Chương 61: Thân Phận Thật Sự_Hiểu Lầm
bengok_tramanh
03/07/2016
Hôm nay là chủ nhật nên sau khi ăn sáng xong thì nó đã bị Salena và
Exline lôi đi mua sắm, biết trước là nếu đi mua sắm với hai cô nàng này
sẽ rất mệt nên nó rủ thêm anh và Kelvin đi cùng. Mà mua sắm
sao không thấy Ruchia nhỉ ? Chuyện lạ à nha… Nói mới để ý, từ sáng giờ
Ruchia cứ sao sao ấy, không tập trung làm được gì cả ! Ăn sáng xong là
cô cứ đi vòng vòng nhà nhìn muốn chóng mặt luôn
-Ruchia à ! Em sao vậy ? Tìm gì thì để anh tìm giúp cho !_Kaito lên tiếng hỏi
-Sợi dây chuyền của em đâu mất tiêu rồi…_Ruchia phụng phịu
-Chỉ là dây chuyền thôi mà, mất rồi thì bỏ đi. Anh mua cho em sợi khác !
-Không được đâu ! Nó đã theo em suốt mười mấy năm nay rồi, em phải tìm !
-Mà sợi dây đó ra sao ? Anh tìm giúp em !_Kaito nói
-Mặt dây chuyền hình tròn, à mà đúng hơn đó là đồng hồ đấy, có đính kim cương trắng và mặt sau là hoa văn long phụng !_Ruchia diễn tả
-Đồng hồ ? Hoa văn long phụng ?_hắn nhíu mày – Để tôi tìm giúp cô !
-Cảm ơn anh !!
Sau 1 giờ đồng hồ lục tung căn biệt thự lên thì hắn đã tìm thấy sợi dây chuyền của Ruchia ở góc nhà bếp. Ba người kéo nhau lên phòng khách, cầm sợi dây chuyền trên tay, sắc mặt hắn bất chợt biến đổi
-Tại sao cô có sợi dây chuyền này ?_hắn trầm ngâm
-Tôi không biết ! Từ khi tôi hiểu chuyện thì nó đã ở trên cổ tôi rồi, mười mấy năm nay tôi chưa hề tháo nó ra !_Ruchia trả lời
-Ba của cô…
-Ba tôi ? Ba tôi thế nào ?
-Ba của cô có phải là Lê Thanh Phong không ?_hắn hỏi
-Phải ! Thì sao ?
Hắn không trả lời câu hỏi của Ruchia mà chỉ đưa tay tháo sợi dây chuyền trên cổ mình xuống, là một sợi y chang sợi của Ruchia
-Ủa hai người mua ở đâu mà giống nhau quá vậy ?_Kaito chen vào
Hắn và Ruchia không ai giải đáp thắc mắc của Kaito mà chỉ chăm chú vào hai sợi dây chuyền thôi, hắn bật nắp của 2 mặt dây chuyền ra, trong đó là hình của 2 đứa bé, một trai một gái đang quàng tay nhau
-Cô thấy tấm ảnh này bao giờ chưa ?_hắn hỏi Ruchia
-Chưa…trước giờ tôi vẫn nghĩ đây chỉ là đồng hồ ! Nhưng tại sao anh lại có một sợi dây chuyền giống như sợi của tôi vậy ?_Ruchia nói
-Không có gì ! Cô đừng quan tâm !_hắn đáp rồi trả lại sợi dây chuyền cho Ruchia
Hắn bước lên lầu, trong lòng hắn bây giờ rất hoang mang, hắn không dám kì vọng nhiều. Bao nhiêu năm qua hắn và Vương gia (ba hắn) đã ra sức tìm kiếm nhưng nhận lại chỉ là con số 0 tròn trĩnh. Hắn quyết định sang phòng của Ruchia tìm một thứ để xác định sự thật. Dưới lầu hiện giờ là 2 bộ mặt đơ toàn phần vì những hành động và lời nói kì lạ của hắn. Nhưng thôi kệ, mặc xác hắn !
Tối hôm đó, hắn bước về biệt thự nhà hắn, đã lâu hắn không trở lại đây. Trên tay hắn là một xấp giấy mà nói rõ hơn là kết quả xét nghiệm DNA, lúc sáng hắn lên phòng của Ruchia lấy một ít tóc của cô mang đến phòng xét nghiệm, hắn đã ở lại đấy đến tối để chờ kết quả “Quan hệ huyết thống-anh chị em…”. Trong lòng hắn bây giờ đang rất vui, cô em gái thất lạc bao năm nay của hắn đây rồi. Em gái hắn ở cùng một nhà với hắn bao lâu nay mà hắn không hề hay biết. Hắn tắm rồi thay quần áo, sau đó hắn lấy điện thoại ra gọi cho Vương gia…
“ - Con trai có chuyện gì mà gọi cho ba giờ này thế ?”
-Ba à ! Con đã tìm được Bảo Vy rồi !
“ - Sao ?...Bảo…Bảo Vy ? Con tìm được nó rồi sao ?”
-Đúng ! Con đã tìm được cô tiểu thư của gia tộc nhà mình_Vương Bảo Vy !
“ - Con gái ta sao rồi ? Nó sống có tốt không ?”
-Ba còn nhớ cô gái có tên Ruchia hôm trước trong lễ đính hôn với tiểu thư Vũ Hoàng không ?
“ - Đó…phải chăng đó là Bảo Vy ?”
-Phải ! Nó là em gái con, con vừa xét nghiệm DNA rồi, ba sang đây gặp nó đi !
“ - Được, ba sẽ thu xếp về ngay !”
Hắn cúp máy rồi đánh một giấc, hắn muốn ngày mai đến thật nhanh để hắn nhận lại em của mình.
Sáng hôm sau, hắn phóng xe thật nhanh về biệt thự Black Rose. Đỗ xe vào gara, hắn chạy thật nhanh vào nhà ôm chầm lấy Ruchia. Cả bọn trố mắt ra nhìn hắn, cái gì vậy ? Bỏ nhà đi một đêm rồi quay lại ấn tượng vậy sao ? Hoàng tử lạnh lùng đi ôm một đứa con gái, ai tin được đây ! Nhưng có lẽ hắn đang xúc động lắm, Ruchia nhận thấy được nhờ đôi vai hắn đang run lên nên cô không đẩy hắn ra mà đợi hắn bình tĩnh lại đã.
Đúng lúc đó nó bước xuống lầu và nhìn thấy cảnh hắn ôm Ruchia, tim nó bất chợt nhói lên, cảm giác giống như 2 năm về trước ở vậy. Nó quay lưng chạy lên lầu đóng sầm cửa lại, tim nó nhói từng hồi, chẳng lẽ nó yêu hắn sao ? Tại sao lại là Ruchia chứ ? Tự cười bản thân mình là một kẻ thất bại trong tình cảm ! Một đứa ngu ngốc, nhưng nói đi cũng phải nói lại, chẳng lẽ ngày đó hắn nói thích nó là nói dối sao ? Chẳng lẽ sự quan tâm hắn dành cho nó là giả tạo sao ?
Hỗn độn…
Hoang mang…
Lạc lõng…
Bơ vơ…
Bế tắc…
Lúc đó, một chiếc siêu xe sang trọng đỗ lại trước cổng biệt thự, Vương gia và chủ tịch, phu nhân tập đoàn Lê Ngọc bước xuống xe đi vào trong, ông cũng ôm lấy Ruchia, cả bọn shock tập 2
-Vương…Vương gia ! Có chuyện gì thế ạ ?_Ruchia lên tiếng hỏi để giải đáp thắc mắc từ nãy đến giờ
-Bảo Vy…Con gái ta !_ba hắn cũng đang xúc động nên không nói nhiều
-Để tớ giải thích, Ruchia là em gái thất lạc của tớ_tiểu thư Vương Bảo Vy !_hắn nói
-Em gái ?_cả bọn đồng thanh
-Có nhầm lẫn gì không ? Con là con gái của tập đoàn Lê Ngọc mà !_Ruchia thắc mắc
-Đúng…nhưng sự thật ông ấy là ba của con ! Ba con và ông ấy là bạn thân, ngày trước do hoàn cảnh nên ông ấy đã giao con cho chúng ta chăm sóc, nhưng 1 thời gian sau gia đình ta và ông ấy đã mất liên lạc…_Lê Ngọc phu nhân nhẹ nhàng giải thích
-Mẹ… chẳng lẽ…_Ruchia ngỡ ngàng
-Mẹ xin lỗi đã giấu con bao nhiêu năm nay… Ba và mẹ thực sự xem con là con ruột nhưng…giờ con đã đủ lớn để biết sự thật về mình…_bà nghẹn ngào
-Ba…mẹ…nhưng mà…
-Bình tĩnh đi Ruchia, nhận lại gia đình thật rồi thì em vẫn có thể xem họ là ba mẹ nuôi mà ! Anh và ba đã tìm kiếm em bao nhiêu năm nay, không lẽ em muốn làm ba buồn sao ?_hắn ôm lấy Ruchia
-Em…em…nhưng tại sao năm đó ông ấy lại giao em cho hai người này ?_cô hỏi
-Năm đó ta đối đầu với ông trùm ma túy Phi-Âu và bị ông ta truy sát, vì con còn quá nhỏ nên ta nhờ vợ chồng Thanh Phong chăm sóc con rồi từ đó mất liên lạc. Sau khi an toàn ta đã cho người đi tìm con rất nhiều lần nhưng không có kết quả gì, bây giờ may là anh hai đã tìm được con !_Vương gia kể lại
-Vậy mẹ con đâu rồi ? Sao tìm được con rồi mà bà ấy không đến ?_cô ngước mắt lên hỏi
-Mẹ mất rồi…ngày đó mẹ đã đỡ giùm ba một viên đạn nên…_hắn ngập ngừng
-Sao chứ …_Ruchia bàng hoàng ngất đi, cũng phải thôi, từ một gia đình êm ấm lại trở thành một đứa mồ côi mẹ, ai mà không hụt hẫng chứ ?
-Bảo Vy…Bảo Vy…
-Chắc con bé shock quá thôi ! Đưa nó lên phòng nghỉ đi ! Ta cũng phải về rồi…_ba Phong nói (từ giờ t/g sẽ gọi chủ tịch tập đoàn Lê Ngọc là ba Phong, còn ba ruột của Ruchia là ba Vương nhé m.n)
-Ừm…tôi cũng phải về châu Âu có việc ! Các con chăm sóc Bảo Vy giúp ta nhé !_ba Vương nói
-Dạ !_cả bọn đồng thanh rồi cúi chào
Chết rồi, Moon hiểu lầm Ken rồi !!! Sao đây m.n ? Tiếp tục sóng gió rồi đây...
(Chap này mình thân tặng tất cả những ai đã và đang ủng hộ STTCAT, mong rằng m.n sẽ không quên truyện. Nhất là Thiên Băng, Anthony Thành, Nam Lão Gia, Uyên Sami ^^)
-Ruchia à ! Em sao vậy ? Tìm gì thì để anh tìm giúp cho !_Kaito lên tiếng hỏi
-Sợi dây chuyền của em đâu mất tiêu rồi…_Ruchia phụng phịu
-Chỉ là dây chuyền thôi mà, mất rồi thì bỏ đi. Anh mua cho em sợi khác !
-Không được đâu ! Nó đã theo em suốt mười mấy năm nay rồi, em phải tìm !
-Mà sợi dây đó ra sao ? Anh tìm giúp em !_Kaito nói
-Mặt dây chuyền hình tròn, à mà đúng hơn đó là đồng hồ đấy, có đính kim cương trắng và mặt sau là hoa văn long phụng !_Ruchia diễn tả
-Đồng hồ ? Hoa văn long phụng ?_hắn nhíu mày – Để tôi tìm giúp cô !
-Cảm ơn anh !!
Sau 1 giờ đồng hồ lục tung căn biệt thự lên thì hắn đã tìm thấy sợi dây chuyền của Ruchia ở góc nhà bếp. Ba người kéo nhau lên phòng khách, cầm sợi dây chuyền trên tay, sắc mặt hắn bất chợt biến đổi
-Tại sao cô có sợi dây chuyền này ?_hắn trầm ngâm
-Tôi không biết ! Từ khi tôi hiểu chuyện thì nó đã ở trên cổ tôi rồi, mười mấy năm nay tôi chưa hề tháo nó ra !_Ruchia trả lời
-Ba của cô…
-Ba tôi ? Ba tôi thế nào ?
-Ba của cô có phải là Lê Thanh Phong không ?_hắn hỏi
-Phải ! Thì sao ?
Hắn không trả lời câu hỏi của Ruchia mà chỉ đưa tay tháo sợi dây chuyền trên cổ mình xuống, là một sợi y chang sợi của Ruchia
-Ủa hai người mua ở đâu mà giống nhau quá vậy ?_Kaito chen vào
Hắn và Ruchia không ai giải đáp thắc mắc của Kaito mà chỉ chăm chú vào hai sợi dây chuyền thôi, hắn bật nắp của 2 mặt dây chuyền ra, trong đó là hình của 2 đứa bé, một trai một gái đang quàng tay nhau
-Cô thấy tấm ảnh này bao giờ chưa ?_hắn hỏi Ruchia
-Chưa…trước giờ tôi vẫn nghĩ đây chỉ là đồng hồ ! Nhưng tại sao anh lại có một sợi dây chuyền giống như sợi của tôi vậy ?_Ruchia nói
-Không có gì ! Cô đừng quan tâm !_hắn đáp rồi trả lại sợi dây chuyền cho Ruchia
Hắn bước lên lầu, trong lòng hắn bây giờ rất hoang mang, hắn không dám kì vọng nhiều. Bao nhiêu năm qua hắn và Vương gia (ba hắn) đã ra sức tìm kiếm nhưng nhận lại chỉ là con số 0 tròn trĩnh. Hắn quyết định sang phòng của Ruchia tìm một thứ để xác định sự thật. Dưới lầu hiện giờ là 2 bộ mặt đơ toàn phần vì những hành động và lời nói kì lạ của hắn. Nhưng thôi kệ, mặc xác hắn !
Tối hôm đó, hắn bước về biệt thự nhà hắn, đã lâu hắn không trở lại đây. Trên tay hắn là một xấp giấy mà nói rõ hơn là kết quả xét nghiệm DNA, lúc sáng hắn lên phòng của Ruchia lấy một ít tóc của cô mang đến phòng xét nghiệm, hắn đã ở lại đấy đến tối để chờ kết quả “Quan hệ huyết thống-anh chị em…”. Trong lòng hắn bây giờ đang rất vui, cô em gái thất lạc bao năm nay của hắn đây rồi. Em gái hắn ở cùng một nhà với hắn bao lâu nay mà hắn không hề hay biết. Hắn tắm rồi thay quần áo, sau đó hắn lấy điện thoại ra gọi cho Vương gia…
“ - Con trai có chuyện gì mà gọi cho ba giờ này thế ?”
-Ba à ! Con đã tìm được Bảo Vy rồi !
“ - Sao ?...Bảo…Bảo Vy ? Con tìm được nó rồi sao ?”
-Đúng ! Con đã tìm được cô tiểu thư của gia tộc nhà mình_Vương Bảo Vy !
“ - Con gái ta sao rồi ? Nó sống có tốt không ?”
-Ba còn nhớ cô gái có tên Ruchia hôm trước trong lễ đính hôn với tiểu thư Vũ Hoàng không ?
“ - Đó…phải chăng đó là Bảo Vy ?”
-Phải ! Nó là em gái con, con vừa xét nghiệm DNA rồi, ba sang đây gặp nó đi !
“ - Được, ba sẽ thu xếp về ngay !”
Hắn cúp máy rồi đánh một giấc, hắn muốn ngày mai đến thật nhanh để hắn nhận lại em của mình.
Sáng hôm sau, hắn phóng xe thật nhanh về biệt thự Black Rose. Đỗ xe vào gara, hắn chạy thật nhanh vào nhà ôm chầm lấy Ruchia. Cả bọn trố mắt ra nhìn hắn, cái gì vậy ? Bỏ nhà đi một đêm rồi quay lại ấn tượng vậy sao ? Hoàng tử lạnh lùng đi ôm một đứa con gái, ai tin được đây ! Nhưng có lẽ hắn đang xúc động lắm, Ruchia nhận thấy được nhờ đôi vai hắn đang run lên nên cô không đẩy hắn ra mà đợi hắn bình tĩnh lại đã.
Đúng lúc đó nó bước xuống lầu và nhìn thấy cảnh hắn ôm Ruchia, tim nó bất chợt nhói lên, cảm giác giống như 2 năm về trước ở vậy. Nó quay lưng chạy lên lầu đóng sầm cửa lại, tim nó nhói từng hồi, chẳng lẽ nó yêu hắn sao ? Tại sao lại là Ruchia chứ ? Tự cười bản thân mình là một kẻ thất bại trong tình cảm ! Một đứa ngu ngốc, nhưng nói đi cũng phải nói lại, chẳng lẽ ngày đó hắn nói thích nó là nói dối sao ? Chẳng lẽ sự quan tâm hắn dành cho nó là giả tạo sao ?
Hỗn độn…
Hoang mang…
Lạc lõng…
Bơ vơ…
Bế tắc…
Lúc đó, một chiếc siêu xe sang trọng đỗ lại trước cổng biệt thự, Vương gia và chủ tịch, phu nhân tập đoàn Lê Ngọc bước xuống xe đi vào trong, ông cũng ôm lấy Ruchia, cả bọn shock tập 2
-Vương…Vương gia ! Có chuyện gì thế ạ ?_Ruchia lên tiếng hỏi để giải đáp thắc mắc từ nãy đến giờ
-Bảo Vy…Con gái ta !_ba hắn cũng đang xúc động nên không nói nhiều
-Để tớ giải thích, Ruchia là em gái thất lạc của tớ_tiểu thư Vương Bảo Vy !_hắn nói
-Em gái ?_cả bọn đồng thanh
-Có nhầm lẫn gì không ? Con là con gái của tập đoàn Lê Ngọc mà !_Ruchia thắc mắc
-Đúng…nhưng sự thật ông ấy là ba của con ! Ba con và ông ấy là bạn thân, ngày trước do hoàn cảnh nên ông ấy đã giao con cho chúng ta chăm sóc, nhưng 1 thời gian sau gia đình ta và ông ấy đã mất liên lạc…_Lê Ngọc phu nhân nhẹ nhàng giải thích
-Mẹ… chẳng lẽ…_Ruchia ngỡ ngàng
-Mẹ xin lỗi đã giấu con bao nhiêu năm nay… Ba và mẹ thực sự xem con là con ruột nhưng…giờ con đã đủ lớn để biết sự thật về mình…_bà nghẹn ngào
-Ba…mẹ…nhưng mà…
-Bình tĩnh đi Ruchia, nhận lại gia đình thật rồi thì em vẫn có thể xem họ là ba mẹ nuôi mà ! Anh và ba đã tìm kiếm em bao nhiêu năm nay, không lẽ em muốn làm ba buồn sao ?_hắn ôm lấy Ruchia
-Em…em…nhưng tại sao năm đó ông ấy lại giao em cho hai người này ?_cô hỏi
-Năm đó ta đối đầu với ông trùm ma túy Phi-Âu và bị ông ta truy sát, vì con còn quá nhỏ nên ta nhờ vợ chồng Thanh Phong chăm sóc con rồi từ đó mất liên lạc. Sau khi an toàn ta đã cho người đi tìm con rất nhiều lần nhưng không có kết quả gì, bây giờ may là anh hai đã tìm được con !_Vương gia kể lại
-Vậy mẹ con đâu rồi ? Sao tìm được con rồi mà bà ấy không đến ?_cô ngước mắt lên hỏi
-Mẹ mất rồi…ngày đó mẹ đã đỡ giùm ba một viên đạn nên…_hắn ngập ngừng
-Sao chứ …_Ruchia bàng hoàng ngất đi, cũng phải thôi, từ một gia đình êm ấm lại trở thành một đứa mồ côi mẹ, ai mà không hụt hẫng chứ ?
-Bảo Vy…Bảo Vy…
-Chắc con bé shock quá thôi ! Đưa nó lên phòng nghỉ đi ! Ta cũng phải về rồi…_ba Phong nói (từ giờ t/g sẽ gọi chủ tịch tập đoàn Lê Ngọc là ba Phong, còn ba ruột của Ruchia là ba Vương nhé m.n)
-Ừm…tôi cũng phải về châu Âu có việc ! Các con chăm sóc Bảo Vy giúp ta nhé !_ba Vương nói
-Dạ !_cả bọn đồng thanh rồi cúi chào
Chết rồi, Moon hiểu lầm Ken rồi !!! Sao đây m.n ? Tiếp tục sóng gió rồi đây...
(Chap này mình thân tặng tất cả những ai đã và đang ủng hộ STTCAT, mong rằng m.n sẽ không quên truyện. Nhất là Thiên Băng, Anthony Thành, Nam Lão Gia, Uyên Sami ^^)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.