Chương 61: Bóng lưng Bạch Cẩn Phong.
Hắc miêu vô miên
19/06/2021
Cộc cộc cộc...
Tiếng gõ cửa vang lên liên tiếp, Diệp Thần gọi ầm ĩ bên ngoài.
"Trương Tam! Mau mở cửa."
Khi lý trí quay về, Sở Thanh Vân mới biết mình đã ngủ suốt buổi chiều, hồ ly nhỏ lười biếng cuộn tròn trên bụng mềm mại đến mức y không muốn dậy.
Uể oải bế nó nhét vào Vạn Thú nang, Sở Thanh Vân chậm chạp xuống giường mở cửa cho hai người kia.
"Trương Tam, ngươi làm gì mà gọi mãi không thấy trả lời vậy? Ta còn tưởng ngươi trốn mất rồi!"
"Trốn?" Sở Thanh Vân giả vờ ngáp ngắn ngáp dài, "Sao ta phải trốn, ta chỉ đang ngủ thôi."
Từ Kha đẩy Diệp Thần đi vào, đánh vài cái cấm chế lên cửa rồi nhanh chóng nói sơ qua kế hoạch buổi tối.
"Tối nay chúng ta cần đến Minh Nguyệt lâu thám thính. Bề ngoài thì đóng giả công tử đến ăn chơi nhưng mà chủ yếu là để gặp một người, người này cũng làm nhiệm vụ như chúng ta, hắn đã làm mật thám trong Minh Nguyệt lâu được nửa năm rồi."
Sở Thanh Vân tò mò, "Làm mật thám trong đó là làm gì? Lăn lộn một chỗ với một đám cô nương sao?"
Từ Kha trừng mắt, "Nhiệm vụ của đệ là đi theo, giả trang làm nô bộc, cái này không làm khó đệ chứ? Còn lại đừng hỏi nhiều."
Sở Thanh Vân cụt hứng, nhưng cũng biết tính chất của nhiệm vụ, đành ỡm ờ đồng ý.
"Được."
"Còn ta thì sao?" Diệp Thần chỉ vào chính mình. "Ta thì làm gì?"
Từ Kha nhìn chăm chú hắn một lượt từ trên xuống dưới, bàn tay vuốt cằm suy nghĩ một lát rồi nói.
"Ngươi giả làm công tử lắm tiền, cứ việc đi đầu tiên, không nói gì là được."
Diệp Thần hít mũi, nhìn Từ Kha bằng ánh mắt cảm động, ai dè câu tiếp theo của gã làm hắn đứng hình.
"Ngươi mà mở miệng ra thể nào cũng hỏng việc."
"Hừ!" Diệp Thần nhịn rồi lại nhịn, môi mím thành một đường thẳng. "Ngươi cứ coi thường người khác đi, rồi chả biết ai sẽ làm hỏng việc.
Sở Thanh Vân nhìn sắc trời, vội giục.
"Thôi chúng ta đi đi kẻo muộn."
Cả ba nhanh chóng lên đường, vì Minh Nguyệt lâu cũng khá gần đây nên bọn họ quyết định đi bộ.
Cuối cùng vẫn là Từ Kha và Sở Thanh Vân giả làm nô bộc, còn Diệp Thần đóng vai một hoa hoa công tử nghênh ngang đi đầu.
Hồng Loan thành vào ban đêm còn nhộn nhịp hơn ban ngày, trường đăng đã được gia cố, ngọn lửa bên trong dường như cháy mãi không tắt, bên đường là hàng loạt quán ăn vặt, mùi ngọt ngấy phiêu tán trong không khí.
Diệp Thần biết Sở Thanh Vân thích ăn mứt quả, mà y đang đóng giả làm nô bộc, không dám vọng động, hắn đành chủ động đi mua mấy xâu mứt quả và mơ mềm. Mơ mềm gã chia cho Từ Kha một nửa, còn mứt quả để hết cho Sở Thanh Vân.
