Chương 99: Kiếp trước của Sở Thanh Vân
Hắc miêu vô miên
22/07/2021
Chỉ hơi nghĩ đến viễn cảnh Bạch Cẩn Phong không còn, sắc mặt Sở Thanh Vân đã trở nên khó coi rồi, y miễn cưỡng kéo mình ra khỏi luồng suy nghĩ lung tung.
Chắc hẳn bản đồ trên lưng y không phải là thần khí đâu.
Hai người lại chìm vào im lặng, A Triết nhìn sang bóng dáng của Lan, chân mày nhíu chặt.
"Lan rất quý ngươi, luyện hoá binh khí không phải là chuyện đơn giản, thanh kiếm kia của ngươi sau đợt này có lẽ sẽ trở thành Thánh khí."
Sở Thanh Vân hoàn toàn không tin lời nói của A Triết, Thánh khí mà dễ luyện như vậy sao?
Lan luyện hoá kiếm rất nhập tâm, hắn cưỡng chế thêm vào một miếng Hắc sắc tinh kim to bằng cả bàn tay, lại cho viên châu màu đen vừa thu thập được từ chỗ Dịch quỷ, sau đó còn ném vài thứ hầm bà lằng móc từ trong nhẫn ra, Sở Thanh Vân liếc qua, thứ nào cũng là vật liên thành.
Tại sao Lan lại tốt với y như vậy?
Tay Lan liên tục đánh ra những thủ pháp đẹp mắt, nếu lúc trước Câu Ly được xem là một thanh kiếm dễ nhìn thì bây giờ toàn thân nó bao phủ thêm một lớp hào quang nhàn nhạt, ánh kiếm loé lên không ngớt.
Khoảng một canh giờ sau, Câu Ly kiếm kêu lên một tiếng sắc nhọn rồi bay lên trời, khí thế toả ra không hề tầm thường, nó bay múa một vòng rồi quay trở lại tay Lan.
"Tiếc quá, chỉ kém một chút là thành thánh khí, nhưng mà ngươi yên tâm, đẳng cấp này thanh kiếm xấu xí kia sẽ không xua đuổi đâu." Lan nói xong liền đưa thanh kiếm vào tay Sở Thanh Vân rồi hất hàm.
"Đứng lên. Mau thử kiếm!"
Sở Thanh Vân múa lần lượt tám chiêu thức của Hỗn độn vô ảnh kiếm, sau đó nhìn chăm chú vào tảng đá khổng lồ phía trước, tĩnh tâm, một kiếm chém xuống, không gian giao động kịch liệt.
Oành!!!
Tảng đá bị chém làm hai, tro bụi bắn lên, nếu có Bạch Cẩn Phong ở đây hắn sẽ giật mình không thôi.
Đường kiếm hoá hư chiêu, kiếm ý mạnh mẽ. Sở Thanh Vân hôm nay đã đạt đến mức độ cao nhất của Hỗn độn vô ảnh kiếm rồi.
Lan lúc này mới hài lòng mỉm cười.
"Thân thể rất hợp luyện kiếm. Dùng Câu Ly cũng được, dùng Sát Lục cũng được, hãy nhớ rằng đối với ngươi kiếm chỉ là công cụ, từ đầu đến cuối phải giữ vững bản tâm, biết chưa?"
"Vâng."
Lúc này A Triết đột nhiên biến sắc, nhanh chóng móc ra một viên đan dược đút cho Lan, đôi mắt nhìn sang Sở Thanh Vân như thể trách móc.
"Đừng nói nữa, huynh mau ngồi xuống tĩnh tâm lại đã."
"Không sao!" Lan nuốt viên thuốc rồi quay qua an ủi A Triết. "A Triết, đừng lo lắng."
"Lan ca, huynh làm sao vậy?" Lúc này Sở Thanh Vân mới nhìn thấy cánh tay của Lan đã chuyển sang trắng bệch, khuôn mặt đằng sau lớp mặt nạ chắc chắn còn thê thảm hơn.
"Không sao, bệnh cũ ấy mà." Lam Tuỳ ý nói, sau đó bảo với A Triết.
"Chúng ta đi chơi cũng khá lâu rồi, về thôi."
"Lan ca!"
"A Triết, nghe lời!"
Lan không tạm biệt Sở Thanh Vân mà kéo A Triết đi luôn.
Sở Thanh Vân còn chưa phản ứng kịp thì hai người họ đã đi xa rồi, nhìn thấy bóng lưng một thấp một cao hoà dần vào sương mù, lòng y bỗng thấy hơi thất lạc, y vội chụm tay lên miệng rồi hô lớn.
"Lan ca, Triết ca, hẹn gặp lại."
Lan không quay lại, giơ một tay lên tỏ ý chào, điệu bộ thật ngông nghênh tiêu sái. Sở Thanh Vân trông theo một lát rồi quay đầu đi về hướng ngược lại.
Lan và A Triết đi thêm vài bước, thần thức tản ra, đến khi chắc chắn Sở Thanh Vân đã đi xa rồi, Lan mới đứng lại. Cơ thể hắn không chịu nổi nữa, đầu gục xuống, hai tay chống lên đùi, miệng hộc ra một ngụm máu đen.
A Triết dường như quá quen thuộc với cảnh này rồi nên chỉ siết chặt nắm tay, ánh mắt thâm trầm.
"Lan ca, ta đã bảo bao nhiêu lần huynh không được điều động linh lực rồi, huynh lần nào cũng không nghe ta, sao phải khổ thế?"
Lan đợi cho cơ thể ổn định lại mới đứng thẳng người lên, xoa đầu A Triết.
"Đằng nào thời gian của ta cũng không còn dài, không hiểu sao ta rất có cảm tình với tiểu tử Thanh Vân kia, muốn tặng cho y một món quà nhỏ."
"Lan ca, huynh đừng nói gở." A Triết cau mày, không cho là đúng. "Ta chắc chắn sẽ không để huynh gặp chuyện."
"Thọ nguyên sắp hết, A Triết đừng phí sức nữa... Ta cũng không còn lưu luyến gì cả..."
"Lan ca!" Lan nói làm A Triết phát cáu. "Còn ta thì sao??? Ta cũng là một người huynh không lưu luyến à?"
"A Triết." Lan lau máu trên miệng, thở dài. "Ngươi thấy ta sống không có quá khứ, chẳng có tương lai như thế này là tốt sao??? Nhiều lúc ta cảm giác lẽ ra ta phải chết từ lâu lắm rồi mới phải..."
"Sao huynh không trả lời câu hỏi của ta...?"
A Triết dừng lại, nhưng Lan dường như không phát hiện, cứ lững thững đi tiếp, bỏ mặc gã đứng trơ trọi ở đó.
Đến lúc Lan nhận ra bên cạnh không có người, liền quay đầu lại. "A Triết? Sao ngươi không đi? Nhanh lên, chúng ta về nhà!"
A Triết nghe thấy từ "nhà" mà cay khoé mắt, miệng nở một nụ cười thật tươi rồi chạy tới.
"Vâng, chúng ta về nhà."
Huynh yên tâm, ta sẽ không để huynh chết, dù có phải giết hết người trong thiên hạ này ta cũng phải cứu bằng được huynh.
A Triết rũ mi, thầm nhủ.
***
Câu Ly kiếm sau khi luyện hoá cấp bậc đã gần ngang ngửa với Sát Lục, quả nhiên khi Sở Thanh Vân thu nó vào đan điền, hai thanh hung kiếm nhanh chóng quấn vào nhau, sống chung rất hài hoà.
Sở Thanh Vân vừa tiếp tục lên đường vừa nghĩ ngợi lung tung. Y nói là không quan tâm, nhưng thật ra lại rất để bụng lời A Triết nói.
Liệu Vọng nguyệt sơn hà đồ trên lưng y có phải thần khí không? Thật sự nếu mang nó trên người sẽ gặp vận số cô độc, người bên cạnh chết hết ư?
Sở Thanh Vân mơ hồ cảm giác lời của A Triết nói cũng không hẳn là đúng, nhưng gã đã ươm cho y một mầm mống nghi ngờ, nếu không giải trừ được khúc mắc này có lẽ y khó lòng ăn ngon ngủ yên được.
Sau khi thoát khỏi suy nghĩ, Sở Thanh Vân nhìn quanh núi rừng hoang vắng không một bóng người, chợt thấy cảnh vật nơi này hơi kỳ lạ.
Phía đằng trước là một tảng đá cực lớn được dựng trơ trọi, bên trên được khắc chữ gì rất nhỏ, Sở Thanh Vân nheo mắt tiến lại gần, chợt nhìn thấy ba chữ "Tam Sinh thạch."
Tam Sinh thạch? Là tảng đá trong truyền thuyết có thể nhìn thấy kiếp trước sao?
Có thật không vậy?
Sở Thanh Vân không nén nổi tò mò, dù thật hay không y cũng muốn đến thử môt lần, xem tảng đá này có thật sự nhìn thấy chuyện ở thế giới y từng sống không...
Vừa đến gần, tảng đá như có ma lực kéo bước chân Sở Thanh Vân đi càng nhanh hơn, đến lúc đứng trước Tam Sinh thạch, lại chẳng thấy một cái gì hiện trên đó, mặt đá nhẵn bóng đến mức có thể soi gương, Sở Thanh Vân nhìn thấy hình ảnh chính mình trong đó.
Đúng là lừa đảo.
Sở Thanh Vân mất nửa canh giờ nghiên cứu kỹ tảng đá, nhìn từ trên xuống dưới không có điểm gì đặc biệt, chỉ có ba từ được sơn bằng mực đỏ có thể gây sự chú ý.
Đứng thẫn thờ trước Tam Sinh thạch một lúc lâu, Sở Thanh Vân định quay đi, sau đó nghĩ thế nào lại thử truyền một tia linh lực vào đó.
Dị biến bất ngờ phát sinh, tảng đá vốn đang bình thường bỗng sáng lên, sau đó một khung cảnh mờ ảo hiện ra làm Sở Thanh Vân phải hít sâu một hơi.
Những hình ảnh trôi đi nhanh chóng, đều cùng là một người.
Lúc y được sinh ra, từng tia sét sáng rực trên bầu trời chứng minh cho lôi kiếp diệt thế, là cảnh tượng nương của y vì chắn lôi kiếp mà tan thành tro bụi, là khuôn mặt đầy máu của cha Sở khi đeo cho y sợi dây chuyền, là hình ảnh y nằm gọn lỏn trong bụi cỏ, sau đó thanh niên mỹ mạo vô song xuất hiện như một tia sáng rực rỡ trong khung cảnh tối tăm u ám.
Thanh niên kia là Bạch Cẩn Phong.
Từ thủa còn là hài tử để tóc chỏm đến lúc lớn lên thành một thiếu niên tươi sáng, hình bóng của Bạch Cẩn Phong luôn ở bên cạnh y. Là Bạch Cẩn Phong dạy y luyện chữ, cảnh tượng thanh niên nắm tay hài tử múa Sát lục kiếm trên Đỉnh Thiên Nhai, cảnh tượng họ nắm tay, rồi trao nhau nụ hôn đầu tiên... từng hình ảnh vụn vỡ cứ lần lượt xuất hiện.
Sau đó là cảnh y tròn mười tám tuổi xuống núi cùng Bạch Cẩn Phong, hai người tình cờ lạc nhau, sau đó y bị bắt đi...
Cảnh tượng tiếp theo thật khủng bố... Sở Thanh Vân đã chứng kiến biết bao lần trong giấc mơ, nhưng giờ đây khi nó được tái hiện một cách chân thật, tất cả huyết tinh trong cơ thể như muốn sôi trào.
Trong Tam Sinh thạch, Sở Thanh Vân bị bắt, bị người lột da phơi thây, bị giết không chút thương tiếc. Rồi Bạch Cẩn Phong tìm tới, hắn điên cuồng giết người, máu chảy đầy đất, dù hình ảnh không có âm thanh mà Sở Thanh Vân vẫn thấy thảm thiết vô cùng.
Linh hồn thiếu niên chưa trải sự đời cuống cuồng muốn ngăn cản Bạch Cẩn Phong nhưng nhận ra chính mình đã chết, sau đó y trơ mắt chứng kiến nam nhân nhập ma rồi tự kết liễu chính mình...
Bầu không khí tang thương u ám còn chưa kết thúc, linh hồn y bay vật vờ không nơi nương tựa.
