Chương 141: Hoang Mang
Diên Vĩ Đỏ
11/04/2021
Cả người Thần Hạo như có ngon lửa bốc cháy, run lên, nóng hừng hực. Cảm giác mà trước đây khi Liễu Tư Linh chạm vào, anh cũng không trài qua.
Hoocmon nam tính không cách nào kiểm chế lại được nữa,
"Tuyết Vũ, không được làm loạn." Anh kéo tay cô lại, cố gắng áp chế dục vọng đang bành trưởng trong người xuống đến mức giọng khàn cả đi.
Nếu có còn nghịch nữa, anh không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gi đâu.
Anh chi là một người đàn ông bình thường thôi!
"Sao lại không được? Bị giữ tay lại, Tuyết Vũ phống má bất mãn, giảng ra: "Tôi là phụ nữ còn không sợ, anh sợ gì chứ."
Dường như có men rượu, gan cô lớn hằn ra, chẳng SỢtrời cũng chẳng sợ đất nữa. Cô như nữ vương đang đến thị tầm mỹ nam của mình, quyền rũ mà kiêu ngạo, không cho phép đối phương được từ chối mình. Bàn tay ngọc ngà lại lẫn nữa lần sở từ mặt, xuống cổ, rồi xuống vòm ngực. . Xin ủng hộ chúng tôi tại — trum truyen. COM —
Rồi... thảo luôn chiếc khuy áo sơ mi đầu tiên trên người Thần Hạo xuống. Rất tự nhiên mà đánh giá: "Chà... Thật không công bằng nha, anh là đàn ông mà sao lại sở hữu bầu ngực đẩy đặn vây chứ. Thế này có quá bất công với phái nữ không chử."
Hành động này chính là khiêu khích giới hạn của Thần Hạo. Mỗi một nơi cô chạm tới, là nơi đó như có lửa bốc cháy. Ảnh mắt anh trở nên đục ngầu. Tất cả các tế bào như đều bung nở, căng cứng ra hết vậy.
Anh bắt lấy bàn tay không biết điều của cô lại, gắmnhẹ:
"Bà xã, đây là do em tự chuốc lấy đẩy nha."
Anh củi xuống, khóa chặt lấy đôi môi đỏ hồng như cánh hoa mẫu đơn mong manh, xinh đẹp, thuan khiết ấy, điên cuồng ngấu nghiến.
Đến nước này mà anh còn nhin nữa thi anh không phải là đàn ông rồi.
Ban đầu, Tuyết Vũ có hơi bất ngờ, nhưng không nẻ tránh. Ngược lai còn nhiệt tình đáp lại. Nhưng đó là do cơ thể và bản chất nguyên thủy của cô chi phối, không phải là lý tri.
Ngoài trời, gió lạnh vẫn lùa qua từng cơn. Sao đêm vẫn nhấp nháy sáng. Và thời gian, vẫn đang chậm rì rì nhích từng giây một. Dường như, sự hiện diện của chúng là để chứng kiến màn ân ải hơi muộn màngcủa đôi vợ chồng mà gần như không phải vợ chồng nào đó.
Dù sao, muộn vẫn hơn không!
Guồng quay của cuộc sống lại bắt đầu khi mặt trời xuất hiện.
Tuyết Vũ tỉnh giấc trong cơn đau đầu nhức nhổi. Cô day day trán, mơ màng nhìn xung quanh không chút quen thuộc.
Đây là đâu? Căn phòng trông lạ quá!
Nghĩ một hồi, cô mới nhớ ra hôm qua Thần Hao có nói sẽ thuê khách sạn ở qua đêm tại... Lẽ nào, đây chính là phòng khách sạn sao?
Vậy đêm qua cô lâm sao về tới đây được? Sao côkhông nhở gì hét? Lục Thần Hạo đâu?
Tuyết Vũ cố lục lọi ký ức tử trong tiếm thức. Không nghĩ thì thôi, đã nghĩ tới là một loạt hình ảnh ân ái giữa cổ và Thần Hạo hiện ra rõ mốn một. Từng cái, từng cái nối tiếp nhau như một cuốn phim chạy chậm.
Tuyết Vũ sốc nặng, không thể tin được che miệng. đã...
Tối qua cô và Lục Thần Hạo
Không thể nào. Sao có thể như vậy được.
Đây chỉ là một sự nhấm lẫn thôi. Người con gái trong ký ức đó, tuyệt đối không phải là cô.
Cô hoang mang, tự an ủi bản thân mình như vậy.
Nhưng vừa nhấc người định đứng dậy, cơn đau nhức
như cắt da cắt thịt từ dười thân truyền tôi đã phủ phàng nói với cô rằng: Đó là sự thật.Rằng, cô đã trao thân cho con trai của kẻ thủ của mình.
Tuyết Vũ thừ người, mặt tái đi hẳn. Hận không thể một phát cần lưỡi tự tử cho xong.
Từng hình ảnh hiện ra như mũi tên, đâm xuyên tim cô, đau đến chết lặng.
Trời ơi! Sao chuyện lại thành ra thế này?
Sao cô có thể trao thân cho Lục Thần Hạo được?
Hắn là kẻ mà cho dù đàn ông trên thể giới này đều chết hết thì cô cũng không chạm tới kia mà.
Thể này, cô biết ăn nói thế nào với ba mẹ và hai đứa em đã khuất đây?
Tại sao? Tại sao lại như vậy?
"Bà xã, em dậy rối à?"Chợt bên tai vang lên giọng nói trầm ấm của Thắn Hao. Tuyết Vũ giật mình, xoay người về nơi phát ra tiếng nói ấy.
Bên cạnh cửa phòng tắm, Thần Hạo đứng đó với nửa thân trấn trụi, duy nhất 1 chiếc khăn tắm dài ngang đùi. Cơ thể sáu múi săn chắc, mặn mòi đây nam tính quyến rũ cứ thế phơi phới bày ra. Hình mẫu lý tưởng của vô vàn các cô gái mê trai và không mê trai. Tuyết Vũ giật minh, hình ảnh ấy khiến cô nhớ tới chuyện đêm qua, vội quay mặt đi sang nơi khác, quát:
"Anh mau mặc quần áo hẳn hoi vào cho tôi."
Trong mắt Thần Hạo, về mặt của cô lúc này chính là ngượng ngùng và xấu hổ. Anh thích thủ với điểu ấy,nở nụ cười lưu manh, không một chút xấu hồ, nham nhờ đi tới, chổm người lên Tuyết Vũ, Cô bị bất ngờ, cử thể ngã ra sau.
Anh vờ vô tội nói:
"Bà xã, em sao vậy? Cả chuyện cuối cùng chúng ta cũng đã làm rối. Em còn ngượng ngùng gì nữa, không phải tối hôm qua em rất thích cơ thể này của anh sao. Chính tay em còn chạm vào nó và nói rằng cơ thể của anh rất đẹp mà. Lẽ nào em quên rồi?"
"Anh im miệng cho tôi!" Tuyết Vũ nghe mà mặt đồ tía tai, then quá hóa giận, đầy Thần Hạo ra, chạy như bay vào trong phòng tắm. rắm một tiếng cửa phòng tắm đóng lại với cường độ lớn, khiến căn phòng dường như muốn rung lên theo
Cô leo vào trong bốn tấm, vừa xà nước ẩm vừa ngốitrong đó khó khăn tiêu hóa chuyện sốc này.
Dưới thân đau một thì cô tự trách mắng bản thân đến mười.
Nếu có thể quay ngược thời gian, cô nhất định sẽ không uống thử rượu chết tiệt đó, dù chi là một giọt.
Cô ghét rượu!
Chỉ là, trên đời này làm gì có nếu. Chuyện đã xảy ra như chậu nước đổ đi, sẽ không thể nào xoay chuyển được.
