Chương 101: Đã Nghĩ Ra Lời Giải Thích Chưa?
Nhất Khỏa Tử Khương
26/11/2023
Giang Khải Minh rảnh rỗi hai ngày.
Gần đây các thành phố vận chuyển bình thường, hắn không khỏi muốn vươn tay thêm nữa, lần trước đi Myanmar thuyền trưởng nói hắn có thể tự xây dựng cơ sở sản xuất của riêng mình, sau này không cần nhập lại hàng hóa của người khác.
Giang Khải Minh lúc đó không nói gì, bây giờ nghĩ lại ý này cũng không phải là không thể.
Trong lòng hắn là hai em chân dài nũng nịu đường mật, thuộc hạ tới báo cáo, nửa tháng đã trôi qua, Dung Thành bên kia còn không có động tĩnh.
Giang Khải Minh lúc này mới nhớ tới Liên Chi.
Hắn nhàn nhạt rũ xuống mi mắt, con ngươi đen nhánh chứa đầy lạnh lẽo.
Cầm tiền còn không tuân thủ hứa hẹn, người phụ nữ này là người đầu tiên.
Quả thực là tìm chết.
Hắn ngoắc ngoắc ngón tay, gọi thủ hạ vào đang định giao đãi việc gì.
Đột nhiên, điện thoại vang lên.
Giang Khải Minh áp ở bên tai, đầu kia sợ hãi nói: “Giang tổng, không ổn! Chỗ chúng tôi mấy nơi đều bị cảnh sát phong tỏa.”
Giang Khải Minh sắc mặt đột biến: “Cái gì?”
Hắn nói lúc gần rạng sáng, một đợt cảnh sát đột nhiên ập vào hội sở, đánh cho bọn họ trở tay không kịp.
Câu lạc bộ bị phong tỏa, tất cả mọi người tại hiện trường đều bị mang đi, bọn họ bên này phải chặt đứt vài cánh tay mới có thể cắt đứt quan hệ, nhưng mấy nhà ở Dung Thành khẳng định là giữ không nổi.
Giang Khải Minh giận giữ, đúng lúc này, cha hắn gọi điện thoại tới.
Giang Khải Minh tiếp nhận, bên kia ập đến một loạt tiếng mắng,
“Mày đang làm cái gì? Tao đã nói trong thời gian này nằm im một chỗ, kết quả ngược lại còn để cho cảnh sát theo dõi.”
Giang Khải Minh nói: “Tôi mẹ nó đâu có biết, mỗi thành phố đều chuẩn bị tốt, để tôi biết là kẻ nào nhằm vào, nhất định không để hắn sống!”
“Mày định giết ai?”
Ông Giang cười lạnh mấy tiếng, sau đó mới bình tĩnh lại: “Tao gọi điện là để nhắc mày đừng có làm càn, Dung Thành không được liền lui.”
Ông ta dừng lại một chút, nói “Tao cảnh cáo, lần này mày không thể động, coi như ngậm bồ hòn.”
Giang Khải Minh cười nhạo: “Ai da, người nào nào mặt lớn như vậy.”
“Sau lưng hắn là Hạ gia.”
Giang Khải Minh im lặng hai giây, cắn răng nói.
“Sẽ không phải là tên con ngoài giá thú ở Giang Nam làm ra chứ?”
“Ừ.”
Giang Khải Minh sắc mặt vặn vẹo: “Khó trách hắn lại càn rỡ như vậy.”
Những điểm này ở trong giới quyền quý căn bản không giấu được, những cái đó chính là bí mật cứu mạng của họ, đều đã thuộc làu làu.
Ông Giang cảnh cáo hắn thêm vài câu, Giang Khải Minh ngoài mặt đáp ứng rất tốt.
Nhưng sau khi cắt điện thoại, hắn nghe thuộc hạ báo cáo tổn thất lần này, vốn định biến Dung Thành làm trung tâm của phía nam, hiện giờ kế hoạch này xem như bị cắt đứt.
Van phẫn nộ của Giang Khải Minh cơ hồ bị kéo ra hết, lửa giận ngập trời tràn ngập trên ngũ quan hắn.
Hắn vốn chính là thiếu niên đắc thế, lại từng bước một gia tăng quyền lực cùng địa vị, sớm đã không để ai lọt vào đáy mắt.
Hiện giờ bị người ta bày cho một vố, hắn lửa giận ngập trời còn có ý muốn giết người.
Giang Khải Minh trực tiếp cầm cây gậy golf bên cạnh, sải bước đến bãi đậu xe.
Từ đây đến Dung Thành khoảng hai tiếng lái xe, hắn trực tiếp nhấn chân ga lên 180km/h.
Giang Khải Minh chạy đến thành phố Giang Nam, Lục Dã mới vừa hành động xong, lại bị gọi đến cục cảnh sát giáo dục đến nửa đêm, năm nay các loại thành tích đều bị hủy bỏ cộng thêm kiểm điểm.
Lục hắn đi ra trời đã gần sáng.
Lục Dã mở Wechat của Liên Chi, biểu tượng chúc ngủ ngon cô gửi vẫn còn lay động bên trong khung thoại. Trên mặt Lục Dã hiện ra một nụ cười nhàn nhạt.
Hắn cân nhắc ở tạm trong xe mấy giờ, sau đó liền đi tìm cô.
Nhưng mà còn chưa kịp đến được xe, một lực mạnh mẽ từ đâu đập tới. Lục Dã nghiêng đầu tránh thoát, gậy golf đập vào cửa kính vỡ tan, mảnh vụn bắn ra, Giang Khải Minh sắc mặt xanh mét, một quyền đấm vào mặt hắn.
Nhưng mà động tác của Lục Dã càng nhanh hơn, hắn ngăn lại bàn tay của Giang Khải Minh, ánh mắt sắc bén, trở tay vặn lại.
Giang Khải Minh bị đau hét lên, hung hăng đá vào chân hắn.
Lục Dã lập tức nhảy mạnh ra xa.
Lúc Lục Dã lần nữa nhìn về phía Giang Khải Minh, hắn gỡ xuống toàn bộ huy hiệu cảnh sát, cùng tất cả đồ vật liên quan đến nghề nghiệp đều ném ra ngoài.
Ánh mắt hắn đen nhánh mà tàn nhẫn, muốn đánh thì hắn chiều.
Giang Khải Minh cũng là người tập võ, lúc trước hắn cùng mấy đại hán không hề kém cạnh.
Nhưng mà hiện tại, hắn cơ hồ là chịu trận, mấy chiêu đánh xuống hoàn toàn không chạm được đến cơ thể Lục Dã. Tay hắn cơ bắp nổi lên, một quyền muốn đấm lại.
Lục Dã lần này không đánh trả, một tay túm lấy cổ tay, một tay giữ cổ, trực tiếp kéo hắn đi về phía trước
Lục Dã dùng chân đạp hắn ngã lăn trên đất, nghiền chân trên cổ.
Giang Khải Minh đau đến tê tâm liệt phế, nhưng kêu cũng kêu không được.
Lục Dã cúi người nhìn hắn, gằn từng chữ: “Nhớ kỹ, về sau còn dám chạm vào Liên Chi một chút, tao giết chết mày.”
Hắn nói lại hung hăng nghiền một cái.
Như vậy không giống cảnh sát, mà giống lưu manh hơn.
Giang Khải Minh bị đau cười cay đắng.
“Hóa ra con khốn đó tìm được mày làm chỗ dựa, tao đoán không sai.”
Vừa mới dứt lời, mấy người trực ban chạy ra, có lẽ là do nghe thấy đánh nhau.
Lục Dã buông chân ra, mấy người đó liền đỡ Giang Khải Minh lên.
“Làm gì vậy! Bên ngoài cục cảnh sát cũng dám quậy phá.”
Giang Khải Minh liếm vết thương trên khóe miệng, ngược lại cười.
“Xin lỗi đồng chí cảnh sát, đêm nay tâm trạng không tốt nhất thời tư tưởng không thông, mới tìm vị cảnh sát này trao đổi một chút.”
“Có người trao đổi như vậy sao? Như thế này có thể gọi là cố ý gây thương tích rồi.”
“Sorry a, có hình phạt gì tôi sẽ chấp nhận.”
Toàn bộ quá trình Lục Dã đều im lặng, nhìn hắn nói dối. Giang Khải Minh ánh mắt khiêu khích nhìn chằm chằm hắn.
Mấy câu lạc bộ ở Dung Thành không đứng tên hắn, cùng hắn không hề có liên quan, đã xảy ra chuyện Giang Khải Minh việc đầu tiên là phủi sạch quan hệ. Hắn cũng rất thông minh, biết chuyện đánh đấm hôm nay nhiều nhất chỉ là tội hành hung cảnh sát.
Nhốt một lúc, giáo huấn vài câu liền thả ra.
Biên bản cũng sẽ không lưu lại.
Ánh mắt Lục Dã tối tăm lạnh lùng.
Sau khi đám người đi vào cục cảnh sát, điện thoại hắn vang lên.
Lục Dã áp ở bên tai: “Như thế nào?”
Bên kia nói: “Anh Dã, người mấy hôm trước anh nhờ tôi tìm đã tìm được rồi, mới vừa giam lại trong cục, anh có muốn qua đây một chuyến không?”
**
Sáng hôm sau Liên Chi thức dậy, liền nghe nói mấy câu lạc bộ ở Dung Thành của Giang Khải Minh lần lượt xảy ra chuyện, hắn còn bị bắt vào cục cảnh sát.
Cô không khỏi vỗ tay trầm trồ tán thưởng.
Người này sắp tới sợ là còn không có đủ thời gian để thu dọn cục diện rối rắm này, căn bản không thể nhớ đến cô.
Muốn kéo Giang gia xuống ngựa không thể ngày một ngày hai là xong, Liên Chi cũng không vội.
Chuyện này không thể thiếu sự hỗ trợ của Lục Dã, cô hiếm khi chủ động gửi cho hắn mấy tin nhắn, ân cần quan tâm.
[Cảnh sát Lục, chúng ta đã mấy ngày không gặp rồi (đáng thương)]
[Anh không nhớ cô bé đáng yêu của mình sao?]
[Muamua~~~]
Nhưng mà Lục Dã lại không trả lời, Liên Chi cũng không thèm để ý, cô lấy xe đạp đi làm.
Mấy cuộc họp liên tục, chẳng mấy chốc đã đến buổi chiều.
Chạng vạng, Lục Dã gọi tới, nói đang ở dưới chân tòa nhà chờ cô.
Tống Diệc Châu không có ở đây, lá gan của Liên Chi cũng lớn hơn chút, sau khi lên xe hôn chụt một cái lên má hắn.
“Sao anh không trả lời tin nhắn của em?”
Cô tức giận, bộ dáng trông như đang muốn tính sổ.
Lục Dã nhìn cô, ý cười nhàn nhạt ngưng ở khóe miệng, nói: “Đi đến thành phố bên cạnh một chuyến.”
“Đi làm gì?”
“Có chút công việc.”
Cô “Ồ” một tiếng, hiển nhiên là đã được đáp ứng thắc mắc. Lục Dã lặng lẽ nhìn cô, con ngươi đen nhánh phản chiếu nụ cười quyến rũ.
Liên Chi hỏi: “Tối nay ăn gì vậy?” Mấy ngày nay chỉ cần gặp mặt Lục Dã đều đưa cô ra ngoài đi ăn.
Lục Dã mơn trớn khóe môi cô, nói: “Đi tới nhà anh được không? Anh có mua đồ ăn.”
Trong mắt Liên Chi chợt lóe lên một tia kinh ngạc.
Người đàn ông này mấy lần trước sau khi ăn xong đều đưa cô về nhà, cô tìm mọi cách hắn đều không lên, tại sao hôm nay?
Lục Dã còn đang nhìn cô, chờ cô trả lời.
Liên Chi cười nói: “Được.”
Lục Dã sống ở tiểu khu Tấn Nam, đây một tòa nhà mới được phát triển, cách trang hoàng cũng rất mới mẻ.
Sau khi bước vào, căn nhà trang trí tông màu xám đen phù hợp với phong cách của một trực nam.
Hắn đi vào phòng bếp rửa trái cây nấu cơm, nhưng Liên Chi cũng không có ý định giúp đỡ.
Trong phòng có lò sưởi, cô cởi áo khoác ra, không có việc gì làm nên đi nhìn xung quanh một chút. Hai phòng ngủ, ban công bị Lục Dã sửa lại làm thành thư phòng, bên trên đặt một chồng tài liệu.
Cô vô tình quét mắt, lập tức một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng.
Là một phần khẩu cung.
Khẩu cung của những người bắt cóc cô đêm đó, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, chi tiết rõ ràng.
Muốn trói cô đến mức độ nào, như thế nào mới chân thật.
Ngay cả khoản tiền thuê họ thương lượng cũng được thẳng thắn thành khẩn khai ra.
Chuyện xảy ra đã gần nửa tháng, Liên Chi sớm đã quên mất chuyện này, bây giờ một lần nữa nhìn lại, chỉ cảm thấy lòng bàn chân sinh ra một luồng khí lạnh, cuồn cuộn không ngừng lan khắp tứ chi.
Lúc này phía sau lưng truyền đến tiếng bước chân, không nặng nề, nhưng lại từng chút từng chút hung hăng đạp vào trong lòng Liên Chi.
Cô cầm lòng không được xoay người, Lục Dã bưng đĩa trái cây, từng bước tiến về phía cô, tròng mắt tối tăm nặng nề.
Liên Chi có chút sợ hãi, không khỏi muốn chạy, nhưng phía sau là kệ sách, cô không có chỗ để trốn.
Lục Dã nháy mắt đã đến bên cạnh cô, đặt đĩa trái cây lên bàn, tay lại không thu lại, dùng tư thế này ép cô vào một góc tường.
Trong mắt hắn hiện lên vẻ dò xét: “Đã nghĩ ra giải thích thế nào chưa?”
Gần đây các thành phố vận chuyển bình thường, hắn không khỏi muốn vươn tay thêm nữa, lần trước đi Myanmar thuyền trưởng nói hắn có thể tự xây dựng cơ sở sản xuất của riêng mình, sau này không cần nhập lại hàng hóa của người khác.
Giang Khải Minh lúc đó không nói gì, bây giờ nghĩ lại ý này cũng không phải là không thể.
Trong lòng hắn là hai em chân dài nũng nịu đường mật, thuộc hạ tới báo cáo, nửa tháng đã trôi qua, Dung Thành bên kia còn không có động tĩnh.
Giang Khải Minh lúc này mới nhớ tới Liên Chi.
Hắn nhàn nhạt rũ xuống mi mắt, con ngươi đen nhánh chứa đầy lạnh lẽo.
Cầm tiền còn không tuân thủ hứa hẹn, người phụ nữ này là người đầu tiên.
Quả thực là tìm chết.
Hắn ngoắc ngoắc ngón tay, gọi thủ hạ vào đang định giao đãi việc gì.
Đột nhiên, điện thoại vang lên.
Giang Khải Minh áp ở bên tai, đầu kia sợ hãi nói: “Giang tổng, không ổn! Chỗ chúng tôi mấy nơi đều bị cảnh sát phong tỏa.”
Giang Khải Minh sắc mặt đột biến: “Cái gì?”
Hắn nói lúc gần rạng sáng, một đợt cảnh sát đột nhiên ập vào hội sở, đánh cho bọn họ trở tay không kịp.
Câu lạc bộ bị phong tỏa, tất cả mọi người tại hiện trường đều bị mang đi, bọn họ bên này phải chặt đứt vài cánh tay mới có thể cắt đứt quan hệ, nhưng mấy nhà ở Dung Thành khẳng định là giữ không nổi.
Giang Khải Minh giận giữ, đúng lúc này, cha hắn gọi điện thoại tới.
Giang Khải Minh tiếp nhận, bên kia ập đến một loạt tiếng mắng,
“Mày đang làm cái gì? Tao đã nói trong thời gian này nằm im một chỗ, kết quả ngược lại còn để cho cảnh sát theo dõi.”
Giang Khải Minh nói: “Tôi mẹ nó đâu có biết, mỗi thành phố đều chuẩn bị tốt, để tôi biết là kẻ nào nhằm vào, nhất định không để hắn sống!”
“Mày định giết ai?”
Ông Giang cười lạnh mấy tiếng, sau đó mới bình tĩnh lại: “Tao gọi điện là để nhắc mày đừng có làm càn, Dung Thành không được liền lui.”
Ông ta dừng lại một chút, nói “Tao cảnh cáo, lần này mày không thể động, coi như ngậm bồ hòn.”
Giang Khải Minh cười nhạo: “Ai da, người nào nào mặt lớn như vậy.”
“Sau lưng hắn là Hạ gia.”
Giang Khải Minh im lặng hai giây, cắn răng nói.
“Sẽ không phải là tên con ngoài giá thú ở Giang Nam làm ra chứ?”
“Ừ.”
Giang Khải Minh sắc mặt vặn vẹo: “Khó trách hắn lại càn rỡ như vậy.”
Những điểm này ở trong giới quyền quý căn bản không giấu được, những cái đó chính là bí mật cứu mạng của họ, đều đã thuộc làu làu.
Ông Giang cảnh cáo hắn thêm vài câu, Giang Khải Minh ngoài mặt đáp ứng rất tốt.
Nhưng sau khi cắt điện thoại, hắn nghe thuộc hạ báo cáo tổn thất lần này, vốn định biến Dung Thành làm trung tâm của phía nam, hiện giờ kế hoạch này xem như bị cắt đứt.
Van phẫn nộ của Giang Khải Minh cơ hồ bị kéo ra hết, lửa giận ngập trời tràn ngập trên ngũ quan hắn.
Hắn vốn chính là thiếu niên đắc thế, lại từng bước một gia tăng quyền lực cùng địa vị, sớm đã không để ai lọt vào đáy mắt.
Hiện giờ bị người ta bày cho một vố, hắn lửa giận ngập trời còn có ý muốn giết người.
Giang Khải Minh trực tiếp cầm cây gậy golf bên cạnh, sải bước đến bãi đậu xe.
Từ đây đến Dung Thành khoảng hai tiếng lái xe, hắn trực tiếp nhấn chân ga lên 180km/h.
Giang Khải Minh chạy đến thành phố Giang Nam, Lục Dã mới vừa hành động xong, lại bị gọi đến cục cảnh sát giáo dục đến nửa đêm, năm nay các loại thành tích đều bị hủy bỏ cộng thêm kiểm điểm.
Lục hắn đi ra trời đã gần sáng.
Lục Dã mở Wechat của Liên Chi, biểu tượng chúc ngủ ngon cô gửi vẫn còn lay động bên trong khung thoại. Trên mặt Lục Dã hiện ra một nụ cười nhàn nhạt.
Hắn cân nhắc ở tạm trong xe mấy giờ, sau đó liền đi tìm cô.
Nhưng mà còn chưa kịp đến được xe, một lực mạnh mẽ từ đâu đập tới. Lục Dã nghiêng đầu tránh thoát, gậy golf đập vào cửa kính vỡ tan, mảnh vụn bắn ra, Giang Khải Minh sắc mặt xanh mét, một quyền đấm vào mặt hắn.
Nhưng mà động tác của Lục Dã càng nhanh hơn, hắn ngăn lại bàn tay của Giang Khải Minh, ánh mắt sắc bén, trở tay vặn lại.
Giang Khải Minh bị đau hét lên, hung hăng đá vào chân hắn.
Lục Dã lập tức nhảy mạnh ra xa.
Lúc Lục Dã lần nữa nhìn về phía Giang Khải Minh, hắn gỡ xuống toàn bộ huy hiệu cảnh sát, cùng tất cả đồ vật liên quan đến nghề nghiệp đều ném ra ngoài.
Ánh mắt hắn đen nhánh mà tàn nhẫn, muốn đánh thì hắn chiều.
Giang Khải Minh cũng là người tập võ, lúc trước hắn cùng mấy đại hán không hề kém cạnh.
Nhưng mà hiện tại, hắn cơ hồ là chịu trận, mấy chiêu đánh xuống hoàn toàn không chạm được đến cơ thể Lục Dã. Tay hắn cơ bắp nổi lên, một quyền muốn đấm lại.
Lục Dã lần này không đánh trả, một tay túm lấy cổ tay, một tay giữ cổ, trực tiếp kéo hắn đi về phía trước
Lục Dã dùng chân đạp hắn ngã lăn trên đất, nghiền chân trên cổ.
Giang Khải Minh đau đến tê tâm liệt phế, nhưng kêu cũng kêu không được.
Lục Dã cúi người nhìn hắn, gằn từng chữ: “Nhớ kỹ, về sau còn dám chạm vào Liên Chi một chút, tao giết chết mày.”
Hắn nói lại hung hăng nghiền một cái.
Như vậy không giống cảnh sát, mà giống lưu manh hơn.
Giang Khải Minh bị đau cười cay đắng.
“Hóa ra con khốn đó tìm được mày làm chỗ dựa, tao đoán không sai.”
Vừa mới dứt lời, mấy người trực ban chạy ra, có lẽ là do nghe thấy đánh nhau.
Lục Dã buông chân ra, mấy người đó liền đỡ Giang Khải Minh lên.
“Làm gì vậy! Bên ngoài cục cảnh sát cũng dám quậy phá.”
Giang Khải Minh liếm vết thương trên khóe miệng, ngược lại cười.
“Xin lỗi đồng chí cảnh sát, đêm nay tâm trạng không tốt nhất thời tư tưởng không thông, mới tìm vị cảnh sát này trao đổi một chút.”
“Có người trao đổi như vậy sao? Như thế này có thể gọi là cố ý gây thương tích rồi.”
“Sorry a, có hình phạt gì tôi sẽ chấp nhận.”
Toàn bộ quá trình Lục Dã đều im lặng, nhìn hắn nói dối. Giang Khải Minh ánh mắt khiêu khích nhìn chằm chằm hắn.
Mấy câu lạc bộ ở Dung Thành không đứng tên hắn, cùng hắn không hề có liên quan, đã xảy ra chuyện Giang Khải Minh việc đầu tiên là phủi sạch quan hệ. Hắn cũng rất thông minh, biết chuyện đánh đấm hôm nay nhiều nhất chỉ là tội hành hung cảnh sát.
Nhốt một lúc, giáo huấn vài câu liền thả ra.
Biên bản cũng sẽ không lưu lại.
Ánh mắt Lục Dã tối tăm lạnh lùng.
Sau khi đám người đi vào cục cảnh sát, điện thoại hắn vang lên.
Lục Dã áp ở bên tai: “Như thế nào?”
Bên kia nói: “Anh Dã, người mấy hôm trước anh nhờ tôi tìm đã tìm được rồi, mới vừa giam lại trong cục, anh có muốn qua đây một chuyến không?”
**
Sáng hôm sau Liên Chi thức dậy, liền nghe nói mấy câu lạc bộ ở Dung Thành của Giang Khải Minh lần lượt xảy ra chuyện, hắn còn bị bắt vào cục cảnh sát.
Cô không khỏi vỗ tay trầm trồ tán thưởng.
Người này sắp tới sợ là còn không có đủ thời gian để thu dọn cục diện rối rắm này, căn bản không thể nhớ đến cô.
Muốn kéo Giang gia xuống ngựa không thể ngày một ngày hai là xong, Liên Chi cũng không vội.
Chuyện này không thể thiếu sự hỗ trợ của Lục Dã, cô hiếm khi chủ động gửi cho hắn mấy tin nhắn, ân cần quan tâm.
[Cảnh sát Lục, chúng ta đã mấy ngày không gặp rồi (đáng thương)]
[Anh không nhớ cô bé đáng yêu của mình sao?]
[Muamua~~~]
Nhưng mà Lục Dã lại không trả lời, Liên Chi cũng không thèm để ý, cô lấy xe đạp đi làm.
Mấy cuộc họp liên tục, chẳng mấy chốc đã đến buổi chiều.
Chạng vạng, Lục Dã gọi tới, nói đang ở dưới chân tòa nhà chờ cô.
Tống Diệc Châu không có ở đây, lá gan của Liên Chi cũng lớn hơn chút, sau khi lên xe hôn chụt một cái lên má hắn.
“Sao anh không trả lời tin nhắn của em?”
Cô tức giận, bộ dáng trông như đang muốn tính sổ.
Lục Dã nhìn cô, ý cười nhàn nhạt ngưng ở khóe miệng, nói: “Đi đến thành phố bên cạnh một chuyến.”
“Đi làm gì?”
“Có chút công việc.”
Cô “Ồ” một tiếng, hiển nhiên là đã được đáp ứng thắc mắc. Lục Dã lặng lẽ nhìn cô, con ngươi đen nhánh phản chiếu nụ cười quyến rũ.
Liên Chi hỏi: “Tối nay ăn gì vậy?” Mấy ngày nay chỉ cần gặp mặt Lục Dã đều đưa cô ra ngoài đi ăn.
Lục Dã mơn trớn khóe môi cô, nói: “Đi tới nhà anh được không? Anh có mua đồ ăn.”
Trong mắt Liên Chi chợt lóe lên một tia kinh ngạc.
Người đàn ông này mấy lần trước sau khi ăn xong đều đưa cô về nhà, cô tìm mọi cách hắn đều không lên, tại sao hôm nay?
Lục Dã còn đang nhìn cô, chờ cô trả lời.
Liên Chi cười nói: “Được.”
Lục Dã sống ở tiểu khu Tấn Nam, đây một tòa nhà mới được phát triển, cách trang hoàng cũng rất mới mẻ.
Sau khi bước vào, căn nhà trang trí tông màu xám đen phù hợp với phong cách của một trực nam.
Hắn đi vào phòng bếp rửa trái cây nấu cơm, nhưng Liên Chi cũng không có ý định giúp đỡ.
Trong phòng có lò sưởi, cô cởi áo khoác ra, không có việc gì làm nên đi nhìn xung quanh một chút. Hai phòng ngủ, ban công bị Lục Dã sửa lại làm thành thư phòng, bên trên đặt một chồng tài liệu.
Cô vô tình quét mắt, lập tức một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng.
Là một phần khẩu cung.
Khẩu cung của những người bắt cóc cô đêm đó, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, chi tiết rõ ràng.
Muốn trói cô đến mức độ nào, như thế nào mới chân thật.
Ngay cả khoản tiền thuê họ thương lượng cũng được thẳng thắn thành khẩn khai ra.
Chuyện xảy ra đã gần nửa tháng, Liên Chi sớm đã quên mất chuyện này, bây giờ một lần nữa nhìn lại, chỉ cảm thấy lòng bàn chân sinh ra một luồng khí lạnh, cuồn cuộn không ngừng lan khắp tứ chi.
Lúc này phía sau lưng truyền đến tiếng bước chân, không nặng nề, nhưng lại từng chút từng chút hung hăng đạp vào trong lòng Liên Chi.
Cô cầm lòng không được xoay người, Lục Dã bưng đĩa trái cây, từng bước tiến về phía cô, tròng mắt tối tăm nặng nề.
Liên Chi có chút sợ hãi, không khỏi muốn chạy, nhưng phía sau là kệ sách, cô không có chỗ để trốn.
Lục Dã nháy mắt đã đến bên cạnh cô, đặt đĩa trái cây lên bàn, tay lại không thu lại, dùng tư thế này ép cô vào một góc tường.
Trong mắt hắn hiện lên vẻ dò xét: “Đã nghĩ ra giải thích thế nào chưa?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.