Sư Tôn Tổng Tưởng Tái Bổ Cứu Hạ

Chương 42: Sư đệ lại đánh vào mặt hắn một lần (thượng)

Mộc Tử Mặc Bạch

01/10/2017

Thời điểm Lâm Tiêu dù bận tối mắt vẫn ung dung đi ra khỏi phòng, lông mày mang theo vài phần thanh lãnh, hắn từ trên cao nhìn xuống đám người đứng phía dưới, trên mặt không cười, nhưng khóe miệng kéo ra một độ cong quỷ dị.

Người của chấp pháp đường gần như đều đã tới, thậm chí liên hợp với mấy phong chủ khác, bọn họ lúc này đây hiển nhiên nhất định phải thành công, nói không chừng dù trở mặt với Mạnh Thanh Vân cũng phải nhắm vào đỉnh Thanh Kính.

Bọn họ vì cái gì quả thực không cần nói cũng biết, một mặt trừng trị Lâm Tiêu hắn, hấp dẫn bọn họ hơn, hiển nhiên là công pháp và kho báu trên người đồ đệ ngốc của hắn.

Hiên Viên Triệt quả nhiên mang đến phiền não vô tận cho hai sư đồ bọn hắn, nhưng làm vận mệnh chi tử của thế giới này, bây giờ hắn tạm thời cũng không thể động Hiên Viên Triệt.

Ngoại trừ thời gian còn chưa tới, rất phiền toái, một nguyên nhân quan trọng khác, kỳ thật là hắn cũng không muốn giết Hiên Viên Triệt, mà là muốn…

Nhẹ nhàng liếm môi, trong mắt Lâm Tiêu hiện lên vẻ tà nịnh, miệng lẩm bẩm một câu, sau đó lắc mình một cái biến mất tại chỗ.

Khi hắn xuất hiện lần nữa, người cũng đã ở một chỗ khác.

Đó là chỗ ban đầu của chấp pháp đường, sau khi chấp pháp đường bị lôi kiếp, những người này liền lui vào tổng bộ, mà người hắn muốn tìm, dựa theo trong truyện viết, đang bị nhốt ở trong này.

Từ bóng râm lòe ra, Lâm Tiêu đã thay một thân áo choàng màu đen, mũ rộng che đến giữa mày, khuôn mặt che bằng mặt nạ màu bạc, thời điểm đi vào từ cửa chấp pháp đường, đệ tử thủ vệ thậm chí không kịp cảnh giác, đã bị hắn đánh bất tỉnh trên mặt đất. Rồi sau đó, hắn mở rộng một đường, hung bạo đến cực điểm đánh vào địa lao.

Hắn chỉ có thời gian một chung trà, giờ phút này cao thủ chấp pháp đường tám phần đều ở đỉnh Thanh Kính, chỉ để lại vài lão già trông nhà, những người này cách tử lao rất xa, nhận được tin chạy tới, đủ để hắn làm rất nhiều chuyện.

Lâm Tiêu rất nhanh tìm tới nơi, đi xuống từng tầng, qua thời gian nửa chung trà, mới tìm được những hắc y nhân giam trong tù.

Ba người kia thân hình chật vật, ánh mắt trống rỗng, hiển nhiên bị tra tấn.

Khi Lâm Tiêu xuất hiện, ba người nhất thời đều co rúm lại, nhưng khi Lâm Tiêu đi vào, ba người lại lập tức hưng phấn.

Bọn họ, từ trên người Lâm Tiêu ngửi được hương vị đồng loại!

Đáng tiếc, bọn họ rất nhanh không hưng phấn nữa, bởi vì tay Lâm Tiêu đồng thời đặt lên đỉnh đầu hai người bên phải, hai người kia cơ hồ đồng thời phát ra tiếng thống khổ, nhưng không thể giãy dụa.

Một người khác hoảng sợ đến tột đỉnh, nhìn hai đồng bạn mặt rất nhanh vặn vẹo, hắn biết —— người nọ là đang sưu hồn! (*sưu: tìm tòi, lục soát)

Sau khi sưu hồn, người nọ có thể lấy được tất cả ký ức của hai đồng bạn, mà hai đồng bạn kia, lại sẽ biến thành ngốc tử!

