Chương 5
Mộc Tử Mặc Bạch
21/07/2017
CHƯƠNG 5
Mông thật nóng
Tất cả mọi người rất khẩn trương, bọn họ không hiểu Lâm Tiêu vì sao đột nhiên tẩu hỏa nhập ma, hơn nữa tình huống hết sức nghiêm trọng, nhất là nụ cười trước khi hắn lâm vào hôn mê kia càng làm mọi người thắt ruột.
Nhưng mà, Lâm Tiêu trên thực tế phải kiên cường hơn so với người bình thường trên thế gian, vì dù sao không phải ai cũng có cơ hội suốt mười năm có một đám người phụng bồi chơi trò “Phá hủy tâm trí” như hắn.
Ngoại trừ kinh mạch của hắn tràn ngập nguy cơ vì lần tâm thần hỗn loạn này ra, những thứ khác đều ổn.
Thậm chí dưới cơ duyên xảo hợp, bản tôn không củng cố được đạo tâm, ngược lại hắn có thể ổn định được.
cơ duyên xảo hợp: sự trùng hợp may mắn
bản tôn: ở đây chỉ Thanh Tiêu chân nhân trước đây
đạo tâm: con đường chân chính của mình, là con đường tịch tịnh không mang một sắc thái nào, là chân nguồn hạnh phúc (từ này trong đạo Phật)
Cuồng hỉ sau khi thất nhi phục đắc, kinh sợ sau khi cuồng hỉ, khi hết thảy lặp đi lặp lại giằng co mấy lần, tâm ma người ngoài thoạt nhìn căn bản không vượt qua nổi, với hắn mà nói bất quá giống như là nhiệm vụ hằng ngày đơn giản dễ dàng.
mất rồi mà lấy lại được
Hay nói cách khác, trên đường tu chân, Lâm Tiêu đã định trước đi được xa hơn so với bản tôn.
Sự biến hóa này phát sinh lặng yên không tiếng động, lúc Mạnh Thanh Vân cho rằng hắn tẩu hỏa nhập ma mà tức giận với Quân Mặc, trên thực tế, thần trí của hắn lại bị kéo vào biển ý thức, mà quầng sáng lục sắc kia giống như là khắc họa trong biển ý thức, cũng càng thêm rõ ràng đập vào mắt hắn.
Sau khi điên cuồng, hắn vẫn là Lâm Tiêu bình tĩnh đến đáng sợ.
Hắn nhẹ nhàng nắn vuốt ngón tay, cảm giác ngón tay ma xát qua ống tay áo tựa hồ vẫn còn.
Hắn nghĩ đến đời trước, lời nhắn của tác giả trước khi chết còn chưa đánh xong, lại bị trực tiếp gởi đi trên màn hình, nghĩ tới những bình luận chửi mắng và oán niệm điên cuồng phía dưới, cũng nhớ tới lời mình chưa đánh xong ——
Nếu ta có thể, nếu ta có thể, ta sẽ thương hắn, dạy hắn, cho dù nhân gian biến thành địa ngục, cũng không để cho người phụ hắn!
Hắn sờ lỗ tai nóng lên, rất chắc chắn giờ phút này hẳn là còn có nhiều nhóm người đang mắng hắn.
Nghĩ đến hôm nay trong lúc vội vàng nhìn thấy bộ dáng nhu mộ của thiếu niên kia hiện ra trước mắt, tâm của hắn không biết tại sao liền mềm nhũn.
Hắn suy nghĩ một chút cốt truyện, nhớ đoạn này Quân Mặc phạm sai, Thanh Tiêu chân nhân liền mượn cơ hội đánh hắn rớt xuống Tĩnh Tư Nhai, sau đó lừa gạt tâm pháp của hài tử kia.
Liền từ đoạn này bắt đầu “Yêu thương” Quân Mặc thật tốt đi.
Lâm Tiêu mím môi thành đường thẳng, trên gương mặt thanh lãnh mang theo một tia nhu hòa quỷ dị khó nhận ra.
“Ngốc bạch ngọt luôn không tốt.” Hắn chậm rãi nói, trên mặt không có biểu cảm gì, trong lòng vẫn đang suy nghĩ làm sao mới có thể đem đồ đệ này uốn nắn.
