Chương 97: Sát Lục kiếm xuất hiện
Hắc miêu vô miên
22/07/2021
Sở Thanh Vân gắng gượng bước đến gần nhìn kỹ, sau đó mừng như điên.
Chỉ thấy một cây linh thảo đang vươn mình lên trên đống đổ nát, đoá hoa màu bạc xinh đẹp rạng rỡ, y ngay lập tức lục lọi ký ức, tìm được một cái tên.
"Ngân Tinh thảo."
Ngân Tinh thảo là linh dược cấp bảy, có thể dùng để điều chế đan dược Ngân Tinh đan hoặc dùng trực tiếp để tăng linh lực. Nếu dùng trực tiếp hiệu quả sẽ không bằng nhưng mà Ngân Tinh đan lại quá khó điều chế, nên tu sĩ đa phần chọn dùng trực tiếp.
Sở Thanh Vân cẩn thận thu thập cây linh thảo, dùng Thanh Thuỷ quyết rửa qua rồi lập tức luyện hoá.
Linh thảo vừa được thả vào miệng, một luồng linh lực thơm ngọt thuần khiết màu xanh lam tan ra rồi chảy thẳng vào kỳ kinh bát mạch của y, khiến cho cả người thư sướng, linh lực tăng lên nhanh chóng.
Sở Thanh Vân dùng thời gian nửa canh giờ để luyện hoá hết câu Ngân Tinh thảo, sau đó vô cùng hào hứng bước về phía trước.
Vốn tưởng chỉ có một cây, không ngờ đi vào sâu bên trong, Sở Thanh Vân lại bắt gặp thêm hai cây Ngân Tinh thảo nữa, thế nhưng áp lực nơi này lớn đến mức không gian cũng bị vặn vẹo, máu tràn ra khỏi lỗ chân lông, xương cốt kêu răng rắc, đầu đau như búa bổ.
Sở Thanh Vân tự cắn vào lưỡi để duy trì thanh tỉnh, nhanh chóng hái cả hai cây linh dược, không kịp thanh tẩy sạch sẽ mà bỏ vào miệng nhai ngấu nghiến.
Cứ thế, trải qua mười ngày vật vã, Sở Thanh Vân cuối cùng cũng tìm được thứ đang kêu gọi mình, đó là một ngôi mộ được đắp tạm bằng đất bùn, xung quanh tản ra uy áp nhàn nhạt.
Ở giữa phần lồi lên của ngôi mộ cắm một thanh trường kiếm màu đen rỉ sét, Sở Thanh Vân cảm nhận được một chút quen thuộc từ nó...
Cảm giác này từ đâu mà tới?
Bỗng dưng Vạn Thú nang phát ra động tĩnh không nhỏ, Sở Thanh Vân chợt nhớ ra a Tuyệt còn ở bên trong, cố nén lại hiếu kỳ, lôi nó ra.
Lúc này toàn thân a Tuyệt sáng rực lên, trong lúc Sở Thanh Vân không ngờ tới nhất, nó dần dần biến hoá trở nên trong suốt, sau đó trở về nguyên bản là một thanh kiếm.
A Tuyệt là một thanh kiếm??? Nhận thức này làm cho Sở Thanh Vân nhất thời không chấp nhận được, hơn nữa, thanh kiếm này y đã từng nhìn thấy rồi.
Không sai, hồ ly nhỏ biến ra chính là thanh Sát Lục kiếm Sở Thanh Vân từng được nhìn thấy một lần ở chỗ Minh Vũ tiên tôn, nhưng mà hai thứ này sao lại liên quan đến nhau? Rõ ràng y nhặt được a Tuyệt ở Tuyệt linh động mà?
Sát lục kiếm mang theo khí thế sát phạt, kiếm vẫn nằm nguyên trong vỏ, từng vết máu loang lổ y như ngày Sở Thanh Vân gặp, sự nghi ngờ dâng đến đỉnh điểm, y run run cầm lấy, thử rút ra.
Soạt!
Sở Thanh Vân rất nhẹ nhàng rút kiếm ra khỏi vỏ, Sát lục kiếm kêu lên ông ông, lưỡi dày, hơi xỉn tối, bề ngoài khá tầm thường nhưng y không hề nghi ngờ vào độ sắc bén của nó.
Thanh kiếm ngang ngược mất khống chế, cuồng bạo tựa như muốn phá nát nơi này, nhưng tay Sở Thanh Vân vừa chạm vào lưỡi kiếm nó bỗng run lên, ngoan ngoãn nằm đó.
Sở Thanh Vân cảm nhận được một tia quen thuộc đến từ thanh kiếm, không rõ tại y đã lập khế ước với a Tuyệt hay là vì chính thanh hung kiếm này.
Ngước lên nhìn thanh kiếm cắm trên bia mộ, trông vừa giống sát lục nhưng cũng lại không giống, hay căn bản cả hai là một thể?
Không để cho Sở Thanh Vân phải hiếu kỳ lâu, thanh kiếm đang cắm trên bia mộ bỗng có động tĩnh, cùng với Sát Lục kiếm trên tay y rung lên, âm khí từ bốn phương tám hướng đổ dồn về đây.
Dường như thanh kiếm kia đang vùng vẫy muốn thoát khỏi bia mộ, Sở Thanh Vân cảm nhận rõ ràng mong muốn của nó, y cẩn thận tiến đến, dùng một tay dễ dàng rút nó ra.
Thanh kiếm này có màu đen tuyền, rất nặng, thân kiếm đã rỉ sét, nhưng khí thế không tầm thường.
Sở Thanh Vân đang ngắm nghía thì chuyện lạ xảy ra, hai thanh trường kiếm dường như muốn thoát ra khỏi sự khống chế của y, liên tục phát ra khí tức bạo ngược.
Sở Thanh Vân thuận thế thả tay ra, hai thanh kiếm nhanh chóng lao vào nhau, dường như không bên nào chịu nhường bên nào, từng đạo kim quang kiếm ảnh bắn ra bốn phía.
Dần dần Sở Thanh Vân không còn nhận ra thanh nào với thanh nào nữa thì chúng đột nhiên dung nhập với nhau, không gian phát ra ánh sáng rực rỡ.
Tiếng sấm nổ đì đoàng đâu đây. Đồng tử Sở Thanh Vân co rụt lại. Chẳng lẽ hai thanh kiếm hợp nhất lại sinh ra lôi kiếp?
Trong này là bí cảnh, sẽ chắn được lôi kiếp chứ?
Linh khí từ bốn phương tám hướng bắt đầu tập trung rồi quy tụ lại đây, dù trên bầu trời vẫn là một mảnh sương mù như cũ nhưng Sát Lục kiếm đã bay lên trời, tham lam hấp thu.
Sở Thanh Vân là người trực tiếp ký kết khế ước cũng hưởng lợi vô cùng, linh khí ào ào vây quanh, y vội vàng ngồi xuống xếp bằng để luyện hoá, tu vi tăng tiến một cách thần tốc.
Đến khi tu vi tăng đến Kết đan hậu kỳ, Sở Thanh Vân cưỡng ép cắt đứt tu luyện, đợi cho linh lực trong người ổn định lại mới chầm chậm đứng lên.
Làm người không lên tham lam quá, thăng cấp nhanh sẽ làm căn cơ không ổn định, Sở Thanh Vân cũng không muốn xảy ra bất cứ sai lầm gì.
Chờ đến khi Sở Thanh Vân nhìn lên, hai thanh hung kiếm đã biến thành một, nó lanh lảnh phát ra hai tiếng "chủ nhân" sau đó chui thẳng vào người của y rồi nằm ngoan ngoãn trong đan điền.
Câu Ly kiếm lập tức run lên rồi bắn ra ngoài, dường như nó không thể chịu đựng được khí thế của kẻ chiếm nhà. Nó kêu lên ong ong rồi bay vòng quanh Sở Thanh Vân.