Tên hắc y nhân hoảng sợ đến tột đỉnh, giờ phút này thậm chí vô cùng nhớ thương đám tạp chủng chấp pháp đường đánh đập mình, ít nhất, bọn chúng còn muốn nhược điểm của Lâm Tiêu, cho nên tuyệt đối sẽ bảo đảm mạng nhỏ của mình, nhưng người này không giống, hắn căn bản không quan tâm sống chết của mình!

Nhận biết này làm hắn cực kỳ hoảng sợ, nhưng hắn hoảng sợ cũng không tác dụng gì, Lâm Tiêu rất nhanh sưu xong hồn phách hai người kia, ánh mắt giấu dưới mặt nạ lóe ra không hài lòng, sau đó con ngươi thanh lãnh liền nhìn thẳng hắc y nhân.

Tên hắc y nhân sợ hãi mở to hai mắt nhìn, cảm thấy mình sắp điên rồi —— loại ánh mắt tàn nhẫn thanh lãnh như mèo tinh nhìn con mồi, làm hắc y nhân cơ hồ muốn tè ra quần.

Không, hắn không muốn bị sưu hồn!

“Buông tha ta! Cầu ngươi buông tha ta, cái gì ta cũng đồng ý nói!” Tên hắc y nhân hoảng sợ hét lớn, thống khổ của sưu hồn, hắn căn bản ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ.

“A? Ngươi có thể nói cho ta biết cái gì?” Lâm Tiêu phát ra nghi vấn không chút tò mò, thời điểm kẻ này thở phào nhẹ nhõm, một chưởng đè đầu kẻ này xuống, sau khi sưu hồn hoàn tất, một tay khác móc kim đan của kẻ này.

Chậc.

Nhìn xem, người quen cũ, quả nhiên biết nhiều hơn hai kẻ kia nhiều lắm, ít nhất, hắn có thể đem ánh mắt từ trên người Vương quý phi, hướng ra nơi xa hơn.



Năm đó cùng Vương quý phi hợp mưu giết Tống quý phi, mẫu phi của Hiên Viên Triệt, sau đó làm nô lệ của tổ chức, Lâm Tiêu vẫn luôn cho rằng, tổ chức này phải là Vương gia ngàn năm thế gia ở đế đô, lại không thể ngờ Vương gia này trước mặt tổ chức thần bí kia, lại không khác một con chó.

Đây thật đúng là thú vị, Đại Hạ ở đại lục Long Uyên đã là đế quốc thực lực cường đại nhất, mà thế lực nhất nhì ở đế quốc Vương gia, lại bất quá là một con chó của tổ chức này.

Như vậy, thế lực này, lại tồn tại thế nào?

Lâm Tiêu có chút hứng thú nghĩ, động tác dưới chân không mảy may tạm dừng, hắn nhanh chóng tiện tay ném kim đan vào nhẫn không gian, sau đó lắc mình một cái liền nhảy ra bên ngoài.

Không lâu không mau, trước sau rất vừa vặn thời gian một chung trà.

“Tặc tử to gan!”

Một tiếng hét to từ phía sau truyền đến, ngay sau đó, chính là tiếng xé gió thoáng qua.

Lâm Tiêu mặt than, nhếch môi một cái, ra vẻ hốt hoảng vì bị đuổi theo, sau đó bị người vỗ vào đầu vai!

Ngô.

Hắn uốn éo bả vai phá tan lực đạo, không chút tổn thương, lại cố ý kêu một tiếng, thống khổ đến cực điểm rụt bả vai một chút, giống như sắp điên mà hướng về Tàng Kiếm Phong.

“Hừ! Đợi lão phu bắt được ngươi, nhất định phải đem ngươi rút gân lột da!” Lão giả phía sau nổi giận gầm lên một tiếng, mắt thấy một chiêu đắc thủ, kẻ này thế nhưng còn dám chạy, nhất thời càng thêm tăng tốc độ, cũng không thèm nhìn tới kết giới Tàng Kiếm Phong dựng nên, đâm đầu vào.

Loại kết giới này chỉ dùng đến để phòng bị bọn đạo chích, lão giả tu vi cao thâm như vậy, hiển nhiên chỉ là đồ bỏ.

Mà lão giả lại không để ý tới cái này, mắt thấy người nọ trực tiếp hướng về Tàng Kiếm Phong, đã sớm nhìn Sở Thu không vừa mắt, lập tức cười lạnh đuổi theo tiến vào, đừng nói lão đã đả thương tặc tử kia, dù là không có, lão cũng mượn cơ hội trừng trị tiểu tử mặt than kia một trận.

(Tàng Kiếm Phong: chỗ ở của bạn Thu =)))

Mà Lâm Tiêu trọng thương trong suy nghĩ của lão giả, giờ phút này, cũng đã sắp tìm khắp Tàng Kiếm Phong cũng không tìm được người hắn muốn tìm, bỗng nhiên, ánh mắt của hắn sáng ngời, phút chốc hướng đi lên.

Chỉ nghe phịch một tiếng, sau đó là một tiếng khổ sở kêu rên, Hiên Viên Triệt vừa mới từ chỗ Sở Thu ra tới, bị Lâm Tiêu một tay chụp đầu vai, sau đó trực tiếp đẩy trên mặt đất.

Lâm Tiêu nhìn Hiên Viên Triệt té xỉu trên đất, hai mắt nhắm nghiền, ác ý trong mắt cơ hồ muốn tràn ra. Hắn cúi đầu đem người nhặt lên, sau đó đứng vững, đưa tay, thoáng cái ném mạnh về hướng tây bắc, vèo một tiếng đem người ném tới rãnh nước nhìn không thấy.

Sở Thu nghe được động tĩnh từ trong phòng đi ra, rất vừa vặn thấy một màn như vậy: …

“Thật vừa khéo ở trong này gặp mặt ngươi.” Lâm Tiêu gỡ mặt nạ, lộ ra khuôn mặt tuấn tú không biểu tình, nghiêm nghiêm túc túc nhìn Sở Thu, một chút cũng không có bộ dáng bị bắt quả tang mà hổ thẹn hay chột dạ.

Khéo con khỉ! Đây là nhà ta!

Lông mày Sở Thu hung hăng run rẩy một chút, thật sự không thể tưởng được người này lại từ ngụy quân tử biến thành vô lại như hiện giờ, đây là… lành làm gáo, vỡ làm muôi à?

“Ngươi…” Sở Thu có chút chần chờ nhíu mày, hiển nhiên muốn hỏi Lâm Tiêu chạy đến Tàng Kiếm Phong làm gì.

“Đồ đệ của ta xuống núi, ta qua mấy ngày cũng đi.” Lâm Tiêu trầm giọng nói: “Cho nên lại đây nhìn xem.” Thuận tiện hãm hại người một phen.

Sở Thu nghe vậy ngẩn ra, trong mắt hiện lên một tia xấu hổ: “Được.” Cho nên ngươi vội tới báo thù cho đồ đệ, được, kia luôn là người mà ngươi che chở trong tim, đồ đệ của ta… đánh liền đánh đi. Ai kêu miệng hắn đê tiện.

Được cái gì?

Lâm Tiêu hiển nhiên vĩnh viễn không thể cùng một kênh với Sở Thu, thấy Sở Thu nghiêm túc gật đầu như thế, như là đáp ứng cái gì, hắn nhất thời thở phào nhẹ nhõm: “Được, vậy giao cho ngươi.”



Nói xong, cho Sở Thu một vẻ mặt “Ngươi quả nhiên đủ thông minh”, xoay người liền nhảy đi mất.

Sở Thu nhìn bóng dáng Lâm Tiêu, chỉ cảm thấy người này quả nhiên là vô cùng sốt ruột, hảo hảo sư đồ, hiện tại ở giữa lại phải chen vào rất nhiều người.

Sở Thu nghĩ như vậy, lại nghe thấy một tiếng hét to từ tây bắc truyền đến, ngay sau đó, một tiếng thống khổ thảm thiết cũng truyền đến theo —— là Hiên Viên Triệt!

Đến Tàng Kiếm Phong tự tìm cái chết, lão già kia ~!

Trên mặt búp bê của Sở Thu tràn đầy vẻ hung tàn, hắn lãnh mặt rút kiếm, quả nhiên nhìn thấy lão già chấp pháp đường kia đang tra tấn Hiên Viên Triệt, hắn bổ xuống một kiếm, đem tóc trên đỉnh đầu lão già kia tước đi, chỉ kém chút liền có thể tước da đầu!

Lão giả cả kinh, thù mới hận cũ, nhất thời vẻ mặt điên cuồng hướng qua: “Sở Thu ngươi khinh người quá đáng!” Đúng là xông bừa, muốn liều mạng.

Sở Thu trong lòng cười lạnh, động tác trong tay cũng không chút nào tạm dừng, chờ một cước của hắn đem lão già kia từ không trung rơi xuống tảng đá, nhìn lão già kia xấu hổ buồn bực bò dậy, đột nhiên cứng đờ —— vừa rồi Lâm Tiêu nói “Giao cho ngươi”, kỳ thật rốt cuộc là có ý gì? Từ từ hắn vừa mới đáp ứng cái gì?

Hắn lãnh mặt, lãnh suy nghĩ, mặt búp bê chậm rãi nứt ra, chỉ còn lại đầy nóng nảy và tức giận —— hắn giống như, lại bị đỉnh Thanh Kính hố!

Vì thế hắn càng phát ra uy nghiêm đáng sợ dọa người, nhìn lão giả vừa mới bò dậy, nâng cự kiếm, bộp một tiếng, đập lên…

Ngay tại thời điểm Sở Thu đánh người đánh đến hết sức oán niệm, Lâm Tiêu cũng đã về tới đỉnh Thanh Kính, nhìn Tống Thanh Vân bên kia gây sự, chậm rì rì đi ra.

“Chưởng môn nhân ngươi tốt nhất không cần quá phận, Huyền Chân tông này cũng không phải một mình ngươi định đoạt, Lâm Tiêu hắn cấu kết ma đạo, người người phải giết, ngươi đừng tưởng rằng ngươi bao che hắn, có thể bảo vệ được hắn!”

Tống Thanh Vân cười lạnh nói, nhìn vài vị trưởng lão đứng bên cạnh mình, càng phát ra phấn khích, điềm nhiên nói: “Chưởng môn nhân không cần vì một nhân tra rơi vào ma đạo, biến thành chức chưởng môn của mình khó giữ được, sớm giao ra hai yêu nghiệt Lâm Tiêu và Quân Mặc, trảm yêu trừ ma, giúp đỡ chính đạo mới là chính đồ!”

Mạnh Thanh Vân thần sắc lãnh lệ, cũng lười nói nhảm, tả hữu bất quá là đánh một trận thôi, nhưng Mạnh Thanh Vân mới vừa đem kiếm rút ra một nửa, đã có một bàn tay lạnh lẽo nhẹ nhàng giữ lại, đem kiếm trong tay hắn đẩy vào vỏ kiếm.

“Dây thắt lưng của ai không buột chặt, lộ ra thứ đồ vật bẩn như vậy, cũng không sợ bị người thiến đi.” Âm thanh lạnh nhạt mang theo vài phần lười nhác, vài phần tùy ý, nhẹ nhàng từ trong miệng người như tiên giáng trần nói ra, nhất thời kích động một đệ tử trẻ tuổi trừng to mắt, cằm cũng rớt ra.

“Lâm! Tiêu!” Tống Thanh Vân không ngừng kêu lên từng chữ, ánh mắt nhìn chằm chằm Lâm Tiêu không thể dữ tợn hơn: “Ma đầu dám sỉ nhục ta? Ta muốn đại diện chính đạo, tiêu diệt ngươi!”

Xuy.

Lâm Tiêu nhìn vẻ mặt khó nén hưng phấn của Tống Thanh Vân, gương mặt như hoa, thản nhiên hất đầu: “Ha ha.”

Hắn giống như vừa mới thấy trên mặt người này viết một hàng chữ —— Lâm Tiêu, cầu người làm mất mặt!

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

【 tiểu kịch trường 】

Sở Thu: ngọa tào ta lại bị đỉnh Thanh Kính hố.

Lâm Tiêu: vì sao ngươi nói “lại”?

Sở Thu: …

Quân Mặc: tôn tôn sư thúc chỉ là muốn cường điệu thôi, cũng không có ám chỉ đã từng bị ta hố qua không chỉ một lần.

Sở Thu: … Ngọa tào ta nên gật đầu hay là lắc đầu?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sư Tôn Tổng Tưởng Tái Bổ Cứu Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook