Chương 68: Đi vào ngõ cụt
Hắc miêu vô miên
26/06/2021
"Quân Thanh đi rồi?" Bạch Cẩn Phong lạnh nhạt hỏi.
"Ừm, đi rồi." Nghe thấy tên Quân Thanh, Ninh Ngọc mới quay đầu lại, lúc nhìn thấy Sở Thanh Vân đứng bên cạnh Bạch Cẩn Phong, gương mặt thanh thuần hiện ra một tia nghi hoặc.
"Ai đây? Sao ta nhìn thấy quen quen?"
"Quen gì mà quen." Bạch Cẩn Phong cười khẽ, kéo Sở Thanh Vân lại, thản nhiên nắm lấy tay y, "Ừm, đây là Sở Thanh Vân, người nhà của ta, cũng là sư điệt của đệ, hình như mười ba năm trước đệ có gặp một lần, chừng đó thời gian mà đệ còn nhận ra mới tài."
Nghe thấy hai chữ "người nhà" tâm trạng Sở Thanh Vân lập tức vui vẻ, y cũng không để ý đến khoé miệng mình đang vểnh lên.
"Chào Ninh sư thúc." Sở Thanh Vân lễ phép chào, đến lúc ánh mắt Ninh Ngọc lia sang, trong lòng không khỏi khẩn trương.
Ninh Ngọc chớp chớp đôi mắt to, quan sát từ đầu đến chân Sở Thanh Vân một lần, gật gù, "Là đứa trẻ năm đó? Nhanh lớn thật đó, nhưng còn người nhà là có chuyện gì? Hôm qua lúc ta hỏi huynh cũng không nói."
"Mới xác nhận quan hệ," Bạch Cẩn Phong không chút để ý kéo Sở Thanh Vân vào lòng, "Ừm, khi nào ta tổ chức đại điển song tu sẽ mời đệ và Quân Thanh."
"Được." Trong mắt Ninh Ngọc xẹt qua một tia mất mát, đáp ứng. "Huynh nói thì nhớ phải giữ lời đấy, chỉ sợ ta mang Quân Thanh tới lại bị đuổi đi."
"Có ta ở đây ai dám đuổi?" Bạch Cẩn Phong nhíu mày.
Ninh Ngọc cười khẽ, lộ ra chiếc răng nanh duyên dáng. "Ai biết được, có khi sư tôn lại đuổi ta đi đầu tiên ấy chứ."
Bạch Cẩn Phong khoát tay. "Ngươi cứ yên tâm, sư tôn không bao giờ can thiệp được vào chuyện của ta."
Ninh Ngọc chỉ cười không đáp, thật sự y cũng không trông mong gì quay lại sư môn.
Ninh Ngọc này công nhận là người đẹp nhất mà Sở Thanh Vân đã từng thấy, đôi mắt trông khá buồn, lông mi dài như quạt, mũi cao môi mỏng, khuôn mặt tinh xảo không chút tì vết.
Thảo nào người này nằm trong danh sách mười mỹ nhân đẹp nhất tu chân giới, quả là danh xứng với thực.
Bạch Cẩn Phong hàn huyên với Ninh Ngọc mà Sở Thanh Vân không chen vào được một câu nào, chuyện bọn họ nói y cũng không hiểu, cũng may là một lúc sau Bạch Cẩn Phong liền chuyển sang chủ đề chính. Sở Thanh Vân lúc này mới căng tai lên nghe.
"Đệ có biết gì về việc ma tu giết người cưỡng hiếp ở Hồng Loan thành không? Quân Thanh tại sao không quản?"
"Hừ! Nếu quản được đã không có chuyện gì để nói." Ninh Ngọc đưa tay lên day mi tâm, hiển nhiên cũng khó chịu về việc này. "Không đụng tới được, nghe nói tên ma tu kia là người của Phùng Tư Triết."
"Ma tôn Phùng Tư Triết?" Bạch Cẩn Phong kinh ngạc hỏi lại.
"Đúng vậy," Quân Thanh cũng bực bội lắm, ai chẳng biết sát bên cạnh Hồng Loan thành là địa bàn của Thiên Ma điện, xung quanh đây cứ có vụ án nào liên quan đến ma tu đều đổ cho Thiên Ma điện bọn họ.
Ma tu cũng có nhiều loại, có môn phái chuyên thu thập linh hồn dưỡng quỷ quái, còn có những môn phái thuần tuý tu luyện ma thể.
Rõ ràng Quân Thanh của y chỉ đơn thuần tu luyện ma thể, ấy thế mà cũng bị bè lũ chính phái kì thị, ba lần bảy lượt truy sát, cho nên y cũng ghét lây đám nhân sĩ chính phái.
Quân Thanh là điện chủ Thiên Ma điện. Hắn là ma tu, Ninh Ngọc là tu sĩ. Từ xưa đến nay ma tu và tu sĩ bất hoà, mối quan hệ của hai người không được người đời chấp nhận.
Ninh Ngọc vốn là đệ tử quan môn của Quang Ân thánh tôn, y vì tình nhân mà bỏ trốn khỏi môn phái, làm sư tôn của y phun ba ngụm máu vì tức giận, từ đó Quang Ân thánh tôn nhẫn tâm gỡ bỏ Khế ước sư đồ với vị đệ tử thứ sáu này.
Ninh Ngọc đến Minh Nguyệt lâu chủ yếu là để giải sầu, tiện thể quản lý thế lực này giúp Quân Thanh, còn mấy trò đàn hát tiếp khách ấy mà, toàn là chiêu trò để kiếm tiền hết.
"Đám người đó thật bất nhân bất nghĩa, chính bọn họ làm Quân Thanh phải chạy đông chạy tây suốt mấy tuần nay." Ninh Ngọc oán hận lầm bầm.
Bạch Cẩn Phong đang định đáp lời thì khế ước sư đồ trong ngực bỗng nhiên rung lên, mặt hắn biến sắc, không kịp nói thêm từ nào, vội vàng chào qua loa rồi ôm Sở Thanh Vân đi.
Mãi đến khi ra khỏi Minh Nguyệt lâu Bạch Cẩn Phong mới mở lời.
"Diệp Thần xảy ra chuyện rồi."
"Sao cơ?"
Bạch Cẩn Phong nói xong cơ thể Sở Thanh Vân khựng lại, sửng sốt ngẩng đầu lên.
"Khế ước sư đồ trong người vi sư đã bắt đầu lung lay, bây giờ phải tìm được hắn ngay lập tức."
"Chúng ta biết tìm bọn họ ở đâu bây giờ?" Sở Thanh Vân vô cùng sốt ruột, liên tục lấy đá truyền tin ra thúc giục, nhưng mà đều như đá bỏ biển, không một chút cảm ứng.
Y tưởng đâu lần xuống núi này chỉ là một nhiệm vụ đơn giản, Từ Kha cũng ba lần bốn lượt khẳng định tên ma tu kia chỉ có tu vi Trúc cơ kỳ. Nhưng mà thế cục càng lúc càng lằng nhằng, một ma tu Trúc cơ kỳ làm sao có bản lĩnh bắt Từ Kha và Diệp Thần hai tu sĩ Kết đan kỳ hàng thật giá thật đi chứ?
Bạch Cẩn Phong phát tán thần thức đến cực hạn, uy áp quanh thân bắt đầu phóng ra, Sở Thanh Vân đứng ngay cạnh đành cắn răng chịu đựng linh lực hỗn loạn trong cơ thể, mãi một lúc sau nam nhân mới dừng lại, con ngươi lạnh lẽo nhìn chằm chằm về một hướng.
"Vi sư chỉ mơ hồ cảm nhận được Diệp Thần đang ở hướng nam, chúng ta cứ thử lại đằng đó đã."
Sở Thanh Vân gật đầu, đầu ngón tay run rẩy bám vào góc áo Bạch Cẩn Phong. "Sư tôn, cầu xin người hãy cứu các huynh ấy."
"Được rồi." Bạch Cẩn Phong đồng ý, xoa đầu Sở Thanh Vân rồi kéo y vào lòng. "Yên tâm. Diệp Thần là nhi tử duy nhất của Diệp Cô Tuyệt, trên người thể nào cũng có vật để bảo toàn mạng, vi sư còn lo cho Từ Kha hơn."