Về phần Quân Mặc bị hắn định nghĩa là “Ngốc bạch ngọt” rốt cuộc có phải thật sự ngốc bạch ngọt hay không, mới gặp mặt một lần liền vội vội vàng vàng, cộng thêm bí mật không thể nói trong lòng hắn làm nền, hắn theo bản năng đã đem tính chất này dán lên đầu người nào đó, lại nghiêm túc mà tin tưởng mấy năm.
Về phần ngày sau…
Chỉ có thể dùng hai chữ “Ha ha”, hơn nữa một câu “Ngươi u mê” mới có thể biểu đạt suy nghĩ trong lòng mọi người.
Thời điểm Lâm Tiêu suy tư, cái gọi là “Chuyên gia bình luận sách” lại một lần nữa mở miệng, vừa mở miệng, liền làm hắn tức đỏ mặt.
【 kí chủ xin chú ý, bởi vì kí chủ năng lực thấp, hiện nay chỉ cung cấp hai chức năng cho điểm: cốt truyện + oán hận. Hiện nay cốt truyện của kí chủ giá trị 100, oán hận giá trị 100, xin kí chủ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ, tiêu trừ oán hận! 】
Lâm Tiêu há miệng thở dốc, vừa định hỏi một câu đánh giá như thế nào, liền bị một trận cảnh báo dồn dập.
【 cảnh cáo cảnh cáo! Giá trị oán hận quá cao! Sắp sửa vượt qua một trăm! Kí chủ tiếp nhận trừng phạt! 】
“…”
【 tích tích tích! Trừng phạt! Trừng phạt! 】
“…”
Sau tiếng cảnh báo dồn dập, một trận đau đớn kịch liệt nháy mắt quét qua toàn thân!
Chân khí vốn theo linh hồn và thân thể hắn dung hợp mà chậm rãi hòa hợp, bị hệ thống tác động bằng phương thức thô bạo nhất, hung tàn mà nói cho hắn thảm trạng sau khi vi phạm quy tắc.
【 không sai, một khi cốt truyện sai hướng, giá trị oán hận bùng nổ ra, kí chủ ngươi sẽ càng đau hơn so với cơn đau thấu xương này! ^O^ 】
Mẹ nó hấp tấp như vậy cũng không cho lão tử thời gian để phản ứng!
Lâm Tiêu mặt than không để ý tới hệ thống giống như động kinh mà gắt gỏng bán manh kia, cả người đau đến ớn lạnh, lập tức mở mắt, gương mặt trắng bệch như tờ giấy, cả người giống như từ trong nước lạnh ngoi ra, đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt.
mặt than: mặt không biểu cảm
bán manh: dễ thương
Bên ngoài đang mưa to, tiếng mưa rơi rầm rầm trên ngói, vô cùng vang dội.
“Ngươi xem như tỉnh!” Bên người truyền đến một âm thanh mỏi mệt đến cực điểm, hơi mang theo vài phần lãnh ngạnh, còn có vài phần quan tâm che giấu vụng về.
Lâm Tiêu chậm rãi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy gương mặt Tiêu Tử Diệp trắng bệch, đang chậm rãi thu hồi bàn tay truyền chân khí cho hắn.
“…Đa… đa tạ.” Lâm Tiêu khô khốc mở miệng, sau mấy phen cố gắng, mới gian nan mà nói một câu đầy đủ.
Hắn đã lâu không cùng người khác nói chuyện, đầu lưỡi cũng có chút cứng ngắc.
Cũng may giờ phút này cả người hắn đều đau, ngược lại làm người ta quên đi sự bất thường của hắn.
Tiêu Tử Diệp nhíu mày, cao ngạo mà quay đầu: “Chưởng môn sư huynh vì chuyện đại hội lựa chọn đồ đệ, không thể không trở về, ta rảnh rỗi không có việc gì đành phải ở lại chỗ này giúp ngươi khai thông chân khí. Yên tâm, sau khi đau qua liền không sao.”
Hắn dừng một chút, nghiêm mặt nói: “Đừng hiểu lầm, ta không phải là quan tâm ngươi.”
Sau khi nói xong, nhớ tới việc hai người ngầm tranh cãi trước kia, nhất thời cảm thấy rất mất thể diện, hắn hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Tiêu một cái, bỗng đứng lên: “Hừ! Nói nhảm nhiều như vậy với ngươi làm chi! Ta đã ở nơi này của ngươi trì hoãn sáu ngày, ta đi! Hừ!”