"Chua quá, tại sao có nhiều người lại thích ăn thứ này nhỉ?"
Sở Thanh Vân nhai mứt quả chua chua ngọt ngọt, quả này không có nhiều linh lực như mấy quả Bạch Cẩn Phong đưa nhưng hương vị rất tốt, tâm trạng vui vẻ nên tuỳ tiện nói. "Ngon mà, ta không thấy chua tẹo nào."
Diệp Thần nghi ngờ nhìn Sở Thanh Vân. "Ngươi giống hệt tam sư đệ của ta, đệ ấy cũng rất thích ăn mứt quả, nhưng mà đệ ấy dễ thương hơn ngươi nhiều."
Lén lút cười thầm trong lòng, Sở Thanh Vân giả vờ hỏi, "Ta nghe mọi người nhắc đến vị Thanh Vân sư huynh đó mấy lần rồi, sao lần này không rủ y đi cùng?"
"Suỵt." Diệp Thần đột nhiên nghiêm túc, cẩn thận nói. "Ngươi đừng nhắc đến chuyện này. Sư tôn ta hôm trước tự dưng ra lệnh, cấm tuyệt đối không được rủ sư đệ rời núi, chẳng biết là vì sao nữa?"
Từ Kha nghe thấy vậy thì sững sờ, cùng Sở Thanh Vân nhìn nhau, sau lưng gã đột nhiên toát mồ hôi lạnh.
Không biết lúc Minh Ly sư thúc phát hiện ra sư đệ đã trốn đi liệu có trách tội gã không? Sao sự việc có vẻ nghiêm trọng thế này? Gã liếm liếm môi:
"Chắc vì Thanh Vân sư đệ chưa Kết Đan mà thôi, đệ ấy còn nhỏ, Minh Ly sư thúc lo lắng là phải."
"Ngươi nói cũng có lý," Diệp Thần gật gù, "Nhưng mà ta phải công nhận gần hai năm trở về đây sư tôn quan tâm đến Thanh Vân sư đệ hơn hẳn, lúc trước hắn lạnh lùng lắm, chúng ta chẳng mấy khi được người chỉ điểm. Chỉ riêng Thanh Sương là được sư tôn quan tâm hơn một chút thôi."
Lời Diệp Thần nói làm Sở Thanh Vân thấy hơi khó hiểu, gần hai năm trở về đây?
Sở Thanh Vân chợt ngẩn người ra, liệu có phải là từ khi y xuyên đến đây không? Công nhận là trước đó khối thân thể này chẳng được dạy dỗ gì? Tu vi thì thấp, công pháp cũng thiếu hụt.
Còn nữa, y còn nhớ rõ mấy hôm đầu tiên khi xuyên đến Bạch Cẩn Phong là người dạy mình những pháp thuật tu tiên căn bản, có lẽ nào hắn biết rõ y không phải là người ở đây?
Càng nhiều manh mối càng làm Sở Thanh Vân rối rắm, ấn tượng của y về Bạch Cẩn Phong đã khác xa hồi đầu, bây giờ trong lòng y, vị sư tôn mỹ mạo vô song kia đã chiếm đóng một phần không nhỏ.
"Ê, Trương Tam."
"Trương Tam???"
Diệp Thần gọi đến hai câu Sở Thanh Vân mới nhớ ra là hắn đang gọi mình, vội đáp lời.
"Ta đây, sao vậy?"
"Đến nơi rồi, ngươi còn thất thần cái gì đấy, nhanh ăn hết mứt quả đi rồi chúng ta còn vào."
Sở Thanh Vân giật mình nhìn quanh, thấy bọn họ vẫn đang đứng ở trong một con ngõ nhỏ, nhưng chỉ nhìn chếch sang bên kia là có thể thấy ba chữ Minh Nguyệt lâu được nạm vàng treo bên ngoài, đằng sau là toà lầu cao sơn son đỏ thắm, vẻ hoa lệ phô trương không gì sánh bằng.
