Chương 86: Hôn Cô
Nhất Khỏa Tử Khương
15/11/2023
Lúc Liên Chi đi vào, Tống Diệc Châu đang ngồi trên sofa.
Hắn bưng ly nước uống, chiếc đồng hồ trên tay tự nhiên mà lộ ra, mặt đồng hồ lớn, màu lục đậm như một khu rừng.
Cổ tay áo màu trắng ngà che phủ phía trên, vừa vặn một cách hoàn hảo.
Cô nhẹ giọng gọi Tống tổng, Tống Diệc Châu “Ừ” một tiếng.
Chiếc vali trong góc rộng mở, ngoại trừ áo khoác sáng nay Liên Chi treo vào tủ cho hắn, mọi thứ khác đều ở bên trong.
Liên Chi hạ thấp động tĩnh, đi tìm thư chấp thuận bên trong vali.
Cô mở các ngăn ra, liền nhìn thấy đồ vệ sinh cá nhân nằm gọn gàng trong đó, còn có cả quần lót của hắn.
Cho dù đã giúp Tống Diệc Châu sửa soạn vài lần, lúc này chạm vào vẫn khiến Liên Chi mặt đỏ tim đập.
Quần lót nam cấu tạo độc đáo, lớp vải ở giữa co giãn mà thoáng mát, có thể tưởng tượng bên trong cất chứa cây gậy cực đại thô dài.
Liên Chi nhìn thấy cảnh này, liền cầm lòng không được nhớ đến cảm giác đêm đó bị hắn mãnh liệt xâm nhập, hắn nhấc chân cô, hoắc là ôm lấy cô.
Cô cảm giác như mình bị đẩy càng lúc càng sâu, run rẩy, lại sâu hơn, đỉnh nhọn đâm vào chạm trong hoa tâm, cô thét chói tai rùng mình, nhưng hắn vần cứ tiếp tục đâm vào…
Liên Chi tức khắc dừng lại, không cho bản thân suy nghĩ quá nhiều.
Nhưng hai vành tai đỏ lên đã tố cáo cô.
Cô quay lưng lại nên không phát hiện, ánh mắt Tống Diệc Châu sớm đã chuyển sang một bên, không một tiếng động dừng trên người cô.
Đôi tai cô phấn hồng, chiếc cổ lộ ra trên lớp áo len trắng đến phát sáng.
Có lẽ vừa mới tắm xong, tuy cô đã cột tóc lên, nhưng phần đuôi tóc vẫn còn ẩm ướt.
Rũ ở thắt lưng nhẹ nhàng phất phơ qua lại, giống như ngọn lúa mạch non vuốt ve qua cổ Tống Diệc Châu.
Yết hầu hắn từ từ trượt xuống.
Trong không khí tràn ngập hương thơm ngọt ngào nhàn nhạt, tựa như hoa sơn chi, Tống Diệc Châu trước kia chán ghét mùi hoa, hiện tại từng lớp từng lớp chui vào yết hầu hắn, như là câu đi hồn phách.
Trong ánh đèn vàng ấm áp, tầm mắt Tống Diệc Châu không hề dịch chuyển, con ngươi đen nhánh dần dần sâu thẳm, như là đang nhen nhóm một ngọn lửa.
“Khi nào Karen Peano tới Trung Quốc?”
Phía sau truyền đến thanh âm trầm thấp của người đàn ông, Liên Chi không quay đầu lại, nói: “Chuyến bay hạ cánh Dung Thành vào 3 giờ chiều cuối tuần sau, tôi đã đăng ký với phòng hành chính mượn một chiếc xe.”
Cô mở tiếp ngăn khác, rút ra một tập văn kiện, trong số đó có thư chấp nhận khoản vay của ngân hàng.
Liên Chi đang muốn giao cho Tống Diệc Châu, lại bị thu hút bởi số tài liệu phía dưới giấy chấp thuận.
Là bài phỏng vấn của Triệu Mẫn Phàm và Cao Tế Khai về kiến trúc.
Một tập dày.
Cô lướt qua một lượt, ngay cả những bài phỏng vấn được xuất bản cách đây mười năm đều nằm trong đó, hiện tại bản thảo cũng video đều đã biến mất.
Liên Chi lập tức hưng phấn đến hai mắt sáng lên.
Kỳ thi thạc sĩ vòng hai tập trung vào nội dung chuyên ngành, bài thi thiết kế của Đại học Bắc Kinh là do hai vị lão sư này viết. Liên Chi trong thời gian này không chỉ xem hết tất cả cuốn sách mà bọn họ đã xuất bản, mà còn nghiên cứu kỹ các bài luận văn, báo chuyên ngành, phát biểu tạp chí đều không bỏ lỡ.
