Chương 104: Qua Lại Giữa Hai Người Đàn Ông
Nhất Khỏa Tử Khương
28/11/2023
Đêm đó, Liên Chi đem hết chứng cứ phạm tội của Giang Khải Minh mà cô thu thập được toàn bộ giao cho Lục Dã.
Hiếp dâm trẻ vị thành niên, còn có cái chết không rõ nguyên nhân của Vương Thế Trung.
Nếu Giang Khải Minh có thể vì Thẩm Hi, nghĩ mọi cách khiến cô biến mất, vậy thì cái chết của Vương Thế Trung rất có khả năng có liên quan đến bọn họ.
Mấy thứ này ở trong tay cô không phát huy được tác dụng, nhưng Lục Dã lại có thể điều tra rõ ngọn nguồn.
Cũng không uổng phí cô diễn một màn như vậy.
Hôm sau, Liên Chi đến Thần Đạt sớm hơn bình thường, Lục Dã lái xe đưa cô đi, cô lấy lý do mua cà phê xuống xe trước một con phố, sau đó một mình đi vào tòa nhà.
Lúc cô ra khỏi thang máy, tầng 49 an an tĩnh tĩnh, Tống Diệc Châu còn chưa tới.
Liên Chi cầm tài liệu cần ký duyệt đến văn phòng hắn, rèm cửa đóng kín mít, cô vừa kéo ra ánh mặt trời tràn ngập tiến vào. Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.
Liên Chi quay đầu, Tống Diệc Châu đứng ở cạnh cửa nhìn cô.
Toàn thân cô đứng dưới ánh mặt trời, dáng người được phác họa đến yểu điệu động lòng người.
Hắn liếc nhìn thêm vài cái sau đó bước đến bàn làm việc.
Liên Chi đi pha cà phê cho hắn, lúc mang tới thuận tiện nhắc nhở hắn ký tên, buổi sáng có cuộc họp, buổi chiều có tọa đàm, chỉ có sáng sớm hắn mới có thời gian.
Tống Diệc Châu một tay cài lại khuy măng sét, ánh mắt lại rơi trên bản kế hoạch.
“Khoản chi này là gì?”
Liên Chi nhón chân. đưa mắt nhìn theo hướng ngón tay hắn.
“Phí bảo trì.”
Cô càng đến gần, mùi tràm trà thoang thoảng trong không khí.
Tống Diệc Châu ngước mắt nhìn cô, nhướng mày: “Đổi nước hoa?”
“Không, là sữa tắm.”
Liên Chi trên mặt bình tĩnh, trong lòng lại chợt căng thẳng.
Tối hôm qua cô ngủ ở nhà Lục Dã, cũng tự nhiên mà lấy đồ của hắn dùng, không nghĩ tới cái này Tống Diệc Châu cũng có thể ngửi ra.
Sữa tắm…
Cô trả lời bình thường, đôi mắt của Tống Diệc Châu lại dần tối sầm.
Một vài chữ lại có thể gợi lên ký ức sôi trào.
Hắn nhớ tới lúc ôm cô bước vào phòng tắm, dòng nước hòa cùng sữa tắm xối qua hai cơ thể dính chặt vào nhau, ướt át trơn trượt chảy tới nơi họ giao hợp, hắn ra vào càng thêm thông suốt không bị ngăn trở, thậm chí chọc đến miệng tử cung của cô.
Cô liều mạng kẹp hắn, cầu xin hắn đừng đâm sâu như vậy.
Nhưng càng khóc, hắn càng thêm không kiêng nể gì.
Yết hầu Tống Diệc Châu trượt xuống, uống hết nửa ly cà phê.
Hắn lấy từ trong ngăn tủ ra một tấm thiệp mời đẩy qua.
Liên Chi hỏi: “Cái gì vậy?”
“Mở ra nhìn xem.”
Sau khi Liên Chi mở ra, là thư mời tham dự buổi diễn thuyết của Karen Peano, đại sư đến Trung Quốc, ngoài việc đảm nhiệm vị trí tổng thiết kế khách sạn cho tập đoàn Tống thị, đương nhiên cũng tổ chức các buổi tọa đàm.
