Chương 43: Phát hiện bí mật trên lưng
Hắc miêu vô miên
04/06/2021
Bạch Cẩn Phong dẫn Sở Thanh Vân về nhà trúc, dặn dò y nghỉ ngơi cho kỹ rồi lấy một tấm trường bào khoác lên người.
"Sư tôn, người định ra ngoài hay sao ạ?"
"Ta lên Đỉnh Hỗn Mang một lúc rồi về ngay, Thanh Vân buồn thì ra đằng sau rừng trúc luyện kiếm cũng được. Nhớ đừng tìm cách rời khỏi đây."
"Vâng. Sư tôn đi sớm về sớm."
Bạch Cẩn Phong gật đầu rồi bước đi, một đường tiến thẳng đến Đỉnh Hỗn Mang gặp Diệp Cô Tuyệt.
Lão dường như biết trước nên đang thong thả ngồi xếp bàn cờ, biểu tình bên ngoài coi như trấn tĩnh, từ vẻ mặt không nhìn ra thứ gì cả.
"Chưởng môn sư huynh!"
Diệp Cô Tuyệt rầu rĩ không ngẩng đầu lên, chỉ lầm bầm.
"Ngồi đi, sư huynh đệ chúng ta làm một ván cờ."
"Vâng."
Bạch Cẩn Phong vừa ngồi xuống đã thẳng thắn.
"Sư huynh, việc ta làm cũng có chút nghiêm trọng, nhưng mà những người biết đến nó đều bị ta bịt miệng rồi, vấn đề là huynh bây giờ cần xoa dịu mấy thế lực kia."
Diệp Cô Tuyệt tự ý đi trước, lão hạ một nước cờ rồi điềm nhiên phản bác.
"Nói hay thật, xoa dịu thế nào? Đệ có biết bồi dưỡng được một tu sĩ Hoá Thần kỳ tốn biết bao nhiêu tài nguyên không? Người ta vừa đến Thanh Phong môn chúng ta được mấy ngày, đi về đã thành ngớ ngẩn. Đệ có giỏi đi mà xoa dịu!"
Diệp Cô Thần trách móc mà giọng vẫn cứ đều đều, Bạch Cẩn Phong nhất thời không nắm được tâm tư của vị sư huynh này.
"Đấy là việc của huynh, cùng lắm thì báo tên ta ra cũng được. Ta sẽ chịu trách nhiệm, không cần liên luỵ đến môn phái." Bạch Cẩn Phong thản nhiên nói.
Thật ra Bạch Cẩn Phong cố ý dùng Sưu Hồn thuật với đám người kia, hắn lục lọi ký ức của bọn họ nhưng không tìm thấy người mật báo, chỉ biết là trong mấy ngày này có người dùng hạc giấy gửi tin mật.
Cũng may là chuyện gấp nên bọn chúng hành động ngay, tin tức chưa kịp thông báo về tông môn.
Là ai có gan lớn tiết lộ chuyện này?
Giọng nói của Diệp Cô Tuyệt đánh gãy suy nghĩ của hắn:
"Thế rốt cuộc là xảy ra vấn đề gì mà đệ thà đem mình xuống nước cũng phải dìm chuyện này xuống vậy?"
Bạch Cẩn Phong cũng thong thả đi một nước cờ, nhìn Diệp Cô Tuyệt một lúc rồi lắc đầu.
"Chuyện này rất quan trọng, bây giờ ta chưa nói được."
"Ngay cả ta cũng không thể?"
"Đúng, ngay cả huynh cũng không thể."
"Liên quan đến hài tử kia?"
"Chuyện này..."
"Được." Diệp Cô Tuyệt ngắt lời hắn rồi gật đầu. "Hiểu rồi. Chuyện kia cứ để ta giải quyết, cùng lắm thì chúng ta chia bớt một hai tài nguyên cho đám kia, cũng không nhiều lắm."
"Tài nguyên? Tài nguyên ở đâu ra?" Bạch Cẩn Phong ngạc nhiên hỏi lại.
"Còn ở đâu ra nữa." Diệp Cô Tuyệt miệng đầy tiếu ý, ném một thứ sang, "Lẽ nào đệ không biết đồ đệ tốt của mình năm nay kiếm được một đống tài nguyên về cho môn phái chúng ta à?"
Bạch Cẩn Phong giơ tay bắt lấy thứ Diệp Cô Tuyệt ném cho, nhận ra đây là một pháp khí cực phẩm, hắn ngẩn người một chút rồi đứng phắt dậy, mặc kệ ván cờ đang đánh dở.
"Ta có việc đi trước đây."
Lúc Diệp Cô Tuyệt phản ứng lại thì người đã chạy mất dạng, lão lắc đầu, bất đắc dĩ lẩm bẩm mấy câu rồi tiếp tục ván cờ một mình.
***
Cùng lúc đó. Đợi cho Bạch Cẩn Phong đi rồi, Sở Thanh Vân không còn sót chút nào thành thật với ngoan ngoãn nữa, y vội vàng chạy ra thả một kết giới ở ngoài cửa rồi mới vào trong nhà, cẩn thận cởi áo mình ra.
Chắc chắn trên người mình có thứ gì đó, y không xác nhận được thì không yên lòng.
Sở Thanh Vân không mặc gì ngó tới ngó lui nhưng chẳng thấy gì lạ cả, chợt nhớ đến lời đám người kia nói.
"Hồi đó ta nhìn rõ ràng Vọng nguyệt sơn hà đồ khảm ở trên lưng đứa bé đó."
Trên lưng ư?
Sở Thanh Vân hơi chần chờ, cuối cùng cắn răng lấy từ nhẫn trữ vật ra một tấm Ngưng Ảnh kính, sau đó đặt ở trên bàn.
Quay lưng lại đối diện kính, Sở Thanh Vân hít sâu một hơi rồi he hé mắt nhìn vào trong đó, chợt hô hấp y nghẹn lại.
Trên tấm lưng trần của y là một bức hoạ phong cảnh tuyệt đẹp, Sở Thanh Vân nhìn một lúc mà cảm giác như mọi thứ trong đó đang dần dần sống lại. Trong tranh phác hoạ một khung cảnh có núi có sông, có một vách đá nhô cao, bên trên trồng một vài cây tuyết tùng khổng lồ, sau lưng là mây mù cuồn cuộn, bên trên bầu trời ánh trăng xanh dịu nhẹ phản chiếu bóng lên mặt nước.
Đây là thứ gì chứ???
Sở Thanh Vân cực kỳ khiếp sợ, không dám nhìn nữa, vội vàng vơ lấy y phục rồi mặc vào.
Chẳng lẽ trên người mình thực sự có cái gọi là Vọng nguyệt sơn hà đồ?
Vọng nguyệt sơn hà đồ là thứ gì? Tại sao mọi người lại phải đi tìm kiếm nó.
Sở Thanh Vân đờ người ra, quá nhiều tin tức ập đến làm não y không thể tiêu hoá nổi, y cần phải bình tĩnh lại đã.
Đầu tiên chắc chắn là Bạch Cẩn Phong biết việc này.
Thứ hai là bức tranh này rất nhiều người đang truy tìm.
Thứ ba là chủ nhân thân thể này. Tại sao trên lưng y lại có bức tranh... không, có lẽ đây phải gọi là tấm bản đồ, sao lưng y lại có tấm bản đồ này? Là người khắc lên, hay là sinh ra đã có sẵn?
Thứ tư là chuyện y sở hữu thứ này? Là ai đã tiết lộ?
Tự dưng trong đầu Sở Thanh Vân loé lên bóng dáng của Lục Thanh Sương. Có lẽ nào là hắn không?
Trước mắt chưa có chứng cứ gì cả, Sở Thanh Vân không dám đoán bừa, nhưng mà người tình nghi ngoài Lục Thanh Sương cũng chẳng có ai.
Nếu có thể tìm được chủ nhân của viên Phá diệt châu trong tay y thì tốt biết mấy.
Quá nhiều câu hỏi không có lời giải làm Sở Thanh Vân hoang mang, y nằm vật lên trên giường, càng nghĩ đầu lại càng đau.
Thôi kệ, không nghĩ nữa.
Sở Thanh Vân nằm một lúc thấy cả người buồn bực, y lại lò dò dậy đi luyện kiếm, lúc đi ngang qua hậu viện thì bỗng nghe thấy tiếng kêu be bé, khế ước thú trong người rục rịch.
Phải rồi, là hồ ly nhỏ. Làm sao mà y có thể quên hẳn được nó cơ chứ.
"A Tuyệt, mày ở đâu?"
"A Tuyệt."
Sở Thanh Vân lần theo tiếng kêu, phát hiện hồ ly nhỏ đang bị cột lại bằng sợi bùa chú màu vàng, cả người nằm còng queo trên một pháp trận nho nhỏ.
"Mày làm sao thế này, ai trói mày ở đây?" Sở Thanh Vân vội vã bế nó lên, nhưng không làm sao cởi được bùa chú, thứ này có linh lực của Bạch Cẩn Phong, không phải hắn thì không cởi được.
Hồ ly nhỏ trưng ra bộ mặt ấm ức, trên đôi mắt bé bằng hạt đậu còn rơi ra một giọt nước trong suốt.
Sở Thanh Vân mím môi, lòng chợt mềm mại hẳn, y bế vật nhỏ lên rồi cẩn thận mang nó vào nhà.
Sao Bạch Cẩn Phong lại đối xử với A Tuyệt hà khắc vậy? Sở Thanh Vân đau lòng ôm vật nhỏ vào lòng, trong lòng không khỏi oán trách người kia một phần.
Nhưng khi vừa bế A Tuyệt ra khỏi rừng trúc thì Sở Thanh Vân phát hiện Bạch Cẩn Phong đã về từ lúc nào, đang đứng đó nhìn y chằm chằm.
Sở Thanh Vân giật mình đứng khựng lại, suýt làm rơi vật nhỏ.
"Sư tôn. Sao người đi nhanh vậy?"
Bạch Cẩn Phong nhìn thấy hồ ly đang bị bùa chú trói gô vào thì khẽ phẩy tay, sợi dây tự động tan ra, vật nhỏ vội vàng nhảy xuống khỏi tay Sở Thanh Vân rồi lẩn đi mất.
"Công việc đã xong rồi." Bạch Cẩn Phong từ từ bước tới, dịu dàng hỏi. "Sao Thanh Vân lại ôm nó vào nhà? Ta đang đặt nó trong Tụ Linh trận để dưỡng thương mà?"
Sở Thanh Vân cạn lời, dưỡng thương mà lại phải trói gô nó lại à?
"Vâng. Sao sư tôn không đặt A Tuyệt vào một cái lồng, trói như vậy nó sẽ cảm thấy khó chịu."
"Được rồi. Thanh Vân nói vậy thì ta sẽ cân nhắc."
Sở Thanh Vân nổi hết da gà. Bao giờ Bạch Cẩn Phong mới thôi cái kiểu nói chuyện này đây, hắn không sao nhưng y đã sắp hết chịu nổi rồi.
"Sư tôn, người định ra ngoài hay sao ạ?"
"Ta lên Đỉnh Hỗn Mang một lúc rồi về ngay, Thanh Vân buồn thì ra đằng sau rừng trúc luyện kiếm cũng được. Nhớ đừng tìm cách rời khỏi đây."
"Vâng. Sư tôn đi sớm về sớm."
Bạch Cẩn Phong gật đầu rồi bước đi, một đường tiến thẳng đến Đỉnh Hỗn Mang gặp Diệp Cô Tuyệt.
Lão dường như biết trước nên đang thong thả ngồi xếp bàn cờ, biểu tình bên ngoài coi như trấn tĩnh, từ vẻ mặt không nhìn ra thứ gì cả.
"Chưởng môn sư huynh!"
Diệp Cô Tuyệt rầu rĩ không ngẩng đầu lên, chỉ lầm bầm.
"Ngồi đi, sư huynh đệ chúng ta làm một ván cờ."
"Vâng."
Bạch Cẩn Phong vừa ngồi xuống đã thẳng thắn.
"Sư huynh, việc ta làm cũng có chút nghiêm trọng, nhưng mà những người biết đến nó đều bị ta bịt miệng rồi, vấn đề là huynh bây giờ cần xoa dịu mấy thế lực kia."
Diệp Cô Tuyệt tự ý đi trước, lão hạ một nước cờ rồi điềm nhiên phản bác.
"Nói hay thật, xoa dịu thế nào? Đệ có biết bồi dưỡng được một tu sĩ Hoá Thần kỳ tốn biết bao nhiêu tài nguyên không? Người ta vừa đến Thanh Phong môn chúng ta được mấy ngày, đi về đã thành ngớ ngẩn. Đệ có giỏi đi mà xoa dịu!"
Diệp Cô Thần trách móc mà giọng vẫn cứ đều đều, Bạch Cẩn Phong nhất thời không nắm được tâm tư của vị sư huynh này.
"Đấy là việc của huynh, cùng lắm thì báo tên ta ra cũng được. Ta sẽ chịu trách nhiệm, không cần liên luỵ đến môn phái." Bạch Cẩn Phong thản nhiên nói.
Thật ra Bạch Cẩn Phong cố ý dùng Sưu Hồn thuật với đám người kia, hắn lục lọi ký ức của bọn họ nhưng không tìm thấy người mật báo, chỉ biết là trong mấy ngày này có người dùng hạc giấy gửi tin mật.
Cũng may là chuyện gấp nên bọn chúng hành động ngay, tin tức chưa kịp thông báo về tông môn.
Là ai có gan lớn tiết lộ chuyện này?
Giọng nói của Diệp Cô Tuyệt đánh gãy suy nghĩ của hắn:
"Thế rốt cuộc là xảy ra vấn đề gì mà đệ thà đem mình xuống nước cũng phải dìm chuyện này xuống vậy?"
Bạch Cẩn Phong cũng thong thả đi một nước cờ, nhìn Diệp Cô Tuyệt một lúc rồi lắc đầu.
"Chuyện này rất quan trọng, bây giờ ta chưa nói được."
"Ngay cả ta cũng không thể?"
"Đúng, ngay cả huynh cũng không thể."
"Liên quan đến hài tử kia?"
"Chuyện này..."
"Được." Diệp Cô Tuyệt ngắt lời hắn rồi gật đầu. "Hiểu rồi. Chuyện kia cứ để ta giải quyết, cùng lắm thì chúng ta chia bớt một hai tài nguyên cho đám kia, cũng không nhiều lắm."
"Tài nguyên? Tài nguyên ở đâu ra?" Bạch Cẩn Phong ngạc nhiên hỏi lại.
"Còn ở đâu ra nữa." Diệp Cô Tuyệt miệng đầy tiếu ý, ném một thứ sang, "Lẽ nào đệ không biết đồ đệ tốt của mình năm nay kiếm được một đống tài nguyên về cho môn phái chúng ta à?"
Bạch Cẩn Phong giơ tay bắt lấy thứ Diệp Cô Tuyệt ném cho, nhận ra đây là một pháp khí cực phẩm, hắn ngẩn người một chút rồi đứng phắt dậy, mặc kệ ván cờ đang đánh dở.
"Ta có việc đi trước đây."
Lúc Diệp Cô Tuyệt phản ứng lại thì người đã chạy mất dạng, lão lắc đầu, bất đắc dĩ lẩm bẩm mấy câu rồi tiếp tục ván cờ một mình.
***
Cùng lúc đó. Đợi cho Bạch Cẩn Phong đi rồi, Sở Thanh Vân không còn sót chút nào thành thật với ngoan ngoãn nữa, y vội vàng chạy ra thả một kết giới ở ngoài cửa rồi mới vào trong nhà, cẩn thận cởi áo mình ra.
Chắc chắn trên người mình có thứ gì đó, y không xác nhận được thì không yên lòng.
Sở Thanh Vân không mặc gì ngó tới ngó lui nhưng chẳng thấy gì lạ cả, chợt nhớ đến lời đám người kia nói.
"Hồi đó ta nhìn rõ ràng Vọng nguyệt sơn hà đồ khảm ở trên lưng đứa bé đó."
Trên lưng ư?
Sở Thanh Vân hơi chần chờ, cuối cùng cắn răng lấy từ nhẫn trữ vật ra một tấm Ngưng Ảnh kính, sau đó đặt ở trên bàn.
Quay lưng lại đối diện kính, Sở Thanh Vân hít sâu một hơi rồi he hé mắt nhìn vào trong đó, chợt hô hấp y nghẹn lại.
Trên tấm lưng trần của y là một bức hoạ phong cảnh tuyệt đẹp, Sở Thanh Vân nhìn một lúc mà cảm giác như mọi thứ trong đó đang dần dần sống lại. Trong tranh phác hoạ một khung cảnh có núi có sông, có một vách đá nhô cao, bên trên trồng một vài cây tuyết tùng khổng lồ, sau lưng là mây mù cuồn cuộn, bên trên bầu trời ánh trăng xanh dịu nhẹ phản chiếu bóng lên mặt nước.
Đây là thứ gì chứ???
Sở Thanh Vân cực kỳ khiếp sợ, không dám nhìn nữa, vội vàng vơ lấy y phục rồi mặc vào.
Chẳng lẽ trên người mình thực sự có cái gọi là Vọng nguyệt sơn hà đồ?
Vọng nguyệt sơn hà đồ là thứ gì? Tại sao mọi người lại phải đi tìm kiếm nó.
Sở Thanh Vân đờ người ra, quá nhiều tin tức ập đến làm não y không thể tiêu hoá nổi, y cần phải bình tĩnh lại đã.
Đầu tiên chắc chắn là Bạch Cẩn Phong biết việc này.
Thứ hai là bức tranh này rất nhiều người đang truy tìm.
Thứ ba là chủ nhân thân thể này. Tại sao trên lưng y lại có bức tranh... không, có lẽ đây phải gọi là tấm bản đồ, sao lưng y lại có tấm bản đồ này? Là người khắc lên, hay là sinh ra đã có sẵn?
Thứ tư là chuyện y sở hữu thứ này? Là ai đã tiết lộ?
Tự dưng trong đầu Sở Thanh Vân loé lên bóng dáng của Lục Thanh Sương. Có lẽ nào là hắn không?
Trước mắt chưa có chứng cứ gì cả, Sở Thanh Vân không dám đoán bừa, nhưng mà người tình nghi ngoài Lục Thanh Sương cũng chẳng có ai.
Nếu có thể tìm được chủ nhân của viên Phá diệt châu trong tay y thì tốt biết mấy.
Quá nhiều câu hỏi không có lời giải làm Sở Thanh Vân hoang mang, y nằm vật lên trên giường, càng nghĩ đầu lại càng đau.
Thôi kệ, không nghĩ nữa.
Sở Thanh Vân nằm một lúc thấy cả người buồn bực, y lại lò dò dậy đi luyện kiếm, lúc đi ngang qua hậu viện thì bỗng nghe thấy tiếng kêu be bé, khế ước thú trong người rục rịch.
Phải rồi, là hồ ly nhỏ. Làm sao mà y có thể quên hẳn được nó cơ chứ.
"A Tuyệt, mày ở đâu?"
"A Tuyệt."
Sở Thanh Vân lần theo tiếng kêu, phát hiện hồ ly nhỏ đang bị cột lại bằng sợi bùa chú màu vàng, cả người nằm còng queo trên một pháp trận nho nhỏ.
"Mày làm sao thế này, ai trói mày ở đây?" Sở Thanh Vân vội vã bế nó lên, nhưng không làm sao cởi được bùa chú, thứ này có linh lực của Bạch Cẩn Phong, không phải hắn thì không cởi được.
Hồ ly nhỏ trưng ra bộ mặt ấm ức, trên đôi mắt bé bằng hạt đậu còn rơi ra một giọt nước trong suốt.
Sở Thanh Vân mím môi, lòng chợt mềm mại hẳn, y bế vật nhỏ lên rồi cẩn thận mang nó vào nhà.
Sao Bạch Cẩn Phong lại đối xử với A Tuyệt hà khắc vậy? Sở Thanh Vân đau lòng ôm vật nhỏ vào lòng, trong lòng không khỏi oán trách người kia một phần.
Nhưng khi vừa bế A Tuyệt ra khỏi rừng trúc thì Sở Thanh Vân phát hiện Bạch Cẩn Phong đã về từ lúc nào, đang đứng đó nhìn y chằm chằm.
Sở Thanh Vân giật mình đứng khựng lại, suýt làm rơi vật nhỏ.
"Sư tôn. Sao người đi nhanh vậy?"
Bạch Cẩn Phong nhìn thấy hồ ly đang bị bùa chú trói gô vào thì khẽ phẩy tay, sợi dây tự động tan ra, vật nhỏ vội vàng nhảy xuống khỏi tay Sở Thanh Vân rồi lẩn đi mất.
"Công việc đã xong rồi." Bạch Cẩn Phong từ từ bước tới, dịu dàng hỏi. "Sao Thanh Vân lại ôm nó vào nhà? Ta đang đặt nó trong Tụ Linh trận để dưỡng thương mà?"
Sở Thanh Vân cạn lời, dưỡng thương mà lại phải trói gô nó lại à?
"Vâng. Sao sư tôn không đặt A Tuyệt vào một cái lồng, trói như vậy nó sẽ cảm thấy khó chịu."
"Được rồi. Thanh Vân nói vậy thì ta sẽ cân nhắc."
Sở Thanh Vân nổi hết da gà. Bao giờ Bạch Cẩn Phong mới thôi cái kiểu nói chuyện này đây, hắn không sao nhưng y đã sắp hết chịu nổi rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.