Sự Trả Thù Của Pandora

Chương 67: Ham Muốn

Nhất Khỏa Tử Khương

30/10/2023

*

Ngày hôm sau.

Lúc Liên Chi rời khỏi tiểu khu xung quanh có tiếng bàn tán sợ hãi, không biết ai nghe được tin tức vụ án mất tích trước đây, đã được xác minh thành án hiếp dâm.

An ninh ở tiểu khu được tăng cường không ít, mấy cánh cửa đổi thành quẹt thẻ mới có thể đi vào.

Mọi người hoảng loạn một trận, mãi đến lúc tội phạm bị bắt, mới dần dần bình ổn.

Trong thời gian này, cảnh sát đến gặp cư dân điều tra rất nhiều lần, chỉ là Liên Chi chưa từng thấy được Lục Dã.

Cô cũng không quan tâm.

Hôm nay Liên Chi đến công ty sớm, Tống Diệc Châu còn chưa đến.

Tiểu Đào phòng Nhân sự lúc đến bàn giao tài liệu, lén báo tin vui, vụ thu mua ác ý tập đoàn Trung Nguyên sắp hoàn tất.

Lần trước Hướng tổng cùng mấy giám đốc tài chính nói chuyện thứ sáu sẽ đi đâu chơi, nói không chừng Tống tổng có thể nghỉ nửa ngày.

Liên Chi tự pha cho mình một ly cà phê, cười nhẹ: “Nghỉ hay không nghỉ với tôi không có gì khác biệt.”

“Đúng rồi, Tống tổng gọi, cô đều phải có mặt.”

Tiểu Đào thông cảm đồng tình, hạ giọng nói, “Liên Chi, cô cùng Hướng tổng tiếp xúc tương đối nhiều…Chính là…Cô cảm thấy có thể…Hỏi Wechat hay gì đó…”

Liên Chi nhìn cô, ánh mắt thanh minh.

“Không phải, tôi không có ý đó.”

Tiểu Đào nhanh chóng giải thích rằng cô không phải có ý ở phương diện kia, chỉ là cảm thấy Hướng tổng là người rất tốt, vòng bạn bè cũng nhiều quan hệ.

“Anh ấy thật sự rất tốt, mỗi lần gặp đều cười vui vẻ, không giống Tống tổng, bộ dáng lần trước chỉ dạy cô tôi sợ đến mức không dám thở mạnh.”

Liên Chi hiểu ý cười, làm động tác OK.

“Hướng tổng rất dễ nói chuyện, lần sau gặp mặt tôi sẽ hỏi anh ấy.”

Vừa dứt lời, cửa thang máy không biết mở từ lúc nào, Tống Diệc Châu ở bên trong đi ra.

Đằng sau hắn còn có hai vị giám đốc bộ phận đầu tư, có lẽ sáng sớm có chuyện cần giải quyết.

Tống Diệc Châu trực tiếp đi đến văn phòng, lúc đi ngang qua khu vực nghỉ ngơi, đôi mắt lơ đãng đảo qua bọn họ.

Tiểu Đào lập tức câu nệ nói: “Tống tổng, chào buổi sáng!”

Liên Chi cũng nhẹ giọng gọi Tống tổng, đồng thời chào hỏi hai vị giám đốc phía sau.

Cô mặc áo len dệt kim kết hợp chân váy, áo khoác đơn giản phối bên ngoài, chuyên nghiệp nhưng không mất đi nét duyên dáng yểu điệu.

Không còn dấu vết yếu ớt mong manh đứng dưới mưa đêm qua.

Tống Diệc Châu thu hồi ánh mắt, vào văn phòng.

Tiểu Đào cũng vội vàng đi xuống lầu.

Văn phòng Tống Diệc Châu đóng chặt cửa, trong lúc này Liên Chi mang mấy tách cà phê đi vào, bận rộn với công việc như mọi khi.



Cô đang kiểm tra đối chiếu lịch trình để tuần sau Tống Diệc Châu đến Bắc Kinh tham gia hội nghị thì Phương Thành gõ cửa, đưa cho cô cuốn [Nguyên tắc kiến trúc].

Liên Chi cảm kích nhận lấy: “Cảm ơn anh Phương Thành, tôi còn tưởng mất rồi.”

“Không có gi, tìm được thì tốt rồi.”

Phương Thành nhìn ánh mắt trong trẻo của cô, trong lòng có chút so đo. Đàn ông vẫn hiểu đàn ông nhất, xem ra Tống tổng có chút tâm tư cô phỏng chừng không rõ lắm.

Phương Thành vừa rời đi, tiệm giặt là gọi điện thoại cho Liên Chi nói mấy bộ tây trang của Tống Diệc Châu tới rồi.

Liên Chi xuống lầu cầm lên, hai người giám đốc tài chính đã rời đi, cô hạ thấp động tĩnh đi vào văn phòng của Tống Diệc Châu.

Trong văn phòng của người đàn ông có một cánh cửa bí mật, bên trong là phòng nghỉ của hắn, cô mang áo khoác vào phòng thay đồ, dựa theo thứ tự màu sắc treo lên.

Phía dưới ngăn kéo có cà vạt, vớ…Thậm chí cả quần lót.

Ngày đó mỗi lần sắp xếp đều làm cô đỏ mặt tía tai, Liên Chi hiện tại đã có thể thuận buồm xuôi gió.

Cách một cái kệ sách.

Tống Diệc Châu ngồi sau bàn làm việc mi mắt khẽ nâng, ánh mắt lưới qua dãy cà phê rực rỡ, dừng ở trên tay cô.

Đúng lúc thấy những ngón tay trắng nõn thanh tú đem quần lót của hắn gấp lại vuông vắn, thả vào ngăn kéo.

Đồng tử của hắn chợt tối sầm, đen như mực.

Đại khái ham muốn buổi sáng là mạnh nhất, Tống Diệc Châu chuyển mắt nhìn ra cửa sổ, mãi đến khi hỏa khi hạ xuống, mới nói.

“Mang đôi khuy măng sét lại đây.”

Liên Chi chọn một đôi nút tay áo thủy tinh màu xanh đậm.

Hắn hôm nay mặc tây trang màu đen, đen cùng lam rất thích hợp.

Cô đi thẳng qua, không dám nhìn mặt hắn, đem khuy măng sét đặt ở trên bàn.

Làm xong, Liên Chi đang muốn rời đi.

Tống Diệc Châu thanh âm trầm thấp: “Lại đây.”

Cô dừng lại, nhìn về phía hắn.

Dưới ánh đèn sáng chói, cổ tay áo hắn lỏng lẻo, cánh tay rắn chắc hơi lộ ra. Người đàn ông ngày thường không chút cẩu thả, hiếm khi có lúc ngỗ ngược thế này.

Đôi mắt Tống Diệc Châu đen nhánh, nhìn thẳng vào khuôn mặt cô.

Muốn cô tới đeo.

Tựa hồ từ lúc thắt cà vạt, hắn yêu cầu cô làm một việc mà trước đây chưa từng làm.

Liên Chi căng da đầu chậm rãi tiến lên, đứng ở bên cạnh hắn.

Người đàn ông mặc sơ mi kiểu Pháp, không có cúc tay áo, tùy ý rộng mở trên mu bàn tay. Cô hướng phía trước gấp lại hai lần, tháo ghim xỏ vào tay áo.

Bởi vì muốn lấy khuy măng sét, Liên Chi ngẩng đầu, vô tình chạm phải ánh mắt của Tống Diệc Châu.

Hắn rất tự nhiên, đảo mắt rời đi như bình thường.

“Dự án ô tô năng lượng mới ở Đức, có bao nhiêu bên gửi kế hoạch sang?”



Liên Chi gật đầu: “Hiện tại có 3, bao gồm Proton, Braun và Lexus H6.”

Tống Diệc Châu nói: “Bộ phận đầu tư vừa ý bên nào?”

“Lexus H6.” Liên Chi nói, “Giám đốc Trương đưa ra lý do là bảo vệ môi trường và giảm tiếng ồn.”

Tống Diệc Châu im lặng một lúc.

Hắn hạ mắt xuống, chậm rãi dừng ở trên mặt cô. Ánh sáng ngoài cửa sổ như một làn sương trắng bao phủ khuôn mặt, mơ hồ có thể nhìn lấy vài sợi lông tơ mảnh.

“Dự án này cô cũng theo dõi toàn bộ quá trình.” Tống Diệc Châu nói, “Suy nghĩ của cô đâu?”

Liên Chi ngẩng đầu nhìn hắn.

Ánh mắt đen sâu vẫn còn ở trên mặt cô, không dịch chuyển. Thực rõ ràng là đang kiểm tra tiến độ công việc của cô mấy tháng vừa qua.

Cô càng thêm thận trọng, chú ý dùng từ.

“Ba công ty này mỗi bên đều có ưu điểm, giám đốc Trương lựa chọn Lexus H6 là căn cứ vào xu hướng phát triển của nguồn năng lượng mới trong thị trường tương lai, hướng đi và ý tưởng đều hợp lý.”

Tống Diệc Châu nghe cô mượt mà nịnh nọt, sau đó đổi giọng.

“Nhưng mà hiện tại trong nước ô tô sử dụng năng lượng mới đang xuất hiện khá nhiều, các thương hiệu thậm chí đã bắt đầu khởi động cuộc cạnh tranh về giá. Việc kiếm lợi nhuận vào thời điểm này tương đối khó khăn, thương hiệu mới chiếm lĩnh thị trường không dễ, có vẻ lúc này xâm nhập thị trường không phải thời cơ tốt.”

Liên Chi cắm khuy măng sét vào trong kim tay áo, giọng nói mềm ấm, “Mấy báo cáo bên Đức gửi tới tôi đều đã đọc qua, sau đó thời gian rảnh vào trang web 3 thương hiệu này xem giao dịch hàng ngày, tựa hồ có tính toán hành vi bán tháo cổ phiếu…”

Tống Diệc Châu nghe cô nói lời này, lông mày nhướng lên.

Dường như muốn nghiên cứu tính chân thật lời nói của cô.

“Tôi thật sự có xem.”

Cô tức khắc cảm thấy hổ thẹn, lại nói: “Tiếng Đức của tôi đã tốt hơn trước rất nhiều, báo cáo bọn họ gửi tới tôi thật sự có xem.”

“Tôi có nói gì sao?”

Thấy cô ngữ khí tranh luận, Tống Diệc Châu nhìn không được có chút mỉm cười, “Cô so với trước kia có tiến bộ.”

Đây chính là đối cô khích lệ.

Tống Diệc Châu thấy khóe miệng cô cong lên, nhưng lời nói ra vẫn là nịnh nọt, “Vẫn là Tống tổng lợi hại, dạy tốt.”

“Mắng người lợi hại?”

Liên Chi nhìn hắn ánh mắt sâu kín, rõ ràng vừa rồi cùng Tiểu Đào nói chuyện phiếm bị Tống Diệc Châu nghe được.

“Không không không.” Cô vội vàng lắc đầu, cố gắng bù đắp: “Anh…Anh cái gì cũng lợi hại!”

Vừa nói xong, ánh mắt Tống Diệc Châu đột nhiên tối sầm, như một cái bóng bao trùm lấy cô.

Bản thân cô lúc này mới phát hiện lời nói có chút không đúng, gương mặt lập tức đỏ bừng, quay đầu chuyên chú chỉnh lại nút tay áo của hắn.

Nửa phần cũng không dám nhìn.

Ánh mắt nóng bỏng của Tống Diệc Châu vẫn dán chặt trên mặt cô.

Trực tiếp mà làm càn, mang theo chiếm hữu đặc trưng của người đàn ông.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sự Trả Thù Của Pandora

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook