Chương 20: Chạm Huyệt (H Nhẹ) (1)
Nhất Khỏa Tử Khương
17/09/2023
Hoắc Dao ngẩn người, cúi đầu nhìn thấy nước mắt cô đang lay động, lăn xuống gò má rồi chạm vào ngực hắn.
“Tôi khó chịu…”
“Khó chịu còn dám uống rượu! Đứng yên!”
Hoắc Dao ngả người ra sau, cố gắng kéo Liên Chi đứng thẳng, nhưng mất đi chỗ dựa thân thể nữ nhân lại muốn ngã xuống, hắn chỉ có thể để cô dựa vào trong lòng mình.
“Hoắc…Hoắc Dao…”
Hoắc Dao qua loa “ừm” một tiếng, quần áo cô bị ướt, hai viên ngọc mềm mại cứ thế cọ vào ngực hắn.
Hắn một hồi lâu cũng không trả lời.
“Anh…anh giúp tôi đánh cô ta được không?”
Cô nghẹn ngào, “Xin anh giúp tôi…giúp tôi…”
Cô dùng giọng mũi thật nặng, Hoắc Dao trong chốc lát không kịp phản ứng.
“Ai?”
“Anh giúp tôi đánh cô ta…” Cô ngửa đầu nhìn hắn, nước mắt lưng tròng, “Giúp tôi đánh Thẩm Hi.”
Đến tên Thẩm Hi cũng dám gọi ra rồi, quả nhiên đã say không nhẹ.
“Để sau này rồi nói.” Hắn vỗ nhẹ lưng cô.
Cho dù chuyện ba năm trước có quay trở lại lần nữa, cô cũng không có khả năng sẽ thắng.
“Không cần…Không cần.”
Cô dán vào ngực hắn khóc nức nở, “Nghĩ đến chuyện đó tôi liền thấy khó chịu. Ngực tôi đau…đau quá…”
Theo động tác người phụ nữ lắc đầu, hai thân thể lúc ẩn lúc hiện trong gian phòng càng dính chặt vào nhau.
Lưng Hoắc Dao lập tức cứng đờ.
Không gian phòng tắm vốn đã chật hẹp, vừa mới xả nước qua không khí càng thêm phần ái muội, Hoắc Dao có thể cảm nhận được hai quả bóng mềm mại kia đang cọ cọ vào ngực hắn.
Trong bóng tối, hắn nheo mắt lại, yết hầu không kìm chế được lên xuống.
“Hoắc Dao…Giúp tôi đánh cô ta được không?”
Liên Chi đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, nước mắt lưng tròng trông rất đáng thương, “Anh giúp tôi đánh cô ta…Giúp tôi đánh Thẩm Hi…”
Hoắc Dao bị cô làm đến mất bình tĩnh, giơ ngón tay lên lau nước mắt cho cô, nói: “Được…Tôi giúp cô…”
Cô ngừng khóc ngước lên nhìn hắn, đôi mắt đẫm lệ đẹp mê ly.
Hoắc Dao trêu chọc: “Muốn tôi đánh cô ta như thế nào, bắt cóc? Một viên đạn bắn vào đầu? Vẫn là nên ném xuống biển…”
Cô tựa hồ là bị mấy lời này của hắn dọa sợ, đôi môi run run một lúc cũng không nói chuyện.
Dù sao cũng là một cô gái nhỏ chưa hiểu sự đời, Hoắc Dao cười khẩy.
Ánh mắt hắn đi xuống, khuôn mặt ửng đỏ của người phụ nữ nằm gọn trong lòng bàn tay, mềm mềm nộn nộn. Hắn không kìm được thoáng dùng sức ngón cái, liền để lại một vệt đỏ trên khuôn mặt trắng nõn, vừa thanh tú vừa quyến rũ.
Bộ dáng giống như vừa bị tên đàn ông nào đó chà đạp.
Sau vài ly rượu, đôi mắt đen vô thức tối sầm, lượng cồn còn sót lại như đang gặm nhấm sự tỉnh táo của hắn. Ánh mắt Hoắc Dao không tự chủ được đi xuống, đảo qua chiếc cổ nõn nà của cô, cuối cùng dừng lại trên bộ ngực đầy đặn phập phồng lên xuống.
Chỗ đó mơ hồ có thể thấy được lớp ren trắng, mê hoặc.
“Tưởng…Tưởng…”Những hình phạt này đại khái đã vượt xa trí tưởng tượng của cô, nói giọng mũi sụt sịt, “Tát mấy cái là đủ rồi.”
Trong bóng tối, khuôn mặt người đàn ông càng ngày càng gần, chặn hết ánh sáng trước mắt cô, chóp mũi họ gần như chạm vào nhau.
Hắn cong môi, giọng khàn khàn: “Chỉ như vậy có thể hả giận sao?”
Tiếng thở dốc của hai người càng ngày càng gần, cặp mắt kia giống như mang theo mê hoặc, tràn đầy dục vọng khó dò.
Cô lẩm bẩm nói: “Nhưng…Chính là…”
Lời kia còn chưa nói xong, trên môi đã dán lên một mảnh mềm mại.
________
Editor: Thanh Quy
Mình chỉ đăng tại dtruyen, các trang khác đều là reup. Đọc tại đây để cập nhật chương mới nhanh nhất. Cảm ơn các bồ ^^
“Tôi khó chịu…”
“Khó chịu còn dám uống rượu! Đứng yên!”
Hoắc Dao ngả người ra sau, cố gắng kéo Liên Chi đứng thẳng, nhưng mất đi chỗ dựa thân thể nữ nhân lại muốn ngã xuống, hắn chỉ có thể để cô dựa vào trong lòng mình.
“Hoắc…Hoắc Dao…”
Hoắc Dao qua loa “ừm” một tiếng, quần áo cô bị ướt, hai viên ngọc mềm mại cứ thế cọ vào ngực hắn.
Hắn một hồi lâu cũng không trả lời.
“Anh…anh giúp tôi đánh cô ta được không?”
Cô nghẹn ngào, “Xin anh giúp tôi…giúp tôi…”
Cô dùng giọng mũi thật nặng, Hoắc Dao trong chốc lát không kịp phản ứng.
“Ai?”
“Anh giúp tôi đánh cô ta…” Cô ngửa đầu nhìn hắn, nước mắt lưng tròng, “Giúp tôi đánh Thẩm Hi.”
Đến tên Thẩm Hi cũng dám gọi ra rồi, quả nhiên đã say không nhẹ.
“Để sau này rồi nói.” Hắn vỗ nhẹ lưng cô.
Cho dù chuyện ba năm trước có quay trở lại lần nữa, cô cũng không có khả năng sẽ thắng.
“Không cần…Không cần.”
Cô dán vào ngực hắn khóc nức nở, “Nghĩ đến chuyện đó tôi liền thấy khó chịu. Ngực tôi đau…đau quá…”
Theo động tác người phụ nữ lắc đầu, hai thân thể lúc ẩn lúc hiện trong gian phòng càng dính chặt vào nhau.
Lưng Hoắc Dao lập tức cứng đờ.
Không gian phòng tắm vốn đã chật hẹp, vừa mới xả nước qua không khí càng thêm phần ái muội, Hoắc Dao có thể cảm nhận được hai quả bóng mềm mại kia đang cọ cọ vào ngực hắn.
Trong bóng tối, hắn nheo mắt lại, yết hầu không kìm chế được lên xuống.
“Hoắc Dao…Giúp tôi đánh cô ta được không?”
Liên Chi đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, nước mắt lưng tròng trông rất đáng thương, “Anh giúp tôi đánh cô ta…Giúp tôi đánh Thẩm Hi…”
Hoắc Dao bị cô làm đến mất bình tĩnh, giơ ngón tay lên lau nước mắt cho cô, nói: “Được…Tôi giúp cô…”
Cô ngừng khóc ngước lên nhìn hắn, đôi mắt đẫm lệ đẹp mê ly.
Hoắc Dao trêu chọc: “Muốn tôi đánh cô ta như thế nào, bắt cóc? Một viên đạn bắn vào đầu? Vẫn là nên ném xuống biển…”
Cô tựa hồ là bị mấy lời này của hắn dọa sợ, đôi môi run run một lúc cũng không nói chuyện.
Dù sao cũng là một cô gái nhỏ chưa hiểu sự đời, Hoắc Dao cười khẩy.
Ánh mắt hắn đi xuống, khuôn mặt ửng đỏ của người phụ nữ nằm gọn trong lòng bàn tay, mềm mềm nộn nộn. Hắn không kìm được thoáng dùng sức ngón cái, liền để lại một vệt đỏ trên khuôn mặt trắng nõn, vừa thanh tú vừa quyến rũ.
Bộ dáng giống như vừa bị tên đàn ông nào đó chà đạp.
Sau vài ly rượu, đôi mắt đen vô thức tối sầm, lượng cồn còn sót lại như đang gặm nhấm sự tỉnh táo của hắn. Ánh mắt Hoắc Dao không tự chủ được đi xuống, đảo qua chiếc cổ nõn nà của cô, cuối cùng dừng lại trên bộ ngực đầy đặn phập phồng lên xuống.
Chỗ đó mơ hồ có thể thấy được lớp ren trắng, mê hoặc.
“Tưởng…Tưởng…”Những hình phạt này đại khái đã vượt xa trí tưởng tượng của cô, nói giọng mũi sụt sịt, “Tát mấy cái là đủ rồi.”
Trong bóng tối, khuôn mặt người đàn ông càng ngày càng gần, chặn hết ánh sáng trước mắt cô, chóp mũi họ gần như chạm vào nhau.
Hắn cong môi, giọng khàn khàn: “Chỉ như vậy có thể hả giận sao?”
Tiếng thở dốc của hai người càng ngày càng gần, cặp mắt kia giống như mang theo mê hoặc, tràn đầy dục vọng khó dò.
Cô lẩm bẩm nói: “Nhưng…Chính là…”
Lời kia còn chưa nói xong, trên môi đã dán lên một mảnh mềm mại.
________
Editor: Thanh Quy
Mình chỉ đăng tại dtruyen, các trang khác đều là reup. Đọc tại đây để cập nhật chương mới nhanh nhất. Cảm ơn các bồ ^^
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.