Tống Diệc Châu nói: “Đẩy thời gian họp lên sớm một giờ, buổi chiều có thể đi cùng tôi.”
“Được.”
Lúc này cửa văn phòng đẩy ra, Thẩm Hi thò đầu vào, nói: “Diệc Châu?”
Ánh mắt cô chạm với ánh mắt Liên Chi, nụ cười trên môi biến mất rõ ràng, “Thư ký Liên cũng ở đây sao.”
Liên Chi hướng cô nhàn nhàn gật đầu, cầm tài liệu đi ra ngoài.
Cả buổi sáng Thẩm Hi đều ở Thần Đạt, cô muốn gia nhập đội ngũ thiết kế nội thất cho khách sạn lần này, đương nhiên sẽ gặp được Karen Peano.
Lúc bọn họ xuất phát đi đến hội trường, Thẩm Hi dựa vào trên vai Tống Diệc Châu, nói thời đại học có những chuyện gì.
Nói chuyện chỉ là thứ yếu, cô ta đang thăm dò phản ứng của Liên Chi, nhưng cô nửa ánh mắt cũng không nhìn lại.
“Thật ra lúc đó em không tìm được anh, rất nhiều thứ đều là thông qua anh cả anh.” Thẩm Hi bỗng nhiên nhớ tới cái gì, nói, “Đúng rồi Diệc Châu, có phải sắp tới ngày giỗ của anh cả anh rồi không?”
Tống Diệc Châu liếc ngang, đuôi mắt hiện ra sự lạnh lẽo, dừng trên mặt cô lập tức biến mất.
Hắn nhàn nhạt nói: “Là tháng giêng.”
Thẩm Hi cảm thán nói: “Đáng tiếc, anh cả anh còn rất tài giỏi.”
Thật đáng tiếc.
Tống Diệc Châu vốn tưởng rằng nhà họ Tống có trưởng tử kế thừa, anh cả hắn nếu còn sống, giờ phút này có lẽ đang ngồi ở vị trí này.
Thẩm Hi nói: “Năm nay dẫn em đến gặp anh ấy đi?”
“Được.”
Liên Chi ngồi ở ghế phụ, tai vểnh lên.
Việc anh cả của Tống Diệc Châu qua đời cô có nghe qua, kết quả điều tra cho thấy là một tai nạn ngoài ý muốn, xảy ra cách đây vài năm.
Cô còn quá nhiều thứ khác cần điều tra, nên cũng không quá chú ý đến phương diện này.
Tới hội trường buổi diễn thuyết, các ghế ngồi gần như đã đầy.
Karen Peano sau khi rời khỏi văn phòng kiến trúc gần như đã ở trạng thái nghỉ hưu, ông ở trên bục hài hước giảng giải về tính đa diện của kiến trúc, thậm chí rất nhiều bản vẽ thiết kế trước đây đều là ngẫu hứng từ những giấc mơ.
Dưới khán đài vang lên tiếng cười.
Liên Chi ngồi ở bên cạnh Jeef, cô đã tìm hiểu qua những tác phẩm trước đây của hắn, coi trọng chủ nghĩa tối giản, lần này thiết kế nội thất chủ yếu là hắn đảm nhiệm, vì thế Liên Chi liền nghĩ muốn đến học hỏi kinh nghiệm.
Liên Chi nói: “Nghe nói thiết kế phòng khách sạn ở nước ngoài thích thiết kế một đường chuyển động ở phía trên giường, Jeef, lần này anh cũng sẽ chọn phong cách này sao?”
Jeef lắc đầu: “Không không, mỗi lần tôi ở trong khách sạn kiểu này, giống như có thiên quân vạn mã chạy ở trên đầu, tôi không thích, quá mức chú trọng đến thẩm mỹ mà quên mất sự thoải mái…”
Hai người bọn họ thỉnh thoảng thì thầm vài câu, Tống Diệc Châu ở phía trước tự nhiên nghe đến rõ ràng.
Hắn nghe nha đầu này đem tác phẩm của Jeef Steven ra giao lưu, quả thực nghe nhiều nên thuộc.
Đuôi lông mày hắn hơi giương lên, thắc mắc cô đi tra từ lúc nào.
Sau buổi diễn thuyết, Tống Diệc Châu cùng Karen Peano nói chuyện phiếm, Thẩm Hi bày tỏ ý định muốn tham gia.
Karen Peano là một ông lão hiền lành, đương nhiên hoan nghênh việc đoàn đội có thêm máu mới.
“Mỹ lệ nữ sĩ, tôi xem qua tác phẩm cô đoạt giải, phong cách thật độc đáo, hoan nghênh cô gia nhập.”
Nụ cười trên môi Thẩm Hi cứng đờ, nhưng vẫn vươn tay bắt tay ông ấy.
*
Việc Giang Khải Minh tấn công cảnh sát, không tới hai ngày liền được thả ra.
Bản thân hắn cũng không quan tâm, lúc rời đi khoác áo lên trên vai, hướng Lục Dã cười khẩy.
“Đồ ăn ở đây khá ngon, cảnh sát Lục, cảm ơn đã chiêu đãi.”
Lục Dã nhàn nhạt nói: “Đồ ăn ngon cũng ít tới, người như anh chúng tôi chiêu đãi không được.
Lời tôi nói trước đó anh nên cân nhắc cho kỹ.”
Hắn giơ tay vỗ nhẹ lên vai Giang Khải Minh, tưởng như bình thường, kỳ thật một lực lớn đang đè lên người Giang Khải Minh.
Cảnh cáo anh ta đừng chạm vào Liên Chi.
Giang Khải Minh ho khan hai tiếng, cười nói: “Làm sao có thể như vậy, tục ngữ có câu có đi có lại, cảnh sát Lục có thời gian tới chỗ Giang mỗ ngồi, tôi nhất định sẽ báo đáp thật kỹ.”
Hắn nói câu sau gần như nghiến răng nghiến lợi, dựa vào xe, vung tay về phía Lục Dã.
“Lục cảnh sát, lần sau gặp lại.”
Lục Dã cong môi mà không cười.
Xe vừa đi, vẻ mặt hắn đột nhiên trầm xuống.
Người này là một tên điên, thù hận sợ đã hoàn toàn che mắt. Hắn nhìn hư không, rơi vào trầm mặc, tự hỏi chính mình liệu có thể thời thời khắc khắc bảo vệ Liên Chi.
Di động đột nhiên vang lên hai tiếng.
Phùng Yến gửi đến một vài bức ảnh, thuận tiện cho hắn một dãy số.
Lục Dã click mở thì thấy trường hợp năm đó của Vương Thế Trung quả thực kết án là do dị ứng phấn hoa.
Kỳ lạ chính là người nhà báo án sau lại nhanh chóng hủy bỏ.
Hơn nữa, mấy người cảnh sát liên quan đến vụ án đều đã không còn thuộc hệ thống cảnh sát.
Cứ như thể chấp nhận rời bỏ công việc của mình.
Lục Dã nhận thấy có gì đó cổ quái, sao chép dãy số kia rồi gọi qua.
“Tiểu Lương…Gọi tôi Lục Dã là được…Cảm ơn cậu hỗ trợ, tuần sau tôi sắp xếp thời gian qua đó…”
**
Diễn thuyết xong có một buổi tiệc nho nhỏ.
Từ trong yến hội đi ra, Tống Diệc Châu có uống mấy ly, hắn dựa vào ghế sau nhắm mắt dưỡng thần, cổ hiện lên màu đỏ nhàn nhạt.
Hắn uống rượu sẽ hiện lên mặt.
Liên Chi ngồi bên cạnh hắn, đem áo vest đặt sang một bên, cô lấy một viên thuốc giải rượu, đồng thời lấy nước đưa qua.
“Tống tổng?”
Tống Diệc Châu quay đầu nhìn cô, ánh sáng ảm đạm lưu chuyển trong đôi mắt mờ mịt của hắn, lúc này xe rẽ về bên trái, Liên Chi không khỏi nghiêng người về phía hắn.
