Chương 99: Biến Cố Của Hoắc Gia
Nhất Khỏa Tử Khương
24/11/2023
Phòng khách, ánh đèn sáng tỏ.
Liên Chi dùng băng gạc quấn quanh miệng vết thương trên cánh tay hắn, vết thương ước chừng dài khoảng một bàn tay, có đoạn máu đã khô.
Nếu vết thương như vậy đặt ở trên người bình thường sợ sớm đã quỷ khóc sói gào, nhưng Lục Dã nửa tiếng cũng không kêu.
“Đau không?” Liên Chi hỏi.
“Không đau.”
Lục Dã thấy sắc mặt cô tái nhợt, rõ ràng bị dọa không nhẹ.
Hắn dùng lòng bàn tay lau sạch nước mắt trên khóe mắt cô, hỏi: “Em có nhận ra mấy người đó không?”
Liên Chi lắc đầu: “Bọn họ đều mang khẩu trang, em vừa mới ra đến hành lang đã bị bọn họ bịt miệng kéo đi.”
Lục Dã nói: “Gần đây có đắc tội với người nào không?”
“Không có, em ngoài đi làm chỉ chuẩn bị cho kỳ thi, cơ hội cãi nhau cùng người khác cũng không có.”
Nói còn chưa dứt lời, cô đột nhiên giật mình, Lục Dã cũng nhận ra.
“Nghĩ tới ai?”
Ánh mắt cô trốn tránh.
Lục Dã nâng cằm cô lên: “Liên Chi, em đang nghĩ tới ai?”
Cô khịt khịt mũi, nói: “Hôm trước có người gọi điện uy hiếp… Nói em rời khỏi Thần Đạt, nếu không sẽ khiến cho em biến mất. Vốn dĩ tưởng rằng chỉ là nói cho qua, thực sự không để trong lòng…”
Lục Dã nghe cô nói xong, sắc mặt thay đổi.
Cô vừa mới quay về tiểu khu đã gặp phải chuyện như vậy, rõ ràng là ngồi canh đã lâu, hắn không dám tưởng tượng nếu hôm nay hắn không ở đó, cô sẽ như thế nào.
Hắn hỏi: “Người đó là ai?”
“Trước đây không quen biết, nhưng ở trong triển lãm của Thẩm Hi nhìn thấy hắn.”
“Thẩm Hi?”
Lục Dã hiển nhiên không biết người này, Liên Chi nói qua vài câu đem chuyện trước kia kể lại, cô cũng không trộn lẫn quá nhiều cảm xúc vào đó, chỉ tập trung nói trọng điểm.
Việc này trước đây Lục Dã đã nghe cô nhắc qua, nhưng giờ phút này, hắn nhìn cô, lại trầm mặc hiếm thấy.
Mấy năm không gặp, cô lại phải chịu nhiều khổ cực đến vậy.
Dưới ánh đèn, đôi mắt đen nhánh của người đàn ông sáng ngời, Liên Chi cơ hồ không dám cùng hắn đối diện.
Có lẽ là do chột dạ, cô sợ người này thu lại lý trí, sợi dây thần kinh nào đó nhìn thấu hết thảy đều là diễn trò.
Lúc cô thấp thỏm lo lắng, người đã bị ôm ngồi vào bên cạnh Lục Dã.
Hắn nhẹ giọng nói: “Vừa rồi có phải bị dọa rồi không?”
Thật kỳ lạ, rõ ràng người bị thương là hắn, hắn lại tới dỗ cô.
Liên Chi nói: “Không có…Nhìn thấy anh sẽ không sợ.”
Hốc mắt cô còn đọng nước mắt, trong trẻo mà ướt át, người nhìn vào đều sớm tan chảy.
Lục Dã hôn lên trán cô.
“Lát nữa ở một mình trong phòng có sợ không?”
Liên Chi ngẩng đầu, ánh đèn như lớp sương mỏng bao trùm lên khuôn mặt tuấn lãng của hắn, hắn cúi đầu, nhìn vào mắt cô.
Cô đại khái đoán được hắn muốn rời đi làm gì, camera dưới lầu cần phải trích xuất, cũng cần có người điều tra. Bây giờ xảy ra chuyện này, hắn không thể ngồi yên, điều tra càng sớm càng tốt.
Liên Chi nhẹ nhàng lắc đầu.
“Em không sợ, anh đi đi.”
