Chương 89: Không hối hận (H+)
Hắc miêu vô miên
22/07/2021
Bạch Cẩn Phong sững sờ, không phản ứng kịp, lại bị tay Sở Thanh Vân đùa nghịch, lồng ngực đập thình thịch đến phát đau, hắn kéo sốc Sở Thanh Vân lên, để y quặp lên eo mình, cái gì cũng không nói, hấp tấp hôn xuống.
Nước trong thùng dần dần lạnh, Sở Thanh Vân lại thả ra một tia hoả diễm làm nóng trở lại, cơ thể hai người quấn quýt lấy nhau, không ai muốn kiềm chế nữa.
Nụ hôn vồn vã rơi từ môi sang tai, rồi xuống cổ, Bạch Cẩn Phong bắt được hai hạt đậu đã cứng lên, liền dùng lưỡi liếm cắn trêu đùa, để lại vô vàn dấu răng trên đó.
Bàn tay còn lại của hắn bóp chặt hai cánh mông rồi banh ra, Sở Thanh Vân khẽ rên rỉ, một tiếng này làm dục hoả nam nhân bốc lên.
"Sở Thanh Vân, là ngươi tự dâng lên cho vi sư, tí nữa đừng có hối hận!"
"Đệ tử không hối hận..." Nói xong lại quàng lấy cổ Bạch Cẩn Phong rồi níu mạnh xuống.
Bạch Cẩn Phong thuận theo nhấc Sở Thanh Vân lên khỏi thùng nước, trải một tấm lông dày dặn lên giường rồi ném y lên đó, tiếp theo cả cơ thể đều nhào tới, hôn mạnh lên đôi môi xinh đẹp.
"Giỏi lắm, học quyến rũ nam nhân ở đâu vậy?"
Bàn tay Bạch Cẩn Phong không lưu tình mà ngắt nhéo khiến nhũ hoa của Sở Thanh Vân cứng lên, lộ ra một màu hồng phấn mê người, tuy đã động tình nhưng y vẫn có thể gương miệng cãi.
"Là... là sư tôn cố tình... ư... đau!"
Bạch Cẩn Phong hừ khẽ, cúi xuống cắn một nhát lên hạt đậu của thiếu niên, để lại một vết đỏ chói mắt.
"Gọi là gì?"
"Sư tôn..." Sở Thanh Vân vừa kêu lên, hạt đậu đáng thương bên kia lại bị cắn thêm nhát nữa, hai bên ngực bị đùa bỡn cứng lên lại mang lại cho Sở Thanh Vân khoái cảm tê dại, khoé mắt hơi phiếm hồng, y run rẩy thốt ra.
"Phong... Cẩn Phong..."
Tiếng nói mềm nhẹ như mèo kêu làm phía dưới Bạch Cẩn Phong càng thêm cứng rắn, trong lòng bỗng sinh ra cảm giác bạo ngược, hắn muốn khi dễ người này đến khóc lóc... cảnh tượng đó chắc chắn là rất đẹp.
Bàn tay lướt từ trên xuống dưới, để lại vô số dấu vết trên cơ thể non nớt đẹp đẽ, hắn tỉ mỉ chăm sóc từng tấc từng tấc da thịt của thiếu niên, dù dưới thân đã nghẹn đã lâu, thế nhưng hắn vẫn cực kỳ kiên nhẫn.
Sở Thanh Vân bị tình dục chi phối, miệng rên rỉ từng tiếng nhỏ vụn, rơi vào tai Bạch Cẩn Phong cực kỳ kích thích.
Tính khí thiếu niên cứng ngắc, đầu nấm rỉ ra một chút dịch trong suốt, Bạch Cẩn Phong dùng tay bao lấy rồi nhẹ nhàng an ủi, tay kia vuốt ve phần đùi non trơn mịn.
Da thịt thiếu niên dưới linh đăng như phát sáng, trơn nhẵn và co dãn, bàn tay Bạch Cẩn Phong không chờ được mà gấp gáp xoa nắn.
Sở Thanh Vân cảm nhận được đùi mình bị tách ra, ngón tay Bạch Cẩn Phong như có như không xẹt qua hậu huyệt, y thấy ngứa vô cùng, bản năng thôi thúc khiến thân dưới uốn éo.
"Cẩn Phong..."
Bạch Cẩn Phong chồm lên quấn lấy đầu lưỡi Sở Thanh Vân rồi an ủi y, "Bảo bối, bây giờ hối hận vẫn còn kịp đấy..."
Sở Thanh Vân nhắm chặt mắt, run rẩy đáp. "Sư... sư tôn, đệ tử muốn người... và cũng không bao giờ hối hận. Sư tôn, chúng ta là tu sĩ, cuộc sống nay đây mai đó, ai biết tương lai sẽ ra sao? Đệ tử không muốn chờ nữa, đệ tử muốn tất cả của người..."
Nhìn thấy nước mắt ái nhân rơi ra, Bạch Cẩn Phong cực kỳ đau lòng. Hắn nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.
"Ngoan..." Đôi môi ngậm lấy tai thiếu niên rồi cắn mút, hô hấp như bao vây lấy cậu, Bạch Cẩn Phong dụ dỗ, "Gọi Cẩn Phong..."
"Cẩn Phong... a a a..."
Ngón tay mang theo thứ gì đó lành lạnh đột nhiên đâm vào hậu huyệt của Sở Thanh Vân làm y cong người lên, cảm giác đau đớn chỉ xảy ra trong nháy mắt rồi bị khoái cảm thay thế.
"Cẩn Phong... trướng quá..."
"Cố gắng chịu đựng." Ngón tay của Bạch Cẩn Phong không ngừng ma sát niêm mạc, nội bích mềm mại bị ngón tay thô bạo khai phá, đau đớn cùng kích thích hoà lẫn làm hậu huyệt Sở Thanh Vân co lại.
"Ngoan nào, đừng cắn chặt như vậy, thả lỏng ra..." Bạch Cẩn Phong thả những cái hôn vụn vặt lên mặt lên cổ Sở Thanh Vân để trấn an, y nghe theo thả lỏng cơ thể, nam nhân tranh thủ lúc này nhét thêm một ngón tay vào.
Hai ngón tay cẩn thận khuếch trương, bị vách thịt bên trong gắt gao bao lấy, Bạch Cẩn Phong dùng hết kiên nhẫn để săn sóc cho Sở Thanh Vân, mặc mồ hôi trên trán toát ra, tính khí căng cứng đến phát đau.
Ngón tay bắt chước động tác giao hợp mà đút vào rút ra, đến lúc chạm phải điểm mẫn cảm, Sở Thanh Vân bị kích thích kêu lên thành tiếng.
"A a a... ngừng ngừng lại... không chịu nổi."
Sở Thanh Vân kêu nhưng ngón tay Bạch Cẩn Phong nào có bỏ qua, hắn thêm một ngón tay nữa ấn vào, liên tục gảy lên nơi nhạy cảm, loại khoái cảm này làm thiếu niên muốn phát cuồng, đầu ngón chân cong lên.
Thấy hơi thở Sở Thanh Vân càng lúc càng gấp, Bạch Cẩn Phong mới rút ngón tay ra, nắm lấy chân thiếu niên rồi gác lên vai.
"Thanh vân, nhìn vi sư..." Bạch Cẩn Phong dịu dàng nói, tính khí căng cứng dừng ở lối vào, cọ xát từng chút một, tiếng nước vang lên lép nhép.
Sở Thanh Vân gắng gượng mở mắt ra, nhìn thấy nam nhân hô hấp nặng nề, tròng mắt đỏ lên, y cắn răng nắm lấy chân rồi banh ra. "Cẩn Phong... mau vào."
Vật thể khổng lồ của Bạch Cẩn Phong thì ba ngón tay không thể nào so sánh, trong phút chốc tiến vào, Sở Thanh Vân mém tí thì đầu hàng, y hoảng sợ dẫn đến cả người căng cứng lại, ngón tay quờ lên để lại một vết cào trên vai nam nhân.
Bạch Cẩn Phong không đau chút nào mà vội vàng chồm tới hôn lên môi y để trấn an, thế nhưng tính khí vẫn không dừng lại, kiên nhẫn từng chút từng chút một đi vào bên trong.
Vách thịt nóng bỏng bao bọc lấy vật đã trướng căng của Bạch Cẩn Phong, đến khi thanh hung khí đi vào hoàn toàn, cả hai người cùng phát ra tiếng rên thoả mãn.
Sở Thanh Vân mặc kệ cơn đau đớn điên cuồng nơi hậu huyệt, nhìn Bạch Cẩn Phong chăm chú, cái cảm giác người này đã thuộc về mình thật là tuyệt, khoé mắt y ướt nhoè, run rẩy nói.
"Cẩn Phong... được rồi, động đi."
Bạch Cẩn Phong kiên nhẫn để hậu huyệt non nớt thích ứng với dị vật, sau đó nhẹ nhàng thăm dò, đến lúc mày Sở Thanh Vân giãn ra, hắn mới chống người thẳng lưng lại, quan sát thật kỹ nơi kết hợp của hai người, nhìn động nhỏ chật hẹp kia làm sao nuốt phân thân của mình vào, sau đó bắt đầu chuyển động liên tục.
Mới đầu là đau thấu linh hồn, sau đó từ trong đau đớn Sở Thanh Vân tìm được một tia khoái cảm, vách thịt bên trong bị ma sát đến tê dại.
"Ưm... a... a... Cẩn Phong..."
Tính khí không lưu tình mà đâm chọc, não Sở Thanh Vân trống rỗng, tay chân tê dại, chỉ biết rên rỉ hùa theo từng động tác của nam nhân...
"Ưm... a... chậm thôi... chậm thôi."
"Trướng quá..."
Linh hồn Sở Thanh Vân như muốn bay lên, cảm giác này y chưa bao giờ gặp, nước mắt sinh lý không tự chủ được bị ép chảy ra. Bàn tay thò xuống tự an ủi chính mình.
"Mở mắt ra, nhìn xem vi sư làm ngươi thế nào."
Bạch Cẩn Phong ôm siết cả người Sở Thanh Vân rồi bắt y ngồi dậy, hai tay nhấc đùi Sở Thanh Vân lên. Ở tư thế này y nhìn rõ ràng huyệt khẩu nho nhỏ bị nong ra hết cỡ, đang gắt gao siết chặt thanh hung khí cứng rắn của Bạch Cẩn Phong. Cảnh tượng này quá kích thích, Sở Thanh Vân không nhịn được liền bắn ra.
Dịch thể nóng bỏng bắn tung toé lên bụng Bạch Cẩn Phong rồi chảy xuống nơi hai người kết hợp, hắn nhanh chóng dùng hai tay đỡ lấy vòng eo nhỏ gầy của Sở Thanh Vân, tính khí bên dưới tiến sâu, khai phá từng ngõ ngách trong cơ thể thiếu niên.
"A a không chịu nổi, ngừng một chút..." Sở Thanh Vân vừa cao trào đã phải chịu kích thích, không chịu nổi đành kêu lên, đổi lại càng là kịch liệt va chạm.
Bạch Cẩn Phong cúi đầu ngậm lấy hạt đậu đã sưng đỏ, vừa nhay vừa cắn, Sở Thanh Vân run run, vật nhỏ dưới thân lại tiếp tục cứng lên.
"Bên trong của Thanh Vân siết chặt lấy vi sư thế này, làm sao mà ngừng được."
Sở Thanh Vân bị Bạch Cẩn Phong dày vò đủ loại tư thế, vật nhỏ bắn ra mấy lần liền thì hắn mới buông tha, phun thẳng vào sâu bên trong của y. Trong nháy mắt, cả cơ thể y đều lây nhiễm hơi thở tình dục.
Trong căn phòng u ám dâm mỹ giờ đây toàn là âm thanh rên rỉ đi kèm theo tiếng va chạm lúc nhanh lúc chậm.
Đến khi Bạch Cẩn Phong luyến tiếc đem tính khí rút ra khỏi nơi nóng ướt mềm mại, Sở Thanh Vân đã mệt không thở nổi, khoé mắt đẫm lệ, làn da trắng nõn tràn đầy dấu vết tình sắc, mái tóc dài hỗn loạn trên giường.
Bạch Cẩn Phong yêu thương ôm chặt lấy thiếu niên rồi cẩn thận hôn lên từng tấc một trên cơ thể y.
"Thanh Vân, cuối cùng ngươi cũng thuộc về vi sư..."
* Lời tác giả. Thật ra lúc đọc được cmt của mọi người mình đã gõ xong chương này rồi, cho nên mình quyết định không thay đổi, còn về Sở Thanh Vân chưa tròn 18 thì cứ để Bạch Cẩn Phong chịu trách nhiệm, tác giả bay đây. >.<
Nước trong thùng dần dần lạnh, Sở Thanh Vân lại thả ra một tia hoả diễm làm nóng trở lại, cơ thể hai người quấn quýt lấy nhau, không ai muốn kiềm chế nữa.
Nụ hôn vồn vã rơi từ môi sang tai, rồi xuống cổ, Bạch Cẩn Phong bắt được hai hạt đậu đã cứng lên, liền dùng lưỡi liếm cắn trêu đùa, để lại vô vàn dấu răng trên đó.
Bàn tay còn lại của hắn bóp chặt hai cánh mông rồi banh ra, Sở Thanh Vân khẽ rên rỉ, một tiếng này làm dục hoả nam nhân bốc lên.
"Sở Thanh Vân, là ngươi tự dâng lên cho vi sư, tí nữa đừng có hối hận!"
"Đệ tử không hối hận..." Nói xong lại quàng lấy cổ Bạch Cẩn Phong rồi níu mạnh xuống.
Bạch Cẩn Phong thuận theo nhấc Sở Thanh Vân lên khỏi thùng nước, trải một tấm lông dày dặn lên giường rồi ném y lên đó, tiếp theo cả cơ thể đều nhào tới, hôn mạnh lên đôi môi xinh đẹp.
"Giỏi lắm, học quyến rũ nam nhân ở đâu vậy?"
Bàn tay Bạch Cẩn Phong không lưu tình mà ngắt nhéo khiến nhũ hoa của Sở Thanh Vân cứng lên, lộ ra một màu hồng phấn mê người, tuy đã động tình nhưng y vẫn có thể gương miệng cãi.
"Là... là sư tôn cố tình... ư... đau!"
Bạch Cẩn Phong hừ khẽ, cúi xuống cắn một nhát lên hạt đậu của thiếu niên, để lại một vết đỏ chói mắt.
"Gọi là gì?"
"Sư tôn..." Sở Thanh Vân vừa kêu lên, hạt đậu đáng thương bên kia lại bị cắn thêm nhát nữa, hai bên ngực bị đùa bỡn cứng lên lại mang lại cho Sở Thanh Vân khoái cảm tê dại, khoé mắt hơi phiếm hồng, y run rẩy thốt ra.
"Phong... Cẩn Phong..."
Tiếng nói mềm nhẹ như mèo kêu làm phía dưới Bạch Cẩn Phong càng thêm cứng rắn, trong lòng bỗng sinh ra cảm giác bạo ngược, hắn muốn khi dễ người này đến khóc lóc... cảnh tượng đó chắc chắn là rất đẹp.
Bàn tay lướt từ trên xuống dưới, để lại vô số dấu vết trên cơ thể non nớt đẹp đẽ, hắn tỉ mỉ chăm sóc từng tấc từng tấc da thịt của thiếu niên, dù dưới thân đã nghẹn đã lâu, thế nhưng hắn vẫn cực kỳ kiên nhẫn.
Sở Thanh Vân bị tình dục chi phối, miệng rên rỉ từng tiếng nhỏ vụn, rơi vào tai Bạch Cẩn Phong cực kỳ kích thích.
Tính khí thiếu niên cứng ngắc, đầu nấm rỉ ra một chút dịch trong suốt, Bạch Cẩn Phong dùng tay bao lấy rồi nhẹ nhàng an ủi, tay kia vuốt ve phần đùi non trơn mịn.
Da thịt thiếu niên dưới linh đăng như phát sáng, trơn nhẵn và co dãn, bàn tay Bạch Cẩn Phong không chờ được mà gấp gáp xoa nắn.
Sở Thanh Vân cảm nhận được đùi mình bị tách ra, ngón tay Bạch Cẩn Phong như có như không xẹt qua hậu huyệt, y thấy ngứa vô cùng, bản năng thôi thúc khiến thân dưới uốn éo.
"Cẩn Phong..."
Bạch Cẩn Phong chồm lên quấn lấy đầu lưỡi Sở Thanh Vân rồi an ủi y, "Bảo bối, bây giờ hối hận vẫn còn kịp đấy..."
Sở Thanh Vân nhắm chặt mắt, run rẩy đáp. "Sư... sư tôn, đệ tử muốn người... và cũng không bao giờ hối hận. Sư tôn, chúng ta là tu sĩ, cuộc sống nay đây mai đó, ai biết tương lai sẽ ra sao? Đệ tử không muốn chờ nữa, đệ tử muốn tất cả của người..."
Nhìn thấy nước mắt ái nhân rơi ra, Bạch Cẩn Phong cực kỳ đau lòng. Hắn nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.
"Ngoan..." Đôi môi ngậm lấy tai thiếu niên rồi cắn mút, hô hấp như bao vây lấy cậu, Bạch Cẩn Phong dụ dỗ, "Gọi Cẩn Phong..."
"Cẩn Phong... a a a..."
Ngón tay mang theo thứ gì đó lành lạnh đột nhiên đâm vào hậu huyệt của Sở Thanh Vân làm y cong người lên, cảm giác đau đớn chỉ xảy ra trong nháy mắt rồi bị khoái cảm thay thế.
"Cẩn Phong... trướng quá..."
"Cố gắng chịu đựng." Ngón tay của Bạch Cẩn Phong không ngừng ma sát niêm mạc, nội bích mềm mại bị ngón tay thô bạo khai phá, đau đớn cùng kích thích hoà lẫn làm hậu huyệt Sở Thanh Vân co lại.
"Ngoan nào, đừng cắn chặt như vậy, thả lỏng ra..." Bạch Cẩn Phong thả những cái hôn vụn vặt lên mặt lên cổ Sở Thanh Vân để trấn an, y nghe theo thả lỏng cơ thể, nam nhân tranh thủ lúc này nhét thêm một ngón tay vào.
Hai ngón tay cẩn thận khuếch trương, bị vách thịt bên trong gắt gao bao lấy, Bạch Cẩn Phong dùng hết kiên nhẫn để săn sóc cho Sở Thanh Vân, mặc mồ hôi trên trán toát ra, tính khí căng cứng đến phát đau.
Ngón tay bắt chước động tác giao hợp mà đút vào rút ra, đến lúc chạm phải điểm mẫn cảm, Sở Thanh Vân bị kích thích kêu lên thành tiếng.
"A a a... ngừng ngừng lại... không chịu nổi."
Sở Thanh Vân kêu nhưng ngón tay Bạch Cẩn Phong nào có bỏ qua, hắn thêm một ngón tay nữa ấn vào, liên tục gảy lên nơi nhạy cảm, loại khoái cảm này làm thiếu niên muốn phát cuồng, đầu ngón chân cong lên.
Thấy hơi thở Sở Thanh Vân càng lúc càng gấp, Bạch Cẩn Phong mới rút ngón tay ra, nắm lấy chân thiếu niên rồi gác lên vai.
"Thanh vân, nhìn vi sư..." Bạch Cẩn Phong dịu dàng nói, tính khí căng cứng dừng ở lối vào, cọ xát từng chút một, tiếng nước vang lên lép nhép.
Sở Thanh Vân gắng gượng mở mắt ra, nhìn thấy nam nhân hô hấp nặng nề, tròng mắt đỏ lên, y cắn răng nắm lấy chân rồi banh ra. "Cẩn Phong... mau vào."
Vật thể khổng lồ của Bạch Cẩn Phong thì ba ngón tay không thể nào so sánh, trong phút chốc tiến vào, Sở Thanh Vân mém tí thì đầu hàng, y hoảng sợ dẫn đến cả người căng cứng lại, ngón tay quờ lên để lại một vết cào trên vai nam nhân.
Bạch Cẩn Phong không đau chút nào mà vội vàng chồm tới hôn lên môi y để trấn an, thế nhưng tính khí vẫn không dừng lại, kiên nhẫn từng chút từng chút một đi vào bên trong.
Vách thịt nóng bỏng bao bọc lấy vật đã trướng căng của Bạch Cẩn Phong, đến khi thanh hung khí đi vào hoàn toàn, cả hai người cùng phát ra tiếng rên thoả mãn.
Sở Thanh Vân mặc kệ cơn đau đớn điên cuồng nơi hậu huyệt, nhìn Bạch Cẩn Phong chăm chú, cái cảm giác người này đã thuộc về mình thật là tuyệt, khoé mắt y ướt nhoè, run rẩy nói.
"Cẩn Phong... được rồi, động đi."
Bạch Cẩn Phong kiên nhẫn để hậu huyệt non nớt thích ứng với dị vật, sau đó nhẹ nhàng thăm dò, đến lúc mày Sở Thanh Vân giãn ra, hắn mới chống người thẳng lưng lại, quan sát thật kỹ nơi kết hợp của hai người, nhìn động nhỏ chật hẹp kia làm sao nuốt phân thân của mình vào, sau đó bắt đầu chuyển động liên tục.
Mới đầu là đau thấu linh hồn, sau đó từ trong đau đớn Sở Thanh Vân tìm được một tia khoái cảm, vách thịt bên trong bị ma sát đến tê dại.
"Ưm... a... a... Cẩn Phong..."
Tính khí không lưu tình mà đâm chọc, não Sở Thanh Vân trống rỗng, tay chân tê dại, chỉ biết rên rỉ hùa theo từng động tác của nam nhân...
"Ưm... a... chậm thôi... chậm thôi."
"Trướng quá..."
Linh hồn Sở Thanh Vân như muốn bay lên, cảm giác này y chưa bao giờ gặp, nước mắt sinh lý không tự chủ được bị ép chảy ra. Bàn tay thò xuống tự an ủi chính mình.
"Mở mắt ra, nhìn xem vi sư làm ngươi thế nào."
Bạch Cẩn Phong ôm siết cả người Sở Thanh Vân rồi bắt y ngồi dậy, hai tay nhấc đùi Sở Thanh Vân lên. Ở tư thế này y nhìn rõ ràng huyệt khẩu nho nhỏ bị nong ra hết cỡ, đang gắt gao siết chặt thanh hung khí cứng rắn của Bạch Cẩn Phong. Cảnh tượng này quá kích thích, Sở Thanh Vân không nhịn được liền bắn ra.
Dịch thể nóng bỏng bắn tung toé lên bụng Bạch Cẩn Phong rồi chảy xuống nơi hai người kết hợp, hắn nhanh chóng dùng hai tay đỡ lấy vòng eo nhỏ gầy của Sở Thanh Vân, tính khí bên dưới tiến sâu, khai phá từng ngõ ngách trong cơ thể thiếu niên.
"A a không chịu nổi, ngừng một chút..." Sở Thanh Vân vừa cao trào đã phải chịu kích thích, không chịu nổi đành kêu lên, đổi lại càng là kịch liệt va chạm.
Bạch Cẩn Phong cúi đầu ngậm lấy hạt đậu đã sưng đỏ, vừa nhay vừa cắn, Sở Thanh Vân run run, vật nhỏ dưới thân lại tiếp tục cứng lên.
"Bên trong của Thanh Vân siết chặt lấy vi sư thế này, làm sao mà ngừng được."
Sở Thanh Vân bị Bạch Cẩn Phong dày vò đủ loại tư thế, vật nhỏ bắn ra mấy lần liền thì hắn mới buông tha, phun thẳng vào sâu bên trong của y. Trong nháy mắt, cả cơ thể y đều lây nhiễm hơi thở tình dục.
Trong căn phòng u ám dâm mỹ giờ đây toàn là âm thanh rên rỉ đi kèm theo tiếng va chạm lúc nhanh lúc chậm.
Đến khi Bạch Cẩn Phong luyến tiếc đem tính khí rút ra khỏi nơi nóng ướt mềm mại, Sở Thanh Vân đã mệt không thở nổi, khoé mắt đẫm lệ, làn da trắng nõn tràn đầy dấu vết tình sắc, mái tóc dài hỗn loạn trên giường.
Bạch Cẩn Phong yêu thương ôm chặt lấy thiếu niên rồi cẩn thận hôn lên từng tấc một trên cơ thể y.
"Thanh Vân, cuối cùng ngươi cũng thuộc về vi sư..."
* Lời tác giả. Thật ra lúc đọc được cmt của mọi người mình đã gõ xong chương này rồi, cho nên mình quyết định không thay đổi, còn về Sở Thanh Vân chưa tròn 18 thì cứ để Bạch Cẩn Phong chịu trách nhiệm, tác giả bay đây. >.<
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.