Nguyên nhân dễ hiểu, phương hướng nghiên cứu khoa học quyết định con đường tư tưởng của bọn họ, tự nhiên cũng sẽ đề cập trong bài thi.
Tuy nhiên, rất nhiều cuộc phỏng vấn, tạp chí đã biến mất do thời gian quá lâu.
Không nghĩ tới ở chỗ Tống Diệc Châu lại đầy đủ như vậy.
Liên Chi quay đầu nhìn hắn, có chút chân chó cười cười: “Tống tổng, không ngờ anh cũng xem tạp chí phỏng vấn của hai vị lão sư này?”
Tống Diệc Châu vẻ mặt vẫn rất bình thường, hắn nói: “Rảnh rỗi nhìn qua.”
“Là bởi vì ngoại thất của khách sạn đề cập đến nguyên tắc kiến trúc Trung Quốc nên mới cần sao?”
Cô nói, “Thật ra gần đây tôi cũng đang đọc sách và tạp chí của hai vị lão sư này, nhưng mà ở đây anh có nhiều tài liệu hơn tôi.”
Lời này của cô ám chỉ rõ ràng, người bình thường nghe xong khẳng định sẽ tiếp nhận ý. Nhưng mà Tống Diệc Châu chỉ “Ừ” một cái.
Đối với nửa câu sau của cô phảng phất giống như không nghe thấy.
Hắn không hỏi, Liên Chi chỉ có thể cắn răng nói: “Tống tống, anh có thể cho tôi mượn xem được không? Một tuần….
Tống Diệc Châu liếc mắt nhìn cô.
Cô lập tức sửa miệng: “Không, ba ngày sẽ trả lại cho anh.”
Ngón tay Tống Diệc Châu gõ nhẹ vào thành cốc, nói: “Có lẽ không được, bộ tài liệu này là tôi dùng cả bộ dụng cụ quan trắc cùng người ta đổi lấy, không dễ dàng cho bên ngoài mượn.”
“Không mượn, tôi và anh đổi được không?”
Liên Chi nói, “Tôi cũng có một ít sách không xuất bản nữa, ví dụ như [Kiến trúc cùng thế giới] do thầy Dương Giang dịch, nếu không —-----”
Cô ý tứ này là, cùng nhau trao đổi lại.
Nói còn chưa dứt lời, lông mày Tống Diệc Châu hơi nhíu lại gần như không thể phát hiện ra, trở lại bình thường: “Cô cảm thấy tôi cần thứ này?”
“Vậy anh yêu cầu cái gì?” Cô theo bản năng nói.
Dứt lời, cô nhìn đến đôi mắt của Tống Diệc Châu, đặc biệt u lượng, thật sâu nhìn cô. Chỉ một khoảng cách ngắn, cô giống như con mồi bị khóa trụ, không thể động đậy.
Cô biết rất rõ ánh mắt này, trước đây mỗi khi trên giường lăn lộn cầu xin tha thứ đều là nó.
Liên Chi tức khắc nghẹn họng, cùng với ánh mắt không hiểu nhìn đi nơi khác.
Cô ngồi xổm trên mặt đất giống như một củ cà rốt không thể nhổ lên.
Đôi tai hồng hồng đã đem hết sự thấp thỏm cùng khẩn trương của cô biểu lộ ngoài.
Tống Diệc Châu biết nha đầu này đang giả vờ ngu ngốc, nhưng hắn không có ý định cùng cô vòng vo.
“Lại đây.” Hắn nói.
Cô do dự một lát, nhưng cũng đứng dậy đi về phía hắn.
Cách nhau vài bước, một ngọn lửa kinh hoàng dần dần bùng cháy bên trong con ngươi đen nhánh của người đàn ông. Liên Chi vừa đến trước mặt hắn, cổ tay đã bị tóm lấy, dùng lực kéo xuống không cho cơ hội phản ứng.
Cô ngồi ở trên đùi hắn, khuôn mặt gần như dán sát vào nhau.
Nhìn nhau ở khoảng cách gần, khuôn mặt đỏ bừng, giống quả cà chua.
Cô đang muốn lui lại, tay Tống Diệc Châu đã nhẹ nhàng tháo dây cột ra, tóc đen nháy mắt xõa ra như nước rơi trên đầu vai, cũng quét qua sườn mặt hắn.
Tống Diệc Châu nói: “Nếu ướt, đừng cột.”
Ánh mắt hắn khóa trụ cô, tay nhẹ nhàng vuốt ve vài sợi tóc lõa xõa, tim cô đập càng lúc càng nhanh, đôi mắt không biết nhìn vào đâu mới tốt, phảng phất giống như chính mình bị véo.
Tống Diệc Châu nhìn ánh mắt cô né tránh, mái tóc dài xõa xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú, còn mang theo một tia bối rối cùng ngượng ngùng.
Trong lòng khẽ động.
Hắn cầm lòng không được, ngậm lấy môi cô.
Hắn bưng ly nước uống, chiếc đồng hồ trên tay tự nhiên mà lộ ra, mặt đồng hồ lớn, màu lục đậm như một khu rừng.
Cổ tay áo màu trắng ngà che phủ phía trên, vừa vặn một cách hoàn hảo.
Cô nhẹ giọng gọi Tống tổng, Tống Diệc Châu “Ừ” một tiếng.
Chiếc vali trong góc rộng mở, ngoại trừ áo khoác sáng nay Liên Chi treo vào tủ cho hắn, mọi thứ khác đều ở bên trong.
Liên Chi hạ thấp động tĩnh, đi tìm thư chấp thuận bên trong vali.
Cô mở các ngăn ra, liền nhìn thấy đồ vệ sinh cá nhân nằm gọn gàng trong đó, còn có cả quần lót của hắn.
Cho dù đã giúp Tống Diệc Châu sửa soạn vài lần, lúc này chạm vào vẫn khiến Liên Chi mặt đỏ tim đập.
Quần lót nam cấu tạo độc đáo, lớp vải ở giữa co giãn mà thoáng mát, có thể tưởng tượng bên trong cất chứa cây gậy cực đại thô dài.
Liên Chi nhìn thấy cảnh này, liền cầm lòng không được nhớ đến cảm giác đêm đó bị hắn mãnh liệt xâm nhập, hắn nhấc chân cô, hoắc là ôm lấy cô.
Cô cảm giác như mình bị đẩy càng lúc càng sâu, run rẩy, lại sâu hơn, đỉnh nhọn đâm vào chạm trong hoa tâm, cô thét chói tai rùng mình, nhưng hắn vần cứ tiếp tục đâm vào…
Liên Chi tức khắc dừng lại, không cho bản thân suy nghĩ quá nhiều.
Nhưng hai vành tai đỏ lên đã tố cáo cô.
Cô quay lưng lại nên không phát hiện, ánh mắt Tống Diệc Châu sớm đã chuyển sang một bên, không một tiếng động dừng trên người cô.
Đôi tai cô phấn hồng, chiếc cổ lộ ra trên lớp áo len trắng đến phát sáng.
Có lẽ vừa mới tắm xong, tuy cô đã cột tóc lên, nhưng phần đuôi tóc vẫn còn ẩm ướt.
Rũ ở thắt lưng nhẹ nhàng phất phơ qua lại, giống như ngọn lúa mạch non vuốt ve qua cổ Tống Diệc Châu.
Yết hầu hắn từ từ trượt xuống.
Trong không khí tràn ngập hương thơm ngọt ngào nhàn nhạt, tựa như hoa sơn chi, Tống Diệc Châu trước kia chán ghét mùi hoa, hiện tại từng lớp từng lớp chui vào yết hầu hắn, như là câu đi hồn phách.
Trong ánh đèn vàng ấm áp, tầm mắt Tống Diệc Châu không hề dịch chuyển, con ngươi đen nhánh dần dần sâu thẳm, như là đang nhen nhóm một ngọn lửa.
“Khi nào Karen Peano tới Trung Quốc?”
Phía sau truyền đến thanh âm trầm thấp của người đàn ông, Liên Chi không quay đầu lại, nói: “Chuyến bay hạ cánh Dung Thành vào 3 giờ chiều cuối tuần sau, tôi đã đăng ký với phòng hành chính mượn một chiếc xe.”
Cô mở tiếp ngăn khác, rút ra một tập văn kiện, trong số đó có thư chấp nhận khoản vay của ngân hàng.
Liên Chi đang muốn giao cho Tống Diệc Châu, lại bị thu hút bởi số tài liệu phía dưới giấy chấp thuận.
Là bài phỏng vấn của Triệu Mẫn Phàm và Cao Tế Khai về kiến trúc.
Một tập dày.
Cô lướt qua một lượt, ngay cả những bài phỏng vấn được xuất bản cách đây mười năm đều nằm trong đó, hiện tại bản thảo cũng video đều đã biến mất.
Liên Chi lập tức hưng phấn đến hai mắt sáng lên.
Kỳ thi thạc sĩ vòng hai tập trung vào nội dung chuyên ngành, bài thi thiết kế của Đại học Bắc Kinh là do hai vị lão sư này viết. Liên Chi trong thời gian này không chỉ xem hết tất cả cuốn sách mà bọn họ đã xuất bản, mà còn nghiên cứu kỹ các bài luận văn, báo chuyên ngành, phát biểu tạp chí đều không bỏ lỡ.
Nguyên nhân dễ hiểu, phương hướng nghiên cứu khoa học quyết định con đường tư tưởng của bọn họ, tự nhiên cũng sẽ đề cập trong bài thi.