Cô thật sự không nhớ đêm qua minh đã nói những gì. Làm sao cô có thể trực tiếp sở vào người hắn và nói những lời mắc ói như vậy được. Nếu như thật sự đúng như lời hắn nói, vậy thì cô đúng là quá con mẹ nó vô si rối.
Đồ chắc chắn không phải là cô! Tuyệt đối không phảilà cô! Tuyết Vũ đầu óc hỗn loạn, lặp đi lặp lại suy nghĩ này để tự trấn an bản thân.
Chết tiệt! Tuyết Vü muốn điên mất thôi!
Cô như người mất lý trí, lấy một lượng xà bông lớn ăn rối dùng bông tắm kì co khắp người với động tác khá là thô bạo. làn da trắng mỏng min màng không chịu nổi động tác mạnh mẽ này đỏ ửng cả lên tường như sắp rách ra tới nơi rối. Vậy mà những hình ảnh quần quýt kia vẫn không ngừng hiện ra trước mắt cô, rõ mốn một. Càng cố xua đuổi đi, nó lại càng rõ ràng. Kinh khủng nhất là từ đầu do cô khơi mào, chủ động tán tình hắn. Đã vậy còn ngâm nga những âm thanh nhạy cảm.
Đó là cô sao? Cô phóng đãng thế u?
Cô nhớ đến những lời dặn dò đi dặn dò lại của mẹPhụng trước khi làm lễ cưới với Lục Thần Hạo. Rằng, tuyệt đối không được có tình càm với hắn.
Cô cũng nhở bản thân minh đã tự hứa với lòng, tuyệt đối không cho phép hắn chạm vào cơ thể minh. Vây mà hôm nay, chỉ vì mấy ly rượu, cô đã mất không chế, quên cả thù hận chất cao như núi mà cha hắn gây ra cho gia đinh mình, cứ thể trao thân cho hẳn. Chà mệt rồi, Tuyết Vũ thừ người ra, ôm gối ngâm minh trong bồn nước ẩm chứa đầy bọt sữa tắm thơm ngát, không muốn lúc nhích hay động đây,
Hoocmon nam tính không cách nào kiểm chế lại được nữa,
"Tuyết Vũ, không được làm loạn." Anh kéo tay cô lại, cố gắng áp chế dục vọng đang bành trưởng trong người xuống đến mức giọng khàn cả đi.
Nếu có còn nghịch nữa, anh không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gi đâu.
Anh chi là một người đàn ông bình thường thôi!
"Sao lại không được? Bị giữ tay lại, Tuyết Vũ phống má bất mãn, giảng ra: "Tôi là phụ nữ còn không sợ, anh sợ gì chứ."
Dường như có men rượu, gan cô lớn hằn ra, chẳng SỢtrời cũng chẳng sợ đất nữa. Cô như nữ vương đang đến thị tầm mỹ nam của mình, quyền rũ mà kiêu ngạo, không cho phép đối phương được từ chối mình. Bàn tay ngọc ngà lại lẫn nữa lần sở từ mặt, xuống cổ, rồi xuống vòm ngực. . Xin ủng hộ chúng tôi tại — trum truyen. COM —
Rồi... thảo luôn chiếc khuy áo sơ mi đầu tiên trên người Thần Hạo xuống. Rất tự nhiên mà đánh giá: "Chà... Thật không công bằng nha, anh là đàn ông mà sao lại sở hữu bầu ngực đẩy đặn vây chứ. Thế này có quá bất công với phái nữ không chử."
Hành động này chính là khiêu khích giới hạn của Thần Hạo. Mỗi một nơi cô chạm tới, là nơi đó như có lửa bốc cháy. Ảnh mắt anh trở nên đục ngầu. Tất cả các tế bào như đều bung nở, căng cứng ra hết vậy.
Anh bắt lấy bàn tay không biết điều của cô lại, gắmnhẹ:
"Bà xã, đây là do em tự chuốc lấy đẩy nha."
Anh củi xuống, khóa chặt lấy đôi môi đỏ hồng như cánh hoa mẫu đơn mong manh, xinh đẹp, thuan khiết ấy, điên cuồng ngấu nghiến.
Đến nước này mà anh còn nhin nữa thi anh không phải là đàn ông rồi.
Ban đầu, Tuyết Vũ có hơi bất ngờ, nhưng không nẻ tránh. Ngược lai còn nhiệt tình đáp lại. Nhưng đó là do cơ thể và bản chất nguyên thủy của cô chi phối, không phải là lý tri.
Ngoài trời, gió lạnh vẫn lùa qua từng cơn. Sao đêm vẫn nhấp nháy sáng. Và thời gian, vẫn đang chậm rì rì nhích từng giây một. Dường như, sự hiện diện của chúng là để chứng kiến màn ân ải hơi muộn màngcủa đôi vợ chồng mà gần như không phải vợ chồng nào đó.
Dù sao, muộn vẫn hơn không!
Guồng quay của cuộc sống lại bắt đầu khi mặt trời xuất hiện.
Tuyết Vũ tỉnh giấc trong cơn đau đầu nhức nhổi. Cô day day trán, mơ màng nhìn xung quanh không chút quen thuộc.
Đây là đâu? Căn phòng trông lạ quá!
Nghĩ một hồi, cô mới nhớ ra hôm qua Thần Hao có nói sẽ thuê khách sạn ở qua đêm tại... Lẽ nào, đây chính là phòng khách sạn sao?
Vậy đêm qua cô lâm sao về tới đây được? Sao côkhông nhở gì hét? Lục Thần Hạo đâu?
Tuyết Vũ cố lục lọi ký ức tử trong tiếm thức. Không nghĩ thì thôi, đã nghĩ tới là một loạt hình ảnh ân ái giữa cổ và Thần Hạo hiện ra rõ mốn một. Từng cái, từng cái nối tiếp nhau như một cuốn phim chạy chậm.
Tuyết Vũ sốc nặng, không thể tin được che miệng. đã...
Tối qua cô và Lục Thần Hạo
Không thể nào. Sao có thể như vậy được.
Đây chỉ là một sự nhấm lẫn thôi. Người con gái trong ký ức đó, tuyệt đối không phải là cô.
Cô hoang mang, tự an ủi bản thân mình như vậy.
Nhưng vừa nhấc người định đứng dậy, cơn đau nhức
như cắt da cắt thịt từ dười thân truyền tôi đã phủ phàng nói với cô rằng: Đó là sự thật.Rằng, cô đã trao thân cho con trai của kẻ thủ của mình.
Tuyết Vũ thừ người, mặt tái đi hẳn. Hận không thể một phát cần lưỡi tự tử cho xong.
Từng hình ảnh hiện ra như mũi tên, đâm xuyên tim cô, đau đến chết lặng.
Trời ơi! Sao chuyện lại thành ra thế này?
Sao cô có thể trao thân cho Lục Thần Hạo được?
Hắn là kẻ mà cho dù đàn ông trên thể giới này đều chết hết thì cô cũng không chạm tới kia mà.
Thể này, cô biết ăn nói thế nào với ba mẹ và hai đứa em đã khuất đây?
Tại sao? Tại sao lại như vậy?
"Bà xã, em dậy rối à?"Chợt bên tai vang lên giọng nói trầm ấm của Thắn Hao. Tuyết Vũ giật mình, xoay người về nơi phát ra tiếng nói ấy.
Bên cạnh cửa phòng tắm, Thần Hạo đứng đó với nửa thân trấn trụi, duy nhất 1 chiếc khăn tắm dài ngang đùi. Cơ thể sáu múi săn chắc, mặn mòi đây nam tính quyến rũ cứ thế phơi phới bày ra. Hình mẫu lý tưởng của vô vàn các cô gái mê trai và không mê trai. Tuyết Vũ giật minh, hình ảnh ấy khiến cô nhớ tới chuyện đêm qua, vội quay mặt đi sang nơi khác, quát:
"Anh mau mặc quần áo hẳn hoi vào cho tôi."
Trong mắt Thần Hạo, về mặt của cô lúc này chính là ngượng ngùng và xấu hổ. Anh thích thủ với điểu ấy,nở nụ cười lưu manh, không một chút xấu hồ, nham nhờ đi tới, chổm người lên Tuyết Vũ, Cô bị bất ngờ, cử thể ngã ra sau.
Anh vờ vô tội nói:
"Bà xã, em sao vậy? Cả chuyện cuối cùng chúng ta cũng đã làm rối. Em còn ngượng ngùng gì nữa, không phải tối hôm qua em rất thích cơ thể này của anh sao. Chính tay em còn chạm vào nó và nói rằng cơ thể của anh rất đẹp mà. Lẽ nào em quên rồi?"
"Anh im miệng cho tôi!" Tuyết Vũ nghe mà mặt đồ tía tai, then quá hóa giận, đầy Thần Hạo ra, chạy như bay vào trong phòng tắm. rắm một tiếng cửa phòng tắm đóng lại với cường độ lớn, khiến căn phòng dường như muốn rung lên theo
Cô leo vào trong bốn tấm, vừa xà nước ẩm vừa ngốitrong đó khó khăn tiêu hóa chuyện sốc này.
Dưới thân đau một thì cô tự trách mắng bản thân đến mười.
Nếu có thể quay ngược thời gian, cô nhất định sẽ không uống thử rượu chết tiệt đó, dù chi là một giọt.
Cô ghét rượu!
Chỉ là, trên đời này làm gì có nếu. Chuyện đã xảy ra như chậu nước đổ đi, sẽ không thể nào xoay chuyển được.
Cô thật sự không nhớ đêm qua minh đã nói những gì. Làm sao cô có thể trực tiếp sở vào người hắn và nói những lời mắc ói như vậy được. Nếu như thật sự đúng như lời hắn nói, vậy thì cô đúng là quá con mẹ nó vô si rối.
Đồ chắc chắn không phải là cô! Tuyệt đối không phảilà cô! Tuyết Vũ đầu óc hỗn loạn, lặp đi lặp lại suy nghĩ này để tự trấn an bản thân.
Chết tiệt! Tuyết Vü muốn điên mất thôi!
Cô như người mất lý trí, lấy một lượng xà bông lớn ăn rối dùng bông tắm kì co khắp người với động tác khá là thô bạo. làn da trắng mỏng min màng không chịu nổi động tác mạnh mẽ này đỏ ửng cả lên tường như sắp rách ra tới nơi rối. Vậy mà những hình ảnh quần quýt kia vẫn không ngừng hiện ra trước mắt cô, rõ mốn một. Càng cố xua đuổi đi, nó lại càng rõ ràng. Kinh khủng nhất là từ đầu do cô khơi mào, chủ động tán tình hắn. Đã vậy còn ngâm nga những âm thanh nhạy cảm.
Đó là cô sao? Cô phóng đãng thế u?
Cô nhớ đến những lời dặn dò đi dặn dò lại của mẹPhụng trước khi làm lễ cưới với Lục Thần Hạo. Rằng, tuyệt đối không được có tình càm với hắn.
Cô cũng nhở bản thân minh đã tự hứa với lòng, tuyệt đối không cho phép hắn chạm vào cơ thể minh. Vây mà hôm nay, chỉ vì mấy ly rượu, cô đã mất không chế, quên cả thù hận chất cao như núi mà cha hắn gây ra cho gia đinh mình, cứ thể trao thân cho hẳn. Chà mệt rồi, Tuyết Vũ thừ người ra, ôm gối ngâm minh trong bồn nước ẩm chứa đầy bọt sữa tắm thơm ngát, không muốn lúc nhích hay động đây,
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.