Chương 29:
Linh Lan Hoa
04/01/2021
Quân Tịch Ly nhìn chằm chằm gốc cây, sau đó bất ngờ lấy một lá phù định thân ném về phía một con quạ.
Con quạ không kêu ca mà chỉ kịch liệt giãy giụa , sau đó bất ngờ mở miệng nói tiếng người.
\-Tiểu tử, mau thả lão phu ra!!!!!
Con quạ giãy lại giãy, kêu lại kêu, Quân Tịch Ly không thèm để ý đến nó, chỉ nhìn chằm chằm vào đằng sau con quạ, nhìn đến con quạ giật mình, không kêu ca nữa mà biến lại thành một lão giả râu tóc bạc phơ, lão giả tiện tay gỡ phù chú trên tay, một chút cũng không gọi là bị chói buộc.
Nhưng mà Quân Tịch Ly cũng không quan tâm, lại ném thêm một lá về phía sau lão giả, tức khắc, một tiếng kêu chói tai vang lên, tấm phù trên mặt đất động đậy, bay tới bay lui như bị điên.
Lần này giống như lão giả bị dọa rồi, ông ta nhanh nhảu chạy về phía Quân Tịch Ly, vừa chạy vừa nhìn tấm phù bay như điên kia niệm chú, nơi tấm phù dán lên hiện ra một đầu lâu đang chảy máu.
\-Ô ô..... đừng đuổi theo ta.....
Lão giả nhìn đầu lâu chảy máu kêu ca, rõ ràng là đầu lâu chạy không có mục đích mà lão giả cứ cố tình ngăn trước mặt đầu lâu, đầu lâu tức đến nỗi đâm thật mạnh vào trán lãi giả, làm lão ngã ra đất, rồi tiếp tục sự nghiệp chạy không có mục đích.
Lão giả ngồi dậy, nước mắt lưng tròng mà xoa cái trán sưng vù, miệng mếu như sắp khóc.
Phong Vô Nhiên thật sự không nhịn được nhìn trò hề trước mắt, cười phì ra tiếng.
Lão giả nhìn chằm chằm vào Phong Vô Nhiên, bất chợt giơ tay, đầu lâu cứ như bị chói buộc, lăn lông lốc đến trước mặt lão giả. Lão giả ôm đầu lâu rồi hỏi hai người trước mắt.
\-Các ngươi là ai? Không phải muốn cướp tiểu Hoa Hoa của ta chứ?
Sau đó ôm chặt đầu lâu, cảnh giác nhìn hai người.
Quân Tịch Ly lạnh nhạt lên tiếng.
\-Chúng ta không hứng thú với Tư Thiển Lạc , chỉ là vô tình lạc vào ảo cảnh, mong tiền bối chỉ đường ra.
Ban đầu Quân Tịch Ly phát hiện có ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình, thế là tiện tay ném một Định Thân phù. Không ngờ lão giả kia lợi hại như vậy, phù chú đó lại chẳng tác dụng gì với lão.
Sau nữa Quân Tịch Ly lại phát hiện sau lưng lão giả động đậy, tưởng là có âm vật, không ngờ lại nhảy ra một con ấu thú của Tư Thiển Lạc tộc, hơn nữa nhìn cách lão giả đuổi theo ấu thú, hẳn là lão giả là chủ nhân của ấu thú đó, nhìn ấu thú đâm vào lão giả Quân Tịch Ly mới chắc chắn suy đoán của mình.
Tư Thiển Lạc là loại thú có cấp bậc cao nhất là cấp 5,ấu thú thì cấp hai, rất giỏi ngụy trang vì nó có thể biến đổi đa dạng hình thái, tấn công không mạnh nhưng nó có sức mạnh trị liệu, cũng là một loại yêu thú có tác dụng làm dược liệu. Nên Tư Thiển Lạc là loại thú cầu mà không được, đáng giá ngàn vàng.
Lão giả khư khư ôm đầu lâu, sau đó nâng tay.
\-Ô, có kết giới bảo vệ?
Lão giả giọng nghi hoặc, sau đó đông sờ sờ, tây nắm nắm, tức thì kết giới liền "tạch " một cái, dễ dàng biến mất.
Phong cảnh xung quanh biến hóa đến vi diệu, những quan tài dựng đứng lên trở thành những cái cột, người bên trong quan tài thì hóa thành những hoa văn cổ xưa cầu kỳ, xung quanh âm u có chút ánh sáng từ nến chiếu vào, đây giống như một đại điện rộng lớn.
Những cái bàn ghế này nọ từ dưới đất trồi lên, sau đó giữa bàn không báo trước mà nở ra một trồi non , trồi non lớn lên trông thấy, khi được khoảng 15 cm gì đó thì bắt đầu ra lá và kết nụ, tiếp theo nụ lớn dần rồi nở ra, một bông hoa màu trắng tinh, trắng đến có chút giống xác chết.
\-Hahhhahahahahahhha.....
Chủ vị giữa điện chuyền đến một tiếng cười âm u đến rợn người, sau đó có khói đen hiện lên, dần dần ngưng tụ thành một bóng người mơ hồ.
\-Mời ngồi.
Giọng nói giống hệt tiếng cười, y như mới bò từ Địa Ngục ra, âm u đến tột cùng.
\-Các ngươi là người thông minh. Có muốn gia nhập vào Thiên Đạo?
Thiên Đạo.
Nghe thấy hai chữ này Quân Tịch Ly nhớ ngay đến tổ chức đã biến mất khỏi Đại Lục Khương Thác trăm năm trước.
Thiên Đạo là một tổ chức có thể nói là tổ chức khiến cả Đại Lục chấn động, sở dĩ là chấn động mà không phải khiếp sợ hay kính ngưỡng là do tổ chức này cũng không phải là tổ chức tàn ác, nhưng nó cũng không phải tổ chức tốt lành gì, tóm lại một câu là không chính không tà.
Thiên Đạo trăm năm trước tập hợp thiên tài anh kiệt của các phái, chỉ cần là thiên tài, không phân biệt tốt xấu, không phân biệt linh tu ma tu hay yêu tu.
Nhưng trăm năm trước có đợt tử kiếp \( nôm na là kiếp nạn phải chết\) xuống Hàn Lâm sơn \( là nơi của tổ chức Thiên Đạo\) từ đó Thiên Đạo triệt để vắng bóng, chưa một ai nhìn thấy họ lần nữa. Có lẽ họ bị tử kiếp đánh đến hồn phi phách tán, hoặc nguyên khí tổn thương mà tránh mắt người đời, cũng có thể là đã giải tán.
Cũng không ai biết.... rốt cuộc họ đã làm gì khiến Thiên Đạo \( đạo của trời, khác với tổ chức Thiên Đạo\) cuồng nộ giáng xuống 99 81 đạo tử kiếp, khiến cho cả Hàn Lâm sơn không mọc nổi cành cây ngọn cỏ dù chuyện đã qua trăm năm, điều đó cũng đủ thấy Thiên Đạo đã giận dữ đến cỡ nào.
Con quạ không kêu ca mà chỉ kịch liệt giãy giụa , sau đó bất ngờ mở miệng nói tiếng người.
\-Tiểu tử, mau thả lão phu ra!!!!!
Con quạ giãy lại giãy, kêu lại kêu, Quân Tịch Ly không thèm để ý đến nó, chỉ nhìn chằm chằm vào đằng sau con quạ, nhìn đến con quạ giật mình, không kêu ca nữa mà biến lại thành một lão giả râu tóc bạc phơ, lão giả tiện tay gỡ phù chú trên tay, một chút cũng không gọi là bị chói buộc.
Nhưng mà Quân Tịch Ly cũng không quan tâm, lại ném thêm một lá về phía sau lão giả, tức khắc, một tiếng kêu chói tai vang lên, tấm phù trên mặt đất động đậy, bay tới bay lui như bị điên.
Lần này giống như lão giả bị dọa rồi, ông ta nhanh nhảu chạy về phía Quân Tịch Ly, vừa chạy vừa nhìn tấm phù bay như điên kia niệm chú, nơi tấm phù dán lên hiện ra một đầu lâu đang chảy máu.
\-Ô ô..... đừng đuổi theo ta.....
Lão giả nhìn đầu lâu chảy máu kêu ca, rõ ràng là đầu lâu chạy không có mục đích mà lão giả cứ cố tình ngăn trước mặt đầu lâu, đầu lâu tức đến nỗi đâm thật mạnh vào trán lãi giả, làm lão ngã ra đất, rồi tiếp tục sự nghiệp chạy không có mục đích.
Lão giả ngồi dậy, nước mắt lưng tròng mà xoa cái trán sưng vù, miệng mếu như sắp khóc.
Phong Vô Nhiên thật sự không nhịn được nhìn trò hề trước mắt, cười phì ra tiếng.
Lão giả nhìn chằm chằm vào Phong Vô Nhiên, bất chợt giơ tay, đầu lâu cứ như bị chói buộc, lăn lông lốc đến trước mặt lão giả. Lão giả ôm đầu lâu rồi hỏi hai người trước mắt.
\-Các ngươi là ai? Không phải muốn cướp tiểu Hoa Hoa của ta chứ?
Sau đó ôm chặt đầu lâu, cảnh giác nhìn hai người.
Quân Tịch Ly lạnh nhạt lên tiếng.
\-Chúng ta không hứng thú với Tư Thiển Lạc , chỉ là vô tình lạc vào ảo cảnh, mong tiền bối chỉ đường ra.
Ban đầu Quân Tịch Ly phát hiện có ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình, thế là tiện tay ném một Định Thân phù. Không ngờ lão giả kia lợi hại như vậy, phù chú đó lại chẳng tác dụng gì với lão.
Sau nữa Quân Tịch Ly lại phát hiện sau lưng lão giả động đậy, tưởng là có âm vật, không ngờ lại nhảy ra một con ấu thú của Tư Thiển Lạc tộc, hơn nữa nhìn cách lão giả đuổi theo ấu thú, hẳn là lão giả là chủ nhân của ấu thú đó, nhìn ấu thú đâm vào lão giả Quân Tịch Ly mới chắc chắn suy đoán của mình.
Tư Thiển Lạc là loại thú có cấp bậc cao nhất là cấp 5,ấu thú thì cấp hai, rất giỏi ngụy trang vì nó có thể biến đổi đa dạng hình thái, tấn công không mạnh nhưng nó có sức mạnh trị liệu, cũng là một loại yêu thú có tác dụng làm dược liệu. Nên Tư Thiển Lạc là loại thú cầu mà không được, đáng giá ngàn vàng.
Lão giả khư khư ôm đầu lâu, sau đó nâng tay.
\-Ô, có kết giới bảo vệ?
Lão giả giọng nghi hoặc, sau đó đông sờ sờ, tây nắm nắm, tức thì kết giới liền "tạch " một cái, dễ dàng biến mất.
Phong cảnh xung quanh biến hóa đến vi diệu, những quan tài dựng đứng lên trở thành những cái cột, người bên trong quan tài thì hóa thành những hoa văn cổ xưa cầu kỳ, xung quanh âm u có chút ánh sáng từ nến chiếu vào, đây giống như một đại điện rộng lớn.
Những cái bàn ghế này nọ từ dưới đất trồi lên, sau đó giữa bàn không báo trước mà nở ra một trồi non , trồi non lớn lên trông thấy, khi được khoảng 15 cm gì đó thì bắt đầu ra lá và kết nụ, tiếp theo nụ lớn dần rồi nở ra, một bông hoa màu trắng tinh, trắng đến có chút giống xác chết.
\-Hahhhahahahahahhha.....
Chủ vị giữa điện chuyền đến một tiếng cười âm u đến rợn người, sau đó có khói đen hiện lên, dần dần ngưng tụ thành một bóng người mơ hồ.
\-Mời ngồi.
Giọng nói giống hệt tiếng cười, y như mới bò từ Địa Ngục ra, âm u đến tột cùng.
\-Các ngươi là người thông minh. Có muốn gia nhập vào Thiên Đạo?
Thiên Đạo.
Nghe thấy hai chữ này Quân Tịch Ly nhớ ngay đến tổ chức đã biến mất khỏi Đại Lục Khương Thác trăm năm trước.
Thiên Đạo là một tổ chức có thể nói là tổ chức khiến cả Đại Lục chấn động, sở dĩ là chấn động mà không phải khiếp sợ hay kính ngưỡng là do tổ chức này cũng không phải là tổ chức tàn ác, nhưng nó cũng không phải tổ chức tốt lành gì, tóm lại một câu là không chính không tà.
Thiên Đạo trăm năm trước tập hợp thiên tài anh kiệt của các phái, chỉ cần là thiên tài, không phân biệt tốt xấu, không phân biệt linh tu ma tu hay yêu tu.
Nhưng trăm năm trước có đợt tử kiếp \( nôm na là kiếp nạn phải chết\) xuống Hàn Lâm sơn \( là nơi của tổ chức Thiên Đạo\) từ đó Thiên Đạo triệt để vắng bóng, chưa một ai nhìn thấy họ lần nữa. Có lẽ họ bị tử kiếp đánh đến hồn phi phách tán, hoặc nguyên khí tổn thương mà tránh mắt người đời, cũng có thể là đã giải tán.
Cũng không ai biết.... rốt cuộc họ đã làm gì khiến Thiên Đạo \( đạo của trời, khác với tổ chức Thiên Đạo\) cuồng nộ giáng xuống 99 81 đạo tử kiếp, khiến cho cả Hàn Lâm sơn không mọc nổi cành cây ngọn cỏ dù chuyện đã qua trăm năm, điều đó cũng đủ thấy Thiên Đạo đã giận dữ đến cỡ nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.