Cô đôi khi thật sự ngoan ngoãn đến mức khiến cho người ta đau lòng, Lục Dã gần như không muốn rời đi, nhưng an nguy của cô mới quan trọng nhất.
Hắn sờ sờ đầu cô, đứng dậy gọi đi mấy cuộc điện thoại.
Trên cơ thể người đàn ông chắc chắn không chỉ có một vết thương, ít nhất lúc bọn họ lăn xuống xe hắn đã bị đập vào cây, Liên Chi vừa rồi dựa vào vai hắn ngửi thấy nồng nặc mùi máu.
Nhưng nếu hắn không nói, cô cũng không có rảnh rỗi mở miệng quan tâm.
Lúc hắn rời khỏi phòng, vẻ khiếp đảm trên mặt cô nháy mắt tan biến.
Liên Chi lập tức lấy điện thoại ra gửi đi tin nhắn.
Sau khi thanh toán xong khoản tiền cuối cùng, cô yêu cầu bọn họ nhanh chóng rời khỏi Dung Thành một thời gian.
Lục Dã là người hành sự cẩn trọng, một chút không cẩn thận hắn cũng sẽ nhìn ra manh mối.
*
Bởi vì hai ngày lên núi chậm trễ tiến độ, Liên Chi học tập đến quá nửa đêm.
Gần đây Thần Đạt rất bận, chưa đề cập đến việc hùn vốn khách sạn, cơ sở giáo dục đầu tư trước đây ở vòng cấp vốn C gặp phải bê bối tồi tệ, phụ huynh học sinh và giáo viên ngoại tình, còn có đút lót để được nhập học.
Tin tức bại lộ xã hội xôn xao, việc này cũng gián tiếp ảnh hưởng đến Thần Đạt, các vị giám đốc vẫn luôn không thống nhất được quan điểm nên rút lui hay là giúp đỡ giải quyết vấn đề.
Hội nghị cấp cao tổ chức liên tục, Liên Chi sắp xếp lịch trình đồng thời cũng âm thầm chuẩn bị cho công việc cá nhân.
Kỳ thi thạc sĩ diễn ra vào tuần này, điểm thi của cô vừa hay ở Đại học Dung Thành.
Công việc bận rộn, trong lúc cô lấy văn kiện đi tìm Tống Diệc Châu ký tên.
Hắn vô tình hỏi: “Cuối tuần này thi?”
“...Vâng.”
Ánh mắt người đàn ông vẫn dán chặt trên tập tài liệu, Liên Chi sửng sốt nửa giây mới trả lời lại, không nghĩ tới hắn lại biết.
Tống Diệc Châu nói: “Chuẩn bị đến đâu rồi?”
Hắn đóng tài liệu lại, ngẩng đầu nhìn cô.
Liên Chi thực sự rất tự tin, uyển chuyển nói: “Thời vậy, mệnh vậy, nếu ông trời không chiều lòng người tôi lại vừa lúc ổn định ở công ty công tác, vì Tống tổng cống hiến.”
“....”
Tống Diệc Châu liếc nhìn cô một cái, không nhanh không chậm đem bút bỏ vào ống đứng, hắn phát hiện nha đầu này rất thích nói tiếng phổ thông.
“Phải không?” Hắn nhàn nhạt nói, “Thần Đạt không thu phế liệu, nếu ngay cả bài sơ khảo cũng không qua được thì đừng quay lại.”
Liên Chi: “....”
Xong đời! Tự cầm đá đập chân mình.
Cô “Ồ” một tiếng, buồn bã ôm tập văn kiện ra ngoài, phía sau, Tống Diệc Châu nhìn theo bóng lưng cô, khóe môi nhếch lên.
Giữa tháng 12, thời tiết ở Dung Thành đột ngột chuyển lạnh, hơi thở nóng hổi ngưng tụ thành sương.
Liên Chi trong cơn giá lạnh như vậy bước vào phòng thi.
Cuối năm Hoắc Kỳ Sơn cũng trở về nhà cũ, bởi vì mấy lần chính sách kinh tế thay đổi, phần lớn hoạt động kinh doanh của ông ta đều chuyển ra nước ngoài, chỉ còn lưu lại một ít tại Dung Thành.
Hắn bình thường rất hiếm khi về nước, lần này trở về liền cùng đại phu nhân ăn bữa cơm.
Vài chục năm làm vợ chồng, từ lúc ban đầu ân ái cho đến bây giờ nhìn nhau bạc đầu không nói lời nào.
Cách sống có thể đã thay đổi, nhưng thói quen thì không.
Hoắc Kỳ Sơn nói: “Tôi nhớ trước đây bà thích nhất là loại cháo tổ yến này.”
Hắn dùng ánh mắt ra hiệu cho người giúp việc, vừa chuẩn bị làm.
Đại phu nhân nói.
“Không cần, đều đã hiểu nhau đến tận gốc rễ, không cần phải dùng trò này.”
Hoắc Kỳ Sơn ý cười hơi thu, nói: “Còn đang trách tôi?”
Lời này của ông ta một ngữ hai nghĩa, như thể đang hỏi việc sau này ông ta cưới hai người vợ; hoặc là năm đó vì để củng cố địa vị Hoắc gia, trực tiếp hút cạn máu huyết của nhà mẹ bà, khiến cha bà phải chết oan uổng.
Lúc trẻ hắn đã có nét hung tướng, hiện giờ tuổi già chỉ thấy càng sâu.
Khi không cười còn có chút không giận tự nghiêm.
Đại phu nhân thần sắc bình đạm.
“Không có gì lạ, ngay từ ban đầu ông là người thế nào tôi rõ ông cũng rõ, cho nên đây là tôi đáng phải nhận.”
Năm đó Hoắc Kỳ Sơn chỉ là một tên ăn mày chạy nạn, tiền bạc không có địa vị càng không.
Là bà không nghe cha mẹ khuyên bảo, nhất định lao vào, bây giờ rơi vào kết cục này không thể trách được người khác.
Đại phu nhân buông đũa, nói: “Chỉ là chúng ta đều đã đến tuổi này, không cần thiết phải diễn kịch cho người khác xem nữa, thủ tục cần làm nên nhanh chóng làm.”
Bà nói xong chuẩn bị rời khỏi bàn.
Hoắc Kỳ Sơn thở dài nói: “Chúng ta không thể xem như không có chuyện gì xảy ra sao? Dù sao cũng đã như thế nhiều năm vậy rồi.”
Đại phu nhân không nói một lời, đứng dậy rời đi.
Ngày hôm sau, bà đi mua sắm, bình thường đại đa số đều là quản lý cửa hàng mang đồ đến tận cửa cho bà lựa chọn, cũng có ít lần tự mình đi xem.
Bentley dọc theo cửa lớn Hoắc gia đi ra, nhưng thay vì đến trung tâm thương mại, chiếc xe lái tới một trà thất bí mật.
Sau khi đại phu nhân vào cửa, người bên trong tháo khẩu trang xuống, khuôn mặt già nua.
“Tiểu thư.”
Hốc mắt đại phu nhân có chút đỏ: “Chú Hầu, vất vả người về nước một chuyến.”
Chú Hầu nói: “Không vất vả, cả đời này tôi đều là vì Mạnh gia bán mạng, đến chết cũng vậy.”
Đại phu nhân nói: “Việc điều tra tiến triển thế nào?”
Chú Hầu ánh mắt do dự, cuối cùng vẫn là run run đem tập văn kiện đưa ra.
Đại phu nhân lập tức mở ra, mấy trang dày đặc tiếng Anh đập vào trước mắt. Trong nước đâu đâu cũng là ánh mắt của Hoắc gia, từ lúc Mạnh gia suy tàn cô không hề có tự do.
Nhìn đến trang cuối cùng ghi độ tương thích của mẫu thử là 99.95%, đại phu nhân lập tức khụy xuống mặt đất.
Quả nhiên!
Hoắc Dao chính là con trai của bà, hơn hai mươi năm chịu đựng nỗi đau mất con, hóa ra đều là một tay Hoắc Kỳ Sơn thao túng.
Trái tim đại phu nhân như bị dao cứa, nước mắt rơi xuống như mưa.
Chú Hầu lập tức bước đến đỡ bà. “Tiểu thư…Bây giờ không phải lúc để buồn phiền, cô phải cùng tôi rời đi.”
Ông ấy yêu cầu cô rời đi ngay, Dung Thành hiện tại không an toàn, Hoắc Kỳ Sơn người này tâm tư ác độc, sợ là từ mấy chục năm trước đã bắt đầu mưu đồ với nhà họ Mạnh.”
Bà ở lại đây không an toàn.
Chỉ cần rời khỏi nơi này, rời khỏi Trung Quốc, những người bạn cũ của ông Mạnh năm đó, cho dù thế nào cũng sẽ bảo vệ bọn họ.
Chú Hầu nói: “Hoắc nhị thiếu gia cho dù thế nào cũng là máu mủ của hắn, Hoắc Kỳ Sơn sẽ không làm hại nó đâu.”
Đại phu nhân vội vàng lau đi nước mắt: “Không…Chú Hầu người đi trước đi…Mau chạy đi trước…Vé máy bay tôi đã cho người chuẩn bị, người lập tức trở về Anh quốc, tôi còn có việc phải làm.”
Cơ nghiệp của cha bà vẫn còn ở đây, rời đi như vậy, bà không cam lòng.
Hai người dặn dò vài câu, nhanh chóng từng người rời đi.
Để tránh hoài nghi, đại phu nhân còn đặc biệt đi đường vòng đến mua sắm một lúc.
Tài xế là người đã đi theo bà từ nhỏ, rất đáng tin cậy.
Sau khi ra khỏi trung tâm thương mại, lái xe trở về, đi ngang qua cầu vượt trên sông tốc độ vững vàng mà ổn định.
Đại phu nhân cắn chặt răng, máu và nước mắt đều nuốt trở vào.
Bà lấy di động ra, tìm số của Hoắc Dao gọi đi.
Từng tiếng “bíp” đều đặn như là hung hăng đập vào lòng bà.
Đầu bên kia bắt máy.
“Bác gái?” Giọng nói lười biếng của Hoắc Dao không giấu được vẻ bối rối, dù sao mấy chục năm nay vị phu nhân này chưa bao giờ gọi điện cho hắn.
Đại phu nhân hốc mắt ướt đẫm.
“A Dao, con ở đâu, ta hiện tại —----”
Lời còn chưa kịp nói xong, chỉ nghe thấy tiếng còi kịch liệt, đại phu nhân quay đầu, một chiếc xe tải ở bên kia cầu đột nhiên mất lái lao qua hàng rào thẳng tắp đâm tới.
“Sầm” một tiếng dữ dội.
Điện thoại rơi xuống, hai chiếc ô tô lao qua lan can, rơi vào lòng sông.
Liên Chi dùng băng gạc quấn quanh miệng vết thương trên cánh tay hắn, vết thương ước chừng dài khoảng một bàn tay, có đoạn máu đã khô.
Nếu vết thương như vậy đặt ở trên người bình thường sợ sớm đã quỷ khóc sói gào, nhưng Lục Dã nửa tiếng cũng không kêu.
“Đau không?” Liên Chi hỏi.
“Không đau.”
Lục Dã thấy sắc mặt cô tái nhợt, rõ ràng bị dọa không nhẹ.
Hắn dùng lòng bàn tay lau sạch nước mắt trên khóe mắt cô, hỏi: “Em có nhận ra mấy người đó không?”
Liên Chi lắc đầu: “Bọn họ đều mang khẩu trang, em vừa mới ra đến hành lang đã bị bọn họ bịt miệng kéo đi.”
Lục Dã nói: “Gần đây có đắc tội với người nào không?”
“Không có, em ngoài đi làm chỉ chuẩn bị cho kỳ thi, cơ hội cãi nhau cùng người khác cũng không có.”
Nói còn chưa dứt lời, cô đột nhiên giật mình, Lục Dã cũng nhận ra.
“Nghĩ tới ai?”
Ánh mắt cô trốn tránh.
Lục Dã nâng cằm cô lên: “Liên Chi, em đang nghĩ tới ai?”
Cô khịt khịt mũi, nói: “Hôm trước có người gọi điện uy hiếp… Nói em rời khỏi Thần Đạt, nếu không sẽ khiến cho em biến mất. Vốn dĩ tưởng rằng chỉ là nói cho qua, thực sự không để trong lòng…”
Lục Dã nghe cô nói xong, sắc mặt thay đổi.
Cô vừa mới quay về tiểu khu đã gặp phải chuyện như vậy, rõ ràng là ngồi canh đã lâu, hắn không dám tưởng tượng nếu hôm nay hắn không ở đó, cô sẽ như thế nào.
Hắn hỏi: “Người đó là ai?”
“Trước đây không quen biết, nhưng ở trong triển lãm của Thẩm Hi nhìn thấy hắn.”
“Thẩm Hi?”
Lục Dã hiển nhiên không biết người này, Liên Chi nói qua vài câu đem chuyện trước kia kể lại, cô cũng không trộn lẫn quá nhiều cảm xúc vào đó, chỉ tập trung nói trọng điểm.
Việc này trước đây Lục Dã đã nghe cô nhắc qua, nhưng giờ phút này, hắn nhìn cô, lại trầm mặc hiếm thấy.
Mấy năm không gặp, cô lại phải chịu nhiều khổ cực đến vậy.
Dưới ánh đèn, đôi mắt đen nhánh của người đàn ông sáng ngời, Liên Chi cơ hồ không dám cùng hắn đối diện.
Có lẽ là do chột dạ, cô sợ người này thu lại lý trí, sợi dây thần kinh nào đó nhìn thấu hết thảy đều là diễn trò.
Lúc cô thấp thỏm lo lắng, người đã bị ôm ngồi vào bên cạnh Lục Dã.
Hắn nhẹ giọng nói: “Vừa rồi có phải bị dọa rồi không?”
Thật kỳ lạ, rõ ràng người bị thương là hắn, hắn lại tới dỗ cô.
Liên Chi nói: “Không có…Nhìn thấy anh sẽ không sợ.”
Hốc mắt cô còn đọng nước mắt, trong trẻo mà ướt át, người nhìn vào đều sớm tan chảy.
Lục Dã hôn lên trán cô.
“Lát nữa ở một mình trong phòng có sợ không?”
Liên Chi ngẩng đầu, ánh đèn như lớp sương mỏng bao trùm lên khuôn mặt tuấn lãng của hắn, hắn cúi đầu, nhìn vào mắt cô.
Cô đại khái đoán được hắn muốn rời đi làm gì, camera dưới lầu cần phải trích xuất, cũng cần có người điều tra. Bây giờ xảy ra chuyện này, hắn không thể ngồi yên, điều tra càng sớm càng tốt.
Liên Chi nhẹ nhàng lắc đầu.
“Em không sợ, anh đi đi.”
Cô đôi khi thật sự ngoan ngoãn đến mức khiến cho người ta đau lòng, Lục Dã gần như không muốn rời đi, nhưng an nguy của cô mới quan trọng nhất.
Hắn sờ sờ đầu cô, đứng dậy gọi đi mấy cuộc điện thoại.
Trên cơ thể người đàn ông chắc chắn không chỉ có một vết thương, ít nhất lúc bọn họ lăn xuống xe hắn đã bị đập vào cây, Liên Chi vừa rồi dựa vào vai hắn ngửi thấy nồng nặc mùi máu.
Nhưng nếu hắn không nói, cô cũng không có rảnh rỗi mở miệng quan tâm.
Lúc hắn rời khỏi phòng, vẻ khiếp đảm trên mặt cô nháy mắt tan biến.
Liên Chi lập tức lấy điện thoại ra gửi đi tin nhắn.
Sau khi thanh toán xong khoản tiền cuối cùng, cô yêu cầu bọn họ nhanh chóng rời khỏi Dung Thành một thời gian.
Lục Dã là người hành sự cẩn trọng, một chút không cẩn thận hắn cũng sẽ nhìn ra manh mối.
*
Bởi vì hai ngày lên núi chậm trễ tiến độ, Liên Chi học tập đến quá nửa đêm.
Gần đây Thần Đạt rất bận, chưa đề cập đến việc hùn vốn khách sạn, cơ sở giáo dục đầu tư trước đây ở vòng cấp vốn C gặp phải bê bối tồi tệ, phụ huynh học sinh và giáo viên ngoại tình, còn có đút lót để được nhập học.
Tin tức bại lộ xã hội xôn xao, việc này cũng gián tiếp ảnh hưởng đến Thần Đạt, các vị giám đốc vẫn luôn không thống nhất được quan điểm nên rút lui hay là giúp đỡ giải quyết vấn đề.
Hội nghị cấp cao tổ chức liên tục, Liên Chi sắp xếp lịch trình đồng thời cũng âm thầm chuẩn bị cho công việc cá nhân.
Kỳ thi thạc sĩ diễn ra vào tuần này, điểm thi của cô vừa hay ở Đại học Dung Thành.
Công việc bận rộn, trong lúc cô lấy văn kiện đi tìm Tống Diệc Châu ký tên.
Hắn vô tình hỏi: “Cuối tuần này thi?”
“...Vâng.”
Ánh mắt người đàn ông vẫn dán chặt trên tập tài liệu, Liên Chi sửng sốt nửa giây mới trả lời lại, không nghĩ tới hắn lại biết.
Tống Diệc Châu nói: “Chuẩn bị đến đâu rồi?”
Hắn đóng tài liệu lại, ngẩng đầu nhìn cô.
Liên Chi thực sự rất tự tin, uyển chuyển nói: “Thời vậy, mệnh vậy, nếu ông trời không chiều lòng người tôi lại vừa lúc ổn định ở công ty công tác, vì Tống tổng cống hiến.”
“....”
Tống Diệc Châu liếc nhìn cô một cái, không nhanh không chậm đem bút bỏ vào ống đứng, hắn phát hiện nha đầu này rất thích nói tiếng phổ thông.
“Phải không?” Hắn nhàn nhạt nói, “Thần Đạt không thu phế liệu, nếu ngay cả bài sơ khảo cũng không qua được thì đừng quay lại.”
Liên Chi: “....”
Xong đời! Tự cầm đá đập chân mình.
Cô “Ồ” một tiếng, buồn bã ôm tập văn kiện ra ngoài, phía sau, Tống Diệc Châu nhìn theo bóng lưng cô, khóe môi nhếch lên.
Giữa tháng 12, thời tiết ở Dung Thành đột ngột chuyển lạnh, hơi thở nóng hổi ngưng tụ thành sương.
Liên Chi trong cơn giá lạnh như vậy bước vào phòng thi.
Cuối năm Hoắc Kỳ Sơn cũng trở về nhà cũ, bởi vì mấy lần chính sách kinh tế thay đổi, phần lớn hoạt động kinh doanh của ông ta đều chuyển ra nước ngoài, chỉ còn lưu lại một ít tại Dung Thành.
Hắn bình thường rất hiếm khi về nước, lần này trở về liền cùng đại phu nhân ăn bữa cơm.
Vài chục năm làm vợ chồng, từ lúc ban đầu ân ái cho đến bây giờ nhìn nhau bạc đầu không nói lời nào.
Cách sống có thể đã thay đổi, nhưng thói quen thì không.
Hoắc Kỳ Sơn nói: “Tôi nhớ trước đây bà thích nhất là loại cháo tổ yến này.”
Hắn dùng ánh mắt ra hiệu cho người giúp việc, vừa chuẩn bị làm.
Đại phu nhân nói.
“Không cần, đều đã hiểu nhau đến tận gốc rễ, không cần phải dùng trò này.”
Hoắc Kỳ Sơn ý cười hơi thu, nói: “Còn đang trách tôi?”
Lời này của ông ta một ngữ hai nghĩa, như thể đang hỏi việc sau này ông ta cưới hai người vợ; hoặc là năm đó vì để củng cố địa vị Hoắc gia, trực tiếp hút cạn máu huyết của nhà mẹ bà, khiến cha bà phải chết oan uổng.
Lúc trẻ hắn đã có nét hung tướng, hiện giờ tuổi già chỉ thấy càng sâu.
Khi không cười còn có chút không giận tự nghiêm.
Đại phu nhân thần sắc bình đạm.
“Không có gì lạ, ngay từ ban đầu ông là người thế nào tôi rõ ông cũng rõ, cho nên đây là tôi đáng phải nhận.”
Năm đó Hoắc Kỳ Sơn chỉ là một tên ăn mày chạy nạn, tiền bạc không có địa vị càng không.
Là bà không nghe cha mẹ khuyên bảo, nhất định lao vào, bây giờ rơi vào kết cục này không thể trách được người khác.
Đại phu nhân buông đũa, nói: “Chỉ là chúng ta đều đã đến tuổi này, không cần thiết phải diễn kịch cho người khác xem nữa, thủ tục cần làm nên nhanh chóng làm.”
Bà nói xong chuẩn bị rời khỏi bàn.
Hoắc Kỳ Sơn thở dài nói: “Chúng ta không thể xem như không có chuyện gì xảy ra sao? Dù sao cũng đã như thế nhiều năm vậy rồi.”
Đại phu nhân không nói một lời, đứng dậy rời đi.
Ngày hôm sau, bà đi mua sắm, bình thường đại đa số đều là quản lý cửa hàng mang đồ đến tận cửa cho bà lựa chọn, cũng có ít lần tự mình đi xem.
Bentley dọc theo cửa lớn Hoắc gia đi ra, nhưng thay vì đến trung tâm thương mại, chiếc xe lái tới một trà thất bí mật.
Sau khi đại phu nhân vào cửa, người bên trong tháo khẩu trang xuống, khuôn mặt già nua.
“Tiểu thư.”
Hốc mắt đại phu nhân có chút đỏ: “Chú Hầu, vất vả người về nước một chuyến.”
Chú Hầu nói: “Không vất vả, cả đời này tôi đều là vì Mạnh gia bán mạng, đến chết cũng vậy.”
Đại phu nhân nói: “Việc điều tra tiến triển thế nào?”
Chú Hầu ánh mắt do dự, cuối cùng vẫn là run run đem tập văn kiện đưa ra.
Đại phu nhân lập tức mở ra, mấy trang dày đặc tiếng Anh đập vào trước mắt. Trong nước đâu đâu cũng là ánh mắt của Hoắc gia, từ lúc Mạnh gia suy tàn cô không hề có tự do.
Nhìn đến trang cuối cùng ghi độ tương thích của mẫu thử là 99.95%, đại phu nhân lập tức khụy xuống mặt đất.
Quả nhiên!
Hoắc Dao chính là con trai của bà, hơn hai mươi năm chịu đựng nỗi đau mất con, hóa ra đều là một tay Hoắc Kỳ Sơn thao túng.
Trái tim đại phu nhân như bị dao cứa, nước mắt rơi xuống như mưa.
Chú Hầu lập tức bước đến đỡ bà. “Tiểu thư…Bây giờ không phải lúc để buồn phiền, cô phải cùng tôi rời đi.”
Ông ấy yêu cầu cô rời đi ngay, Dung Thành hiện tại không an toàn, Hoắc Kỳ Sơn người này tâm tư ác độc, sợ là từ mấy chục năm trước đã bắt đầu mưu đồ với nhà họ Mạnh.”
Bà ở lại đây không an toàn.
Chỉ cần rời khỏi nơi này, rời khỏi Trung Quốc, những người bạn cũ của ông Mạnh năm đó, cho dù thế nào cũng sẽ bảo vệ bọn họ.
Chú Hầu nói: “Hoắc nhị thiếu gia cho dù thế nào cũng là máu mủ của hắn, Hoắc Kỳ Sơn sẽ không làm hại nó đâu.”
Đại phu nhân vội vàng lau đi nước mắt: “Không…Chú Hầu người đi trước đi…Mau chạy đi trước…Vé máy bay tôi đã cho người chuẩn bị, người lập tức trở về Anh quốc, tôi còn có việc phải làm.”
Cơ nghiệp của cha bà vẫn còn ở đây, rời đi như vậy, bà không cam lòng.
Hai người dặn dò vài câu, nhanh chóng từng người rời đi.
Để tránh hoài nghi, đại phu nhân còn đặc biệt đi đường vòng đến mua sắm một lúc.
Tài xế là người đã đi theo bà từ nhỏ, rất đáng tin cậy.
Sau khi ra khỏi trung tâm thương mại, lái xe trở về, đi ngang qua cầu vượt trên sông tốc độ vững vàng mà ổn định.
Đại phu nhân cắn chặt răng, máu và nước mắt đều nuốt trở vào.
Bà lấy di động ra, tìm số của Hoắc Dao gọi đi.
Từng tiếng “bíp” đều đặn như là hung hăng đập vào lòng bà.
Đầu bên kia bắt máy.
“Bác gái?” Giọng nói lười biếng của Hoắc Dao không giấu được vẻ bối rối, dù sao mấy chục năm nay vị phu nhân này chưa bao giờ gọi điện cho hắn.
Đại phu nhân hốc mắt ướt đẫm.
“A Dao, con ở đâu, ta hiện tại —----”
Lời còn chưa kịp nói xong, chỉ nghe thấy tiếng còi kịch liệt, đại phu nhân quay đầu, một chiếc xe tải ở bên kia cầu đột nhiên mất lái lao qua hàng rào thẳng tắp đâm tới.
“Sầm” một tiếng dữ dội.
Điện thoại rơi xuống, hai chiếc ô tô lao qua lan can, rơi vào lòng sông.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.