Chương 7
Thịnh Vãn Phong
29/12/2022
Editor: Bọt Bọt (Bubbubble)
- ---
"Tận tâm tận lực cái gì?" Tống Thời Việt liếc cậu, ánh mắt lạnh lẽo, rất lâu sau mới cười nhạt: "Là tận tâm tận lực, tận tâm tận lực dạy ta học được cách tự lực cánh sinh."
Vân Trì còn chưa tỉnh táo lại từ bốn chữ "tự lực cánh sinh" hắn cắn răng nói ra, đã cảm thấy Hoắc Vô Nhai bắt đầu run như cầy sấy khiến y cũng lập cập run theo.
"Ngươi... Ngươi muốn làm gì? Đừng... Đừng tới đây, tới đây ta sẽ..."
Tống Thời Việt tới gần một bước, sức lực trên tay Hoắc Vô Nhai lại lớn thêm một phần.
"Sẽ thế nào?"
Vân Trì bị cậu véo đến ngạt thở, "meo" một tiếng giãy khỏi tay cậu, rớt xuống.
Chết vì ngạt thở cũng chẳng phải kiểu chết có thể diện gì.
"Sẽ... Sẽ..."
Hoắc Vô Nhai ở bên kia "sẽ" cả buổi, lại phát hiện sự chú ý của Tống Thời Việt đã sớm không còn ở trên người cậu.
Tống Thời Việt nhìn mèo con hoàn hảo không thương tích gì, cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, hắn ngồi xổm xuống, vươn tay.
Cơ thể Vân Trì theo bản năng co rúm lại.
Người này để lại bóng ma tâm lý không nhỏ đối với y.
Tim vẫn còn đau đây nè.
Đôi mắt Tống Thời Việt khẽ động, bàn tay cứng đờ giữa không trung, dịu dàng nói: "Đều do ta không tốt. Ta sẽ không thương tổn em thêm lần nào nữa, đừng sợ ta, được không?"
Mèo con dường như đang do dự, chậm chạp không có động đậy.
"Hôm nay chưa ăn cá khô nhỏ, trở về cho em ăn hai con, chịu không?"
Lúc này Hoắc Vô Nhai lại không biết từ đâu sinh ra dũng khí vĩ đại, muốn tiến lên bảo vệ Tiên Tôn.
Cậu còn chưa kịp làm gì, Tống Thời Việt đã phát hiện ra.
"Cút ngay!" Ánh mắt Tống Thời Việt sắc bén, bàn tay đã nâng lên.
"Meo!"
"Đừng!"
Hoắc Vô Nhai thấy cơ thể tròn vo của Tiên Tôn nhào vào tay Tống Thời Việt.
Mày kiếm của Tống Thời Việt đột nhiên nhướng lên, vội vàng thu hồi ma khí.
"Meo meo ~" Vì cá khô nhỏ, bản tôn đành cố mà tha thứ cho ngươi vậy!
Mèo con vừa ôm ngón tay Tống Thời Việt trấn an hắn, vừa nói với Hoắc Vô Nhai: "Đừng manh động. Hắn không biết, không có vấn đề gì."
Kiểu nói chuyện có thể kiệm lời tuyệt đối không nói nhiều một chữ này của Vân Trì, cũng may Hoắc Vô Nhai nghe hiểu.
Thì ra Tống Thời Việt còn chưa biết y là Vân Trì. Cũng đúng, nếu không sao có thể nói ra lời kia?
Hoắc Vô Nhai vuốt ve một thân nổi da gà, chân đóng đinh tại chỗ, lúc này tiến lên cũng không đúng mà lui xuống cũng chẳng phải.
Cũng may Tống Thời Việt hình như cũng không có thời gian và tâm tình truy cứu cậu.
Hắn bế mèo lên ôm vào lồng ngực, một khắc không trì hoãn mà đi ra ngoài.
Thoát được một kiếp, Hoắc Vô Nhai vừa căng thẳng vừa thở phào nhẹ nhõm một hơi, vừa mời nằm rạp dựa vào góc tường, đột nhiên giật mình.
Tống Thời Việt nghiêng đầu nhìn cậu, mặt gần như vô biểu tình: "Hoắc Vô Nhai. Thứ thuộc về ta, ngươi đoạt không nổi."
Mi tâm Hoắc Vô Nhai giật giật.
Năm mười tuổi, phụ thân đưa cậu lên núi Thượng Tiên tu luyện. Cậu cho rằng mình sẽ trở thành đệ tử duy nhất dưới tòa Vân Trì.
Thuở ấy, Vân Trì mười tám tuổi vẫn là đại đệ tử của Thanh Hư Bắc cảnh, là đồ đệ lão chưởng môn tâm đắc nhất.
Hoắc Vô Nhai đến nằm mơ cũng nghĩ tới chuyện đi theo y tu luyện.
Nhưng sau đó lão, chưởng môn nhặt một đứa nhỏ từ Hạ giới mang về.
Hoắc Vô Nhai vốn không có cách nào chán ghét Tống Thời Việt, bởi vì hắn quá đẹp, mắt ngọc mày ngài, tư thế oai hùng đã thoáng hiện trên đường nét, chỉ đứng yên không nói cũng sẽ tự nhiên hấp dẫn ánh mắt người khác.
Sau đó kiểm tra linh căn, Hoắc Vô Nhai biết mình càng không có hy vọng.
Tống Thời Việt không có hành lễ bái sư gì, ngày ấy Vân Trì đang tu luyện vội vàng chạy tới, thậm chí còn không nhìn hai người thêm vài lần, chỉ điểm Tống Thời Việt rồi lại vội vàng rời đi.
Cứ như tiện tay.
Thời điểm Hoắc Vô Nhai nhìn thấy bộ dáng ngoan ngoãn dịu dàng của Tống Thời Việt trước mặt Lăng Vân Tiên Tôn, càng không quên được nụ cười tươi đẹp của Tống Thời Việt đối với mình ngày ấy, nói với cậu: "Sư tôn là của ta, ngươi không đoạt nổi."
Chẳng ngờ trưởng thành rồi vẫn ác liệt như vậy.
Tống Thời Việt ôm mèo trên tay, động tác hết sức cẩn thận, bởi vì mèo con không giống như ngày trước dụi dụi vào lòng hắn.
Vân Trì vẫn còn sợ hãi.
Tống Thời Việt không ôm y về Ma cung mà càng đi sâu hơn vào trong rừng. Bốn phía sương mù dày đặc, Vân Trì cong người cảnh giác.
Gần như ngay lập tức, bàn tay dày rộng vuốt trên sống lưng, Tống Thời Việt nhẹ nhàng trấn an y.
Sương mù dày đặc tan đi, không gian thênh thang hiện ra một hồ nước ấm, khói tỏa bảng lảng, tan biến rất nhanh trong không trung.
Tống Thời Việt dùng một tay cởi ngoại bào, không chịu buông mèo ra.
Vân Trì trợn mắt, thấy người kia chuẩn bị vào trong nước thì bắt đầu giãy giụa.
Y không muốn lại chết chìm đâu!
Bóng ma tâm lý của y với nước chẳng thua gì bóng ma tâm lý với Tống Thời Việt cả.
Thấy mèo con giãy giụa đến lợi hại, Tống Thời Việt quả nhiên dừng bước: "Sợ nước?"
Vân Trì muốn điên cuồng gật đầu, sau khi phản ứng lại chỉ "meo" một tiếng.
Tống Thời Việt cau mày, hơi rũ mắt, đây là thói quen khi hắn tự hỏi chính mình.
Ngay khi Vân Trì cho rằng mình có thể thoát một kiếp, Tống Thời Việt nhìn y: "Bị bẩn rồi, đi tắm nào."
Vân Trì cảm thấy làm một con mèo thì dù lăn hai vòng trên mặt đất cũng chẳng có gì to tát, huống hồ lông y rõ ràng không dính một hạt bụi.
Bản tôn thực sự rất sạch sẽ mà!
"Ngoan, đừng sợ, ta ôm em."
Vân Trì: "..."
"Tin tưởng ta."
Tống Thời Việt ôm mèo ở phía trước.
Mèo con ôm cổ hắn không chịu buông tay.
Bản tôn không có sợ nước, bản tôn chỉ không muốn đi tắm thôi!
Tống Thời Việt men theo thành hồ chậm rãi đi xuống.