"Được, chờ ta tí." Y hai ba miếng ăn nốt xâu mứt quả rồi phủi sạch sẽ quần áo, sau đó ba người điềm tĩnh đĩ vào Minh Nguyệt lâu.
Thanh lâu này có vẻ đẳng cấp khác xa những nơi thầm thường khác, bên ngoài không có yến oanh mời chào, hơn nữa còn có một hàng dài thị vệ đứng nghiêm nghiêm túc túc.
Nếu chỉ nhìn sơ qua, chẳng ai biết địa phương này là nơi buôn hương bán phấn.
Vừa mở cửa ra, Sở Thanh Vân để ý thấy bên trong tập trung khá nhiều người, nhưng ai nấy đều ngồi quy củ, chắc đều là khách nhân tối nay.
Bên dưới là bàn ghế sắp xếp đúng hàng đúng lối, bên trên tầng hai để chừa ra một sân khấu, màn voan che kín bên trong.
Sở Thanh Vân thử dùng thần thức thăm dò, ấy thế mà không thể xem nổi trong đó có gì.
"Chào mừng quan khách đến Minh Nguyệt lâu." Tiểu nhị ăn mặc gọn gàng tiến tới, phong thái cực kỳ quy củ.
Từ Kha móc ra hai viên linh thạch, tiểu nhị nhận lấy rồi dẫn ba người tới một bàn ngay gần đầu. Chỗ này tầm nhìn rất rõ ràng, trên bàn đã để sẵn linh trà thơm nức mũi.
"Kính mời quan khách uống trà xem ca hát." Tiểu nhị không hề thừa thãi, nói xong liền đi tiếp khách nhân khác.
Diệp Thần điềm tĩnh ngồi xuống, còn Từ Kha và Sở Thanh Vân đóng giả làm nô bộc phải đứng đằng sau, y không để ý, nhanh chóng quan sát xung quanh.
Bỗng nhiên tiếng đàn nổi lên, Sở Thanh Vân giật mình nhìn lên, thấy đằng sau bức rèm voan là bóng hình một người ngồi gảy đàn. Âm thanh điệu phách của người này tuy êm dịu nhưng lại đánh sâu vào linh hồn, gợi lên một nỗi buồn thương không rõ.
Tất nhiên Sở Thanh Vân chẳng biết gì về âm luật, nhưng cũng nghe ra người đánh đàn đang có tâm sự não nề.
"Người đi từ hai mươi năm trước, có nhớ chăng một lần bầu bạn?"
"Tiếng ca vang trong chiều não nề, liệu ru nổi một nỗi sầu bi...?"
"Ai thương ai trách ai vô tình, mà đêm nay lòng buồn biết mấy."
"Lòng cứ mãi ngóng trông một người, sao không hiểu hai chữ chia ly..."
Giọng ca đầy nội lực nhưng mười phần trong trẻo vang lên, chẳng khác gì tỉ tê nỗi lòng trước mặt quan khách. Sở Thanh Vân nghe thấy vậy thì ngạc nhiên vô cùng, y dụi dụi mũi, quả nhiên là thế giới nam sắc, đến hoa khôi thanh lâu cũng là nam.
Đám người bên dưới nghe như si như say, Sở Thanh Vân quan sát có ít nhất hai người tu vi y không thể nhìn thấu. Mà tu vi y không thể nhìn thấu phải chăng còn cao hơn cả Bạch Cẩn Phong.
Đúng là thiên hạ đệ nhất lâu, danh tiếng không phải tự nhiên mà có, đến khách nhân cũng là một đẳng cấp khác.
Dần dà Sở Thanh Vân cũng bị tiếng đàn cuốn hút, y vừa nghiêng đầu đung đưa theo điệu nhạc, ai ngờ lại liếc thấy một bóng lưng quen thuộc.
Giật mình thoảng thốt, Sở Thanh Vân đang định kéo tay Diệp Thần thì nghĩ lại mình bây giờ là Trương Tam, vội vàng cúi đầu xuống, len lén nhìn sang.