Sau khi Tiêu Tử Diệp nói xong lại cứng đờ, không cẩn thận lại đem chuyện mình chiếu cố hắn sáu ngày đều nói ra.
Nhưng nhìn mặt than của Lâm Tiêu, biểu tình không rõ, lại quỷ dị mà nhận ra một bộ dáng cảm kích, Tiêu Tử Diệp nhất thời nhịn không được lại hừ một tiếng, phất tay áo đi ra ngoài.
Lâm Tiêu mờ mịt mà nhìn bóng dáng Tiêu Tử Diệp, vừa mới sắp xếp lại thông tin, liền theo cánh cửa Tiêu Tử Diệp đẩy ra, thấy được trong màn mưa tựa hồ có một bóng người quỳ trong sân.
Hắn giật mình, theo bản năng mà đứng lên, nhìn chăm chú, bàn tay dưới áo bào nhất thời nắm chặt.
Là hài tử kia!
Hắn nhớ tới lời Tiêu Tử Diệp nói, sáu ngày, chẳng lẽ ngốc bạch ngọt này lại quỳ ở bên ngoài sáu ngày hay sao?
Điều này làm trong lòng hắn sinh ra một tia tức giận, khuôn mặt tuấn tú vốn mặt than, giờ phút này càng thêm vài phần thanh lãnh.
Môi hắn thẳng tắp, cất bước đi vào trong màn mưa.
Thời gian này Quân Mặc cũng vừa mới mười lăm tuổi, thân mình có vẻ hơi đơn bạc, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
Giờ phút này, người này không có chút nào ôn nhuận như ngọc, trong sáng tuấn tú như trong sách, mà càng giống như là một khối ngọc đầy vết nứt, tựa như bất cứ lúc nào cũng sẽ tan vỡ.
“… Ngốc!” Hắn đi tới trước mặt Quân Mặc, thiếu niên đúng lúc ngẩng đầu lên, nhìn thấy hắn đến, trong ánh mắt lóe ra vui mừng và tôn kính tột cùng.
“Sư… sư tôn…” Thiếu niên thanh âm trong sáng kêu lên, trong đôi mắt nhìn hắn tràn đầy tín nhiệm cùng lo lắng.
Lâm Tiêu trong nhất thời cảm thấy mình bị lóa mắt, mặc dù dáng vẻ của thiếu niên đã bắt đầu thành một nam nhân tuấn lãng, nhưng vẫn sinh ra một cảm giác mềm mại.
Lâm Tiêu mặt than, tay áo giơ lên.
Quân Mặc trên đất đồng tử hơi co lại, đáy mắt lại hiện lên một tia chờ mong.
Tới, tới, tới!
Quân Mặc lạnh lùng cười, chỉ chờ tay Lâm Tiêu hung hăng tát trên mặt mình, lại không thể nghĩ tới…
“Ngốc.”
Quân Mặc nghe người trước mắt lạnh lùng nói, bạt tai theo dự đoán có thể tát người gần chết cũng không có, nghênh đón hắn chính là cánh tay thô lỗ của người này.
Quân Mặc nhịn không được trừng to mắt.
Hắn hắn hắn! Hắn thế nhưng khom lưng bế mình lên, còn là loại tư thế đại nhân ôm tiểu hài nhi, một cánh tay vòng dưới chân, để mình ngồi vững vàng trong khuỷu tay hắn, còn không thể không ôm cổ của hắn!
Quân Mặc thậm chí không rảnh xem ánh mắt trừng to hoảng sợ của Tiêu Tử Diệp, chỉ nhịn không được mở to hai mắt nhìn, gương mặt tuấn tú chậm rãi nghẹn một màu đỏ ửng.
Tay Quân Mặc bị buộc ôm cổ Lâm Tiêu cương đến phát đau, ngửi lãnh hương nhàn nhạt và mùi huyết tinh trên người Lâm Tiêu, một cảm giác luống cuống và xấu hổ đập vào mặt!
Ma đản không đúng chỗ nào?!
Hắn, hắn bỗng nhiên cảm thấy, cái mông thật nóng!
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Quân Mặc: Sư, sư tôn, ôm như vậy hơi mất thể diện.
Lâm Tiêu: … A.
