Chương 41: Bàn Tiệc Ái Muội (1)
Nhất Khỏa Tử Khương
04/10/2023
Chạng vạng, cây cối hai bên đường như tàn ảnh xẹt qua cửa sổ xe, bên trong xe yên tĩnh đến lạ thường, chỉ vang vọng tiếng động cơ yếu ớt.
Liên Chi ngồi ở ghế sau bên phải, ánh mắt lại không cầm lòng được mà hướng sang bên cạnh.
Tống Diệc Châu đang quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt cô dừng lại ở trên ống quần hắn, một bàn tay cực kỳ đẹp. Ngón tay thon dài, gân xanh nhàn nhạt chạy dọc theo mu bàn tay hướng lên trên, cổ tay đeo chiếc đồng hồ cơ màu đen tuyền.
Sự vừa vặn hoàn hảo như vậy khiến người ta nhìn ra vài phần gợi cảm.
Phương Thành bị tiêu chảy, cô thuận lợi thành công thay thế. Lần đầu tiên ngồi vào trong xe của Tống Diệc Châu, Liên Chi không khỏi căng thẳng đến mức hai tay xoa vào nhau.
Dường như nhận ra ánh mắt của cô, Tống Diệc Châu quay đầu lại, dưới ánh đèn đường, con ngươi như có màu hổ phách.
Liên Chi theo bản năng cụp mắt xuống.
Tống Diệc Châu nói: “ Chín giờ, cô tìm lý do tới gọi tôi đi.”
“Hả? Tại sao?”
Cô khó hiểu, Tống Diệc Châu lại nhìn cô một cái, ánh mắt sắc bén như xuyên thấu.
“Cô cảm thấy tại sao?”
Liên Chi lúc này mới phản ứng lại mình đúng là chậm chạp, nghe nói mối quan hệ của mấy ông chủ đều là đi từ buổi tiệc này sang buổi tiệc khác. Có thể hắn không thích cảnh khói bụi, nhưng dù sao những việc cần làm cũng vẫn phải làm.
Liên Chi muộn màng gật đầu: “Tống tổng, lấy lý do quyết định dự án nội thất anh thấy thế nào?”
“Được, tùy cô quyết định.”
Xe dừng lại trước một nhà hàng sang trọng cách điệu kiểu Trung Quốc, bình phong trúc và một bức tranh sơn thủy ở giữa, rất có phong cách.
Tống Diệc Châu được mời vào phòng riêng, Liên Chi đợi hắn ở phòng nghỉ đặc biệt, trong phòng còn có mấy vị tài xế và trợ lý khác. Người phục vụ mang trà cùng bữa ăn đơn giản đến tiếp đón, rõ ràng anh ta đã rất quen với kiểu chiêu đãi này.
Liên Chi ăn tối xong liền đeo tai nghe vào nghe một chút tiếng Đức.
Chớp mắt đã đến chín giờ, Liên Chi đi tới phòng riêng gõ cửa, lúc cô nhẹ nhàng đẩy cửa ra, một tràng cười thoáng chốc vọt tới.
Mấy vị lão tổng thoáng chốc ngước mắt lên, vốn tưởng rằng là nhân viên phục vụ nhưng lại nhìn thấy một tiểu cô nương xinh đẹp mặc sơ mi trắng.
Nụ cười có chút tản mạn.
“A, thư ký nhỏ này là của ai thế?”
“Còn cần phải hỏi sao? Ngoại hình thư ký tùy vào lãnh đạo, thoạt nhìn đã biết thuộc về Tống tổng. Chúng ta sao có thể tuyển được người đẹp như vậy chứ.”
Vài vị lão tổng nghe xong cười lên.
Tống Diệc Châu vẻ mặt bình tĩnh, nhưng có thể nhìn ra hắn đã uống không ít, cổ hơi hơi ửng hồng.
Khóe môi hắn cong lên, liếc nhìn Liên Chi.
“Chuyện gì?”
Liên Chi đi tới trước mặt hắn, cúi người thấp giọng nói: “Tống tổng, người phụ trách vật liệu xây dựng Senmu gọi điện đến nói có việc muốn gặp anh, anh ấy nói…”
Vì làm bộ làm tịch, giọng nói của cô về sau càng lúc càng nhỏ, che môi thì thầm vào tai Tống Diệc Châu.
Mấy vị tổng giám đốc khác đều cười cười ái muội.
“Bọn họ còn ra vẻ bí mật, chúng ta cũng không nghe được.”
Tống Diệc Châu vẫn bộ dáng thờ ơ.
Bên tai hắn căn bản không nghe được gì, chỉ có hơi thở lúc cô mấp máy môi, giống như chiếc lông vũ nhẹ nhàng cọ vào tai hắn.
Sau gáy hắn không khỏi cảm thấy tê rần.
Liên Chi nói xong đứng thẳng lên, Tống Diệc Châu ngay sau đó nói: “Xin lỗi các vị, Tống mỗ có việc phải đi trước một bước, lần này chưa đủ tận hứng, lần sau tôi làm ông chủ mời khách.”
Nói xong, hắn cầm lấy ly rượu bên tay trái, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Vài vị lão tổng tuy rằng không muốn buông tha hắn, nhưng về sau việc làm ăn vẫn thường xuyên phải lui tới, bọn họ đắc tội Tống gia không nổi.
Liên Chi ngồi ở ghế sau bên phải, ánh mắt lại không cầm lòng được mà hướng sang bên cạnh.
Tống Diệc Châu đang quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt cô dừng lại ở trên ống quần hắn, một bàn tay cực kỳ đẹp. Ngón tay thon dài, gân xanh nhàn nhạt chạy dọc theo mu bàn tay hướng lên trên, cổ tay đeo chiếc đồng hồ cơ màu đen tuyền.
Sự vừa vặn hoàn hảo như vậy khiến người ta nhìn ra vài phần gợi cảm.
Phương Thành bị tiêu chảy, cô thuận lợi thành công thay thế. Lần đầu tiên ngồi vào trong xe của Tống Diệc Châu, Liên Chi không khỏi căng thẳng đến mức hai tay xoa vào nhau.
Dường như nhận ra ánh mắt của cô, Tống Diệc Châu quay đầu lại, dưới ánh đèn đường, con ngươi như có màu hổ phách.
Liên Chi theo bản năng cụp mắt xuống.
Tống Diệc Châu nói: “ Chín giờ, cô tìm lý do tới gọi tôi đi.”
“Hả? Tại sao?”
Cô khó hiểu, Tống Diệc Châu lại nhìn cô một cái, ánh mắt sắc bén như xuyên thấu.
“Cô cảm thấy tại sao?”
Liên Chi lúc này mới phản ứng lại mình đúng là chậm chạp, nghe nói mối quan hệ của mấy ông chủ đều là đi từ buổi tiệc này sang buổi tiệc khác. Có thể hắn không thích cảnh khói bụi, nhưng dù sao những việc cần làm cũng vẫn phải làm.
Liên Chi muộn màng gật đầu: “Tống tổng, lấy lý do quyết định dự án nội thất anh thấy thế nào?”
“Được, tùy cô quyết định.”
Xe dừng lại trước một nhà hàng sang trọng cách điệu kiểu Trung Quốc, bình phong trúc và một bức tranh sơn thủy ở giữa, rất có phong cách.
Tống Diệc Châu được mời vào phòng riêng, Liên Chi đợi hắn ở phòng nghỉ đặc biệt, trong phòng còn có mấy vị tài xế và trợ lý khác. Người phục vụ mang trà cùng bữa ăn đơn giản đến tiếp đón, rõ ràng anh ta đã rất quen với kiểu chiêu đãi này.
Liên Chi ăn tối xong liền đeo tai nghe vào nghe một chút tiếng Đức.
Chớp mắt đã đến chín giờ, Liên Chi đi tới phòng riêng gõ cửa, lúc cô nhẹ nhàng đẩy cửa ra, một tràng cười thoáng chốc vọt tới.
Mấy vị lão tổng thoáng chốc ngước mắt lên, vốn tưởng rằng là nhân viên phục vụ nhưng lại nhìn thấy một tiểu cô nương xinh đẹp mặc sơ mi trắng.
Nụ cười có chút tản mạn.
“A, thư ký nhỏ này là của ai thế?”
“Còn cần phải hỏi sao? Ngoại hình thư ký tùy vào lãnh đạo, thoạt nhìn đã biết thuộc về Tống tổng. Chúng ta sao có thể tuyển được người đẹp như vậy chứ.”
Vài vị lão tổng nghe xong cười lên.
Tống Diệc Châu vẻ mặt bình tĩnh, nhưng có thể nhìn ra hắn đã uống không ít, cổ hơi hơi ửng hồng.
Khóe môi hắn cong lên, liếc nhìn Liên Chi.
“Chuyện gì?”
Liên Chi đi tới trước mặt hắn, cúi người thấp giọng nói: “Tống tổng, người phụ trách vật liệu xây dựng Senmu gọi điện đến nói có việc muốn gặp anh, anh ấy nói…”
Vì làm bộ làm tịch, giọng nói của cô về sau càng lúc càng nhỏ, che môi thì thầm vào tai Tống Diệc Châu.
Mấy vị tổng giám đốc khác đều cười cười ái muội.
“Bọn họ còn ra vẻ bí mật, chúng ta cũng không nghe được.”
Tống Diệc Châu vẫn bộ dáng thờ ơ.
Bên tai hắn căn bản không nghe được gì, chỉ có hơi thở lúc cô mấp máy môi, giống như chiếc lông vũ nhẹ nhàng cọ vào tai hắn.
Sau gáy hắn không khỏi cảm thấy tê rần.
Liên Chi nói xong đứng thẳng lên, Tống Diệc Châu ngay sau đó nói: “Xin lỗi các vị, Tống mỗ có việc phải đi trước một bước, lần này chưa đủ tận hứng, lần sau tôi làm ông chủ mời khách.”
Nói xong, hắn cầm lấy ly rượu bên tay trái, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Vài vị lão tổng tuy rằng không muốn buông tha hắn, nhưng về sau việc làm ăn vẫn thường xuyên phải lui tới, bọn họ đắc tội Tống gia không nổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.