Cô vốn đã ổn định lại chỗ ngồi.
Nhưng một bàn tay to lớn đột nhiên vòng qua eo cô, Tống Diệc Châu dùng sức kéo.
Cô liền lao vào trong lồng ngực hắn, khuôn mặt gần như dán vào, bình nước rơi xuống mặt thảm, cứ thế chảy.
Vách ngăn riêng tư được nâng lên, Phương Thành ở phía trước đã tự động phong bế ngũ quan.
Tống Diệc Châu hơi hơi nghi hoặc nói: “Đi tra mấy cái đó từ khi nào?”
Nói chính là lúc ở hội trường cô cùng Jeef luyên thuyên không dứt về phong cách Gothic, còn cả thiết kế phòng khách sạn, cô rõ ràng là đúng bệnh hốt thuốc.
Liên Chi nói: “Mấy ngày trước xem qua một chút.”
“Tan tầm phải đi học.”
Tống Diệc Châu nhéo cái mũi cô nói, “Vậy là làm việc lén lút xem trộm?”
“Không có!”
Cô chợt mở to hai mặt, biểu tình oan uổng.
Tống Diệc Châu hơi hơi mỉm cười, cô mới nhận ra hắn đang trêu chọc, nhưng cả người lông đã dựng lên.
Hắn nhịn không được dùng tay cọ cọ đám lông tơ trên mặt cô, mềm mềm, môi còn trong như pha lê.
Sau xe tối tăm, đôi mắt người đàn ông dần dần u ám.
Hắn cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi cô.
Dịu dàng nhẹ hôn, môi chạm môi, cọ xát lực đạo lại đủ để cho người ta mặt đỏ tim đập.
Cô từ từ nhắm hai mắt lại.
Tống Diệc Châu chậm rãi nhướng mi, nhưng vẫn không ngừng nhìn chằm chằm cô, đôi mắt thâm hắc có chút khó hiểu.
Cô dường như chưa bao giờ hỏi quá nhiều.
Bạn gái hắn, vị trí của cô. Hắn cho cô liền nhận, hắn lấy về cô liền tự điều chỉnh lại vị trí của mình.
Thông suốt như một cơn gió, không chọn ra được nửa điểm sai lầm.
Nhưng thực sự quá mức ngoan ngoãn.
Nụ hôn này bất giác thay đổi hương vị.
Cho dù Phương Thành đã cố gắng phớt lờ, vách ngăn riêng tư cũng nâng lên, nhưng mà âm thanh mặt đỏ tai hồng đó chắn không được.
Sau xe trên chiếc kính chắn gió mơ hồ phản chiếu hình ảnh chồng chéo, người đàn ông nhéo cằm người phụ nữ, gần như đè xuống hôn sâu, cô nắm chặt cổ áo hắn, cảnh tượng tương dán trắng nõn đối lập đẹp đến hút hồn.
Tống Diệc Châu ôm lấy eo cô, môi từ má cọ xát đến tai, rồi lại lần nữa hôn lấy.
Phản ứng của người đàn ông Liên Chi biết rõ, hắn muốn cô.
Trước đây Tống Diệc Châu không phải là người túng dục, hắn thậm chí sẽ không ở nơi công cộng lộ ra nửa phần tâm tư.
Nhưng hôm nay…
Bàn tay hắn cơ hồ muốn làm tan chảy cô, toàn bộ hơi thở nóng hổi phả vào trên mặt, Liên Chi eo bụng run rẩy, không hiểu ướt từ lúc nào.
Tống Diệc Châu hơi hơi buông ra, ngón tay nghiền nghiền vàng tai cô, thấp giọng nói: “Đêm nay có thể không?”
Ánh mắt hắn u ám, toàn là dục vọng chiếm hữu.
Có thể cái gì, không cần nói cũng biết…
Cùng lúc đó, điện thoại trong túi Liên Chi cũng rung lên nhè nhẹ, âm thanh rất nhỏ, giống như ai gửi đến tin nhắn.
Nhưng không phải tin nhắn, là Lục Dã gọi đến.
Liên Chi đặc biệt cài đặt, khẽ rung lên một chút sau đó im lặng.
Hắn cũng tìm cô.
Hiếp dâm trẻ vị thành niên, còn có cái chết không rõ nguyên nhân của Vương Thế Trung.
Nếu Giang Khải Minh có thể vì Thẩm Hi, nghĩ mọi cách khiến cô biến mất, vậy thì cái chết của Vương Thế Trung rất có khả năng có liên quan đến bọn họ.
Mấy thứ này ở trong tay cô không phát huy được tác dụng, nhưng Lục Dã lại có thể điều tra rõ ngọn nguồn.
Cũng không uổng phí cô diễn một màn như vậy.
Hôm sau, Liên Chi đến Thần Đạt sớm hơn bình thường, Lục Dã lái xe đưa cô đi, cô lấy lý do mua cà phê xuống xe trước một con phố, sau đó một mình đi vào tòa nhà.
Lúc cô ra khỏi thang máy, tầng 49 an an tĩnh tĩnh, Tống Diệc Châu còn chưa tới.
Liên Chi cầm tài liệu cần ký duyệt đến văn phòng hắn, rèm cửa đóng kín mít, cô vừa kéo ra ánh mặt trời tràn ngập tiến vào. Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.
Liên Chi quay đầu, Tống Diệc Châu đứng ở cạnh cửa nhìn cô.
Toàn thân cô đứng dưới ánh mặt trời, dáng người được phác họa đến yểu điệu động lòng người.
Hắn liếc nhìn thêm vài cái sau đó bước đến bàn làm việc.
Liên Chi đi pha cà phê cho hắn, lúc mang tới thuận tiện nhắc nhở hắn ký tên, buổi sáng có cuộc họp, buổi chiều có tọa đàm, chỉ có sáng sớm hắn mới có thời gian.
Tống Diệc Châu một tay cài lại khuy măng sét, ánh mắt lại rơi trên bản kế hoạch.
“Khoản chi này là gì?”
Liên Chi nhón chân. đưa mắt nhìn theo hướng ngón tay hắn.
“Phí bảo trì.”
Cô càng đến gần, mùi tràm trà thoang thoảng trong không khí.
Tống Diệc Châu ngước mắt nhìn cô, nhướng mày: “Đổi nước hoa?”
“Không, là sữa tắm.”
Liên Chi trên mặt bình tĩnh, trong lòng lại chợt căng thẳng.
Tối hôm qua cô ngủ ở nhà Lục Dã, cũng tự nhiên mà lấy đồ của hắn dùng, không nghĩ tới cái này Tống Diệc Châu cũng có thể ngửi ra.
Sữa tắm…
Cô trả lời bình thường, đôi mắt của Tống Diệc Châu lại dần tối sầm.
Một vài chữ lại có thể gợi lên ký ức sôi trào.
Hắn nhớ tới lúc ôm cô bước vào phòng tắm, dòng nước hòa cùng sữa tắm xối qua hai cơ thể dính chặt vào nhau, ướt át trơn trượt chảy tới nơi họ giao hợp, hắn ra vào càng thêm thông suốt không bị ngăn trở, thậm chí chọc đến miệng tử cung của cô.
Cô liều mạng kẹp hắn, cầu xin hắn đừng đâm sâu như vậy.
Nhưng càng khóc, hắn càng thêm không kiêng nể gì.
Yết hầu Tống Diệc Châu trượt xuống, uống hết nửa ly cà phê.
Hắn lấy từ trong ngăn tủ ra một tấm thiệp mời đẩy qua.
Liên Chi hỏi: “Cái gì vậy?”
“Mở ra nhìn xem.”
Sau khi Liên Chi mở ra, là thư mời tham dự buổi diễn thuyết của Karen Peano, đại sư đến Trung Quốc, ngoài việc đảm nhiệm vị trí tổng thiết kế khách sạn cho tập đoàn Tống thị, đương nhiên cũng tổ chức các buổi tọa đàm.
Tống Diệc Châu nói: “Đẩy thời gian họp lên sớm một giờ, buổi chiều có thể đi cùng tôi.”
“Được.”
Lúc này cửa văn phòng đẩy ra, Thẩm Hi thò đầu vào, nói: “Diệc Châu?”
Ánh mắt cô chạm với ánh mắt Liên Chi, nụ cười trên môi biến mất rõ ràng, “Thư ký Liên cũng ở đây sao.”
Liên Chi hướng cô nhàn nhàn gật đầu, cầm tài liệu đi ra ngoài.
Cả buổi sáng Thẩm Hi đều ở Thần Đạt, cô muốn gia nhập đội ngũ thiết kế nội thất cho khách sạn lần này, đương nhiên sẽ gặp được Karen Peano.
Lúc bọn họ xuất phát đi đến hội trường, Thẩm Hi dựa vào trên vai Tống Diệc Châu, nói thời đại học có những chuyện gì.
Nói chuyện chỉ là thứ yếu, cô ta đang thăm dò phản ứng của Liên Chi, nhưng cô nửa ánh mắt cũng không nhìn lại.
“Thật ra lúc đó em không tìm được anh, rất nhiều thứ đều là thông qua anh cả anh.” Thẩm Hi bỗng nhiên nhớ tới cái gì, nói, “Đúng rồi Diệc Châu, có phải sắp tới ngày giỗ của anh cả anh rồi không?”
Tống Diệc Châu liếc ngang, đuôi mắt hiện ra sự lạnh lẽo, dừng trên mặt cô lập tức biến mất.
Hắn nhàn nhạt nói: “Là tháng giêng.”
Thẩm Hi cảm thán nói: “Đáng tiếc, anh cả anh còn rất tài giỏi.”
Thật đáng tiếc.
Tống Diệc Châu vốn tưởng rằng nhà họ Tống có trưởng tử kế thừa, anh cả hắn nếu còn sống, giờ phút này có lẽ đang ngồi ở vị trí này.
Thẩm Hi nói: “Năm nay dẫn em đến gặp anh ấy đi?”
“Được.”
Liên Chi ngồi ở ghế phụ, tai vểnh lên.
Việc anh cả của Tống Diệc Châu qua đời cô có nghe qua, kết quả điều tra cho thấy là một tai nạn ngoài ý muốn, xảy ra cách đây vài năm.
Cô còn quá nhiều thứ khác cần điều tra, nên cũng không quá chú ý đến phương diện này.
Tới hội trường buổi diễn thuyết, các ghế ngồi gần như đã đầy.
Karen Peano sau khi rời khỏi văn phòng kiến trúc gần như đã ở trạng thái nghỉ hưu, ông ở trên bục hài hước giảng giải về tính đa diện của kiến trúc, thậm chí rất nhiều bản vẽ thiết kế trước đây đều là ngẫu hứng từ những giấc mơ.
Dưới khán đài vang lên tiếng cười.
Liên Chi ngồi ở bên cạnh Jeef, cô đã tìm hiểu qua những tác phẩm trước đây của hắn, coi trọng chủ nghĩa tối giản, lần này thiết kế nội thất chủ yếu là hắn đảm nhiệm, vì thế Liên Chi liền nghĩ muốn đến học hỏi kinh nghiệm.
Liên Chi nói: “Nghe nói thiết kế phòng khách sạn ở nước ngoài thích thiết kế một đường chuyển động ở phía trên giường, Jeef, lần này anh cũng sẽ chọn phong cách này sao?”
Jeef lắc đầu: “Không không, mỗi lần tôi ở trong khách sạn kiểu này, giống như có thiên quân vạn mã chạy ở trên đầu, tôi không thích, quá mức chú trọng đến thẩm mỹ mà quên mất sự thoải mái…”
Hai người bọn họ thỉnh thoảng thì thầm vài câu, Tống Diệc Châu ở phía trước tự nhiên nghe đến rõ ràng.
Hắn nghe nha đầu này đem tác phẩm của Jeef Steven ra giao lưu, quả thực nghe nhiều nên thuộc.
Đuôi lông mày hắn hơi giương lên, thắc mắc cô đi tra từ lúc nào.
Sau buổi diễn thuyết, Tống Diệc Châu cùng Karen Peano nói chuyện phiếm, Thẩm Hi bày tỏ ý định muốn tham gia.
Karen Peano là một ông lão hiền lành, đương nhiên hoan nghênh việc đoàn đội có thêm máu mới.
“Mỹ lệ nữ sĩ, tôi xem qua tác phẩm cô đoạt giải, phong cách thật độc đáo, hoan nghênh cô gia nhập.”
Nụ cười trên môi Thẩm Hi cứng đờ, nhưng vẫn vươn tay bắt tay ông ấy.
*
Việc Giang Khải Minh tấn công cảnh sát, không tới hai ngày liền được thả ra.
Bản thân hắn cũng không quan tâm, lúc rời đi khoác áo lên trên vai, hướng Lục Dã cười khẩy.
“Đồ ăn ở đây khá ngon, cảnh sát Lục, cảm ơn đã chiêu đãi.”
Lục Dã nhàn nhạt nói: “Đồ ăn ngon cũng ít tới, người như anh chúng tôi chiêu đãi không được.
Lời tôi nói trước đó anh nên cân nhắc cho kỹ.”
Hắn giơ tay vỗ nhẹ lên vai Giang Khải Minh, tưởng như bình thường, kỳ thật một lực lớn đang đè lên người Giang Khải Minh.
Cảnh cáo anh ta đừng chạm vào Liên Chi.
Giang Khải Minh ho khan hai tiếng, cười nói: “Làm sao có thể như vậy, tục ngữ có câu có đi có lại, cảnh sát Lục có thời gian tới chỗ Giang mỗ ngồi, tôi nhất định sẽ báo đáp thật kỹ.”
Hắn nói câu sau gần như nghiến răng nghiến lợi, dựa vào xe, vung tay về phía Lục Dã.
“Lục cảnh sát, lần sau gặp lại.”
Lục Dã cong môi mà không cười.
Xe vừa đi, vẻ mặt hắn đột nhiên trầm xuống.
Người này là một tên điên, thù hận sợ đã hoàn toàn che mắt. Hắn nhìn hư không, rơi vào trầm mặc, tự hỏi chính mình liệu có thể thời thời khắc khắc bảo vệ Liên Chi.
Di động đột nhiên vang lên hai tiếng.
Phùng Yến gửi đến một vài bức ảnh, thuận tiện cho hắn một dãy số.
Lục Dã click mở thì thấy trường hợp năm đó của Vương Thế Trung quả thực kết án là do dị ứng phấn hoa.
Kỳ lạ chính là người nhà báo án sau lại nhanh chóng hủy bỏ.
Hơn nữa, mấy người cảnh sát liên quan đến vụ án đều đã không còn thuộc hệ thống cảnh sát.
Cứ như thể chấp nhận rời bỏ công việc của mình.
Lục Dã nhận thấy có gì đó cổ quái, sao chép dãy số kia rồi gọi qua.
“Tiểu Lương…Gọi tôi Lục Dã là được…Cảm ơn cậu hỗ trợ, tuần sau tôi sắp xếp thời gian qua đó…”
**
Diễn thuyết xong có một buổi tiệc nho nhỏ.
Từ trong yến hội đi ra, Tống Diệc Châu có uống mấy ly, hắn dựa vào ghế sau nhắm mắt dưỡng thần, cổ hiện lên màu đỏ nhàn nhạt.
Hắn uống rượu sẽ hiện lên mặt.
Liên Chi ngồi bên cạnh hắn, đem áo vest đặt sang một bên, cô lấy một viên thuốc giải rượu, đồng thời lấy nước đưa qua.
“Tống tổng?”
Tống Diệc Châu quay đầu nhìn cô, ánh sáng ảm đạm lưu chuyển trong đôi mắt mờ mịt của hắn, lúc này xe rẽ về bên trái, Liên Chi không khỏi nghiêng người về phía hắn.
Cô vốn đã ổn định lại chỗ ngồi.
Nhưng một bàn tay to lớn đột nhiên vòng qua eo cô, Tống Diệc Châu dùng sức kéo.
Cô liền lao vào trong lồng ngực hắn, khuôn mặt gần như dán vào, bình nước rơi xuống mặt thảm, cứ thế chảy.
Vách ngăn riêng tư được nâng lên, Phương Thành ở phía trước đã tự động phong bế ngũ quan.
Tống Diệc Châu hơi hơi nghi hoặc nói: “Đi tra mấy cái đó từ khi nào?”
Nói chính là lúc ở hội trường cô cùng Jeef luyên thuyên không dứt về phong cách Gothic, còn cả thiết kế phòng khách sạn, cô rõ ràng là đúng bệnh hốt thuốc.
Liên Chi nói: “Mấy ngày trước xem qua một chút.”
“Tan tầm phải đi học.”
Tống Diệc Châu nhéo cái mũi cô nói, “Vậy là làm việc lén lút xem trộm?”
“Không có!”
Cô chợt mở to hai mặt, biểu tình oan uổng.
Tống Diệc Châu hơi hơi mỉm cười, cô mới nhận ra hắn đang trêu chọc, nhưng cả người lông đã dựng lên.
Hắn nhịn không được dùng tay cọ cọ đám lông tơ trên mặt cô, mềm mềm, môi còn trong như pha lê.
Sau xe tối tăm, đôi mắt người đàn ông dần dần u ám.
Hắn cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi cô.
Dịu dàng nhẹ hôn, môi chạm môi, cọ xát lực đạo lại đủ để cho người ta mặt đỏ tim đập.
Cô từ từ nhắm hai mắt lại.
Tống Diệc Châu chậm rãi nhướng mi, nhưng vẫn không ngừng nhìn chằm chằm cô, đôi mắt thâm hắc có chút khó hiểu.
Cô dường như chưa bao giờ hỏi quá nhiều.
Bạn gái hắn, vị trí của cô. Hắn cho cô liền nhận, hắn lấy về cô liền tự điều chỉnh lại vị trí của mình.
Thông suốt như một cơn gió, không chọn ra được nửa điểm sai lầm.
Nhưng thực sự quá mức ngoan ngoãn.
Nụ hôn này bất giác thay đổi hương vị.
Cho dù Phương Thành đã cố gắng phớt lờ, vách ngăn riêng tư cũng nâng lên, nhưng mà âm thanh mặt đỏ tai hồng đó chắn không được.
Sau xe trên chiếc kính chắn gió mơ hồ phản chiếu hình ảnh chồng chéo, người đàn ông nhéo cằm người phụ nữ, gần như đè xuống hôn sâu, cô nắm chặt cổ áo hắn, cảnh tượng tương dán trắng nõn đối lập đẹp đến hút hồn.
Tống Diệc Châu ôm lấy eo cô, môi từ má cọ xát đến tai, rồi lại lần nữa hôn lấy.
Phản ứng của người đàn ông Liên Chi biết rõ, hắn muốn cô.
Trước đây Tống Diệc Châu không phải là người túng dục, hắn thậm chí sẽ không ở nơi công cộng lộ ra nửa phần tâm tư.
Nhưng hôm nay…
Bàn tay hắn cơ hồ muốn làm tan chảy cô, toàn bộ hơi thở nóng hổi phả vào trên mặt, Liên Chi eo bụng run rẩy, không hiểu ướt từ lúc nào.
Tống Diệc Châu hơi hơi buông ra, ngón tay nghiền nghiền vàng tai cô, thấp giọng nói: “Đêm nay có thể không?”
Ánh mắt hắn u ám, toàn là dục vọng chiếm hữu.
Có thể cái gì, không cần nói cũng biết…
Cùng lúc đó, điện thoại trong túi Liên Chi cũng rung lên nhè nhẹ, âm thanh rất nhỏ, giống như ai gửi đến tin nhắn.
Nhưng không phải tin nhắn, là Lục Dã gọi đến.
Liên Chi đặc biệt cài đặt, khẽ rung lên một chút sau đó im lặng.
Hắn cũng tìm cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.