Chân Vân Trì đạp đạp hai cái trong nước, bị làn nước ấm áp bao quanh, cơn thoải mái vỗ về toàn thân, y không giãy nữa.
Ha, còn rất thoải mái?
Cảm nhận được mèo trong lòng đã an phận, Tống Thời Việt cúi đầu cười, vốc nước tưới lên người mèo con, vuốt lông cho y.
Vân Trì hưởng thụ cảm giác được người nào đó hầu hạ, cả người sảng khoái, híp mắt gừ gừ vài tiếng.
Nước hồ thấm ướt trung y trắng như tuyết của Tống Thời Việt, hắn lại thích thú, ngón tay cố ý tránh đi vị trí cổ của mèo con, theo sống lưng xuôi xuống.
"!" Vân Trì mở choàng mắt mèo, một cảm giác kỳ dị từ đuôi vọt lên, đuôi mèo cứng đờ.
Tống Thời Việt cong khóe miệng, muốn nghịch đuôi y.
"Meo meo!" Làm càn!
Mèo thà chết không chịu nhục! Vân Trì ra sức cuộn người không cho hắn chạm vào mình.
Đôi mắt Tống Thời Việt bị nước ấm hun đến hơi ửng hồng, giờ phút này luôn ngậm ý cười, mở miệng lại cực kỳ vô tội: "Làm sao vậy?"
Vân Trì nghiêm mặt: "Meo meo!"
"Ta nghe không hiểu." Thống Thời Việt chớp mắt, như thể vô cùng hoang mang.
Đây không phải đang bắt nạt y không nói được tiếng người sao?! Vân Trì trừng hắn.
"Đừng ngượng. Chỉ là tắm thôi."
"Khi em còn nhỏ cũng như vậy mà."
"..." Chuyện cũ năm xưa không cần nhắc lại đâu cảm ơn.
Vân Trì quơ tay kháng nghị, bọt nước bắn lên mặt Tống Thời Việt, ngược lại khiến gương mặt hắn càng thêm nhu hòa.
"Vậy em tự tắm nhé?" Tống Thời Việt đặt y vào chỗ nước nông, khoảng cách chỉ cần giơ tay là có thể với tới.
Vân Trì tỏ vẻ: Ta là một con mèo có tôn nghiêm!
Bên kia, Tống Thời Việt rửa sạch lông mèo dính trên người mình, còn thường thường phân thần xem động tác vụng về buồn cười của mèo con.
Vân Trì đưa lưng về phía hắn cọ tới cọ lui một hồi, khi xoay người đã thấy Tống Thời Việt đi ra khỏi hồ nước. Hắn đã thay xiêm y mới, tóc dài xõa tung, cả gương mặt mang ý cười.
Còn Vân Trì, vẫn là một con mèo ướt át.
Y rung rung thân mình, bọt nước vẩy ra bên ngoài.
Không biết chọc tới Tống Thời Việt chỗ nào, người này cười khẽ một tiếng, tốt xấu vẫn còn chút lương tâm, giơ tay lưu loát hong khô cho mèo con.
Được tắm táp sạch sẽ trong nước ấm, tâm tình Vân Trì không tồi, vì thế đại phát từ bi chủ động nhảy vào cánh tay đang duỗi ra của hắn, tìm một vị trí thoải mái nằm dài trong lòng hắn.
Lông mèo mới tắm xong rất mềm, còn xù xù.
Thấy Ma Tôn rốt cuộc cũng mang mèo về, cục đá trong lòng các tỳ nữ canh bên ngoài Ma cung cuối cùng cũng rớt xuống. Các nàng mới bị điều tới đây đã thấy cảnh Ma Tôn phát điên lật tung Ma giới tìm mèo, lúc nào cũng phải lo lắng đề phòng.
Các nàng không muốn trải nghiệm thêm lần nữa đâu.
Tống Thời Việt đặt mèo lên giường, hắn nằm nghiêng nhìn mèo, nghiêm túc dặn dò: "Sau này không được chạy loạn, biết không?"
Vân Trì nhìn hắn, ra vẻ nghe không hiểu. Không nghe không nghe, nghịch đồ niệm kinh.
Tống Thời Việt không buông tha, vươn ngón tay nhẹ nhàng xoa chóp mũi y: "Hửm?"
"Hứ!" Mũi Vân Trì bị hắn cọ ngứa, tránh ra tiếp tục giả ngu.
Đầu ngón tay Tống Thời Việt gãi gãi cằm mèo con, dỗ dành: "Nếu tức giận, em có thể cắn ta, nhưng không thể chạy đi, nghe không?"
Đáp lại hắn chính là một bàn chân đệm thịt hồng hồng "chát" một tiếng đạp ngón tay hắn ấn trên giường.
Tuy rằng cũng hơi hơi động tâm, nhưng mèo con rất có cốt khí tỏ vẻ: Ta thèm vào cắn!
Đèn bị thổi tắt.
Nam nhân duỗi tay ôm mèo đến bên người, bàn tay nắm chân mèo nho nhỏ, tai mèo khẽ nhúc nhích, mềm mại ve vuốt làn da.
Cằm Tống Thời Việt cọ cọ trên lông mềm mại không muốn rời đi, trong bóng tối, tim hắn nảy lên.
Tiếng thở dài cũng bị phóng đại: "Đừng rời đi nữa."
Trong tẩm điện cuối cùng cũng không còn động tĩnh, các tỳ nữ bên ngoài hai mặt nhìn nhau, lúc trước chỉ nghe đồn Ma Tôn mới nhặt được một con mèo, cực kỳ yêu thương, chẳng ngờ lại yêu đến nỗi có thể nói chuyện với một con mèo.
Chỉ có Tống Thời Việt biết, đã từng có một năm, hắn ngày ngày hy vọng khi màn đêm buông xuống, có thể nói chuyện với mèo của hắn.
Hắn ôm mèo nói chuyện đến quá nửa đêm, tới khi chịu không nổi nữa chìm vào giấc ngủ. Khi tỉnh lại, mèo con đã không ở bên người hắn, nhưng chỉ cần màn đêm buông xuống, mèo con sẽ đúng giờ trở về.
Đó là sự chờ đợi duy nhất của hắn suốt quãng thời gian đó.
***
Đã nhiều ngày Tống Thời Việt trông mèo con rất cẩn thận, mỗi giờ mỗi phút Vân Trì đều bị nhìn chằm chằm, không có cách nào chuồn ra đi tìm Hoắc Vô Nhai. Nhưng trong cái rủi cũng có cái may, hiện tại Tống Thời Việt đi đâu cũng mang y theo.
Trên đại điện, nghe Hải Thượng mập mạp hội báo, Vân Trì vô thức phát hiện Ma giới đã phát động tiến công lên Thanh Hư Bắc cảnh.
Mấy ngày trước, Tống Thời Việt rõ ràng đã nói chờ thêm một thời gian mà, sao nhanh như vậy đã thay đổi?
Vân Trì thất thần, cũng không để ý tới Tống Thời Việt, chỉ lo đối thoại với hệ thống: "404, ra đây, tình hình chiến đấu hiện tại thế nào rồi?"
404 mềm mềm mại mại đáp: "Ký chủ, không cần lo lắng, thi đấu giữa các môn phái sắp tới, đệ tử ưu tú của các đại tiên môn đều tụ tập ở Thanh Hư Bắc cảnh, đủ sức ngăn cản."
Tình huống trước mắt Vân Trì quá bị động, y có chút lo lắng: "Ta rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể trở lại thành người, ngươi có biện pháp gì không?"
"Chỉ cần khôi phục một nửa linh lực là được."
"Phương pháp cụ thể thì sao? Như thế nào mới có thể nhanh chóng khôi phục linh lực?"
"Ta biết rồi!" Nói đến đây, 404 có vẻ hưng phấn: "Tuy rằng không biết cụ thể phải làm thế nào, nhưng ta đã kiểm tra đo lường hai lần linh lực dao động trên người ký chủ rồi, đều bởi vì Ma Tôn!"
"Hai lần?" Vân Trì suy tư.
Lần đầu tiên y có cảm giác, chính là lần bị thương đó, nhưng tu dưỡng vài ngày, linh lực lại chỉ khôi phục được chút xíu, thật sự mất nhiều hơn được.
"Lần nào nữa nhỉ?"
- ----
Từ trên cao rớt xuống đất, đó là con mèo ướt át =))))) Hôm nay zui zui up liền 2 chương cho nhanh hết fic nèo ~
- ---
"Tận tâm tận lực cái gì?" Tống Thời Việt liếc cậu, ánh mắt lạnh lẽo, rất lâu sau mới cười nhạt: "Là tận tâm tận lực, tận tâm tận lực dạy ta học được cách tự lực cánh sinh."
Vân Trì còn chưa tỉnh táo lại từ bốn chữ "tự lực cánh sinh" hắn cắn răng nói ra, đã cảm thấy Hoắc Vô Nhai bắt đầu run như cầy sấy khiến y cũng lập cập run theo.
"Ngươi... Ngươi muốn làm gì? Đừng... Đừng tới đây, tới đây ta sẽ..."
Tống Thời Việt tới gần một bước, sức lực trên tay Hoắc Vô Nhai lại lớn thêm một phần.
"Sẽ thế nào?"
Vân Trì bị cậu véo đến ngạt thở, "meo" một tiếng giãy khỏi tay cậu, rớt xuống.
Chết vì ngạt thở cũng chẳng phải kiểu chết có thể diện gì.
"Sẽ... Sẽ..."
Hoắc Vô Nhai ở bên kia "sẽ" cả buổi, lại phát hiện sự chú ý của Tống Thời Việt đã sớm không còn ở trên người cậu.
Tống Thời Việt nhìn mèo con hoàn hảo không thương tích gì, cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, hắn ngồi xổm xuống, vươn tay.
Cơ thể Vân Trì theo bản năng co rúm lại.
Người này để lại bóng ma tâm lý không nhỏ đối với y.
Tim vẫn còn đau đây nè.
Đôi mắt Tống Thời Việt khẽ động, bàn tay cứng đờ giữa không trung, dịu dàng nói: "Đều do ta không tốt. Ta sẽ không thương tổn em thêm lần nào nữa, đừng sợ ta, được không?"
Mèo con dường như đang do dự, chậm chạp không có động đậy.
"Hôm nay chưa ăn cá khô nhỏ, trở về cho em ăn hai con, chịu không?"
Lúc này Hoắc Vô Nhai lại không biết từ đâu sinh ra dũng khí vĩ đại, muốn tiến lên bảo vệ Tiên Tôn.
Cậu còn chưa kịp làm gì, Tống Thời Việt đã phát hiện ra.
"Cút ngay!" Ánh mắt Tống Thời Việt sắc bén, bàn tay đã nâng lên.
"Meo!"
"Đừng!"
Hoắc Vô Nhai thấy cơ thể tròn vo của Tiên Tôn nhào vào tay Tống Thời Việt.
Mày kiếm của Tống Thời Việt đột nhiên nhướng lên, vội vàng thu hồi ma khí.
"Meo meo ~" Vì cá khô nhỏ, bản tôn đành cố mà tha thứ cho ngươi vậy!
Mèo con vừa ôm ngón tay Tống Thời Việt trấn an hắn, vừa nói với Hoắc Vô Nhai: "Đừng manh động. Hắn không biết, không có vấn đề gì."
Kiểu nói chuyện có thể kiệm lời tuyệt đối không nói nhiều một chữ này của Vân Trì, cũng may Hoắc Vô Nhai nghe hiểu.
Thì ra Tống Thời Việt còn chưa biết y là Vân Trì. Cũng đúng, nếu không sao có thể nói ra lời kia?
Hoắc Vô Nhai vuốt ve một thân nổi da gà, chân đóng đinh tại chỗ, lúc này tiến lên cũng không đúng mà lui xuống cũng chẳng phải.
Cũng may Tống Thời Việt hình như cũng không có thời gian và tâm tình truy cứu cậu.
Hắn bế mèo lên ôm vào lồng ngực, một khắc không trì hoãn mà đi ra ngoài.
Thoát được một kiếp, Hoắc Vô Nhai vừa căng thẳng vừa thở phào nhẹ nhõm một hơi, vừa mời nằm rạp dựa vào góc tường, đột nhiên giật mình.
Tống Thời Việt nghiêng đầu nhìn cậu, mặt gần như vô biểu tình: "Hoắc Vô Nhai. Thứ thuộc về ta, ngươi đoạt không nổi."
Mi tâm Hoắc Vô Nhai giật giật.