Sau khi đánh giá thật sâu, người nào đó sờ sờ cằm, thâm trầm mà nói: nguyên lai ngươi lại thích ôm kiểu công chúa… Đăng bởi: admin
Mông thật nóng
Tất cả mọi người rất khẩn trương, bọn họ không hiểu Lâm Tiêu vì sao đột nhiên tẩu hỏa nhập ma, hơn nữa tình huống hết sức nghiêm trọng, nhất là nụ cười trước khi hắn lâm vào hôn mê kia càng làm mọi người thắt ruột.
Nhưng mà, Lâm Tiêu trên thực tế phải kiên cường hơn so với người bình thường trên thế gian, vì dù sao không phải ai cũng có cơ hội suốt mười năm có một đám người phụng bồi chơi trò “Phá hủy tâm trí” như hắn.
Ngoại trừ kinh mạch của hắn tràn ngập nguy cơ vì lần tâm thần hỗn loạn này ra, những thứ khác đều ổn.
Thậm chí dưới cơ duyên xảo hợp, bản tôn không củng cố được đạo tâm, ngược lại hắn có thể ổn định được.
cơ duyên xảo hợp: sự trùng hợp may mắn
bản tôn: ở đây chỉ Thanh Tiêu chân nhân trước đây
đạo tâm: con đường chân chính của mình, là con đường tịch tịnh không mang một sắc thái nào, là chân nguồn hạnh phúc (từ này trong đạo Phật)
Cuồng hỉ sau khi thất nhi phục đắc, kinh sợ sau khi cuồng hỉ, khi hết thảy lặp đi lặp lại giằng co mấy lần, tâm ma người ngoài thoạt nhìn căn bản không vượt qua nổi, với hắn mà nói bất quá giống như là nhiệm vụ hằng ngày đơn giản dễ dàng.
mất rồi mà lấy lại được
Hay nói cách khác, trên đường tu chân, Lâm Tiêu đã định trước đi được xa hơn so với bản tôn.
Sự biến hóa này phát sinh lặng yên không tiếng động, lúc Mạnh Thanh Vân cho rằng hắn tẩu hỏa nhập ma mà tức giận với Quân Mặc, trên thực tế, thần trí của hắn lại bị kéo vào biển ý thức, mà quầng sáng lục sắc kia giống như là khắc họa trong biển ý thức, cũng càng thêm rõ ràng đập vào mắt hắn.
Sau khi điên cuồng, hắn vẫn là Lâm Tiêu bình tĩnh đến đáng sợ.
Hắn nhẹ nhàng nắn vuốt ngón tay, cảm giác ngón tay ma xát qua ống tay áo tựa hồ vẫn còn.
Hắn nghĩ đến đời trước, lời nhắn của tác giả trước khi chết còn chưa đánh xong, lại bị trực tiếp gởi đi trên màn hình, nghĩ tới những bình luận chửi mắng và oán niệm điên cuồng phía dưới, cũng nhớ tới lời mình chưa đánh xong ——
Nếu ta có thể, nếu ta có thể, ta sẽ thương hắn, dạy hắn, cho dù nhân gian biến thành địa ngục, cũng không để cho người phụ hắn!
Hắn sờ lỗ tai nóng lên, rất chắc chắn giờ phút này hẳn là còn có nhiều nhóm người đang mắng hắn.
Nghĩ đến hôm nay trong lúc vội vàng nhìn thấy bộ dáng nhu mộ của thiếu niên kia hiện ra trước mắt, tâm của hắn không biết tại sao liền mềm nhũn.
Hắn suy nghĩ một chút cốt truyện, nhớ đoạn này Quân Mặc phạm sai, Thanh Tiêu chân nhân liền mượn cơ hội đánh hắn rớt xuống Tĩnh Tư Nhai, sau đó lừa gạt tâm pháp của hài tử kia.
Liền từ đoạn này bắt đầu “Yêu thương” Quân Mặc thật tốt đi.
Lâm Tiêu mím môi thành đường thẳng, trên gương mặt thanh lãnh mang theo một tia nhu hòa quỷ dị khó nhận ra.
“Ngốc bạch ngọt luôn không tốt.” Hắn chậm rãi nói, trên mặt không có biểu cảm gì, trong lòng vẫn đang suy nghĩ làm sao mới có thể đem đồ đệ này uốn nắn.
Về phần Quân Mặc bị hắn định nghĩa là “Ngốc bạch ngọt” rốt cuộc có phải thật sự ngốc bạch ngọt hay không, mới gặp mặt một lần liền vội vội vàng vàng, cộng thêm bí mật không thể nói trong lòng hắn làm nền, hắn theo bản năng đã đem tính chất này dán lên đầu người nào đó, lại nghiêm túc mà tin tưởng mấy năm.
Về phần ngày sau…
Chỉ có thể dùng hai chữ “Ha ha”, hơn nữa một câu “Ngươi u mê” mới có thể biểu đạt suy nghĩ trong lòng mọi người.
Thời điểm Lâm Tiêu suy tư, cái gọi là “Chuyên gia bình luận sách” lại một lần nữa mở miệng, vừa mở miệng, liền làm hắn tức đỏ mặt.
【 kí chủ xin chú ý, bởi vì kí chủ năng lực thấp, hiện nay chỉ cung cấp hai chức năng cho điểm: cốt truyện + oán hận. Hiện nay cốt truyện của kí chủ giá trị 100, oán hận giá trị 100, xin kí chủ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ, tiêu trừ oán hận! 】
Lâm Tiêu há miệng thở dốc, vừa định hỏi một câu đánh giá như thế nào, liền bị một trận cảnh báo dồn dập.
【 cảnh cáo cảnh cáo! Giá trị oán hận quá cao! Sắp sửa vượt qua một trăm! Kí chủ tiếp nhận trừng phạt! 】
“…”
【 tích tích tích! Trừng phạt! Trừng phạt! 】
“…”
Sau tiếng cảnh báo dồn dập, một trận đau đớn kịch liệt nháy mắt quét qua toàn thân!
Chân khí vốn theo linh hồn và thân thể hắn dung hợp mà chậm rãi hòa hợp, bị hệ thống tác động bằng phương thức thô bạo nhất, hung tàn mà nói cho hắn thảm trạng sau khi vi phạm quy tắc.
【 không sai, một khi cốt truyện sai hướng, giá trị oán hận bùng nổ ra, kí chủ ngươi sẽ càng đau hơn so với cơn đau thấu xương này! ^O^ 】
Mẹ nó hấp tấp như vậy cũng không cho lão tử thời gian để phản ứng!
Lâm Tiêu mặt than không để ý tới hệ thống giống như động kinh mà gắt gỏng bán manh kia, cả người đau đến ớn lạnh, lập tức mở mắt, gương mặt trắng bệch như tờ giấy, cả người giống như từ trong nước lạnh ngoi ra, đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt.
mặt than: mặt không biểu cảm
bán manh: dễ thương
Bên ngoài đang mưa to, tiếng mưa rơi rầm rầm trên ngói, vô cùng vang dội.
“Ngươi xem như tỉnh!” Bên người truyền đến một âm thanh mỏi mệt đến cực điểm, hơi mang theo vài phần lãnh ngạnh, còn có vài phần quan tâm che giấu vụng về.
Lâm Tiêu chậm rãi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy gương mặt Tiêu Tử Diệp trắng bệch, đang chậm rãi thu hồi bàn tay truyền chân khí cho hắn.
“…Đa… đa tạ.” Lâm Tiêu khô khốc mở miệng, sau mấy phen cố gắng, mới gian nan mà nói một câu đầy đủ.
Hắn đã lâu không cùng người khác nói chuyện, đầu lưỡi cũng có chút cứng ngắc.
Cũng may giờ phút này cả người hắn đều đau, ngược lại làm người ta quên đi sự bất thường của hắn.
Tiêu Tử Diệp nhíu mày, cao ngạo mà quay đầu: “Chưởng môn sư huynh vì chuyện đại hội lựa chọn đồ đệ, không thể không trở về, ta rảnh rỗi không có việc gì đành phải ở lại chỗ này giúp ngươi khai thông chân khí. Yên tâm, sau khi đau qua liền không sao.”
Hắn dừng một chút, nghiêm mặt nói: “Đừng hiểu lầm, ta không phải là quan tâm ngươi.”
Sau khi nói xong, nhớ tới việc hai người ngầm tranh cãi trước kia, nhất thời cảm thấy rất mất thể diện, hắn hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Tiêu một cái, bỗng đứng lên: “Hừ! Nói nhảm nhiều như vậy với ngươi làm chi! Ta đã ở nơi này của ngươi trì hoãn sáu ngày, ta đi! Hừ!”
Sau khi Tiêu Tử Diệp nói xong lại cứng đờ, không cẩn thận lại đem chuyện mình chiếu cố hắn sáu ngày đều nói ra.
Nhưng nhìn mặt than của Lâm Tiêu, biểu tình không rõ, lại quỷ dị mà nhận ra một bộ dáng cảm kích, Tiêu Tử Diệp nhất thời nhịn không được lại hừ một tiếng, phất tay áo đi ra ngoài.
Lâm Tiêu mờ mịt mà nhìn bóng dáng Tiêu Tử Diệp, vừa mới sắp xếp lại thông tin, liền theo cánh cửa Tiêu Tử Diệp đẩy ra, thấy được trong màn mưa tựa hồ có một bóng người quỳ trong sân.
Hắn giật mình, theo bản năng mà đứng lên, nhìn chăm chú, bàn tay dưới áo bào nhất thời nắm chặt.
Là hài tử kia!
Hắn nhớ tới lời Tiêu Tử Diệp nói, sáu ngày, chẳng lẽ ngốc bạch ngọt này lại quỳ ở bên ngoài sáu ngày hay sao?
Điều này làm trong lòng hắn sinh ra một tia tức giận, khuôn mặt tuấn tú vốn mặt than, giờ phút này càng thêm vài phần thanh lãnh.
Môi hắn thẳng tắp, cất bước đi vào trong màn mưa.
Thời gian này Quân Mặc cũng vừa mới mười lăm tuổi, thân mình có vẻ hơi đơn bạc, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
Giờ phút này, người này không có chút nào ôn nhuận như ngọc, trong sáng tuấn tú như trong sách, mà càng giống như là một khối ngọc đầy vết nứt, tựa như bất cứ lúc nào cũng sẽ tan vỡ.
“… Ngốc!” Hắn đi tới trước mặt Quân Mặc, thiếu niên đúng lúc ngẩng đầu lên, nhìn thấy hắn đến, trong ánh mắt lóe ra vui mừng và tôn kính tột cùng.
“Sư… sư tôn…” Thiếu niên thanh âm trong sáng kêu lên, trong đôi mắt nhìn hắn tràn đầy tín nhiệm cùng lo lắng.
Lâm Tiêu trong nhất thời cảm thấy mình bị lóa mắt, mặc dù dáng vẻ của thiếu niên đã bắt đầu thành một nam nhân tuấn lãng, nhưng vẫn sinh ra một cảm giác mềm mại.
Lâm Tiêu mặt than, tay áo giơ lên.
Quân Mặc trên đất đồng tử hơi co lại, đáy mắt lại hiện lên một tia chờ mong.
Tới, tới, tới!
Quân Mặc lạnh lùng cười, chỉ chờ tay Lâm Tiêu hung hăng tát trên mặt mình, lại không thể nghĩ tới…
“Ngốc.”
Quân Mặc nghe người trước mắt lạnh lùng nói, bạt tai theo dự đoán có thể tát người gần chết cũng không có, nghênh đón hắn chính là cánh tay thô lỗ của người này.
Quân Mặc nhịn không được trừng to mắt.
Hắn hắn hắn! Hắn thế nhưng khom lưng bế mình lên, còn là loại tư thế đại nhân ôm tiểu hài nhi, một cánh tay vòng dưới chân, để mình ngồi vững vàng trong khuỷu tay hắn, còn không thể không ôm cổ của hắn!
Quân Mặc thậm chí không rảnh xem ánh mắt trừng to hoảng sợ của Tiêu Tử Diệp, chỉ nhịn không được mở to hai mắt nhìn, gương mặt tuấn tú chậm rãi nghẹn một màu đỏ ửng.
Tay Quân Mặc bị buộc ôm cổ Lâm Tiêu cương đến phát đau, ngửi lãnh hương nhàn nhạt và mùi huyết tinh trên người Lâm Tiêu, một cảm giác luống cuống và xấu hổ đập vào mặt!
Ma đản không đúng chỗ nào?!
Hắn, hắn bỗng nhiên cảm thấy, cái mông thật nóng!
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Quân Mặc: Sư, sư tôn, ôm như vậy hơi mất thể diện.
Lâm Tiêu: … A.
Sau khi đánh giá thật sâu, người nào đó sờ sờ cằm, thâm trầm mà nói: nguyên lai ngươi lại thích ôm kiểu công chúa… Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.