Sở Thanh Vân bỗng nhìn thấy bóng dáng một người lẽ ra không nên xuất hiện trong Tam Sinh Thạch.
Chắc hẳn bản đồ trên lưng y không phải là thần khí đâu.
Hai người lại chìm vào im lặng, A Triết nhìn sang bóng dáng của Lan, chân mày nhíu chặt.
"Lan rất quý ngươi, luyện hoá binh khí không phải là chuyện đơn giản, thanh kiếm kia của ngươi sau đợt này có lẽ sẽ trở thành Thánh khí."
Sở Thanh Vân hoàn toàn không tin lời nói của A Triết, Thánh khí mà dễ luyện như vậy sao?
Lan luyện hoá kiếm rất nhập tâm, hắn cưỡng chế thêm vào một miếng Hắc sắc tinh kim to bằng cả bàn tay, lại cho viên châu màu đen vừa thu thập được từ chỗ Dịch quỷ, sau đó còn ném vài thứ hầm bà lằng móc từ trong nhẫn ra, Sở Thanh Vân liếc qua, thứ nào cũng là vật liên thành.
Tại sao Lan lại tốt với y như vậy?
Tay Lan liên tục đánh ra những thủ pháp đẹp mắt, nếu lúc trước Câu Ly được xem là một thanh kiếm dễ nhìn thì bây giờ toàn thân nó bao phủ thêm một lớp hào quang nhàn nhạt, ánh kiếm loé lên không ngớt.
Khoảng một canh giờ sau, Câu Ly kiếm kêu lên một tiếng sắc nhọn rồi bay lên trời, khí thế toả ra không hề tầm thường, nó bay múa một vòng rồi quay trở lại tay Lan.
"Tiếc quá, chỉ kém một chút là thành thánh khí, nhưng mà ngươi yên tâm, đẳng cấp này thanh kiếm xấu xí kia sẽ không xua đuổi đâu." Lan nói xong liền đưa thanh kiếm vào tay Sở Thanh Vân rồi hất hàm.
"Đứng lên. Mau thử kiếm!"
Sở Thanh Vân múa lần lượt tám chiêu thức của Hỗn độn vô ảnh kiếm, sau đó nhìn chăm chú vào tảng đá khổng lồ phía trước, tĩnh tâm, một kiếm chém xuống, không gian giao động kịch liệt.
Oành!!!
Tảng đá bị chém làm hai, tro bụi bắn lên, nếu có Bạch Cẩn Phong ở đây hắn sẽ giật mình không thôi.
Đường kiếm hoá hư chiêu, kiếm ý mạnh mẽ. Sở Thanh Vân hôm nay đã đạt đến mức độ cao nhất của Hỗn độn vô ảnh kiếm rồi.
Lan lúc này mới hài lòng mỉm cười.
"Thân thể rất hợp luyện kiếm. Dùng Câu Ly cũng được, dùng Sát Lục cũng được, hãy nhớ rằng đối với ngươi kiếm chỉ là công cụ, từ đầu đến cuối phải giữ vững bản tâm, biết chưa?"
"Vâng."
Lúc này A Triết đột nhiên biến sắc, nhanh chóng móc ra một viên đan dược đút cho Lan, đôi mắt nhìn sang Sở Thanh Vân như thể trách móc.
"Đừng nói nữa, huynh mau ngồi xuống tĩnh tâm lại đã."
"Không sao!" Lan nuốt viên thuốc rồi quay qua an ủi A Triết. "A Triết, đừng lo lắng."
"Lan ca, huynh làm sao vậy?" Lúc này Sở Thanh Vân mới nhìn thấy cánh tay của Lan đã chuyển sang trắng bệch, khuôn mặt đằng sau lớp mặt nạ chắc chắn còn thê thảm hơn.
"Không sao, bệnh cũ ấy mà." Lam Tuỳ ý nói, sau đó bảo với A Triết.
"Chúng ta đi chơi cũng khá lâu rồi, về thôi."
"Lan ca!"
"A Triết, nghe lời!"
Lan không tạm biệt Sở Thanh Vân mà kéo A Triết đi luôn.
Sở Thanh Vân còn chưa phản ứng kịp thì hai người họ đã đi xa rồi, nhìn thấy bóng lưng một thấp một cao hoà dần vào sương mù, lòng y bỗng thấy hơi thất lạc, y vội chụm tay lên miệng rồi hô lớn.
"Lan ca, Triết ca, hẹn gặp lại."
Lan không quay lại, giơ một tay lên tỏ ý chào, điệu bộ thật ngông nghênh tiêu sái. Sở Thanh Vân trông theo một lát rồi quay đầu đi về hướng ngược lại.
Lan và A Triết đi thêm vài bước, thần thức tản ra, đến khi chắc chắn Sở Thanh Vân đã đi xa rồi, Lan mới đứng lại. Cơ thể hắn không chịu nổi nữa, đầu gục xuống, hai tay chống lên đùi, miệng hộc ra một ngụm máu đen.
A Triết dường như quá quen thuộc với cảnh này rồi nên chỉ siết chặt nắm tay, ánh mắt thâm trầm.
"Lan ca, ta đã bảo bao nhiêu lần huynh không được điều động linh lực rồi, huynh lần nào cũng không nghe ta, sao phải khổ thế?"
Lan đợi cho cơ thể ổn định lại mới đứng thẳng người lên, xoa đầu A Triết.
"Đằng nào thời gian của ta cũng không còn dài, không hiểu sao ta rất có cảm tình với tiểu tử Thanh Vân kia, muốn tặng cho y một món quà nhỏ."
"Lan ca, huynh đừng nói gở." A Triết cau mày, không cho là đúng. "Ta chắc chắn sẽ không để huynh gặp chuyện."
"Thọ nguyên sắp hết, A Triết đừng phí sức nữa... Ta cũng không còn lưu luyến gì cả..."
"Lan ca!" Lan nói làm A Triết phát cáu. "Còn ta thì sao??? Ta cũng là một người huynh không lưu luyến à?"
"A Triết." Lan lau máu trên miệng, thở dài. "Ngươi thấy ta sống không có quá khứ, chẳng có tương lai như thế này là tốt sao??? Nhiều lúc ta cảm giác lẽ ra ta phải chết từ lâu lắm rồi mới phải..."
"Sao huynh không trả lời câu hỏi của ta...?"
A Triết dừng lại, nhưng Lan dường như không phát hiện, cứ lững thững đi tiếp, bỏ mặc gã đứng trơ trọi ở đó.
Đến lúc Lan nhận ra bên cạnh không có người, liền quay đầu lại. "A Triết? Sao ngươi không đi? Nhanh lên, chúng ta về nhà!"
A Triết nghe thấy từ "nhà" mà cay khoé mắt, miệng nở một nụ cười thật tươi rồi chạy tới.
"Vâng, chúng ta về nhà."
Huynh yên tâm, ta sẽ không để huynh chết, dù có phải giết hết người trong thiên hạ này ta cũng phải cứu bằng được huynh.
A Triết rũ mi, thầm nhủ.
***
Câu Ly kiếm sau khi luyện hoá cấp bậc đã gần ngang ngửa với Sát Lục, quả nhiên khi Sở Thanh Vân thu nó vào đan điền, hai thanh hung kiếm nhanh chóng quấn vào nhau, sống chung rất hài hoà.
Sở Thanh Vân vừa tiếp tục lên đường vừa nghĩ ngợi lung tung. Y nói là không quan tâm, nhưng thật ra lại rất để bụng lời A Triết nói.
Liệu Vọng nguyệt sơn hà đồ trên lưng y có phải thần khí không? Thật sự nếu mang nó trên người sẽ gặp vận số cô độc, người bên cạnh chết hết ư?
Sở Thanh Vân mơ hồ cảm giác lời của A Triết nói cũng không hẳn là đúng, nhưng gã đã ươm cho y một mầm mống nghi ngờ, nếu không giải trừ được khúc mắc này có lẽ y khó lòng ăn ngon ngủ yên được.
Sau khi thoát khỏi suy nghĩ, Sở Thanh Vân nhìn quanh núi rừng hoang vắng không một bóng người, chợt thấy cảnh vật nơi này hơi kỳ lạ.
Phía đằng trước là một tảng đá cực lớn được dựng trơ trọi, bên trên được khắc chữ gì rất nhỏ, Sở Thanh Vân nheo mắt tiến lại gần, chợt nhìn thấy ba chữ "Tam Sinh thạch."
Tam Sinh thạch? Là tảng đá trong truyền thuyết có thể nhìn thấy kiếp trước sao?
Có thật không vậy?
Sở Thanh Vân không nén nổi tò mò, dù thật hay không y cũng muốn đến thử môt lần, xem tảng đá này có thật sự nhìn thấy chuyện ở thế giới y từng sống không...
Vừa đến gần, tảng đá như có ma lực kéo bước chân Sở Thanh Vân đi càng nhanh hơn, đến lúc đứng trước Tam Sinh thạch, lại chẳng thấy một cái gì hiện trên đó, mặt đá nhẵn bóng đến mức có thể soi gương, Sở Thanh Vân nhìn thấy hình ảnh chính mình trong đó.
Đúng là lừa đảo.
Sở Thanh Vân mất nửa canh giờ nghiên cứu kỹ tảng đá, nhìn từ trên xuống dưới không có điểm gì đặc biệt, chỉ có ba từ được sơn bằng mực đỏ có thể gây sự chú ý.
Đứng thẫn thờ trước Tam Sinh thạch một lúc lâu, Sở Thanh Vân định quay đi, sau đó nghĩ thế nào lại thử truyền một tia linh lực vào đó.
Dị biến bất ngờ phát sinh, tảng đá vốn đang bình thường bỗng sáng lên, sau đó một khung cảnh mờ ảo hiện ra làm Sở Thanh Vân phải hít sâu một hơi.
Những hình ảnh trôi đi nhanh chóng, đều cùng là một người.
Lúc y được sinh ra, từng tia sét sáng rực trên bầu trời chứng minh cho lôi kiếp diệt thế, là cảnh tượng nương của y vì chắn lôi kiếp mà tan thành tro bụi, là khuôn mặt đầy máu của cha Sở khi đeo cho y sợi dây chuyền, là hình ảnh y nằm gọn lỏn trong bụi cỏ, sau đó thanh niên mỹ mạo vô song xuất hiện như một tia sáng rực rỡ trong khung cảnh tối tăm u ám.
Thanh niên kia là Bạch Cẩn Phong.
Từ thủa còn là hài tử để tóc chỏm đến lúc lớn lên thành một thiếu niên tươi sáng, hình bóng của Bạch Cẩn Phong luôn ở bên cạnh y. Là Bạch Cẩn Phong dạy y luyện chữ, cảnh tượng thanh niên nắm tay hài tử múa Sát lục kiếm trên Đỉnh Thiên Nhai, cảnh tượng họ nắm tay, rồi trao nhau nụ hôn đầu tiên... từng hình ảnh vụn vỡ cứ lần lượt xuất hiện.
Sau đó là cảnh y tròn mười tám tuổi xuống núi cùng Bạch Cẩn Phong, hai người tình cờ lạc nhau, sau đó y bị bắt đi...
Cảnh tượng tiếp theo thật khủng bố... Sở Thanh Vân đã chứng kiến biết bao lần trong giấc mơ, nhưng giờ đây khi nó được tái hiện một cách chân thật, tất cả huyết tinh trong cơ thể như muốn sôi trào.
Trong Tam Sinh thạch, Sở Thanh Vân bị bắt, bị người lột da phơi thây, bị giết không chút thương tiếc. Rồi Bạch Cẩn Phong tìm tới, hắn điên cuồng giết người, máu chảy đầy đất, dù hình ảnh không có âm thanh mà Sở Thanh Vân vẫn thấy thảm thiết vô cùng.
Linh hồn thiếu niên chưa trải sự đời cuống cuồng muốn ngăn cản Bạch Cẩn Phong nhưng nhận ra chính mình đã chết, sau đó y trơ mắt chứng kiến nam nhân nhập ma rồi tự kết liễu chính mình...
Bầu không khí tang thương u ám còn chưa kết thúc, linh hồn y bay vật vờ không nơi nương tựa.
Sở Thanh Vân bỗng nhìn thấy bóng dáng một người lẽ ra không nên xuất hiện trong Tam Sinh Thạch.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.