Sở Thanh Vân vẫn chưa tiêu hoá được tình cảnh này, Sát lục kiếm như vậy là sao? Còn biết nói? Y không nghe nhầm đúng không? Rõ ràng y nghe thấy hai tiếng "chủ nhân".
Mải mê xem xét hai thanh kiếm, Sở Thanh Vân không để ý xung quanh đang bốc lên một làn sương đen, y vừa an ủi xong Câu Ly, chợt cảm nhận được một luồng hơi thở khủng bố xông lên từ bên dưới phần mộ.
Luồng khí thế này khủng bố đến mức chân Sở Thanh Vân lập tức nhũn ra, cơ thể không cử động được chút nào, trong tình cảnh nguy hiểm thế này, lông tơ trên người y dựng đứng lên, theo bản năng quỳ xuống với tồn tại sắp xuất hiện.
Thình thịch... Thình thịch...!
Tiếng tim đập đều đều vang lên, giống như thực sự có thứ gì đang sống lại.
Đất đá dưới chân liên tục sụt lún, không gian rung lắc dữ dội. Sở Thanh Vân cảm giác được mình chết chắc rồi!
Bỗng nhiên một lực lượng mãnh mẽ nhấc y lên rồi ném ra ngoài, một tiếng va chạm vang lên nghe chói tai, Sở Thanh Vân bò lồm cồm trên đất, nhìn lại phía ngôi mộ, chỉ thấy Lan đang lạnh lùng đứng đó, dùng tay không nắm chắc một thứ gì đó đen đen, trông vừa giống cái càng, vừa giống móc câu.
Đến khi vật thể quái lạ kia hiện lên rõ ràng, Sở Thanh Vân suýt nữa thì nhảy dựng lên, bản năng cơ thể khiến y lùi lại phía sau, chân dẫm vào một đoạn xương xốt lại ngã xuống.
"Khặc khặc..."
Đây là một vật thể không đầu cao mười thước, thân thể đen xì lông lá, hai chân dài lồng ngồng, hai tay đều có móc câu, Sở Thanh Vân cảm giác cả người nổi lên một cỗ bài xích cực lớn.
"Ngươi vẫn không biết chữ chết viết thế nào sao?"
Chỉ thấy một cây linh thảo đang vươn mình lên trên đống đổ nát, đoá hoa màu bạc xinh đẹp rạng rỡ, y ngay lập tức lục lọi ký ức, tìm được một cái tên.
"Ngân Tinh thảo."
Ngân Tinh thảo là linh dược cấp bảy, có thể dùng để điều chế đan dược Ngân Tinh đan hoặc dùng trực tiếp để tăng linh lực. Nếu dùng trực tiếp hiệu quả sẽ không bằng nhưng mà Ngân Tinh đan lại quá khó điều chế, nên tu sĩ đa phần chọn dùng trực tiếp.
Sở Thanh Vân cẩn thận thu thập cây linh thảo, dùng Thanh Thuỷ quyết rửa qua rồi lập tức luyện hoá.
Linh thảo vừa được thả vào miệng, một luồng linh lực thơm ngọt thuần khiết màu xanh lam tan ra rồi chảy thẳng vào kỳ kinh bát mạch của y, khiến cho cả người thư sướng, linh lực tăng lên nhanh chóng.
Sở Thanh Vân dùng thời gian nửa canh giờ để luyện hoá hết câu Ngân Tinh thảo, sau đó vô cùng hào hứng bước về phía trước.
Vốn tưởng chỉ có một cây, không ngờ đi vào sâu bên trong, Sở Thanh Vân lại bắt gặp thêm hai cây Ngân Tinh thảo nữa, thế nhưng áp lực nơi này lớn đến mức không gian cũng bị vặn vẹo, máu tràn ra khỏi lỗ chân lông, xương cốt kêu răng rắc, đầu đau như búa bổ.
Sở Thanh Vân tự cắn vào lưỡi để duy trì thanh tỉnh, nhanh chóng hái cả hai cây linh dược, không kịp thanh tẩy sạch sẽ mà bỏ vào miệng nhai ngấu nghiến.
