Sự Trả Thù Của Pandora

Chương 60: Bồi Thường (H Nhẹ)

Nhất Khỏa Tử Khương

25/10/2023

Lúc Liên Chi ra tới tiểu khu, Tống Diệc Châu đang ngồi trong xe.

Cửa sổ xe đã hạ xuống, ánh sáng ảm đạm ở trong xe lưu chuyển, như một lớp sương mù mỏng bao phủ khuôn mặt góc cạnh của hắn, càng khiến hốc mắt trở nên thâm thúy, sống mũi cao thẳng.

Tiểu khu cũ nát tự nhiên có một chiếc Bentley đậu lại, người lui tới qua đường không kìm được tò mò quay lại nhìn thêm mấy lần.

Như là cảm nhận được gì đó, Tống Diệc Châu quay đầu lại, ánh mắt thẳng tắp khóa ở trên mặt cô.

Cô lập tức co rúm lại cúi xuống.

“Lên xe.” Tống Diệc Châu nói.

Cô lắc lắc đầu: “Tôi không muốn nói chuyện với anh trên xe.”

Tống Diệc Châu nhìn thấy trong mắt cô mang theo tia khẩn trương cùng đề phòng, đại khái biết được cô sợ hãi điều gì.

“Được.”

Hắn hiếm khi đồng ý, sau khi xuống xe, bảo tài xế đợi.

Phía sau tiểu khu Tân Thông có một con hào, ánh đèn mờ ảo, tiếng liễu xào xạc phảng phất như mưa mùa thu.

Tống Diệc Châu đặt tay lên lan can, ánh mắt liếc nhìn người bên cạnh.

Khuôn mặt cúi xuống thấp thấp, môi mím chặt, vết đỏ so với trước đây đã giảm không ít, tư thế cự tuyệt không muốn giao tiếp.

Hắn chưa gặp qua chuyện này bao giờ, không khỏi có chút đau đầu.

Nhưng xét cho cùng vẫn là hắn gây ra chuyện.

Tống Diệc Châu chậm rãi nói: “Về chuyện đêm hôm đó, tôi thực sự xin lỗi.”

Cô không ngờ hắn lại trực tiếp xé rách bầu không khí như vậy, ngón tay cô cuộn tròn co quắp, một hồi lâu mới lấy hết can đảm nhìn hắn.

Hai người nhìn nhau, ánh mắt hắn trực tiếp, bình tĩnh.

“Rượu đêm đó có vấn đề, nhưng dù sao chuyện cũng đã xảy ra, tôi có thể bồi thường cho cô thế nào?”

Ý của người đàn ông rất thẳng thắn và rõ ràng, sự việc đã xảy ra nên chọn cách giải quyết.

Liên Chi nhẹ lắc đầu, nói: “Nếu như tôi cái gì cũng không muốn, chỉ muốn báo cảnh sát.”

Tiếng nói vừa dứt, xung quanh rơi vào trầm mặc, cái mát lạnh đầu thu ập vào cổ hắn.

Liên Chi nhìn thấy Tống Diệc Châu chậm rãi nhướng mày, hắn không đáp hỏi ngược lại: “Cô sẽ sao?”

Cục cảnh sát lập án?

Căn bản là không có khả năng này, chỉ cần tên hắn xuất hiện ở bản án kia một khắc, Tống gia sẽ làm mọi cách giải quyết ổn thỏa.

Đây là quy tắc trong xã hội, nhưng Tống Diệc Châu cũng không có ý định nói cho cô biết, chỉ hỏi cô có làm không?



“Sẽ không.” Ánh mắt cô trong suốt thanh minh, “Xã hội này ngoài mặt nói khoan dung, nhưng nếu tôi liên lụy đến anh chỉ sợ không có công ty nào dám nhận, đến cả Thần Đạt cũng không thể ở lại.”

Môi cô khẽ run, ngửa đầu nhìn Tống Diệc Châu, “Cho nên, Tống tổng, xin anh giơ cao đánh khẽ chấp nhận đơn từ chức của tôi.”

Cô mặc một chiếc áo phông mỏng, tóc cũng thả ra bỏ lại nét giỏi giang khi đi làm, giống như tơ lụa phía sau đầu.

Gió nhẹ đem tóc cô thổi ra sau tai, đôi mắt giống như bát nước trong vắt, lộ ra vài tia yếu ớt cùng sự cứng cỏi một trời một vực.

Tống Diệc Châu lúc này mới phát hiện sự hiểu biết của hắn về cô dường như có chút thành kiến.

Trước đây cô thông qua Hoắc Dao tiến vào Thần Đạt, hắn vốn tưởng cô chút tâm tư, không nghĩ tới lại lộ ra vẻ cao ngạo quật cường còn có chút ngốc nghếch.

“Muốn từ chức, cô chắc không?” Tống Diệc Châu khóe miệng hơi cong cong, nói “Rời Thần Đạt cô có chắc còn có thể leo dốc?”

Cô bởi vì giọng điệu của hắn bốc hỏa: “Dung Thành nhiều công ty như vậy, chẳng lẽ không nhận được offer.”

“Thật sao? Ban ngày đi làm thư ký, tan tầm đến trường học thiết kế cũng được? Vẫn là giữa giờ làm việc, đem mấy công ty kiến trúc ra nghiên cứu.”

Cô bỗng nhiên nhìn hắn: “Anh…Anh làm sao…”

“Tôi làm sao biết? Cô thực sự cho rằng ở công ty cô làm gì tôi không biết sao?”

Tâm tư nha đầu này nghĩ cái gì Tống Diệc Châu đều biết, nhưng chỉ cần không ảnh hưởng đến kết quả công việc, hắn cũng lười phản ứng cô muốn làm gì.

Hắn dùng giọng điệu dễ nghe, một câu chọc thủng lớp ảo tưởng của cô, “Ngành thiết kế ba năm lại thay đổi, cô mấy năm nay đều làm việc qua ngày tại các công ty nhỏ, ngoại trừ tuổi tác không có gì tiến bộ. Chắc chắn có công ty muốn tuyển cô?”

“Hay là cô định nghỉ việc dành toàn thời gian cho kỳ thi, Liên Chi, chi phí này cô gánh nổi không?”

Mặt cô lập tức nóng ran, bởi vì mấy lời nói này của hắn đã chọc thủng tình cảnh thực sự của cô.

Không có Thần Đạt hỗ trợ, tương lai cô chỉ có thể đi đường vòng.

Tống Diệc Châu nói: “Còn muốn tôi duyệt đơn từ chức nữa không?”

Môi cô run run không nói nên lời, chữ “Có” đến miệng rồi cũng không có cách nào thốt ra.

Nhưng phẫn nộ vẫn còn đó, đôi mắt hồ ly đỏ hoe, trừng hắn không phục.

“Tống tổng, hôm nay anh đến để đả kích tôi sao?”

“Không phải. Chuyện đêm đó tôi thật sự xin lỗi.”

Tống Diệc Châu nói lại, đồng thời đẩy chiếc thẻ ngân hàng sang.

Đôi mắt hắn đen nhánh mang theo uy lực, câu phía sau không cần nói cũng biết.

Lấy tiền bồi thường.

Nhịp tim Liên Chi đột nhiên tăng nhanh, cảm giác sung sướng khó lòng kìm nén.

Nhưng hốc mắt cô lại đột nhiên đỏ lên, như thể vừa bị sỉ nhục.



Lời còn chưa nói ra đã bị Tống Diệc Châu đánh gãy.

“Cô nên nghĩ kỹ trước khi cự tuyệt, chỉ vì giữ gìn cái tôn nghiêm buồn cười đó đánh đổi cả đời phải đi đường vòng. Ví dụ như học phí việc học sau này, hay là cô thật sự định sống ở đây cả đời.”

Ánh mắt Tống Diệc Châu xẹt qua cô, ở phía sau tiểu khu quét nhẹ.

Hắn không nói thêm nữa, lông mày cố ý nhướng lên.

Hành động này không tổn hại gì, nhưng tính xúc phạm lại vô cùng lớn.

“Tôi thấy nơi này rất tốt, không có gì phải chê.” Cô kích động.

“Rất tốt.” Tống Diệc Châu cũng đồng ý gật đầu, “Xây từ thế kỷ trước chuẩn bị sập đến nơi. Cô thuê thêm hai năm nữa có thể nghỉ hưu cùng nó là vừa. Hoặc là cô có thể tìm một công việc gần đây sống tạm, còn tiết kiệm được chi phí đi lại.”

Người đàn ông này nói một câu mỉa mai một câu, làm người ta hận không thể chui luôn xuống đất.

Cô cũng không còn như con ốc sên bảo vệ tôn nghiêm buồn cười đó nữa.

“Cảm ơn Tống tổng đã bồi thường.”

Cô nhận lấy tấm thẻ, quay sang nhìn hắn, “Ngày mai tôi cũng sẽ như cũ đi làm, xin lỗi lãng phí thời gian quý báu của anh đến đây nhắc nhở hoàn cảnh xấu hổ của tôi. Cuộc sống vẫn phải tiếp diễn, về sau tôi nhất định sẽ làm tốt hơn.”

Cô nói xong liền xoay người, nhưng mà mới đi được hai bước liền dừng lại, quay đầu nhìn hắn.

“Tôi cũng không phải là người quá tính toán, chuyện đêm đó qua rồi cứ để nó qua đi, dù sao đều là người trưởng thành ai mà không có tình một đêm.”

Liên Chi nói xong liền rời đi, không có chút nào cằn nhằn đòi hỏi.

Nếu không phải đôi mắt đẫm lệ kia, Tống Diệc Châu thật sự sẽ tin cô không thèm quan tâm.

Hắn dựa lưng vào lan can, phía sau nước chảy róc rách. Tống Diệc Châu nhìn cô xa xa bước đi chậm rãi, hai chân có chút lúng túng, có lẽ là do đau đớn đi được mấy bước lại phải dừng lại.

Ánh đèn vàng dừng ở mí mắt Tống Diệc Châu, so với dòng sông phía sau đáy mắt hắn còn u ám khó dò hơn.

Đêm đó hắn không phải mất hết lý trí, thuốc kích dục sau vài lần cũng dần phai nhạt.

Nhưng cảm giác tiểu huyệt ẩm ướt nóng bỏng đem côn thịt căng cứng mút lấy mang lại khoái cảm chưa từng có, từng trận từng trận chạy dọc xương sống đâm thẳng vào tâm trí hắn. Ngay cả là Tống Diệc Châu - người luôn tự xưng ý chí chí kiên cường cũng nhịn không được!

Sao có thể nhịn được.

Hắn dựa vào tác dụng của thuốc đem cô ép vào cửa sổ, bên dưới ô tô qua lại, trên trán gân xanh thấm mồ hôi nổi lên, Tống Diệc Châu nhấc hai chân cô lên kéo ra bên ngoài, đến mức cực điểm hắn xoay góc độ đâm thẳng vào hoa huyệt sâu nhất.

Ngón chân cô co lại kịch liệt run rẩy, lại bởi vì tư thế ái muội chỉ có thể tập trung vào côn thịt của hắn.

Xâm nhập dữ dội ra vào liên tục, dâm thủy chảy đầy mặt đất. Cô ôm cổ hắn rên rỉ, nhỏ giọng cầu xin, xin hắn chậm một chút, nhẹ một chút, Tống tổng…

Giọng nói mỏng manh, mềm mại đến tận xương tủy.

Tống Diệc Châu lướt mí mắt, nhớ tới lời cô vừa nói đã cho qua.

Hắn không một lời, mí mắt hạ xuống, che đi đáy mắt mắt sâu thẳm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ma
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Sự Trả Thù Của Pandora

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook