp Thần, kéo người về phía mình rồi gục mặt lên vai hắn.
"Có lẽ vậy. Từ trước tới nay chúng ta đều nhìn nhầm Thanh Vân sư đệ, ta thấy đệ ấy không phải là người có thể bỏ cuộc dễ dàng."
Diệp Thần im lặng không đẩy ra, lưng dựa hẳn vào lồng ngực vững chãi, mắt không rời khỏi động tĩnh trên bầu trời.
Chỉ có Từ Kha và Diệp Thần là thật lòng mong cho Sở Thanh Vân có thể sống sót, còn khắp nơi trong môn phái lại là tiếng cười chê, tiếng dè bỉu.
Không một ai tin tưởng Sở Thanh Vân có thể trở mình.
"Sở Thanh Vân vốn là tên giết người, bị nhốt vào U Linh hàn đàm là đích đáng. Ở trong đó cơ hội sống bằng không, có lẽ bây giờ đã trở thành một thi thể mục nát rồi." Một tên đệ tử huênh hoang chửi bới. "Từ lâu ta đã thấy tên Sở Thanh Vân này quá kiêu căng ngạo mạn, có tí tuổi đã coi thường luật lệ, tất cả đều là báo ứng của y mà thôi..."
Tên đệ tử này còn chưa kịp nói xong, một bàn tay nhanh chóng bóp lấy cổ gã nhấc lên, sát khí như hoá thành thực chất đánh úp vào người gã, một tiếng nói khàn khàn mang theo hơi lạnh thấu xương vang lên.
"Ngươi nói cái gì? Ai giết người? Ai bị nhốt vào U Linh hàn đàm?"
Đồng tử những người đứng đó chứng kiến đều co rụt lại, theo bản năng lùi về phía sau, nhưng uy áp tràn lấp đất trời lập tức khoá chặt đường sống của cả bọn. Lúc này đám đệ tử mới thật sự biết được hoá ra đứng trước sức mạnh tuyệt đối, bọn họ chỉ giống một đám kiến hôi, không có sức chống cự, dễ dàng bị người ta dẫm đạp dưới chân.
"Ngươi nói lại cho ta xem nào?" Giọng nói như u linh đòi mạng lại vang lên bên tai, tên đệ tử trợn ngược mắt, cổ họng bị tắc nghẽn, miệng lắp bắp không thành tiếng.
Khuôn mặt tên đệ tử ngày càng tím tái, mồ hôi trên trán chảy ròng, lúc này người nọ mới thả tay ra, tên đệ tử như chó chết ngã bịch xuống đất, gã sợ quá không khống chế được, chất lỏng tràn hết ra quần.
"Nói!"
"Minh... Minh Ly tôn giả. Sở... Sở..." Tên đệ tử nói đến đây trực tiếp bị doạ tới ngất xỉu.
Người tới chính là Bạch Cẩn Phong, hắn một thân mệt mỏi, áo choàng dính đầy máu tươi, hiển nhiên vừa trải qua một hồi ác chiến trở về, gương mặt lạnh lùng quét qua đám người.
"Khôn hồn thì mau nói rõ ràng cho ta, ta không có thời gian kiên nhẫn với các ngươi!" Nói xong một cước đá ra, sút bay tên đệ tử vừa nói xấu Sở Thanh Vân đập vào vách núi rồi rơi xuống, máu trong miệng gã tràn ra, không rõ sống chết.
Đám đệ tử hít sâu một hơi không dám động đậy, cuối cùng dưới ánh mắt sắc bén như kiếm của Bạch Cẩn Phong, chỉ có một người lá gan lớn nhất liền đứng ra kể mọi chuyện.
Tên đệ tử này không có mặt lúc đó, chỉ nghe người ta thuật lại, giờ cũng không dám nói thêm nói bớt câu nào.
Vừa nghe thấy Sở Thanh Vân bị nhốt vào U Linh hàn đàm, gương mặt Bạch Cẩn Phong liền trầm xuống, khí thế tăng lên, đôi mắt chuyển sang đỏ ngầu, lúc tên đệ tử nói xong thì đã bị sát khí doạ cho chân nhũn ra, ngồi bệt xuống đất.
Bạch Cẩn Phong lúc này rất đáng sợ, tên đệ tử này cảm thấy dường như hắn có thể ra tay giết người bất cứ lúc nào.
Chính xác là Bạch Cẩn Phong đang muốn giết người, hắn muốn tất cả những kẻ khi dễ Thanh Vân của hắn phải chết, khí tức bạo ngược trong người nhanh chóng tràn ra. Ánh mắt lãnh lệ nhìn về đám đệ tử đang run rẩy, tay vung lên. Linh lực không được kiểm soát tràn ra tứ phía.
Đúng lúc này từ đằng sau vang lên tiếng quát.
"Bạch Cẩn Phong. Dừng tay."
Nhưng tay Bạch Cẩn Phong cố tình không dừng lại, trong sát na này, Diệp Cô Tuyệt kinh hoàng lao tới, bàn tay giơ lên, ăn trọn một đòn với mười phần sức mạnh.
Phụt! Diệp Cô Tuyệt phun ra một ngụm máu tươi, khí tức hỗn loạn, vội vã ổn định lại thân hình.
Đám đệ tử tuy được chưởng môn che chắn nhưng tên nào tên nấy ngã bò ra đất rên rỉ, miệng hộc máu, có lẽ đều bị thương không nhẹ.
"Bạch Cẩn Phong, đệ điên rồi, đệ muốn giết hết những đệ tử vô tội này sao?" Diệp Cô Tuyệt quát lên.
"Vô tội?" Bạch Cẩn Phong cười lạnh, "Vậy Thanh Vân của ta có tội sao? Thanh Vân của ta đáng chịu đựng hàn đàm vạn năm dày xéo sao? Diệp Cô Tuyệt, ta nói cho huynh biết, y mà có chuyện gì thì không phải chỉ là giết người thôi đâu." Hắn nói xong không cho Diệp Cô Tuyệt cơ hội phản ứng, cơ thể liền biến mất tại chỗ.
Diệp Cô Tuyệt cũng vừa từ bên ngoài về, nhất thời không tiêu hoá được những lời Bạch Cẩn Phong vừa nói, nhưng ý thức chuyện này rất nghiêm trọng, liền gào lên.
"Minh Lãng, ngươi chết ở đâu rồi?"
***
Bạch Cẩn Phong suốt vài tháng nay liên tục bị tập kích, dường như hắn đi đến chỗ nào cũng có người phát hiện rồi quấy rối, mới đầu còn cho là trùng hợp, về sau hắn phát hiện đó chính là một âm mưu nhằm vào hắn.
Người đối phó với Bạch Cẩn Phong rõ ràng không muốn lấy mạng hắn, mà chỉ cầm chân và phá đám khiến cho hắn chẳng cách nào hoàn thành nhiệm vụ.
Lúc trước hắn còn thắc mắc, tưởng là người của ma tôn, giờ đây biết được trong thời gian đi vắng, Sở Thanh Vân đã bị người khi dễ đến mức này thì hắn đã hiểu nào phải người ngoài.
Có người trong môn phái muốn chia rẽ hai người.
Còn ai trong Thanh Phong môn này có thể che trời, Bạch Cẩn Phong tin Lục Thanh Sương không có lá gan đó.
Nhớ lại lần trước lên Hoàng Thiên Sơn nói chuyện với gia gia, lòng Bạch Cẩn Phong rét lạnh. Còn gì đau đớn hơn khi bị chính người thân mình tính kế. Truyện Đô Thị
Sở Thanh Vân đã phải chịu uất ức bao lâu rồi, hắn thật là một đạo lữ không xứng chức, không thể bảo vệ ái nhân của mình chu toàn.
Nếu Sở Thanh Vân có làm sao, Bạch Cẩn Phong thề sẽ khiến Thanh Phong môn này gà chó không yên.
Càng nghĩ càng khó chịu, bước chân Bạch Cẩn Phong vô thức nhanh hơn, chẳng mấy chốc đã đến địa phận của U Linh hàn đàm.
Hơi lạnh bốc lên từ mặt đất cũng không bằng rét lạnh trong lòng. Bạch Cẩn Phong đạp lên hết thảy kết giới, trong mắt tràn đầy huyết quang, bạo nộ muốn phá tan lồng ngực mà ra.
Cho đến khi hắn nhìn thấy bóng dáng yếu ớt trước mặt.
Sở Thanh Vân một thân ướt đẫm, khoanh chân ngồi giữa hàn đàm, mái tóc bết lại dán vào da thịt, linh khí xung quanh xoay tròn thành cơn lốc nhỏ.
Thiếu niên của hắn đang Kết đan.
Bao nhiêu bạo ngược, bao nhiêu lạnh lẽo trong nháy mắt rút đi, lòng Bạch Cẩn Phong cảm thấy mềm mại hẳn.
Ái nhân của hắn còn sống, ái nhân của hắn còn chưa mất đi...
Từng tia chớp bàng bạc lấp loáng, sấm sét đinh tai nhức óc như ngày tận thế.
Đồng thời, thiên địa linh khí khắp bốn phương tám hướng đều lấy Thanh Phong môn làm trung tâm, bắt đầu di chuyển, bên dưới đám mây đen tạo thành một cái lốc xoáy khổng lồ, đem linh khí hơn mười dặm xung quanh đều đổ về đây.
Động tĩnh này quá lớn, mặc kệ mưa gió bão bùng, trên Thanh Phong môn đệ tử đều đổ hết ra ngoài, cùng chứng khiến dị tượng kinh người này.
Không chỉ trong môn phái, người ở thập phương không hẹn mà cùng hướng tới Thanh Phong môn bay tới.
"Là ai thăng cấp, thanh thế lớn như vậy, lẽ nào Thanh Phong môn lại có thêm một tu sĩ Hoá thần?"
"Không biết, mấy năm gần đây, Thanh Phong môn gặp phải vận khí gì mà phất lên nhanh chóng, tu sĩ cao cấp liên tục xuất hiện."
"Hay ta và ngươi cũng bái nhập làm môn đồ Thanh Phong môn?"
"Ngươi nghĩ nhiều, làm tán tu vẫn sướng hơn."
Người bên ngoài thì không biết, nhưng trong môn phái, phương hướng xuất hiện dị tượng thật rõ ràng, chính là thánh địa bất khả xâm phạm, U Linh hàn đàm.
"U Linh hàn đàm có động tĩnh, lẽ nào người kia không chết, còn thăng cấp?" Một đệ tử Vân Du phong than thở với đồng bạn bên cạnh.
"Ngươi điên à? Sở Thanh Vân kia mới Trúc cơ trung kỳ, lại còn gãy mất hai chân, dù có là thiên tài thì cũng chẳng còn cơ hội sống nữa là thăng cấp!!!" Đồng bạn trợn mắt lên nhìn lại.
"Ngươi nói cũng có lý."
Nhưng mà thanh thế trên bầu trời càng lớn, tranh cãi ở bên dưới càng ầm ĩ. Ai tinh tường đều nhận ra luồng linh khí này tụ tập lại, sau đó tập trung ở chính giữa U linh hàn đàm.
Ở bên ngoài Phi Vân động. Diệp Thần nhìn chằm chằm dị tượng kỳ lạ, nhẹ giọng nói:
"Từ Kha, ngươi nói xem, liệu đó có phải Thanh Vân sư đệ không?"
Từ Kha chứng kiến Diệp Thần chỉ trong thời gian ngắn đã suy sụp không còn hình bóng của một thanh niên tài tuấn nữa, gương mặt bơ phờ, quần áo nhếch nhác, gã nhìn mà đau lòng vô cùng.
Suốt hai tháng trời mà Minh Lãng tiên tôn bặt vô âm tín, hai người bọn họ tính đủ cách nhưng không làm sao có thể cứu Sở Thanh Vân ra, Cả gã và Diệp Thần nhiều lần thử đột phá phòng ngự của U Linh hàn đàm mà đều thất bại.
Hai tháng sống trong dày vò, ngày hôm nay có một tia hi vọng, dù là mỏng manh nhưng Từ Kha không nỡ dập nát, gã sợ Diệp Thần sẽ vì áy náy mà sinh ra tâm ma mất.
Gã túm lấy vai Diệp Thần, kéo người về phía mình rồi gục mặt lên vai hắn.
"Có lẽ vậy. Từ trước tới nay chúng ta đều nhìn nhầm Thanh Vân sư đệ, ta thấy đệ ấy không phải là người có thể bỏ cuộc dễ dàng."
Diệp Thần im lặng không đẩy ra, lưng dựa hẳn vào lồng ngực vững chãi, mắt không rời khỏi động tĩnh trên bầu trời.
Chỉ có Từ Kha và Diệp Thần là thật lòng mong cho Sở Thanh Vân có thể sống sót, còn khắp nơi trong môn phái lại là tiếng cười chê, tiếng dè bỉu.
Không một ai tin tưởng Sở Thanh Vân có thể trở mình.
"Sở Thanh Vân vốn là tên giết người, bị nhốt vào U Linh hàn đàm là đích đáng. Ở trong đó cơ hội sống bằng không, có lẽ bây giờ đã trở thành một thi thể mục nát rồi." Một tên đệ tử huênh hoang chửi bới. "Từ lâu ta đã thấy tên Sở Thanh Vân này quá kiêu căng ngạo mạn, có tí tuổi đã coi thường luật lệ, tất cả đều là báo ứng của y mà thôi..."
Tên đệ tử này còn chưa kịp nói xong, một bàn tay nhanh chóng bóp lấy cổ gã nhấc lên, sát khí như hoá thành thực chất đánh úp vào người gã, một tiếng nói khàn khàn mang theo hơi lạnh thấu xương vang lên.
"Ngươi nói cái gì? Ai giết người? Ai bị nhốt vào U Linh hàn đàm?"
Đồng tử những người đứng đó chứng kiến đều co rụt lại, theo bản năng lùi về phía sau, nhưng uy áp tràn lấp đất trời lập tức khoá chặt đường sống của cả bọn. Lúc này đám đệ tử mới thật sự biết được hoá ra đứng trước sức mạnh tuyệt đối, bọn họ chỉ giống một đám kiến hôi, không có sức chống cự, dễ dàng bị người ta dẫm đạp dưới chân.
"Ngươi nói lại cho ta xem nào?" Giọng nói như u linh đòi mạng lại vang lên bên tai, tên đệ tử trợn ngược mắt, cổ họng bị tắc nghẽn, miệng lắp bắp không thành tiếng.
Khuôn mặt tên đệ tử ngày càng tím tái, mồ hôi trên trán chảy ròng, lúc này người nọ mới thả tay ra, tên đệ tử như chó chết ngã bịch xuống đất, gã sợ quá không khống chế được, chất lỏng tràn hết ra quần.
"Nói!"
"Minh... Minh Ly tôn giả. Sở... Sở..." Tên đệ tử nói đến đây trực tiếp bị doạ tới ngất xỉu.
Người tới chính là Bạch Cẩn Phong, hắn một thân mệt mỏi, áo choàng dính đầy máu tươi, hiển nhiên vừa trải qua một hồi ác chiến trở về, gương mặt lạnh lùng quét qua đám người.
"Khôn hồn thì mau nói rõ ràng cho ta, ta không có thời gian kiên nhẫn với các ngươi!" Nói xong một cước đá ra, sút bay tên đệ tử vừa nói xấu Sở Thanh Vân đập vào vách núi rồi rơi xuống, máu trong miệng gã tràn ra, không rõ sống chết.
Đám đệ tử hít sâu một hơi không dám động đậy, cuối cùng dưới ánh mắt sắc bén như kiếm của Bạch Cẩn Phong, chỉ có một người lá gan lớn nhất liền đứng ra kể mọi chuyện.
Tên đệ tử này không có mặt lúc đó, chỉ nghe người ta thuật lại, giờ cũng không dám nói thêm nói bớt câu nào.
Vừa nghe thấy Sở Thanh Vân bị nhốt vào U Linh hàn đàm, gương mặt Bạch Cẩn Phong liền trầm xuống, khí thế tăng lên, đôi mắt chuyển sang đỏ ngầu, lúc tên đệ tử nói xong thì đã bị sát khí doạ cho chân nhũn ra, ngồi bệt xuống đất.
Bạch Cẩn Phong lúc này rất đáng sợ, tên đệ tử này cảm thấy dường như hắn có thể ra tay giết người bất cứ lúc nào.
Chính xác là Bạch Cẩn Phong đang muốn giết người, hắn muốn tất cả những kẻ khi dễ Thanh Vân của hắn phải chết, khí tức bạo ngược trong người nhanh chóng tràn ra. Ánh mắt lãnh lệ nhìn về đám đệ tử đang run rẩy, tay vung lên. Linh lực không được kiểm soát tràn ra tứ phía.
Đúng lúc này từ đằng sau vang lên tiếng quát.
"Bạch Cẩn Phong. Dừng tay."
Nhưng tay Bạch Cẩn Phong cố tình không dừng lại, trong sát na này, Diệp Cô Tuyệt kinh hoàng lao tới, bàn tay giơ lên, ăn trọn một đòn với mười phần sức mạnh.
Phụt! Diệp Cô Tuyệt phun ra một ngụm máu tươi, khí tức hỗn loạn, vội vã ổn định lại thân hình.
Đám đệ tử tuy được chưởng môn che chắn nhưng tên nào tên nấy ngã bò ra đất rên rỉ, miệng hộc máu, có lẽ đều bị thương không nhẹ.
"Bạch Cẩn Phong, đệ điên rồi, đệ muốn giết hết những đệ tử vô tội này sao?" Diệp Cô Tuyệt quát lên.
"Vô tội?" Bạch Cẩn Phong cười lạnh, "Vậy Thanh Vân của ta có tội sao? Thanh Vân của ta đáng chịu đựng hàn đàm vạn năm dày xéo sao? Diệp Cô Tuyệt, ta nói cho huynh biết, y mà có chuyện gì thì không phải chỉ là giết người thôi đâu." Hắn nói xong không cho Diệp Cô Tuyệt cơ hội phản ứng, cơ thể liền biến mất tại chỗ.
Diệp Cô Tuyệt cũng vừa từ bên ngoài về, nhất thời không tiêu hoá được những lời Bạch Cẩn Phong vừa nói, nhưng ý thức chuyện này rất nghiêm trọng, liền gào lên.
"Minh Lãng, ngươi chết ở đâu rồi?"
***
Bạch Cẩn Phong suốt vài tháng nay liên tục bị tập kích, dường như hắn đi đến chỗ nào cũng có người phát hiện rồi quấy rối, mới đầu còn cho là trùng hợp, về sau hắn phát hiện đó chính là một âm mưu nhằm vào hắn.
Người đối phó với Bạch Cẩn Phong rõ ràng không muốn lấy mạng hắn, mà chỉ cầm chân và phá đám khiến cho hắn chẳng cách nào hoàn thành nhiệm vụ.
Lúc trước hắn còn thắc mắc, tưởng là người của ma tôn, giờ đây biết được trong thời gian đi vắng, Sở Thanh Vân đã bị người khi dễ đến mức này thì hắn đã hiểu nào phải người ngoài.
Có người trong môn phái muốn chia rẽ hai người.
Còn ai trong Thanh Phong môn này có thể che trời, Bạch Cẩn Phong tin Lục Thanh Sương không có lá gan đó.
Nhớ lại lần trước lên Hoàng Thiên Sơn nói chuyện với gia gia, lòng Bạch Cẩn Phong rét lạnh. Còn gì đau đớn hơn khi bị chính người thân mình tính kế. Truyện Đô Thị
Sở Thanh Vân đã phải chịu uất ức bao lâu rồi, hắn thật là một đạo lữ không xứng chức, không thể bảo vệ ái nhân của mình chu toàn.
Nếu Sở Thanh Vân có làm sao, Bạch Cẩn Phong thề sẽ khiến Thanh Phong môn này gà chó không yên.
Càng nghĩ càng khó chịu, bước chân Bạch Cẩn Phong vô thức nhanh hơn, chẳng mấy chốc đã đến địa phận của U Linh hàn đàm.
Hơi lạnh bốc lên từ mặt đất cũng không bằng rét lạnh trong lòng. Bạch Cẩn Phong đạp lên hết thảy kết giới, trong mắt tràn đầy huyết quang, bạo nộ muốn phá tan lồng ngực mà ra.
Cho đến khi hắn nhìn thấy bóng dáng yếu ớt trước mặt.
Sở Thanh Vân một thân ướt đẫm, khoanh chân ngồi giữa hàn đàm, mái tóc bết lại dán vào da thịt, linh khí xung quanh xoay tròn thành cơn lốc nhỏ.
Thiếu niên của hắn đang Kết đan.
Bao nhiêu bạo ngược, bao nhiêu lạnh lẽo trong nháy mắt rút đi, lòng Bạch Cẩn Phong cảm thấy mềm mại hẳn.
Ái nhân của hắn còn sống, ái nhân của hắn còn chưa mất đi...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.