Cứ thế, trải qua mười ngày vật vã, Sở Thanh Vân cuối cùng cũng tìm được thứ đang kêu gọi mình, đó là một ngôi mộ được đắp tạm bằng đất bùn, xung quanh tản ra uy áp nhàn nhạt.
Ở giữa phần lồi lên của ngôi mộ cắm một thanh trường kiếm màu đen rỉ sét, Sở Thanh Vân cảm nhận được một chút quen thuộc từ nó...
Cảm giác này từ đâu mà tới?
Bỗng dưng Vạn Thú nang phát ra động tĩnh không nhỏ, Sở Thanh Vân chợt nhớ ra a Tuyệt còn ở bên trong, cố nén lại hiếu kỳ, lôi nó ra.
Lúc này toàn thân a Tuyệt sáng rực lên, trong lúc Sở Thanh Vân không ngờ tới nhất, nó dần dần biến hoá trở nên trong suốt, sau đó trở về nguyên bản là một thanh kiếm.
A Tuyệt là một thanh kiếm??? Nhận thức này làm cho Sở Thanh Vân nhất thời không chấp nhận được, hơn nữa, thanh kiếm này y đã từng nhìn thấy rồi.
Không sai, hồ ly nhỏ biến ra chính là thanh Sát Lục kiếm Sở Thanh Vân từng được nhìn thấy một lần ở chỗ Minh Vũ tiên tôn, nhưng mà hai thứ này sao lại liên quan đến nhau? Rõ ràng y nhặt được a Tuyệt ở Tuyệt linh động mà?
Sát lục kiếm mang theo khí thế sát phạt, kiếm vẫn nằm nguyên trong vỏ, từng vết máu loang lổ y như ngày Sở Thanh Vân gặp, sự nghi ngờ dâng đến đỉnh điểm, y run run cầm lấy, thử rút ra.
Soạt!
Sở Thanh Vân rất nhẹ nhàng rút kiếm ra khỏi vỏ, Sát lục kiếm kêu lên ông ông, lưỡi dày, hơi xỉn tối, bề ngoài khá tầm thường nhưng y không hề nghi ngờ vào độ sắc bén của nó.
Thanh kiếm ngang ngược mất khống chế, cuồng bạo tựa như muốn phá nát nơi này, nhưng tay Sở Thanh Vân vừa chạm vào lưỡi kiếm nó bỗng run lên, ngoan ngoãn nằm đó.
Sở Thanh Vân cảm nhận được một tia quen thuộc đến từ thanh kiếm, không rõ tại y đã lập khế ước với a Tuyệt hay là vì chính thanh hung kiếm này.
Ngước lên nhìn thanh kiếm cắm trên bia mộ, trông vừa giống sát lục nhưng cũng lại không giống, hay căn bản cả hai là một thể?
Không để cho Sở Thanh Vân phải hiếu kỳ lâu, thanh kiếm đang cắm trên bia mộ bỗng có động tĩnh, cùng với Sát Lục kiếm trên tay y rung lên, âm khí từ bốn phương tám hướng đổ dồn về đây.
Dường như thanh kiếm kia đang vùng vẫy muốn thoát khỏi bia mộ, Sở Thanh Vân cảm nhận rõ ràng mong muốn của nó, y cẩn thận tiến đến, dùng một tay dễ dàng rút nó ra.
Thanh kiếm này có màu đen tuyền, rất nặng, thân kiếm đã rỉ sét, nhưng khí thế không tầm thường.
Sở Thanh Vân đang ngắm nghía thì chuyện lạ xảy ra, hai thanh trường kiếm dường như muốn thoát ra khỏi sự khống chế của y, liên tục phát ra khí tức bạo ngược.
Sở Thanh Vân thuận thế thả tay ra, hai thanh kiếm nhanh chóng lao vào nhau, dường như không bên nào chịu nhường bên nào, từng đạo kim quang kiếm ảnh bắn ra bốn phía.
Dần dần Sở Thanh Vân không còn nhận ra thanh nào với thanh nào nữa thì chúng đột nhiên dung nhập với nhau, không gian phát ra ánh sáng rực rỡ.
Tiếng sấm nổ đì đoàng đâu đây. Đồng tử Sở Thanh Vân co rụt lại. Chẳng lẽ hai thanh kiếm hợp nhất lại sinh ra lôi kiếp?
Trong này là bí cảnh, sẽ chắn được lôi kiếp chứ?
Linh khí từ bốn phương tám hướng bắt đầu tập trung rồi quy tụ lại đây, dù trên bầu trời vẫn là một mảnh sương mù như cũ nhưng Sát Lục kiếm đã bay lên trời, tham lam hấp thu.
Sở Thanh Vân là người trực tiếp ký kết khế ước cũng hưởng lợi vô cùng, linh khí ào ào vây quanh, y vội vàng ngồi xuống xếp bằng để luyện hoá, tu vi tăng tiến một cách thần tốc.
Đến khi tu vi tăng đến Kết đan hậu kỳ, Sở Thanh Vân cưỡng ép cắt đứt tu luyện, đợi cho linh lực trong người ổn định lại mới chầm chậm đứng lên.
Làm người không lên tham lam quá, thăng cấp nhanh sẽ làm căn cơ không ổn định, Sở Thanh Vân cũng không muốn xảy ra bất cứ sai lầm gì.
Chờ đến khi Sở Thanh Vân nhìn lên, hai thanh hung kiếm đã biến thành một, nó lanh lảnh phát ra hai tiếng "chủ nhân" sau đó chui thẳng vào người của y rồi nằm ngoan ngoãn trong đan điền.
Câu Ly kiếm lập tức run lên rồi bắn ra ngoài, dường như nó không thể chịu đựng được khí thế của kẻ chiếm nhà. Nó kêu lên ong ong rồi bay vòng quanh Sở Thanh Vân.
Sở Thanh Vân vẫn chưa tiêu hoá được tình cảnh này, Sát lục kiếm như vậy là sao? Còn biết nói? Y không nghe nhầm đúng không? Rõ ràng y nghe thấy hai tiếng "chủ nhân".
Mải mê xem xét hai thanh kiếm, Sở Thanh Vân không để ý xung quanh đang bốc lên một làn sương đen, y vừa an ủi xong Câu Ly, chợt cảm nhận được một luồng hơi thở khủng bố xông lên từ bên dưới phần mộ.
Luồng khí thế này khủng bố đến mức chân Sở Thanh Vân lập tức nhũn ra, cơ thể không cử động được chút nào, trong tình cảnh nguy hiểm thế này, lông tơ trên người y dựng đứng lên, theo bản năng quỳ xuống với tồn tại sắp xuất hiện.
Thình thịch... Thình thịch...!
Tiếng tim đập đều đều vang lên, giống như thực sự có thứ gì đang sống lại.
Đất đá dưới chân liên tục sụt lún, không gian rung lắc dữ dội. Sở Thanh Vân cảm giác được mình chết chắc rồi!
Bỗng nhiên một lực lượng mãnh mẽ nhấc y lên rồi ném ra ngoài, một tiếng va chạm vang lên nghe chói tai, Sở Thanh Vân bò lồm cồm trên đất, nhìn lại phía ngôi mộ, chỉ thấy Lan đang lạnh lùng đứng đó, dùng tay không nắm chắc một thứ gì đó đen đen, trông vừa giống cái càng, vừa giống móc câu.
Đến khi vật thể quái lạ kia hiện lên rõ ràng, Sở Thanh Vân suýt nữa thì nhảy dựng lên, bản năng cơ thể khiến y lùi lại phía sau, chân dẫm vào một đoạn xương xốt lại ngã xuống.
"Khặc khặc..."
Đây là một vật thể không đầu cao mười thước, thân thể đen xì lông lá, hai chân dài lồng ngồng, hai tay đều có móc câu, Sở Thanh Vân cảm giác cả người nổi lên một cỗ bài xích cực lớn.
"Ngươi vẫn không biết chữ chết viết thế nào sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.