Chương 47: Đây Là Lãnh Hàn Thiên Băng ?
Mjn RIO
24/05/2016
'' Hàn Băng dậy đi nào ! '''
A mẫn vừa gọi vừa lay người nó dậy, khẽ uốn mình đôi mắt từ từ hé mở , nó nhìn lại xung quanh mình thì mới biết nãy giờ chỉ là mơ. Giấc mơ mà nó không muốn nhớ nhất, giấc mơ luôn luôn làm nó phải khóc, thật sự không hề vui vẻ gì dù trong mơ nó được gặp lại mẹ những cung là nỗi ám ảnh của nó suốt 16 năm trời.
A mẫn như nó với ánh mắt buồn, cô biết nó lại mơ về giấc mơ ấy, cất tiếng phá tan sự u ám trong nó.
'' Nhanh dậy rửa mặt còn về Việt Nam, chúng ta sẽ trễ chuyến bay nếu em không nhanh lên đó ''
Thở dài, ể oải vào phòng tắm chuẩn bị, A mẫn ở ngoài sắp xếp đồ đạc bỏ vào vali giúp nó......... Chờ sẵn trong xe, mấy phút sau nó cũng xong , chiếc xe từ từ lăn bánh tiến thẳng ra sân bay.
Sau 12 tiếng đông hồ ngồi máy bay thì cuối cũng đã đến nơi. Nó và A Mẫn đi nhanh đến cổng , ở đó đã có chiếc xe chờ sẵn, cả hai chỉ muốn về nhà thật nhanh để ngủ một giấc lấy lại sức.
-----------------------
Sáng hôm sau nó lại trở về với cuộc sống là một học sinh, nhưng điều không thể ngờ tới là nó lại lái chiếc Lamborghini tới trường.
Quay vô lăng rẻ vào khu đô thị cao cấp để đón Anna và Mary, cả hai ồ lên khi thấy nó đến.Anna liền lên tiếng hỏi đầy thích thú :
'' Hôm nay lạ nha, mày không làm vịt xấu xí con nhà nghèo nữa à ''
Vẫn dùng chất giọng lạnh lùng đáp lại :
'' không, việc đó hết thú vị rồi ''
Nó vừa trả lời xong Mary cũng lên tiếng :
'' Xì, tao đang định xem đám cậu ấm cô chiêu lại giở trò gì phá mày đây. Vậy mà mày lại không làm tiếp ''.
Nó cười trong đau khổ, nói :
'' Có đứa bạn thân tốt dễ sợ ''
Cả hai đều phì cười trong vui sướng, nó thì thở dài trong đau khổ. Nhìn đồng hồ còn ba mươi phút nữa là vào lớp, nó nhấn ga phóng nhanh đến trường, chiếc xe chạy vút trên đường cao tốc.
Kít....nhấn phanh một phát ăn ngay, dừng xe trước cổng trường làm bao nhiêu ánh mắt đổ dồn về phía nó. Cùng lúc đó bọn hắn đang đi dạo thấy đám đông bu quanh đang bàn tán xôn xao cũng tò mò lại xem chuyện gì.
Trước mắt mọi người là một cô gái xinh đẹp vừa bước xuống xe, cô có mái tóc xám khói, làn da trắng, đôi mắt màu xanh biển nhạt trong veo kết hợp với chiếc mũi cao và đôi môi đỏ nhạt vẻ đẹp này khiến bao cô gái cũng phải ước mong. Nhưng đôi mắt màu xanh đó trong vô hồn và đầy đáng sợ, cứ nhìn vào mắt cô là có cảm giác sợ sợ mà không biết tại sao. Cô gái đó không ai khác mà chính là nó...
Khi nhìn thấy nó hắn và Kan đều lên tiếng :
'' Kin phiên bản nữ ''
Vừa dứt câu cả hai đã ăn ngay cái đấm vào hông đau điếng, Kin thở dài rồi mỉm cười nói :
'' Tụi mày không nhận ra ai hả ? ''
Cả hai nhìn Kin rồi lắc đầu, anh nhíu mày cảm thấy thật khó chịu khi có hai thằng bạn não chưa thông vì sự bất công của tạo hóa, nhưng thôi thì Kin cũng trả lời để hai thằng bạn mình đỡ mặt ngu :
'' Lãnh Hàn Thiên Băng ''
Nghe Kin nói cả hai gật đầu cười cười, nhưng sau đó lại đứng hình một vài giây, Kin ôm cổ cả hai rồi kéo lên lớp, hắn cũng ráng ngoáy lại nhìn rồi tự nhủ trong lòng không thể nào là nó được.
Anna và Mary cũng bước ra xe sau đó, nó dẫn đầu đi trước , cả ba cùng nhau sải bước lên lớp xung quanh đều nhìn nó đầy ngơ ngác…..nó thì lại khó chịu khi nhiều người nhìn nó đến vậy chỉ muốn đi nhanh vào lớp. Khi bước vào lớp mọi người im lặng lạ thường, mọi ánh mắt đổ dồn về phía nó, tự hỏi không biết nó là ai...
Nhưng khi nó ngồi vào chổ, mấy đứa con gái liền chạy đến chổ nó bắt chuyện như thân lắm. Mọi người hỏi nó tới tấp, đôi lông mày thanh tú nhúm lại gương mặt biểu lộ sự khó chịu nhưng chẳng ai để ý đến là nó đang rất bực bội. Anna và Mary cười đau cả ruột khi nó đang được mọi người ' quan tâm ', cười đã rồi cả hai cũng giải thoát cho nó khỏi đám đông. Anna bước đến bên nó cất tiếng gọi tên nó :
'' Lãnh Hàn Thiên Băng ''
Cô cười cười, mắt không quên lo liếc nhìn bao nhiêu con người đang thể hiện sự bất ngờ trên gương mặt kia. Anna nhết môi khinh.
Bỗng có cô gái tóc ngắn đến hỏi Anna:
'' Khi nãy cậu gọi bạn mới là gì ? ''
Anna nở nụ cười với cô bạn đó, rồi trả lời :
'' Sao lại gọi cậu ấy là bạn mới, cô bạn tóc xám khói này là Lãnh Hàn Thiên Băng.....Cô vịt xấu xí mà mấy cậu hay chọc đấy ''
Trả lời xong Anna hết môi cười đầy khinh bỉ, gương mặt cô bây giờ như qủy thật xảo quyệt chưa từng thấy. Mọi người dường như không tin nên hỏi lại.
'' Không thể nào, làm sao một người xấu xí như vậy lại đẹp như thế này. Không lẽ Thiên Băng phẫu thuật thẩm mỹ ư ''
Nghe như vậy Kin, Anna và Mary như muốn ngất xỉu tại chổ. Nó thì đeo phone vặn âm lượng lớn hết mức nén không nghe gì ngoài nhạc, trong lúc đó hắn đụng đụng vai Kin hỏi.
'' Thật không ''
Kin không hiểu nên hỏi lại :
'' Thật gì ?? Hỏi cụt lủn như thế ai mà biết mày muốn hỏi gì ''
Hắn chau mày hỏi tiếp :
'' Nhỏ xinh đẹp kia là Băng, em gái mày ''
Kin gật đầu dứt khoát, mặt nghệch ra không hiểu ý hắn muốn hỏi gì, Kin cũng nói :
'' Không phải lúc đi bar mày cũng thất mặt thật của Băng rồi ư ''
Hắn gật đầu, nhưng cái hắn thấy bây giờ là một vẻ đẹp tự nhiên, chứ không phải lúc đi bar, lúc đó nó trang điểm nhẹ nhưng trong rất cao quý. Thật không giống bây giờ tuy chưa trang điểm như làn da trắng, đôi môi đỏ nhạt cũng đẹp không kém chỉ là đôi mắt màu xanh kia trong rất sắc và vô hồn. Suy tư nhìn nó hồi lâu tiếng chuông vào lớp làm hắn thoát ra khỏi dòng suy nghĩ, mọi người ai nấy về chổ ngồi bắt đầu vào tiết học.
A mẫn vừa gọi vừa lay người nó dậy, khẽ uốn mình đôi mắt từ từ hé mở , nó nhìn lại xung quanh mình thì mới biết nãy giờ chỉ là mơ. Giấc mơ mà nó không muốn nhớ nhất, giấc mơ luôn luôn làm nó phải khóc, thật sự không hề vui vẻ gì dù trong mơ nó được gặp lại mẹ những cung là nỗi ám ảnh của nó suốt 16 năm trời.
A mẫn như nó với ánh mắt buồn, cô biết nó lại mơ về giấc mơ ấy, cất tiếng phá tan sự u ám trong nó.
'' Nhanh dậy rửa mặt còn về Việt Nam, chúng ta sẽ trễ chuyến bay nếu em không nhanh lên đó ''
Thở dài, ể oải vào phòng tắm chuẩn bị, A mẫn ở ngoài sắp xếp đồ đạc bỏ vào vali giúp nó......... Chờ sẵn trong xe, mấy phút sau nó cũng xong , chiếc xe từ từ lăn bánh tiến thẳng ra sân bay.
Sau 12 tiếng đông hồ ngồi máy bay thì cuối cũng đã đến nơi. Nó và A Mẫn đi nhanh đến cổng , ở đó đã có chiếc xe chờ sẵn, cả hai chỉ muốn về nhà thật nhanh để ngủ một giấc lấy lại sức.
-----------------------
Sáng hôm sau nó lại trở về với cuộc sống là một học sinh, nhưng điều không thể ngờ tới là nó lại lái chiếc Lamborghini tới trường.
Quay vô lăng rẻ vào khu đô thị cao cấp để đón Anna và Mary, cả hai ồ lên khi thấy nó đến.Anna liền lên tiếng hỏi đầy thích thú :
'' Hôm nay lạ nha, mày không làm vịt xấu xí con nhà nghèo nữa à ''
Vẫn dùng chất giọng lạnh lùng đáp lại :
'' không, việc đó hết thú vị rồi ''
Nó vừa trả lời xong Mary cũng lên tiếng :
'' Xì, tao đang định xem đám cậu ấm cô chiêu lại giở trò gì phá mày đây. Vậy mà mày lại không làm tiếp ''.
Nó cười trong đau khổ, nói :
'' Có đứa bạn thân tốt dễ sợ ''
Cả hai đều phì cười trong vui sướng, nó thì thở dài trong đau khổ. Nhìn đồng hồ còn ba mươi phút nữa là vào lớp, nó nhấn ga phóng nhanh đến trường, chiếc xe chạy vút trên đường cao tốc.
Kít....nhấn phanh một phát ăn ngay, dừng xe trước cổng trường làm bao nhiêu ánh mắt đổ dồn về phía nó. Cùng lúc đó bọn hắn đang đi dạo thấy đám đông bu quanh đang bàn tán xôn xao cũng tò mò lại xem chuyện gì.
Trước mắt mọi người là một cô gái xinh đẹp vừa bước xuống xe, cô có mái tóc xám khói, làn da trắng, đôi mắt màu xanh biển nhạt trong veo kết hợp với chiếc mũi cao và đôi môi đỏ nhạt vẻ đẹp này khiến bao cô gái cũng phải ước mong. Nhưng đôi mắt màu xanh đó trong vô hồn và đầy đáng sợ, cứ nhìn vào mắt cô là có cảm giác sợ sợ mà không biết tại sao. Cô gái đó không ai khác mà chính là nó...
Khi nhìn thấy nó hắn và Kan đều lên tiếng :
'' Kin phiên bản nữ ''
Vừa dứt câu cả hai đã ăn ngay cái đấm vào hông đau điếng, Kin thở dài rồi mỉm cười nói :
'' Tụi mày không nhận ra ai hả ? ''
Cả hai nhìn Kin rồi lắc đầu, anh nhíu mày cảm thấy thật khó chịu khi có hai thằng bạn não chưa thông vì sự bất công của tạo hóa, nhưng thôi thì Kin cũng trả lời để hai thằng bạn mình đỡ mặt ngu :
'' Lãnh Hàn Thiên Băng ''
Nghe Kin nói cả hai gật đầu cười cười, nhưng sau đó lại đứng hình một vài giây, Kin ôm cổ cả hai rồi kéo lên lớp, hắn cũng ráng ngoáy lại nhìn rồi tự nhủ trong lòng không thể nào là nó được.
Anna và Mary cũng bước ra xe sau đó, nó dẫn đầu đi trước , cả ba cùng nhau sải bước lên lớp xung quanh đều nhìn nó đầy ngơ ngác…..nó thì lại khó chịu khi nhiều người nhìn nó đến vậy chỉ muốn đi nhanh vào lớp. Khi bước vào lớp mọi người im lặng lạ thường, mọi ánh mắt đổ dồn về phía nó, tự hỏi không biết nó là ai...
Nhưng khi nó ngồi vào chổ, mấy đứa con gái liền chạy đến chổ nó bắt chuyện như thân lắm. Mọi người hỏi nó tới tấp, đôi lông mày thanh tú nhúm lại gương mặt biểu lộ sự khó chịu nhưng chẳng ai để ý đến là nó đang rất bực bội. Anna và Mary cười đau cả ruột khi nó đang được mọi người ' quan tâm ', cười đã rồi cả hai cũng giải thoát cho nó khỏi đám đông. Anna bước đến bên nó cất tiếng gọi tên nó :
'' Lãnh Hàn Thiên Băng ''
Cô cười cười, mắt không quên lo liếc nhìn bao nhiêu con người đang thể hiện sự bất ngờ trên gương mặt kia. Anna nhết môi khinh.
Bỗng có cô gái tóc ngắn đến hỏi Anna:
'' Khi nãy cậu gọi bạn mới là gì ? ''
Anna nở nụ cười với cô bạn đó, rồi trả lời :
'' Sao lại gọi cậu ấy là bạn mới, cô bạn tóc xám khói này là Lãnh Hàn Thiên Băng.....Cô vịt xấu xí mà mấy cậu hay chọc đấy ''
Trả lời xong Anna hết môi cười đầy khinh bỉ, gương mặt cô bây giờ như qủy thật xảo quyệt chưa từng thấy. Mọi người dường như không tin nên hỏi lại.
'' Không thể nào, làm sao một người xấu xí như vậy lại đẹp như thế này. Không lẽ Thiên Băng phẫu thuật thẩm mỹ ư ''
Nghe như vậy Kin, Anna và Mary như muốn ngất xỉu tại chổ. Nó thì đeo phone vặn âm lượng lớn hết mức nén không nghe gì ngoài nhạc, trong lúc đó hắn đụng đụng vai Kin hỏi.
'' Thật không ''
Kin không hiểu nên hỏi lại :
'' Thật gì ?? Hỏi cụt lủn như thế ai mà biết mày muốn hỏi gì ''
Hắn chau mày hỏi tiếp :
'' Nhỏ xinh đẹp kia là Băng, em gái mày ''
Kin gật đầu dứt khoát, mặt nghệch ra không hiểu ý hắn muốn hỏi gì, Kin cũng nói :
'' Không phải lúc đi bar mày cũng thất mặt thật của Băng rồi ư ''
Hắn gật đầu, nhưng cái hắn thấy bây giờ là một vẻ đẹp tự nhiên, chứ không phải lúc đi bar, lúc đó nó trang điểm nhẹ nhưng trong rất cao quý. Thật không giống bây giờ tuy chưa trang điểm như làn da trắng, đôi môi đỏ nhạt cũng đẹp không kém chỉ là đôi mắt màu xanh kia trong rất sắc và vô hồn. Suy tư nhìn nó hồi lâu tiếng chuông vào lớp làm hắn thoát ra khỏi dòng suy nghĩ, mọi người ai nấy về chổ ngồi bắt đầu vào tiết học.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.