Chương 35
Lee na
12/03/2015
Tiếng chuông báo hiệu hết 2 tiết học vang lên. Giờ sau là giờ thể dục. Nó ghét phải lao lực nên đi thẳng một mạch đến phòng chủ tịch ngủ một giấc. Chắc kiếp trước nó là anh hùng cứu nước hay sao ấy nên giờ này mới được phúc phận ngủ trong phòng chủ tịch như thế. Nó thì như vậy còn bọn người kia thì sao nhỉ? Cả bọn đang loay hoay làm gì đó trong phòng
- Có trò vui xem rồi_Keny nở một nụ cười thật tươi. Cái trò mà bọn họ bày ra đây chính là chủ ý của anh chàng này đấy, cộng thêm một vài ý kiến của chị Yui nhà ta nữa thì phải biết. Sau khi mọi thứ đâu đã vào đấy, cả bọn liền kéo xuống sân để học thể dục. Hắn nhìn ngang nhìn dọc nhưng chẳng thấy nó đâu. Hắn chán nản ngồi xuống cầu thang. Không có nó hắn chẳng thấy vui chứ nói gì đến học. Một tiết thể dục đó đối với hắn như 1 năm vậy. Lâu ơi là lâu. Vừa nghe tiếng chuông, hắn đã bật dậy và chạy đi tìm nó. Không khó để biết nó đang ở đâu. Hắn chạy một mạch đến phòng chủ tịch. Đúng như hắn nghĩ, nó đang ngủ trông rất ngon lành nhưng hắn đâu có biết nó không hề ngủ, nói cho chính xác thì nó không thể nào ngủ vì cứ chợp mắt thì nó lại mơ thấy những giấc mơ đấy.
- Này Yui, dậy đi nào. Mọi thứ đã chuẩn bị xong hết rồi_Hắn gọi nó. Nó liền mở mắt nhìn hắn
- Hết giờ nhanh vậy sao?
- Nhanh à? Với tớ thì lâu ơi là lâu_Hắn vội phản bác ý nó. (Với anh thì là vậy nhưng với chị ý thì khác chứ). Nó chỉ biết lắc đầu, rồi nó đứng bật dậy
- Chúng ta về lớp xem kịch thôi_Rồi cả 2 sánh bước bên nhau trở về lớp học. Suốt chặng đường từ phòng hiệu trưởng về lớp học đã có không biết bao nhiêu ánh mắt chiếu vào nó và hắn. Bọn nó xứng đôi quá mà. Một là cháu trai của gia tộc hàng đầu thế giới. Một là công chúa xứ hoa anh đào kiêm luôn công chúa Anh quốc. Đúng là một cặp trời sinh.
3’ sau bọn nó đã có mặt ở cửa lớp.
- Em đi đâu đến giờ mới thấy mặt vậy?_Vừa trông thấy nó, Kun đã sốt sắng hỏi và đáp lại sự lo lắng của anh chỉ là một câu trả lời ngắn gọn của nó chỉ gồm một từ
- Ngủ
Rồi nó tiến bước về bàn mình, tì cằm trên tay rồi hướng mắt ra cửa chờ xem kịch hay. Một lúc sau, nhỏ Mĩ Hà và nhỏ Mĩ Trân ưỡng ngực bước vào cửa. “Ào” Một chậu nước đổ lên người hai ả. Hai ả la lên. Vừa quay lưng định bước đi thì 2 ả chạm mặt thầy giáo. Ông thầy này mang tiếng “tà ác” từ lâu rồi. Trước đây lại thường có xích mích với ông hiệu trưởng cũ (ba nhỏ Mĩ Hà) nên đã có thành kiến với gia đình nhỏ. Hôm nay có dịp cho ông ta lên mặt rồi.
- Hai em đi đâu vậy? Đã đến giờ học rồi mà
- Dạ, bọn em đi thay đồ thôi ạ_Nhỏ Mĩ Trân khúm núm trả lời. Lúc trước thì chẳng coi ai ra gì, bây giờ thì thế này đấy
- Thay đồ? Với cánh tay bị gãy này sao? Hai em định trốn tiết phải không? Tôi không cho phép, về chỗ mau_Ông thầy quát lên. 2 ả ấm ức bước về chỗ ngồi
- Thầy ơi, em nghe trong lớp có mùi thơm thơm, mùi gì vậy thầy?_Rey lém lỉnh nói lớn
- Chắc là cái mùi nước thánh mới ập lên người 2 bạn thân mến của chúng ta ấy mà_Rina lên tiếng trả lời Rey. Bộ tứ đã ra tay thì mọi chuyện sẽ chẳng có gì được gọi là việc nhỏ. 2 ả Mĩ Hà và Mĩ Trân vội hướng ánh mắt hình viên đạn qua nhìn bọn nó
- Là do các người làm phải không?_Nhỏ Mĩ Hà tức giận hỏi
- Ớ, bạn đừng đổ oan cho bọn tôi nhá! Có bằng chứng không?_Jen làm bộ mặt vô tội nhìn 2 ả. 2 ả chẳng làm gì được bọn nó nên giãy chân đành đạch (giống giãy đuôi nhỉ?) Ai ngờ, “Rắc Rắc Ầm” Cả lớp được một phen hoảng hồn trừ bọn nó. Vài giây sau, tiếng cười rộ lên. Bọn con trai trong lớp phen này phải vào viện tiếp máu rồi, còn bọn con gái thì bụm miệng lại cười.
- Ôi, một màn ngã ghế thật đẹp. Mặt hôn đất, mông giơ…haha…giơ lên trời_Zan nén cười nói._Lộ hàng luôn ấy chứ._Chẳng là do 2 ả mặc váy ngắn quá nên khi ngã, bao nhiêu cái nên giấu đã để thấy hết rồi. Bọn nó cũng chẳng nghĩ mọi chuyện đến mức này đâu. Ấy thế mà còn có người ác hơn, lấy điện thoại ra chụp và đăng lên Web trường đấy. Để xem 2 ả còn mặt mũi nào đi học không?
- Tôi chắc chắn những chuyện này là do các người làm_Nhỏ Mĩ Hà bật dậy chỉ tay vào mặt bọn nó mà chính xác nhất là chỉ tay vào mặt nó
- Tôi nghĩ là cô nên giảm cân đi. Thân hình mập mạp như cô thì ghế nào chịu cho nổi. Đừng đổ oan cho người khác_Nó nhếch môi tỏ vẻ khinh bỉ. Sao nó lại không cười nhỉ? Nó giỏi kiềm chế đấy chứ? Đó là những câu hỏi đang hiện ra trong đầu hắn. Còn nhỏ Mĩ Hà nghe nó nói vậy thì vội ngắm lại mình từ trên xuống dưới
- Đâu có mập đâu!_Cả lớp lại được cười một trận thỏa thích. Nó thầm hỏi trong lòng: Chỉ số thông minh của nhỏ này đạt mức bao nhiêu
Bỗng “Á Á Á” Là tiếng hét của nhỏ Mĩ Hà và Mĩ Trân. Cả lớp lại hướng ánh mắt về phía 2 ả. Hai ả bây giờ cứ như hai con khỉ vậy. Cứ gãi gãi khắp người thấy mà ghê. Một đàn kiến rừng theo chân nhỏ bò lên khắp người. Con nào con nấy cũng to tổ chảng. Nhìn thôi cũng đã nổi hết da gà da vịt lên rồi. Ai mà bị chúng cắn phải đau thấu trời xanh chứ chẳng chơi. Và người không may nhận diễm phúc đó chính là 2 ả đáng ghét này đây. Đáng đời! Cái gì cũng có nguyên do của nó cả. Đàn kiến rừng này là “Thú cưng” của Keny đấy. Cậu nhóc đã nuôi chúng lâu lắm rồi, khoảng 6 tháng thì phải. Cái chậu nước thánh ập lên người hai ả thật ra là nước đường pha tí nước hoa thu hút côn trùng do nó tạo ra mà thôi. Đó là nguyên nhân tại sao chỉ có hai nhỏ bị kiến vây lấy. Hai ả đau quá lại chẳng thể làm được gì vội bưng mặt mà chạy. Nước mắt đã chảy ròng ròng rồi. Đến nước này chỉ có về nhà cho mẹ thay đồ thôi chứ hai ả thì làm được gì với cánh tay bị gãy đó. Thật chẳng khác nào một đứa con nít lên 3, có khi còn tệ hơn ấy chứ. Sau khi 2 ả đó bỏ đi, ông thầy giáo cũng vội cắp sách ra về. Ổng phải nể sợ cái lớp quậy phá của bọn nó rồi. Nếu ông ta còn ở đây nữa, không ai có thể nói trước người tiếp theo gặp nạn không phải là ông ta. Ông thầy vừa bước đi, cả lớp đã làm ầm cả lên. Nhờ bọn nó mà cả lớp được nghỉ một tiết. KHỎE. Còn bọn nó thì tụm lại nói chuyện. Câu chuyện của bọn nó chỉ nói về hai ả đáng ghét kia mà thôi. Người tung kẻ hứng thấy mà hợp rơ. Riêng có một người vẫn ngồi im lặng, không nói lời nào là nó và một người nữa cũng lặng im mà ngắm nhìn tiên nữ là hắn mà thôi. Hôm nay là một ngày thật thú vị và hả hê với nó. Mọi chuyện chỉ mới BẮT ĐẦU
- Có trò vui xem rồi_Keny nở một nụ cười thật tươi. Cái trò mà bọn họ bày ra đây chính là chủ ý của anh chàng này đấy, cộng thêm một vài ý kiến của chị Yui nhà ta nữa thì phải biết. Sau khi mọi thứ đâu đã vào đấy, cả bọn liền kéo xuống sân để học thể dục. Hắn nhìn ngang nhìn dọc nhưng chẳng thấy nó đâu. Hắn chán nản ngồi xuống cầu thang. Không có nó hắn chẳng thấy vui chứ nói gì đến học. Một tiết thể dục đó đối với hắn như 1 năm vậy. Lâu ơi là lâu. Vừa nghe tiếng chuông, hắn đã bật dậy và chạy đi tìm nó. Không khó để biết nó đang ở đâu. Hắn chạy một mạch đến phòng chủ tịch. Đúng như hắn nghĩ, nó đang ngủ trông rất ngon lành nhưng hắn đâu có biết nó không hề ngủ, nói cho chính xác thì nó không thể nào ngủ vì cứ chợp mắt thì nó lại mơ thấy những giấc mơ đấy.
- Này Yui, dậy đi nào. Mọi thứ đã chuẩn bị xong hết rồi_Hắn gọi nó. Nó liền mở mắt nhìn hắn
- Hết giờ nhanh vậy sao?
- Nhanh à? Với tớ thì lâu ơi là lâu_Hắn vội phản bác ý nó. (Với anh thì là vậy nhưng với chị ý thì khác chứ). Nó chỉ biết lắc đầu, rồi nó đứng bật dậy
- Chúng ta về lớp xem kịch thôi_Rồi cả 2 sánh bước bên nhau trở về lớp học. Suốt chặng đường từ phòng hiệu trưởng về lớp học đã có không biết bao nhiêu ánh mắt chiếu vào nó và hắn. Bọn nó xứng đôi quá mà. Một là cháu trai của gia tộc hàng đầu thế giới. Một là công chúa xứ hoa anh đào kiêm luôn công chúa Anh quốc. Đúng là một cặp trời sinh.
3’ sau bọn nó đã có mặt ở cửa lớp.
- Em đi đâu đến giờ mới thấy mặt vậy?_Vừa trông thấy nó, Kun đã sốt sắng hỏi và đáp lại sự lo lắng của anh chỉ là một câu trả lời ngắn gọn của nó chỉ gồm một từ
- Ngủ
Rồi nó tiến bước về bàn mình, tì cằm trên tay rồi hướng mắt ra cửa chờ xem kịch hay. Một lúc sau, nhỏ Mĩ Hà và nhỏ Mĩ Trân ưỡng ngực bước vào cửa. “Ào” Một chậu nước đổ lên người hai ả. Hai ả la lên. Vừa quay lưng định bước đi thì 2 ả chạm mặt thầy giáo. Ông thầy này mang tiếng “tà ác” từ lâu rồi. Trước đây lại thường có xích mích với ông hiệu trưởng cũ (ba nhỏ Mĩ Hà) nên đã có thành kiến với gia đình nhỏ. Hôm nay có dịp cho ông ta lên mặt rồi.
- Hai em đi đâu vậy? Đã đến giờ học rồi mà
- Dạ, bọn em đi thay đồ thôi ạ_Nhỏ Mĩ Trân khúm núm trả lời. Lúc trước thì chẳng coi ai ra gì, bây giờ thì thế này đấy
- Thay đồ? Với cánh tay bị gãy này sao? Hai em định trốn tiết phải không? Tôi không cho phép, về chỗ mau_Ông thầy quát lên. 2 ả ấm ức bước về chỗ ngồi
- Thầy ơi, em nghe trong lớp có mùi thơm thơm, mùi gì vậy thầy?_Rey lém lỉnh nói lớn
- Chắc là cái mùi nước thánh mới ập lên người 2 bạn thân mến của chúng ta ấy mà_Rina lên tiếng trả lời Rey. Bộ tứ đã ra tay thì mọi chuyện sẽ chẳng có gì được gọi là việc nhỏ. 2 ả Mĩ Hà và Mĩ Trân vội hướng ánh mắt hình viên đạn qua nhìn bọn nó
- Là do các người làm phải không?_Nhỏ Mĩ Hà tức giận hỏi
- Ớ, bạn đừng đổ oan cho bọn tôi nhá! Có bằng chứng không?_Jen làm bộ mặt vô tội nhìn 2 ả. 2 ả chẳng làm gì được bọn nó nên giãy chân đành đạch (giống giãy đuôi nhỉ?) Ai ngờ, “Rắc Rắc Ầm” Cả lớp được một phen hoảng hồn trừ bọn nó. Vài giây sau, tiếng cười rộ lên. Bọn con trai trong lớp phen này phải vào viện tiếp máu rồi, còn bọn con gái thì bụm miệng lại cười.
- Ôi, một màn ngã ghế thật đẹp. Mặt hôn đất, mông giơ…haha…giơ lên trời_Zan nén cười nói._Lộ hàng luôn ấy chứ._Chẳng là do 2 ả mặc váy ngắn quá nên khi ngã, bao nhiêu cái nên giấu đã để thấy hết rồi. Bọn nó cũng chẳng nghĩ mọi chuyện đến mức này đâu. Ấy thế mà còn có người ác hơn, lấy điện thoại ra chụp và đăng lên Web trường đấy. Để xem 2 ả còn mặt mũi nào đi học không?
- Tôi chắc chắn những chuyện này là do các người làm_Nhỏ Mĩ Hà bật dậy chỉ tay vào mặt bọn nó mà chính xác nhất là chỉ tay vào mặt nó
- Tôi nghĩ là cô nên giảm cân đi. Thân hình mập mạp như cô thì ghế nào chịu cho nổi. Đừng đổ oan cho người khác_Nó nhếch môi tỏ vẻ khinh bỉ. Sao nó lại không cười nhỉ? Nó giỏi kiềm chế đấy chứ? Đó là những câu hỏi đang hiện ra trong đầu hắn. Còn nhỏ Mĩ Hà nghe nó nói vậy thì vội ngắm lại mình từ trên xuống dưới
- Đâu có mập đâu!_Cả lớp lại được cười một trận thỏa thích. Nó thầm hỏi trong lòng: Chỉ số thông minh của nhỏ này đạt mức bao nhiêu
Bỗng “Á Á Á” Là tiếng hét của nhỏ Mĩ Hà và Mĩ Trân. Cả lớp lại hướng ánh mắt về phía 2 ả. Hai ả bây giờ cứ như hai con khỉ vậy. Cứ gãi gãi khắp người thấy mà ghê. Một đàn kiến rừng theo chân nhỏ bò lên khắp người. Con nào con nấy cũng to tổ chảng. Nhìn thôi cũng đã nổi hết da gà da vịt lên rồi. Ai mà bị chúng cắn phải đau thấu trời xanh chứ chẳng chơi. Và người không may nhận diễm phúc đó chính là 2 ả đáng ghét này đây. Đáng đời! Cái gì cũng có nguyên do của nó cả. Đàn kiến rừng này là “Thú cưng” của Keny đấy. Cậu nhóc đã nuôi chúng lâu lắm rồi, khoảng 6 tháng thì phải. Cái chậu nước thánh ập lên người hai ả thật ra là nước đường pha tí nước hoa thu hút côn trùng do nó tạo ra mà thôi. Đó là nguyên nhân tại sao chỉ có hai nhỏ bị kiến vây lấy. Hai ả đau quá lại chẳng thể làm được gì vội bưng mặt mà chạy. Nước mắt đã chảy ròng ròng rồi. Đến nước này chỉ có về nhà cho mẹ thay đồ thôi chứ hai ả thì làm được gì với cánh tay bị gãy đó. Thật chẳng khác nào một đứa con nít lên 3, có khi còn tệ hơn ấy chứ. Sau khi 2 ả đó bỏ đi, ông thầy giáo cũng vội cắp sách ra về. Ổng phải nể sợ cái lớp quậy phá của bọn nó rồi. Nếu ông ta còn ở đây nữa, không ai có thể nói trước người tiếp theo gặp nạn không phải là ông ta. Ông thầy vừa bước đi, cả lớp đã làm ầm cả lên. Nhờ bọn nó mà cả lớp được nghỉ một tiết. KHỎE. Còn bọn nó thì tụm lại nói chuyện. Câu chuyện của bọn nó chỉ nói về hai ả đáng ghét kia mà thôi. Người tung kẻ hứng thấy mà hợp rơ. Riêng có một người vẫn ngồi im lặng, không nói lời nào là nó và một người nữa cũng lặng im mà ngắm nhìn tiên nữ là hắn mà thôi. Hôm nay là một ngày thật thú vị và hả hê với nó. Mọi chuyện chỉ mới BẮT ĐẦU
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.