Sở Thanh Vân nghe không vào, y lầm bầm tự an ủi mình. "Hai người bọn họ nhất định không sao!"
Quãng đường này không gần tí nào, Sở Thanh Vân được Bạch Cẩn Phong ôm đứng trên phi kiếm, chần chừ mãi mới dám hỏi.
"Vừa nãy đệ tử nghe thấy hai người nhắc đến Ma tôn Phùng Tư Triết, người này là ai?"
"Phùng Tư Triết này là một nhân vật truyền kỳ." Bạch Cẩn Phong cân nhắc từ ngữ rồi giải thích.
"Vi sư cũng chưa gặp người này bao giờ. Phùng Tư Triết vang danh cùng đời với sư tôn của vi sư. Gã tu ma đạo, tuy chỉ là một tán tu thế nhưng thiên hạ đều tôn gã lên làm ma tôn. Nghe đồn người này việc ác nào cũng làm, lấy máu nhập đạo, người gã giết nhiều không đếm xuể, đặc điểm của gã là cơ thể lúc nào cũng có mùi huyết tinh tanh nồng."
"À." Không hiểu sao Sở Thanh Vân cực kỳ tò mò về người này. "Tu vi gã chắc là cao lắm đúng không sư tôn?"
"Nghe đồn hắn đã bước nửa chân vào cảnh giới Độ Kiếp kỳ, thiên hạ vô địch thủ." Bạch Cẩn Phong cân nhắc một lúc rồi nói tiếp. "Ngày xưa Sở Thanh Lan Sở chiến thần khi còn sống là kỳ phùng địch thủ của gã."
Nghe đến cái tên Sở Thanh Lan, lồng ngực Sở Thanh Vân lại trở nên phập phồng không yên.
Thì ra là đối thủ của cha y.
Bạch Cẩn Phong và Sở Thanh Vân bay trên phi kiếm gần một canh giờ mới tới được địa điểm thần thức Bạch Cẩn Phong cảm ứng được, nhưng mà lúc tới đây quang cảnh nơi này đã bị phá hoại nghiêm trọng, nhà cửa đổ nát, bụi đất bám đầy, xung quanh lặng ngắt như tờ không có lấy một bóng người, khắp nơi tràn ngập không khí âm u ảm đạm.
"Ừm, đi rồi." Nghe thấy tên Quân Thanh, Ninh Ngọc mới quay đầu lại, lúc nhìn thấy Sở Thanh Vân đứng bên cạnh Bạch Cẩn Phong, gương mặt thanh thuần hiện ra một tia nghi hoặc.
"Ai đây? Sao ta nhìn thấy quen quen?"
"Quen gì mà quen." Bạch Cẩn Phong cười khẽ, kéo Sở Thanh Vân lại, thản nhiên nắm lấy tay y, "Ừm, đây là Sở Thanh Vân, người nhà của ta, cũng là sư điệt của đệ, hình như mười ba năm trước đệ có gặp một lần, chừng đó thời gian mà đệ còn nhận ra mới tài."
Nghe thấy hai chữ "người nhà" tâm trạng Sở Thanh Vân lập tức vui vẻ, y cũng không để ý đến khoé miệng mình đang vểnh lên.
"Chào Ninh sư thúc." Sở Thanh Vân lễ phép chào, đến lúc ánh mắt Ninh Ngọc lia sang, trong lòng không khỏi khẩn trương.
Ninh Ngọc chớp chớp đôi mắt to, quan sát từ đầu đến chân Sở Thanh Vân một lần, gật gù, "Là đứa trẻ năm đó? Nhanh lớn thật đó, nhưng còn người nhà là có chuyện gì? Hôm qua lúc ta hỏi huynh cũng không nói."
"Mới xác nhận quan hệ," Bạch Cẩn Phong không chút để ý kéo Sở Thanh Vân vào lòng, "Ừm, khi nào ta tổ chức đại điển song tu sẽ mời đệ và Quân Thanh."
"Được." Trong mắt Ninh Ngọc xẹt qua một tia mất mát, đáp ứng. "Huynh nói thì nhớ phải giữ lời đấy, chỉ sợ ta mang Quân Thanh tới lại bị đuổi đi."
"Có ta ở đây ai dám đuổi?" Bạch Cẩn Phong nhíu mày.
Ninh Ngọc cười khẽ, lộ ra chiếc răng nanh duyên dáng. "Ai biết được, có khi sư tôn lại đuổi ta đi đầu tiên ấy chứ."
Bạch Cẩn Phong khoát tay. "Ngươi cứ yên tâm, sư tôn không bao giờ can thiệp được vào chuyện của ta."
Ninh Ngọc chỉ cười không đáp, thật sự y cũng không trông mong gì quay lại sư môn.
Ninh Ngọc này công nhận là người đẹp nhất mà Sở Thanh Vân đã từng thấy, đôi mắt trông khá buồn, lông mi dài như quạt, mũi cao môi mỏng, khuôn mặt tinh xảo không chút tì vết.
Thảo nào người này nằm trong danh sách mười mỹ nhân đẹp nhất tu chân giới, quả là danh xứng với thực.
Bạch Cẩn Phong hàn huyên với Ninh Ngọc mà Sở Thanh Vân không chen vào được một câu nào, chuyện bọn họ nói y cũng không hiểu, cũng may là một lúc sau Bạch Cẩn Phong liền chuyển sang chủ đề chính. Sở Thanh Vân lúc này mới căng tai lên nghe.
"Đệ có biết gì về việc ma tu giết người cưỡng hiếp ở Hồng Loan thành không? Quân Thanh tại sao không quản?"
"Hừ! Nếu quản được đã không có chuyện gì để nói." Ninh Ngọc đưa tay lên day mi tâm, hiển nhiên cũng khó chịu về việc này. "Không đụng tới được, nghe nói tên ma tu kia là người của Phùng Tư Triết."
"Ma tôn Phùng Tư Triết?" Bạch Cẩn Phong kinh ngạc hỏi lại.
"Đúng vậy," Quân Thanh cũng bực bội lắm, ai chẳng biết sát bên cạnh Hồng Loan thành là địa bàn của Thiên Ma điện, xung quanh đây cứ có vụ án nào liên quan đến ma tu đều đổ cho Thiên Ma điện bọn họ.
Ma tu cũng có nhiều loại, có môn phái chuyên thu thập linh hồn dưỡng quỷ quái, còn có những môn phái thuần tuý tu luyện ma thể.
Rõ ràng Quân Thanh của y chỉ đơn thuần tu luyện ma thể, ấy thế mà cũng bị bè lũ chính phái kì thị, ba lần bảy lượt truy sát, cho nên y cũng ghét lây đám nhân sĩ chính phái.
Quân Thanh là điện chủ Thiên Ma điện. Hắn là ma tu, Ninh Ngọc là tu sĩ. Từ xưa đến nay ma tu và tu sĩ bất hoà, mối quan hệ của hai người không được người đời chấp nhận.
Ninh Ngọc vốn là đệ tử quan môn của Quang Ân thánh tôn, y vì tình nhân mà bỏ trốn khỏi môn phái, làm sư tôn của y phun ba ngụm máu vì tức giận, từ đó Quang Ân thánh tôn nhẫn tâm gỡ bỏ Khế ước sư đồ với vị đệ tử thứ sáu này.
Ninh Ngọc đến Minh Nguyệt lâu chủ yếu là để giải sầu, tiện thể quản lý thế lực này giúp Quân Thanh, còn mấy trò đàn hát tiếp khách ấy mà, toàn là chiêu trò để kiếm tiền hết.
"Đám người đó thật bất nhân bất nghĩa, chính bọn họ làm Quân Thanh phải chạy đông chạy tây suốt mấy tuần nay." Ninh Ngọc oán hận lầm bầm.
Bạch Cẩn Phong đang định đáp lời thì khế ước sư đồ trong ngực bỗng nhiên rung lên, mặt hắn biến sắc, không kịp nói thêm từ nào, vội vàng chào qua loa rồi ôm Sở Thanh Vân đi.
Mãi đến khi ra khỏi Minh Nguyệt lâu Bạch Cẩn Phong mới mở lời.
"Diệp Thần xảy ra chuyện rồi."
"Sao cơ?"
Bạch Cẩn Phong nói xong cơ thể Sở Thanh Vân khựng lại, sửng sốt ngẩng đầu lên.
"Khế ước sư đồ trong người vi sư đã bắt đầu lung lay, bây giờ phải tìm được hắn ngay lập tức."
"Chúng ta biết tìm bọn họ ở đâu bây giờ?" Sở Thanh Vân vô cùng sốt ruột, liên tục lấy đá truyền tin ra thúc giục, nhưng mà đều như đá bỏ biển, không một chút cảm ứng.
Y tưởng đâu lần xuống núi này chỉ là một nhiệm vụ đơn giản, Từ Kha cũng ba lần bốn lượt khẳng định tên ma tu kia chỉ có tu vi Trúc cơ kỳ. Nhưng mà thế cục càng lúc càng lằng nhằng, một ma tu Trúc cơ kỳ làm sao có bản lĩnh bắt Từ Kha và Diệp Thần hai tu sĩ Kết đan kỳ hàng thật giá thật đi chứ?
Bạch Cẩn Phong phát tán thần thức đến cực hạn, uy áp quanh thân bắt đầu phóng ra, Sở Thanh Vân đứng ngay cạnh đành cắn răng chịu đựng linh lực hỗn loạn trong cơ thể, mãi một lúc sau nam nhân mới dừng lại, con ngươi lạnh lẽo nhìn chằm chằm về một hướng.
"Vi sư chỉ mơ hồ cảm nhận được Diệp Thần đang ở hướng nam, chúng ta cứ thử lại đằng đó đã."
Sở Thanh Vân gật đầu, đầu ngón tay run rẩy bám vào góc áo Bạch Cẩn Phong. "Sư tôn, cầu xin người hãy cứu các huynh ấy."
"Được rồi." Bạch Cẩn Phong đồng ý, xoa đầu Sở Thanh Vân rồi kéo y vào lòng. "Yên tâm. Diệp Thần là nhi tử duy nhất của Diệp Cô Tuyệt, trên người thể nào cũng có vật để bảo toàn mạng, vi sư còn lo cho Từ Kha hơn."
Sở Thanh Vân nghe không vào, y lầm bầm tự an ủi mình. "Hai người bọn họ nhất định không sao!"
Quãng đường này không gần tí nào, Sở Thanh Vân được Bạch Cẩn Phong ôm đứng trên phi kiếm, chần chừ mãi mới dám hỏi.
"Vừa nãy đệ tử nghe thấy hai người nhắc đến Ma tôn Phùng Tư Triết, người này là ai?"
"Phùng Tư Triết này là một nhân vật truyền kỳ." Bạch Cẩn Phong cân nhắc từ ngữ rồi giải thích.
"Vi sư cũng chưa gặp người này bao giờ. Phùng Tư Triết vang danh cùng đời với sư tôn của vi sư. Gã tu ma đạo, tuy chỉ là một tán tu thế nhưng thiên hạ đều tôn gã lên làm ma tôn. Nghe đồn người này việc ác nào cũng làm, lấy máu nhập đạo, người gã giết nhiều không đếm xuể, đặc điểm của gã là cơ thể lúc nào cũng có mùi huyết tinh tanh nồng."
"À." Không hiểu sao Sở Thanh Vân cực kỳ tò mò về người này. "Tu vi gã chắc là cao lắm đúng không sư tôn?"
"Nghe đồn hắn đã bước nửa chân vào cảnh giới Độ Kiếp kỳ, thiên hạ vô địch thủ." Bạch Cẩn Phong cân nhắc một lúc rồi nói tiếp. "Ngày xưa Sở Thanh Lan Sở chiến thần khi còn sống là kỳ phùng địch thủ của gã."
Nghe đến cái tên Sở Thanh Lan, lồng ngực Sở Thanh Vân lại trở nên phập phồng không yên.
Thì ra là đối thủ của cha y.
Bạch Cẩn Phong và Sở Thanh Vân bay trên phi kiếm gần một canh giờ mới tới được địa điểm thần thức Bạch Cẩn Phong cảm ứng được, nhưng mà lúc tới đây quang cảnh nơi này đã bị phá hoại nghiêm trọng, nhà cửa đổ nát, bụi đất bám đầy, xung quanh lặng ngắt như tờ không có lấy một bóng người, khắp nơi tràn ngập không khí âm u ảm đạm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.