Năm mười tuổi, phụ thân đưa cậu lên núi Thượng Tiên tu luyện. Cậu cho rằng mình sẽ trở thành đệ tử duy nhất dưới tòa Vân Trì.
Thuở ấy, Vân Trì mười tám tuổi vẫn là đại đệ tử của Thanh Hư Bắc cảnh, là đồ đệ lão chưởng môn tâm đắc nhất.
Hoắc Vô Nhai đến nằm mơ cũng nghĩ tới chuyện đi theo y tu luyện.
Nhưng sau đó lão, chưởng môn nhặt một đứa nhỏ từ Hạ giới mang về.
Hoắc Vô Nhai vốn không có cách nào chán ghét Tống Thời Việt, bởi vì hắn quá đẹp, mắt ngọc mày ngài, tư thế oai hùng đã thoáng hiện trên đường nét, chỉ đứng yên không nói cũng sẽ tự nhiên hấp dẫn ánh mắt người khác.
Sau đó kiểm tra linh căn, Hoắc Vô Nhai biết mình càng không có hy vọng.
Tống Thời Việt không có hành lễ bái sư gì, ngày ấy Vân Trì đang tu luyện vội vàng chạy tới, thậm chí còn không nhìn hai người thêm vài lần, chỉ điểm Tống Thời Việt rồi lại vội vàng rời đi.
Cứ như tiện tay.
Thời điểm Hoắc Vô Nhai nhìn thấy bộ dáng ngoan ngoãn dịu dàng của Tống Thời Việt trước mặt Lăng Vân Tiên Tôn, càng không quên được nụ cười tươi đẹp của Tống Thời Việt đối với mình ngày ấy, nói với cậu: "Sư tôn là của ta, ngươi không đoạt nổi."
Chẳng ngờ trưởng thành rồi vẫn ác liệt như vậy.
Tống Thời Việt ôm mèo trên tay, động tác hết sức cẩn thận, bởi vì mèo con không giống như ngày trước dụi dụi vào lòng hắn.
Vân Trì vẫn còn sợ hãi.
Tống Thời Việt không ôm y về Ma cung mà càng đi sâu hơn vào trong rừng. Bốn phía sương mù dày đặc, Vân Trì cong người cảnh giác.
Gần như ngay lập tức, bàn tay dày rộng vuốt trên sống lưng, Tống Thời Việt nhẹ nhàng trấn an y.
Sương mù dày đặc tan đi, không gian thênh thang hiện ra một hồ nước ấm, khói tỏa bảng lảng, tan biến rất nhanh trong không trung.
Tống Thời Việt dùng một tay cởi ngoại bào, không chịu buông mèo ra.
Vân Trì trợn mắt, thấy người kia chuẩn bị vào trong nước thì bắt đầu giãy giụa.
Y không muốn lại chết chìm đâu!
Bóng ma tâm lý của y với nước chẳng thua gì bóng ma tâm lý với Tống Thời Việt cả.
Thấy mèo con giãy giụa đến lợi hại, Tống Thời Việt quả nhiên dừng bước: "Sợ nước?"
Vân Trì muốn điên cuồng gật đầu, sau khi phản ứng lại chỉ "meo" một tiếng.
Tống Thời Việt cau mày, hơi rũ mắt, đây là thói quen khi hắn tự hỏi chính mình.
Ngay khi Vân Trì cho rằng mình có thể thoát một kiếp, Tống Thời Việt nhìn y: "Bị bẩn rồi, đi tắm nào."
Vân Trì cảm thấy làm một con mèo thì dù lăn hai vòng trên mặt đất cũng chẳng có gì to tát, huống hồ lông y rõ ràng không dính một hạt bụi.
Bản tôn thực sự rất sạch sẽ mà!
"Ngoan, đừng sợ, ta ôm em."
Vân Trì: "..."
"Tin tưởng ta."
Tống Thời Việt ôm mèo ở phía trước.
Mèo con ôm cổ hắn không chịu buông tay.
Bản tôn không có sợ nước, bản tôn chỉ không muốn đi tắm thôi!
Tống Thời Việt men theo thành hồ chậm rãi đi xuống.
Chân Vân Trì đạp đạp hai cái trong nước, bị làn nước ấm áp bao quanh, cơn thoải mái vỗ về toàn thân, y không giãy nữa.
Ha, còn rất thoải mái?
Cảm nhận được mèo trong lòng đã an phận, Tống Thời Việt cúi đầu cười, vốc nước tưới lên người mèo con, vuốt lông cho y.
Vân Trì hưởng thụ cảm giác được người nào đó hầu hạ, cả người sảng khoái, híp mắt gừ gừ vài tiếng.
Nước hồ thấm ướt trung y trắng như tuyết của Tống Thời Việt, hắn lại thích thú, ngón tay cố ý tránh đi vị trí cổ của mèo con, theo sống lưng xuôi xuống.
"!" Vân Trì mở choàng mắt mèo, một cảm giác kỳ dị từ đuôi vọt lên, đuôi mèo cứng đờ.
Tống Thời Việt cong khóe miệng, muốn nghịch đuôi y.
"Meo meo!" Làm càn!
Mèo thà chết không chịu nhục! Vân Trì ra sức cuộn người không cho hắn chạm vào mình.
Đôi mắt Tống Thời Việt bị nước ấm hun đến hơi ửng hồng, giờ phút này luôn ngậm ý cười, mở miệng lại cực kỳ vô tội: "Làm sao vậy?"
Vân Trì nghiêm mặt: "Meo meo!"
"Ta nghe không hiểu." Thống Thời Việt chớp mắt, như thể vô cùng hoang mang.
Đây không phải đang bắt nạt y không nói được tiếng người sao?! Vân Trì trừng hắn.
"Đừng ngượng. Chỉ là tắm thôi."
"Khi em còn nhỏ cũng như vậy mà."
"..." Chuyện cũ năm xưa không cần nhắc lại đâu cảm ơn.
Vân Trì quơ tay kháng nghị, bọt nước bắn lên mặt Tống Thời Việt, ngược lại khiến gương mặt hắn càng thêm nhu hòa.
"Vậy em tự tắm nhé?" Tống Thời Việt đặt y vào chỗ nước nông, khoảng cách chỉ cần giơ tay là có thể với tới.
Vân Trì tỏ vẻ: Ta là một con mèo có tôn nghiêm!
Bên kia, Tống Thời Việt rửa sạch lông mèo dính trên người mình, còn thường thường phân thần xem động tác vụng về buồn cười của mèo con.
Vân Trì đưa lưng về phía hắn cọ tới cọ lui một hồi, khi xoay người đã thấy Tống Thời Việt đi ra khỏi hồ nước. Hắn đã thay xiêm y mới, tóc dài xõa tung, cả gương mặt mang ý cười.
Còn Vân Trì, vẫn là một con mèo ướt át.
Y rung rung thân mình, bọt nước vẩy ra bên ngoài.
Không biết chọc tới Tống Thời Việt chỗ nào, người này cười khẽ một tiếng, tốt xấu vẫn còn chút lương tâm, giơ tay lưu loát hong khô cho mèo con.
Được tắm táp sạch sẽ trong nước ấm, tâm tình Vân Trì không tồi, vì thế đại phát từ bi chủ động nhảy vào cánh tay đang duỗi ra của hắn, tìm một vị trí thoải mái nằm dài trong lòng hắn.
Lông mèo mới tắm xong rất mềm, còn xù xù.
Thấy Ma Tôn rốt cuộc cũng mang mèo về, cục đá trong lòng các tỳ nữ canh bên ngoài Ma cung cuối cùng cũng rớt xuống. Các nàng mới bị điều tới đây đã thấy cảnh Ma Tôn phát điên lật tung Ma giới tìm mèo, lúc nào cũng phải lo lắng đề phòng.
Các nàng không muốn trải nghiệm thêm lần nữa đâu.
Tống Thời Việt đặt mèo lên giường, hắn nằm nghiêng nhìn mèo, nghiêm túc dặn dò: "Sau này không được chạy loạn, biết không?"
Vân Trì nhìn hắn, ra vẻ nghe không hiểu. Không nghe không nghe, nghịch đồ niệm kinh.
Tống Thời Việt không buông tha, vươn ngón tay nhẹ nhàng xoa chóp mũi y: "Hửm?"
"Hứ!" Mũi Vân Trì bị hắn cọ ngứa, tránh ra tiếp tục giả ngu.
Đầu ngón tay Tống Thời Việt gãi gãi cằm mèo con, dỗ dành: "Nếu tức giận, em có thể cắn ta, nhưng không thể chạy đi, nghe không?"
Đáp lại hắn chính là một bàn chân đệm thịt hồng hồng "chát" một tiếng đạp ngón tay hắn ấn trên giường.
Tuy rằng cũng hơi hơi động tâm, nhưng mèo con rất có cốt khí tỏ vẻ: Ta thèm vào cắn!
Đèn bị thổi tắt.
Nam nhân duỗi tay ôm mèo đến bên người, bàn tay nắm chân mèo nho nhỏ, tai mèo khẽ nhúc nhích, mềm mại ve vuốt làn da.
Cằm Tống Thời Việt cọ cọ trên lông mềm mại không muốn rời đi, trong bóng tối, tim hắn nảy lên.
Tiếng thở dài cũng bị phóng đại: "Đừng rời đi nữa."
Trong tẩm điện cuối cùng cũng không còn động tĩnh, các tỳ nữ bên ngoài hai mặt nhìn nhau, lúc trước chỉ nghe đồn Ma Tôn mới nhặt được một con mèo, cực kỳ yêu thương, chẳng ngờ lại yêu đến nỗi có thể nói chuyện với một con mèo.
Chỉ có Tống Thời Việt biết, đã từng có một năm, hắn ngày ngày hy vọng khi màn đêm buông xuống, có thể nói chuyện với mèo của hắn.
Hắn ôm mèo nói chuyện đến quá nửa đêm, tới khi chịu không nổi nữa chìm vào giấc ngủ. Khi tỉnh lại, mèo con đã không ở bên người hắn, nhưng chỉ cần màn đêm buông xuống, mèo con sẽ đúng giờ trở về.
Đó là sự chờ đợi duy nhất của hắn suốt quãng thời gian đó.
***
Đã nhiều ngày Tống Thời Việt trông mèo con rất cẩn thận, mỗi giờ mỗi phút Vân Trì đều bị nhìn chằm chằm, không có cách nào chuồn ra đi tìm Hoắc Vô Nhai. Nhưng trong cái rủi cũng có cái may, hiện tại Tống Thời Việt đi đâu cũng mang y theo.
Trên đại điện, nghe Hải Thượng mập mạp hội báo, Vân Trì vô thức phát hiện Ma giới đã phát động tiến công lên Thanh Hư Bắc cảnh.
Mấy ngày trước, Tống Thời Việt rõ ràng đã nói chờ thêm một thời gian mà, sao nhanh như vậy đã thay đổi?
Vân Trì thất thần, cũng không để ý tới Tống Thời Việt, chỉ lo đối thoại với hệ thống: "404, ra đây, tình hình chiến đấu hiện tại thế nào rồi?"
404 mềm mềm mại mại đáp: "Ký chủ, không cần lo lắng, thi đấu giữa các môn phái sắp tới, đệ tử ưu tú của các đại tiên môn đều tụ tập ở Thanh Hư Bắc cảnh, đủ sức ngăn cản."
Tình huống trước mắt Vân Trì quá bị động, y có chút lo lắng: "Ta rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể trở lại thành người, ngươi có biện pháp gì không?"
"Chỉ cần khôi phục một nửa linh lực là được."
"Phương pháp cụ thể thì sao? Như thế nào mới có thể nhanh chóng khôi phục linh lực?"
"Ta biết rồi!" Nói đến đây, 404 có vẻ hưng phấn: "Tuy rằng không biết cụ thể phải làm thế nào, nhưng ta đã kiểm tra đo lường hai lần linh lực dao động trên người ký chủ rồi, đều bởi vì Ma Tôn!"
"Hai lần?" Vân Trì suy tư.
Lần đầu tiên y có cảm giác, chính là lần bị thương đó, nhưng tu dưỡng vài ngày, linh lực lại chỉ khôi phục được chút xíu, thật sự mất nhiều hơn được.
"Lần nào nữa nhỉ?"
- ----
Từ trên cao rớt xuống đất, đó là con mèo ướt át =))))) Hôm nay zui zui up liền 2 chương cho nhanh hết fic nèo ~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.