Bóng lưng người kia trông giống hệt Bạch Cẩn Phong.
Tiếng gõ cửa vang lên liên tiếp, Diệp Thần gọi ầm ĩ bên ngoài.
"Trương Tam! Mau mở cửa."
Khi lý trí quay về, Sở Thanh Vân mới biết mình đã ngủ suốt buổi chiều, hồ ly nhỏ lười biếng cuộn tròn trên bụng mềm mại đến mức y không muốn dậy.
Uể oải bế nó nhét vào Vạn Thú nang, Sở Thanh Vân chậm chạp xuống giường mở cửa cho hai người kia.
"Trương Tam, ngươi làm gì mà gọi mãi không thấy trả lời vậy? Ta còn tưởng ngươi trốn mất rồi!"
"Trốn?" Sở Thanh Vân giả vờ ngáp ngắn ngáp dài, "Sao ta phải trốn, ta chỉ đang ngủ thôi."
Từ Kha đẩy Diệp Thần đi vào, đánh vài cái cấm chế lên cửa rồi nhanh chóng nói sơ qua kế hoạch buổi tối.
"Tối nay chúng ta cần đến Minh Nguyệt lâu thám thính. Bề ngoài thì đóng giả công tử đến ăn chơi nhưng mà chủ yếu là để gặp một người, người này cũng làm nhiệm vụ như chúng ta, hắn đã làm mật thám trong Minh Nguyệt lâu được nửa năm rồi."
Sở Thanh Vân tò mò, "Làm mật thám trong đó là làm gì? Lăn lộn một chỗ với một đám cô nương sao?"
Từ Kha trừng mắt, "Nhiệm vụ của đệ là đi theo, giả trang làm nô bộc, cái này không làm khó đệ chứ? Còn lại đừng hỏi nhiều."
Sở Thanh Vân cụt hứng, nhưng cũng biết tính chất của nhiệm vụ, đành ỡm ờ đồng ý.
"Được."
"Còn ta thì sao?" Diệp Thần chỉ vào chính mình. "Ta thì làm gì?"
Từ Kha nhìn chăm chú hắn một lượt từ trên xuống dưới, bàn tay vuốt cằm suy nghĩ một lát rồi nói.
"Ngươi giả làm công tử lắm tiền, cứ việc đi đầu tiên, không nói gì là được."
Diệp Thần hít mũi, nhìn Từ Kha bằng ánh mắt cảm động, ai dè câu tiếp theo của gã làm hắn đứng hình.
"Ngươi mà mở miệng ra thể nào cũng hỏng việc."
"Hừ!" Diệp Thần nhịn rồi lại nhịn, môi mím thành một đường thẳng. "Ngươi cứ coi thường người khác đi, rồi chả biết ai sẽ làm hỏng việc.
Sở Thanh Vân nhìn sắc trời, vội giục.
"Thôi chúng ta đi đi kẻo muộn."
Cả ba nhanh chóng lên đường, vì Minh Nguyệt lâu cũng khá gần đây nên bọn họ quyết định đi bộ.
Cuối cùng vẫn là Từ Kha và Sở Thanh Vân giả làm nô bộc, còn Diệp Thần đóng vai một hoa hoa công tử nghênh ngang đi đầu.
Hồng Loan thành vào ban đêm còn nhộn nhịp hơn ban ngày, trường đăng đã được gia cố, ngọn lửa bên trong dường như cháy mãi không tắt, bên đường là hàng loạt quán ăn vặt, mùi ngọt ngấy phiêu tán trong không khí.
Diệp Thần biết Sở Thanh Vân thích ăn mứt quả, mà y đang đóng giả làm nô bộc, không dám vọng động, hắn đành chủ động đi mua mấy xâu mứt quả và mơ mềm. Mơ mềm gã chia cho Từ Kha một nửa, còn mứt quả để hết cho Sở Thanh Vân.
"Chua quá, tại sao có nhiều người lại thích ăn thứ này nhỉ?"
Sở Thanh Vân nhai mứt quả chua chua ngọt ngọt, quả này không có nhiều linh lực như mấy quả Bạch Cẩn Phong đưa nhưng hương vị rất tốt, tâm trạng vui vẻ nên tuỳ tiện nói. "Ngon mà, ta không thấy chua tẹo nào."
Diệp Thần nghi ngờ nhìn Sở Thanh Vân. "Ngươi giống hệt tam sư đệ của ta, đệ ấy cũng rất thích ăn mứt quả, nhưng mà đệ ấy dễ thương hơn ngươi nhiều."
Lén lút cười thầm trong lòng, Sở Thanh Vân giả vờ hỏi, "Ta nghe mọi người nhắc đến vị Thanh Vân sư huynh đó mấy lần rồi, sao lần này không rủ y đi cùng?"
"Suỵt." Diệp Thần đột nhiên nghiêm túc, cẩn thận nói. "Ngươi đừng nhắc đến chuyện này. Sư tôn ta hôm trước tự dưng ra lệnh, cấm tuyệt đối không được rủ sư đệ rời núi, chẳng biết là vì sao nữa?"
Từ Kha nghe thấy vậy thì sững sờ, cùng Sở Thanh Vân nhìn nhau, sau lưng gã đột nhiên toát mồ hôi lạnh.
Không biết lúc Minh Ly sư thúc phát hiện ra sư đệ đã trốn đi liệu có trách tội gã không? Sao sự việc có vẻ nghiêm trọng thế này? Gã liếm liếm môi:
"Chắc vì Thanh Vân sư đệ chưa Kết Đan mà thôi, đệ ấy còn nhỏ, Minh Ly sư thúc lo lắng là phải."
"Ngươi nói cũng có lý," Diệp Thần gật gù, "Nhưng mà ta phải công nhận gần hai năm trở về đây sư tôn quan tâm đến Thanh Vân sư đệ hơn hẳn, lúc trước hắn lạnh lùng lắm, chúng ta chẳng mấy khi được người chỉ điểm. Chỉ riêng Thanh Sương là được sư tôn quan tâm hơn một chút thôi."
Lời Diệp Thần nói làm Sở Thanh Vân thấy hơi khó hiểu, gần hai năm trở về đây?
Sở Thanh Vân chợt ngẩn người ra, liệu có phải là từ khi y xuyên đến đây không? Công nhận là trước đó khối thân thể này chẳng được dạy dỗ gì? Tu vi thì thấp, công pháp cũng thiếu hụt.
Còn nữa, y còn nhớ rõ mấy hôm đầu tiên khi xuyên đến Bạch Cẩn Phong là người dạy mình những pháp thuật tu tiên căn bản, có lẽ nào hắn biết rõ y không phải là người ở đây?
Càng nhiều manh mối càng làm Sở Thanh Vân rối rắm, ấn tượng của y về Bạch Cẩn Phong đã khác xa hồi đầu, bây giờ trong lòng y, vị sư tôn mỹ mạo vô song kia đã chiếm đóng một phần không nhỏ.
"Ê, Trương Tam."
"Trương Tam???"
Diệp Thần gọi đến hai câu Sở Thanh Vân mới nhớ ra là hắn đang gọi mình, vội đáp lời.
"Ta đây, sao vậy?"
"Đến nơi rồi, ngươi còn thất thần cái gì đấy, nhanh ăn hết mứt quả đi rồi chúng ta còn vào."
Sở Thanh Vân giật mình nhìn quanh, thấy bọn họ vẫn đang đứng ở trong một con ngõ nhỏ, nhưng chỉ nhìn chếch sang bên kia là có thể thấy ba chữ Minh Nguyệt lâu được nạm vàng treo bên ngoài, đằng sau là toà lầu cao sơn son đỏ thắm, vẻ hoa lệ phô trương không gì sánh bằng.
"Được, chờ ta tí." Y hai ba miếng ăn nốt xâu mứt quả rồi phủi sạch sẽ quần áo, sau đó ba người điềm tĩnh đĩ vào Minh Nguyệt lâu.
Thanh lâu này có vẻ đẳng cấp khác xa những nơi thầm thường khác, bên ngoài không có yến oanh mời chào, hơn nữa còn có một hàng dài thị vệ đứng nghiêm nghiêm túc túc.
Nếu chỉ nhìn sơ qua, chẳng ai biết địa phương này là nơi buôn hương bán phấn.
Vừa mở cửa ra, Sở Thanh Vân để ý thấy bên trong tập trung khá nhiều người, nhưng ai nấy đều ngồi quy củ, chắc đều là khách nhân tối nay.
Bên dưới là bàn ghế sắp xếp đúng hàng đúng lối, bên trên tầng hai để chừa ra một sân khấu, màn voan che kín bên trong.
Sở Thanh Vân thử dùng thần thức thăm dò, ấy thế mà không thể xem nổi trong đó có gì.
"Chào mừng quan khách đến Minh Nguyệt lâu." Tiểu nhị ăn mặc gọn gàng tiến tới, phong thái cực kỳ quy củ.
Từ Kha móc ra hai viên linh thạch, tiểu nhị nhận lấy rồi dẫn ba người tới một bàn ngay gần đầu. Chỗ này tầm nhìn rất rõ ràng, trên bàn đã để sẵn linh trà thơm nức mũi.
"Kính mời quan khách uống trà xem ca hát." Tiểu nhị không hề thừa thãi, nói xong liền đi tiếp khách nhân khác.
Diệp Thần điềm tĩnh ngồi xuống, còn Từ Kha và Sở Thanh Vân đóng giả làm nô bộc phải đứng đằng sau, y không để ý, nhanh chóng quan sát xung quanh.
Bỗng nhiên tiếng đàn nổi lên, Sở Thanh Vân giật mình nhìn lên, thấy đằng sau bức rèm voan là bóng hình một người ngồi gảy đàn. Âm thanh điệu phách của người này tuy êm dịu nhưng lại đánh sâu vào linh hồn, gợi lên một nỗi buồn thương không rõ.
Tất nhiên Sở Thanh Vân chẳng biết gì về âm luật, nhưng cũng nghe ra người đánh đàn đang có tâm sự não nề.
"Người đi từ hai mươi năm trước, có nhớ chăng một lần bầu bạn?"
"Tiếng ca vang trong chiều não nề, liệu ru nổi một nỗi sầu bi...?"
"Ai thương ai trách ai vô tình, mà đêm nay lòng buồn biết mấy."
"Lòng cứ mãi ngóng trông một người, sao không hiểu hai chữ chia ly..."
Giọng ca đầy nội lực nhưng mười phần trong trẻo vang lên, chẳng khác gì tỉ tê nỗi lòng trước mặt quan khách. Sở Thanh Vân nghe thấy vậy thì ngạc nhiên vô cùng, y dụi dụi mũi, quả nhiên là thế giới nam sắc, đến hoa khôi thanh lâu cũng là nam.
Đám người bên dưới nghe như si như say, Sở Thanh Vân quan sát có ít nhất hai người tu vi y không thể nhìn thấu. Mà tu vi y không thể nhìn thấu phải chăng còn cao hơn cả Bạch Cẩn Phong.
Đúng là thiên hạ đệ nhất lâu, danh tiếng không phải tự nhiên mà có, đến khách nhân cũng là một đẳng cấp khác.
Dần dà Sở Thanh Vân cũng bị tiếng đàn cuốn hút, y vừa nghiêng đầu đung đưa theo điệu nhạc, ai ngờ lại liếc thấy một bóng lưng quen thuộc.
Giật mình thoảng thốt, Sở Thanh Vân đang định kéo tay Diệp Thần thì nghĩ lại mình bây giờ là Trương Tam, vội vàng cúi đầu xuống, len lén nhìn sang.
Bóng lưng người kia trông giống hệt Bạch Cẩn Phong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.