Chương 9
Lee na
12/03/2015
Chỉ còn 5’ nữa, máy bay sẽ hạ cánh. 5 người không vào trong mà chỉ đứng chờ ở trong xe. 8’ sau có một đoàn người từ trong sân bay đi ra. Vừa nhìn thấy người đàn ông cao to, trông rất sang trọng đi giữa đoàn người, Zeny vội reo lên
- Papa kìa!_Mọi người hướng mắt nhìn theo cánh tay của Zeny
- Để họ đi xa phi trường rồi đón_Lin nói rồi rồ ga chờ đoàn người kia đi rồi mới bám theo. Đến một đoàn đường vắng, Lin cho xe chạy lên chắn trước đoàn xe đó. Cô nàng bước xuống xe rồi hét lên
- Mọi người xuống xe đi
- Cô là ai? Sao lại chặn đường bọn tôi_Một tên hùng hổ bước xuống đi đến trước mặt Lin. Lin lớn giọng quát tên trước mặt
- Để tôi vào.
- Để con bé vào đi_Một giọng trầm ấm vang lên. Khóe môi Lin nhếch lên tạo thành một nụ cười rạng rỡ. Cô tiến vào bên trong đoàn người
- Hì, con tưởng ba quên giọng nói của con rồi chứ!
- Sao con biết ta đến đây? Và làm gì lại đeo mặt nạ thế này?
- Chuyện là…_Lin nói chưa hết câu thì nghe một âm thanh phát ra “Vút” rồi lại 3 âm thanh liên tiếp “Phập”, “Cạch”, “Bịch”. Một người đã ngã xuống, chiếc điện thoại rơi lăn lóc bên cạnh. Nguyên nhân cái chết là do một phi tiêu hình chiếc lá cắm sâu vào tim. Đám vệ sĩ hốt hoảng siết chặt vòng vây hơn. 4 người kia cũng vội xuống xe, đứng chắn trước đám vệ sĩ. Một cô gái từ trong bóng đêm bước ra. Khuôn mặt cô bị che khuất một nửa nhờ chiếc mặt nạ màu đỏ.
- Sơ suất quá đấy!_Giọng nói trầm thấp mang chút lạnh lùng vang lên. Mọi người ngước nhìn cô gái đó mà trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi
- Mọi người tránh sang một bên đi_Lin ra lệnh cho tất cả. Zan và Zeny thì đã tránh đi từ bao giờ. Số còn lại thì ngơ ngác nhìn Lin không hiểu. Nhìn thấy bọn họ vẫn hóa đá tại chỗ. Cô gái cất giọng lạnh lùng
- Tránh ra!_Đám vệ sĩ và bọn hắn lập tức dạt sang một bên, tạo thành lối đi cho cô gái đó đi vào. Cô gái tiến đến trước mặt thiên hoàng và nhìn chăm chăm vào ông. Không khí bỗng trở nên căng thẳng. Sau một lúc cô mới mấp máy môi
- Đã hơn 2 năm không gặp rồi, papa nhỉ?
- Yui? Là con phải không?_papa nó ngập ngừng hỏi
- Yui?_Hắn bất ngờ thốt lên_Là cô bé năm ấy_Khóe môi hắn cong lên. Người hắn tìm suốt 2 năm qua giờ đã xuất hiện rồi
- Yui, sao con lại ở đây? Con đang ở cùng bà mà_papa nó vội ôm lấy nó. Đứa con gái hận ông suốt 2 năm qua bây giờ đã đứng trước mặt ông rồi. Nó cũng vòng tay ôm lấy ông
- Con xin lỗi, 2 năm qua con đã hiểu lầm papa rồi. papa tha lỗi cho con
- Không sao, không sao!
- Sao papa không nói cho con biết chuyện của mama? Mãi đến gần đây con mới biết. Bà bảo mama vì hận papa mà bỏ đi du lịch rồi, sẽ lâu lắm mama mới về. Con vẫn cứ nghĩ như vậy. Nếu con không vô tình nghe thấy câu chuyện của bà với thám tử thì có lẽ bây giờ con vẫn cứ sống với ý nghĩ mama đang thực sự sống vui vẻ, chu du ở nơi nào đó_Nó siết chặt vòng tay ôm papa nó hơn
- Papa xin lỗi, xin lỗi con_Hai cha con nó cứ ôm nhau như thế mà quên mất một việc quan trọng cần làm. May sao Lin đã nhắc nó
- Yui, chúng ta còn chuyện phải làm_Nó sựt tỉnh lại và đẩy papa nó ra
- Papa hãy quay về Nhật đi. Mọi chuyện ở đây con sẽ giải quyết_Cái giọng lạnh như băng của nó lại vang lên. Âm hưởng đó của nó đã làm cho bọn hắn không thể nhận ra Yui chính là Yun
- Nhưng Yui à, nguy hiểm lắm_Thiên hoàng lo lắng cho đứa con gái nói
- Papa hãy làm theo lời con. Con đã chuẩn bị chuyên cơ cho papa rồi, papa hãy về đi. Nếu papa không làm theo ý con, quãng đời còn lại con sẽ không gặp papa một lần nào nữa_Nó nói rồi bước về phía xe. Còn thiên hoàng thì lặng lẽ đứng nhìn đứa con gái hồi lâu cũng phải theo ý nó lên xe quay lại sân bay. Nó hài lòng quay qua nói với Lin.
- Chị Lin, hãy đi theo để chắc chắn ông ấy đã lên máy bay về Nhật. Dẫn luôn đám người mà papa dắt theo nữa. Chúng ta không cần đến họ đâu
- Ừm_Lin lập tức làm theo lời nó. Nó liền đưa tay vào túi lấy điện thoại ra xem. Trên màn hình điện thoại hiện lên rất nhiều chấm đỏ. 30’ vừa rồi nó đã lén đến địa điểm mà bà ta đã đến và cài thêm thiết bị định vị lên những chiếc xe khác. Trên màn hình từng chấm nhỏ được chia thành 2 nhóm. Nhóm đầu là một toán đông đã tập trung tại một chỗ.Nhóm còn lại ít hơn, ở cách xa nhóm đỏ kia và đang di chuyển về hướng nhóm đỏ đó đang tụ tập. Nhìn màn hình, môi nó khẽ nhếch lên
- Tôi đoán không sai mà. Bà đâu dễ dàng gì thả người như vậy_Nó quay sang nói với Zeny
- Chị 3, nhặt giùm em chiếc điện thoại của cái tên đó_Nó chỉ tay vào người đàn ông đã tắt thở dưới đất rồi bước lên xe. Bọn hắn, Zan và Zeny cũng lên theo
- Yui à, chúng ta sẽ đi đâu?_Zan thắc mắc
- Cứu mama và cô tớ_Dứt lời nó lên ga và phóng xe đi
- Papa kìa!_Mọi người hướng mắt nhìn theo cánh tay của Zeny
- Để họ đi xa phi trường rồi đón_Lin nói rồi rồ ga chờ đoàn người kia đi rồi mới bám theo. Đến một đoàn đường vắng, Lin cho xe chạy lên chắn trước đoàn xe đó. Cô nàng bước xuống xe rồi hét lên
- Mọi người xuống xe đi
- Cô là ai? Sao lại chặn đường bọn tôi_Một tên hùng hổ bước xuống đi đến trước mặt Lin. Lin lớn giọng quát tên trước mặt
- Để tôi vào.
- Để con bé vào đi_Một giọng trầm ấm vang lên. Khóe môi Lin nhếch lên tạo thành một nụ cười rạng rỡ. Cô tiến vào bên trong đoàn người
- Hì, con tưởng ba quên giọng nói của con rồi chứ!
- Sao con biết ta đến đây? Và làm gì lại đeo mặt nạ thế này?
- Chuyện là…_Lin nói chưa hết câu thì nghe một âm thanh phát ra “Vút” rồi lại 3 âm thanh liên tiếp “Phập”, “Cạch”, “Bịch”. Một người đã ngã xuống, chiếc điện thoại rơi lăn lóc bên cạnh. Nguyên nhân cái chết là do một phi tiêu hình chiếc lá cắm sâu vào tim. Đám vệ sĩ hốt hoảng siết chặt vòng vây hơn. 4 người kia cũng vội xuống xe, đứng chắn trước đám vệ sĩ. Một cô gái từ trong bóng đêm bước ra. Khuôn mặt cô bị che khuất một nửa nhờ chiếc mặt nạ màu đỏ.
- Sơ suất quá đấy!_Giọng nói trầm thấp mang chút lạnh lùng vang lên. Mọi người ngước nhìn cô gái đó mà trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi
- Mọi người tránh sang một bên đi_Lin ra lệnh cho tất cả. Zan và Zeny thì đã tránh đi từ bao giờ. Số còn lại thì ngơ ngác nhìn Lin không hiểu. Nhìn thấy bọn họ vẫn hóa đá tại chỗ. Cô gái cất giọng lạnh lùng
- Tránh ra!_Đám vệ sĩ và bọn hắn lập tức dạt sang một bên, tạo thành lối đi cho cô gái đó đi vào. Cô gái tiến đến trước mặt thiên hoàng và nhìn chăm chăm vào ông. Không khí bỗng trở nên căng thẳng. Sau một lúc cô mới mấp máy môi
- Đã hơn 2 năm không gặp rồi, papa nhỉ?
- Yui? Là con phải không?_papa nó ngập ngừng hỏi
- Yui?_Hắn bất ngờ thốt lên_Là cô bé năm ấy_Khóe môi hắn cong lên. Người hắn tìm suốt 2 năm qua giờ đã xuất hiện rồi
- Yui, sao con lại ở đây? Con đang ở cùng bà mà_papa nó vội ôm lấy nó. Đứa con gái hận ông suốt 2 năm qua bây giờ đã đứng trước mặt ông rồi. Nó cũng vòng tay ôm lấy ông
- Con xin lỗi, 2 năm qua con đã hiểu lầm papa rồi. papa tha lỗi cho con
- Không sao, không sao!
- Sao papa không nói cho con biết chuyện của mama? Mãi đến gần đây con mới biết. Bà bảo mama vì hận papa mà bỏ đi du lịch rồi, sẽ lâu lắm mama mới về. Con vẫn cứ nghĩ như vậy. Nếu con không vô tình nghe thấy câu chuyện của bà với thám tử thì có lẽ bây giờ con vẫn cứ sống với ý nghĩ mama đang thực sự sống vui vẻ, chu du ở nơi nào đó_Nó siết chặt vòng tay ôm papa nó hơn
- Papa xin lỗi, xin lỗi con_Hai cha con nó cứ ôm nhau như thế mà quên mất một việc quan trọng cần làm. May sao Lin đã nhắc nó
- Yui, chúng ta còn chuyện phải làm_Nó sựt tỉnh lại và đẩy papa nó ra
- Papa hãy quay về Nhật đi. Mọi chuyện ở đây con sẽ giải quyết_Cái giọng lạnh như băng của nó lại vang lên. Âm hưởng đó của nó đã làm cho bọn hắn không thể nhận ra Yui chính là Yun
- Nhưng Yui à, nguy hiểm lắm_Thiên hoàng lo lắng cho đứa con gái nói
- Papa hãy làm theo lời con. Con đã chuẩn bị chuyên cơ cho papa rồi, papa hãy về đi. Nếu papa không làm theo ý con, quãng đời còn lại con sẽ không gặp papa một lần nào nữa_Nó nói rồi bước về phía xe. Còn thiên hoàng thì lặng lẽ đứng nhìn đứa con gái hồi lâu cũng phải theo ý nó lên xe quay lại sân bay. Nó hài lòng quay qua nói với Lin.
- Chị Lin, hãy đi theo để chắc chắn ông ấy đã lên máy bay về Nhật. Dẫn luôn đám người mà papa dắt theo nữa. Chúng ta không cần đến họ đâu
- Ừm_Lin lập tức làm theo lời nó. Nó liền đưa tay vào túi lấy điện thoại ra xem. Trên màn hình điện thoại hiện lên rất nhiều chấm đỏ. 30’ vừa rồi nó đã lén đến địa điểm mà bà ta đã đến và cài thêm thiết bị định vị lên những chiếc xe khác. Trên màn hình từng chấm nhỏ được chia thành 2 nhóm. Nhóm đầu là một toán đông đã tập trung tại một chỗ.Nhóm còn lại ít hơn, ở cách xa nhóm đỏ kia và đang di chuyển về hướng nhóm đỏ đó đang tụ tập. Nhìn màn hình, môi nó khẽ nhếch lên
- Tôi đoán không sai mà. Bà đâu dễ dàng gì thả người như vậy_Nó quay sang nói với Zeny
- Chị 3, nhặt giùm em chiếc điện thoại của cái tên đó_Nó chỉ tay vào người đàn ông đã tắt thở dưới đất rồi bước lên xe. Bọn hắn, Zan và Zeny cũng lên theo
- Yui à, chúng ta sẽ đi đâu?_Zan thắc mắc
- Cứu mama và cô tớ_Dứt lời nó lên ga và phóng xe đi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.