Tuy nhiên, rất nhiều cuộc phỏng vấn, tạp chí đã biến mất do thời gian quá lâu.
Không nghĩ tới ở chỗ Tống Diệc Châu lại đầy đủ như vậy.
Liên Chi quay đầu nhìn hắn, có chút chân chó cười cười: “Tống tổng, không ngờ anh cũng xem tạp chí phỏng vấn của hai vị lão sư này?”
Tống Diệc Châu vẻ mặt vẫn rất bình thường, hắn nói: “Rảnh rỗi nhìn qua.”
“Là bởi vì ngoại thất của khách sạn đề cập đến nguyên tắc kiến trúc Trung Quốc nên mới cần sao?”
Cô nói, “Thật ra gần đây tôi cũng đang đọc sách và tạp chí của hai vị lão sư này, nhưng mà ở đây anh có nhiều tài liệu hơn tôi.”
Lời này của cô ám chỉ rõ ràng, người bình thường nghe xong khẳng định sẽ tiếp nhận ý. Nhưng mà Tống Diệc Châu chỉ “Ừ” một cái.
Đối với nửa câu sau của cô phảng phất giống như không nghe thấy.
Hắn không hỏi, Liên Chi chỉ có thể cắn răng nói: “Tống tống, anh có thể cho tôi mượn xem được không? Một tuần….
Tống Diệc Châu liếc mắt nhìn cô.
Cô lập tức sửa miệng: “Không, ba ngày sẽ trả lại cho anh.”
Ngón tay Tống Diệc Châu gõ nhẹ vào thành cốc, nói: “Có lẽ không được, bộ tài liệu này là tôi dùng cả bộ dụng cụ quan trắc cùng người ta đổi lấy, không dễ dàng cho bên ngoài mượn.”
“Không mượn, tôi và anh đổi được không?”
Liên Chi nói, “Tôi cũng có một ít sách không xuất bản nữa, ví dụ như [Kiến trúc cùng thế giới] do thầy Dương Giang dịch, nếu không —-----”
Cô ý tứ này là, cùng nhau trao đổi lại.
Nói còn chưa dứt lời, lông mày Tống Diệc Châu hơi nhíu lại gần như không thể phát hiện ra, trở lại bình thường: “Cô cảm thấy tôi cần thứ này?”
“Vậy anh yêu cầu cái gì?” Cô theo bản năng nói.
Dứt lời, cô nhìn đến đôi mắt của Tống Diệc Châu, đặc biệt u lượng, thật sâu nhìn cô. Chỉ một khoảng cách ngắn, cô giống như con mồi bị khóa trụ, không thể động đậy.
Cô biết rất rõ ánh mắt này, trước đây mỗi khi trên giường lăn lộn cầu xin tha thứ đều là nó.
Liên Chi tức khắc nghẹn họng, cùng với ánh mắt không hiểu nhìn đi nơi khác.
Cô ngồi xổm trên mặt đất giống như một củ cà rốt không thể nhổ lên.
Đôi tai hồng hồng đã đem hết sự thấp thỏm cùng khẩn trương của cô biểu lộ ngoài.
Tống Diệc Châu biết nha đầu này đang giả vờ ngu ngốc, nhưng hắn không có ý định cùng cô vòng vo.
“Lại đây.” Hắn nói.
Cô do dự một lát, nhưng cũng đứng dậy đi về phía hắn.
Cách nhau vài bước, một ngọn lửa kinh hoàng dần dần bùng cháy bên trong con ngươi đen nhánh của người đàn ông. Liên Chi vừa đến trước mặt hắn, cổ tay đã bị tóm lấy, dùng lực kéo xuống không cho cơ hội phản ứng.
Cô ngồi ở trên đùi hắn, khuôn mặt gần như dán sát vào nhau.
Nhìn nhau ở khoảng cách gần, khuôn mặt đỏ bừng, giống quả cà chua.
Cô đang muốn lui lại, tay Tống Diệc Châu đã nhẹ nhàng tháo dây cột ra, tóc đen nháy mắt xõa ra như nước rơi trên đầu vai, cũng quét qua sườn mặt hắn.
Tống Diệc Châu nói: “Nếu ướt, đừng cột.”
Ánh mắt hắn khóa trụ cô, tay nhẹ nhàng vuốt ve vài sợi tóc lõa xõa, tim cô đập càng lúc càng nhanh, đôi mắt không biết nhìn vào đâu mới tốt, phảng phất giống như chính mình bị véo.
Tống Diệc Châu nhìn ánh mắt cô né tránh, mái tóc dài xõa xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú, còn mang theo một tia bối rối cùng ngượng ngùng.
Trong lòng khẽ động.
Hắn cầm lòng không được, ngậm lấy môi cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.