Chương 62: Quyến Rũ
Nhất Khỏa Tử Khương
27/10/2023
Liên Chi sau một lúc lâu không nghe thấy âm thanh, hé mở một bên mắt.
Trong tầm nhìn, hai nam một nữ đứng ở cửa, cô dùng ánh mắt dò xét lướt qua hai người trước mặt, dừng ở trên người đàn ông cao lớn phía sau.
Hắn ở trong bóng tối, không nhìn rõ khuôn mặt. Lưng thẳng, đứng đó rất có cảm giác tồn tại.
Lúc này, hàng xóm có người đi tới.
Đèn hành lang bật lên, một luồng ánh sáng bao phủ khuôn mặt góc cạnh lộ rõ ngũ quan phía trên, đôi mắt đen nhánh dưới hàng mày rậm, đang nhìn chằm chằm vào gương mặt cô.
Hô hấp Liên Chi lập tức cứng lại.
Lục Dã?
Tại sao có thể là hắn?
Kiếp trước là cô ở biên giới gặp được, kiếp này sao hắn lại tới Dung Thành.
Triệu Cầm nói: “Chào cô, hai ngày trước có cô gái sống một mình mất tích, chúng tôi có vài câu hỏi muốn hỏi cô. Bây giờ có tiện không?”
“Bây giờ sao?” Trên mặt Liên Chi thoáng qua vài giây kinh ngạc, yếu ớt nói, “Mọi người vào đi.”
Nói xong cô mở cửa ra, dựa vào bên cạnh.
Lục Dã theo sau hai người, vừa vào cửa, Liên Chi khoanh tay, ánh mắt không che giấu chút nào ở trên người hắn đánh giá.
Hắn bị nhìn như vậy nhưng sắc mặt vẫn rất thong dong bình tĩnh, rời khỏi tầm mắt cô, nhàn nhạt ở trong phòng quét qua một vòng.
Cách bài trí đơn giản, trong bếp còn chồng bát đĩa chưa kịp rửa, trên bàn trà cạnh sofa có một chồng sách dày cộm.
“Mọi người cứ ngồi tự nhiên.”
Cô tùy ý nói, sau đó ngồi lên sofa. Váy ngủ bởi vì ngồi xuống chạm đến bắp đùi, đôi chân thon dài trắng nõn lộ ra. Gợi cảm quyến rũ mà không hay biết.
Thôi Anh thấy hai người đồng nghiệp đều cụp mắt xuống, cô lúng túng nói: “Tiểu thư, trời khá lạnh, cô có muốn mặc thêm quần áo không?”
Liên Chi hỏi lại: “Lạnh á? Tôi cảm thấy không sao đâu.”
Cô đã nói như vậy, Thôi Anh cũng không thể nói thêm gì nữa. Sau khi mấy người ngồi lên sofa, Thôi Anh nói: “Cô sống một mình sao?”
“Đúng vậy.”
Liên Chi nói: “Tôi cũng có vấn đề muốn hỏi mọi người.”
Bọn họ sửng sốt.
Liên Chi bắt chéo chân, có chút hiếu kỳ hỏi: “Hiện tại cảnh sát đều đẹp như vậy sao?”
Lúc nói lời này, dép lê ở mũi chân cô lúc lắc, thẳng thắn nhìn chằm chằm Lục Dã, đôi mắt hồ ly lóe lên câu dẫn.
Bọn họ nhìn nhau mấy giây, chợt nhớ tới mấy năm trước cô tạt một gáo nước lạnh vào mặt hắn, mắng hắn xấu trai.
Đồng tử hắn tối đen, không nói gì.
Thôi Anh và Triệu Cầm nhìn nhau, nói: “Quay lại chủ đề chính, mấy ngày trước ở tiểu khu 3 có người mất tích, cô có biết không?”
“Có nghe nói.”
Liên Chi nói, “Hình như biến mất đã một tuần rồi vẫn chưa tìm được.”
Không phải mất tích, mà là cố ý cưỡng bức.
Thi thể được tìm thấy đêm qua ở Tahiti, để tránh hoang mang dư luận tin tức vẫn chưa công khai.
Thôi Anh lại hỏi: “Trước đó cô về nhà có phát hiện phía sau có người theo dõi không?”
Liên Chi sửng sốt, không hiểu.
Thôi Anh lấy điện thoại ra, cho cô xem một đoạn video.
Trong video, Liên Chi quay về tiểu khu lúc gần 11 giờ, xung quanh tối om, có bóng người đi theo cô trên đoạn đường dài vắng vẻ.
Chỉ là ánh đèn quá mờ, không nhìn rõ mặt.
Quả nhiên.
Liên Chi nghĩ thầm, trực giác của mình đêm đó là đúng.
“Sẽ không phải là người này chứ?”
Cô nói, “Nếu đêm đó hắn thực hiện được thì người mất tích không phải là tôi sao?”
Sắc mặt cô đột nhiên tái nhợt, ánh mắt nhìn về phía Lục Dã, chợt trào ra một tia ngấn nước sợ hãi.
Lục Dã dùng đôi mắt đen nhánh nhìn cô vài giây, vẫn không nhịn được nói.
“Cô thật thông minh, biết cách tự cứu.”
Hắn đang nói về đoạn video cô lập tức bỏ chạy còn nhanh chóng gọi điện thoại.
Cô không khỏi nhếch môi: “Không có gì, dù sao trước đây tôi cũng từng bị theo dõi nhiều lần, rất có kinh nghiệm.”
Lục Dã dừng lại hai giây, lại hỏi: “Lúc cô quay đầu lại có thấy rõ mặt hắn không?”
Cô suy nghĩ một lúc, nói: “Không có.”
“Trước đây cô có để ý có người theo dõi cô không?”
“Cũng không có, tôi mới chuyển đến khu này.”
Lục Dã nhìn chằm chằm cô, nói: “Cô có biết cô gái mất tích kia không?”
Cô lắc đầu.
Sau khi hỏi hết những vấn đề cần hỏi, Lục Dã trầm mặc nửa giây, nói: “Phụ nữ sống một mình vẫn nên chú ý an toàn, ngoài cửa nhất định phải có camera.”
Giọng hắn trầm thấp, rất dễ nhận biết.
Liên Chi sửng sốt hai giây, nhớ tới kiếp trước lúc hắn đặt thẻ ngân hàng lên bàn, nói con gái không nên hủy hoại bản thân như vậy.
Người này, có vẻ thích xen vào chuyện của người khác.
“Cảnh sát ai cũng đều tốt bụng giúp đỡ mọi người như vậy sao?” Cô cười nói, “Vậy tôi có thể nhờ anh cảnh sát giúp một việc nhỏ được không?”
Nụ cười của cô không có bao nhiêu chân thành, Lục Dã dùng ánh mắt phán xét nhìn lại chằm chằm.
“Chuyện gì?”
Cô đến bên cửa sổ, chỉ chỉ bên ngoài.
Lục Dã cũng đứng dậy nhìn theo, bên ngoài tường có một tổ ong bắp cày mới làm.
“Bên ngoài có một tổ ong bắp cày rất đáng sợ, tôi vốn muốn gọi 119, nhưng lại ngại lãng phí tài nguyên quốc gia.” Cô khó xử nói, “Mấy ngày trước cũng đã cố gắng tự trèo ra ngoài chọc rớt, nhưng với không tới.”
Thôi Anh và Triệu Cầm cũng ra bên ngoài nhìn xem, tổ ong bắp cày đúng là có nguy hiểm tiềm ẩn đối với cuộc sống.
Nhưng việc này cảnh sát bọn họ không quản, đang định khéo léo từ chối.
Lục Dã nói: “Có thuốc sát trùng không?”
Liên Chi lập tức nói: “Có.”
Cô từ phòng bếp lấy ra hai cái ống, đưa cho hắn. Lục Dã cầm lấy, hắn mở cửa sổ ra, một chân giẫm lên mái hiên cửa với ra ngoài.
Triệu Cầm nói: “Anh Dã, cẩn thận!” Tuy đây chỉ là tầng 4, nhưng ngã xuống vẫn rất nguy hiểm.
So với hai người đang lo lắng, Liên Chi đứng ở một bên thờ ơ lạnh nhạt, nét đáng thương vừa rồi không còn sót lại chút gì.
Lục Dã nhảy lên một bên ống dẫn, giẫm lên khe hở ở bức tường bên ngoài, cố định chỗ đứng. Cao gần chục mét so với mặt đất, người đàn ông vẫn sừng sững bất động.
Hắn cầm lọ sát trùng phun thật nhanh vào tổ ong, bầy bắp cày nghe vị ngạt thở bay ra, nhưng động tác người đàn ông nhanh hơn, dùng túi nilong lồng vào bịt kín chúng lại.
Làm xong hết thảy, ánh mắt hắn vẫn vững vàng bất định, dẫm lên cục nóng điều hòa, bước vài bước đạp trở về bệ cửa, nhảy trở lại phòng khách.
“Tôi cầm cái này vứt đi cho cô.” Lục Dã không nhìn, đem túi buộc lại.
Bởi vì dùng sức, gân xanh ở cổ tay hắn nổi lên, nối với mu bàn tay, cơ cánh tay trong áo cũng đặc biệt lấp ló.
Không biết tại sao, Liên Chi thế nhưng lại có thể nhìn thấy sự hoang dã cũng sức mạnh nguyên thủy ở hắn.
Cô vô cớ nhớ tới kiếp trước hắn đè cô dưới thân hung hăng va chạm, vòng hông săn chắc, đôi chân thon dài hữu lực. Còn có…lúc cô chuẩn bị hôn hắn, lại bị tránh đi.
Liên Chi rất có hứng thú, ánh mắt ở trên người hắn đánh giá, so với vừa rồi hoàn toàn khác hẳn.
Chuyện cần hỏi cũng hỏi xong, giúp cũng giúp xong.
Mấy người chuẩn bị rời đi, Liên Chi lại nói: “Anh cảnh sát có thể để lại thông tin liên lạc không, tôi sợ sau này gặp phải quấy rối, gọi cảnh sát đã không kịp rồi.”
Triệu Cầm nhìn đôi mắt cô long lanh, thật sự có chút đáng thương.
Hắn suy tư có thể có khả năng này, đang định cho số điện thoại của mình.
“Không phải anh.” Liên Chi nhìn về phía Lục Dã sau lưng Triệu Cầm, đôi mắt sáng ngời, thẳng thắn.
Lục Dã đối diện ánh mắt cô, con ngươi đen nhánh, an tĩnh trầm lặng.
Khóe miệng cô cong lên, giống như tiểu hồ ly có ý đồ thầm kín.
“Là anh ấy.”
*
Ra khỏi tiểu khu.
Lúc bọn họ đang chuẩn bị lên xe cảnh sát, Triệu Cầm đột nhiên bá vai Lục Dã, nói: “Anh Dã, vừa rồi cô gái đó có phải…”
Lục Dã quay sang nhìn hắn.
“Phải gì?”
Triêu Cầm nói: “Có phải cô ấy muốn theo đuổi anh không?”
Ban đầu khi vào cửa đã khen hắn đẹp trai, lại nói, trước khi về còn cố ý muốn thông tin liên lạc của Lục Dã.
Đây không phải là muốn theo đuổi thì là cái gì.
Lục Dã không trả lời, ánh mắt tối sầm.
Lúc niên thiếu, chính cô là người mỉm cười chỉ vào mặt hắn, kiêu ngạo thở bằng một bên mũi.
“Lục Dã, cậu cũng xứng thích tôi sao?”
Hắn liếm môi một chút, vỗ thật mạnh vào bả vai Triệu Cầm.
“Kiểm tra lại đầu óc cậu đi.”
Trong tầm nhìn, hai nam một nữ đứng ở cửa, cô dùng ánh mắt dò xét lướt qua hai người trước mặt, dừng ở trên người đàn ông cao lớn phía sau.
Hắn ở trong bóng tối, không nhìn rõ khuôn mặt. Lưng thẳng, đứng đó rất có cảm giác tồn tại.
Lúc này, hàng xóm có người đi tới.
Đèn hành lang bật lên, một luồng ánh sáng bao phủ khuôn mặt góc cạnh lộ rõ ngũ quan phía trên, đôi mắt đen nhánh dưới hàng mày rậm, đang nhìn chằm chằm vào gương mặt cô.
Hô hấp Liên Chi lập tức cứng lại.
Lục Dã?
Tại sao có thể là hắn?
Kiếp trước là cô ở biên giới gặp được, kiếp này sao hắn lại tới Dung Thành.
Triệu Cầm nói: “Chào cô, hai ngày trước có cô gái sống một mình mất tích, chúng tôi có vài câu hỏi muốn hỏi cô. Bây giờ có tiện không?”
“Bây giờ sao?” Trên mặt Liên Chi thoáng qua vài giây kinh ngạc, yếu ớt nói, “Mọi người vào đi.”
Nói xong cô mở cửa ra, dựa vào bên cạnh.
Lục Dã theo sau hai người, vừa vào cửa, Liên Chi khoanh tay, ánh mắt không che giấu chút nào ở trên người hắn đánh giá.
Hắn bị nhìn như vậy nhưng sắc mặt vẫn rất thong dong bình tĩnh, rời khỏi tầm mắt cô, nhàn nhạt ở trong phòng quét qua một vòng.
Cách bài trí đơn giản, trong bếp còn chồng bát đĩa chưa kịp rửa, trên bàn trà cạnh sofa có một chồng sách dày cộm.
“Mọi người cứ ngồi tự nhiên.”
Cô tùy ý nói, sau đó ngồi lên sofa. Váy ngủ bởi vì ngồi xuống chạm đến bắp đùi, đôi chân thon dài trắng nõn lộ ra. Gợi cảm quyến rũ mà không hay biết.
Thôi Anh thấy hai người đồng nghiệp đều cụp mắt xuống, cô lúng túng nói: “Tiểu thư, trời khá lạnh, cô có muốn mặc thêm quần áo không?”
Liên Chi hỏi lại: “Lạnh á? Tôi cảm thấy không sao đâu.”
Cô đã nói như vậy, Thôi Anh cũng không thể nói thêm gì nữa. Sau khi mấy người ngồi lên sofa, Thôi Anh nói: “Cô sống một mình sao?”
“Đúng vậy.”
Liên Chi nói: “Tôi cũng có vấn đề muốn hỏi mọi người.”
Bọn họ sửng sốt.
Liên Chi bắt chéo chân, có chút hiếu kỳ hỏi: “Hiện tại cảnh sát đều đẹp như vậy sao?”
Lúc nói lời này, dép lê ở mũi chân cô lúc lắc, thẳng thắn nhìn chằm chằm Lục Dã, đôi mắt hồ ly lóe lên câu dẫn.
Bọn họ nhìn nhau mấy giây, chợt nhớ tới mấy năm trước cô tạt một gáo nước lạnh vào mặt hắn, mắng hắn xấu trai.
Đồng tử hắn tối đen, không nói gì.
Thôi Anh và Triệu Cầm nhìn nhau, nói: “Quay lại chủ đề chính, mấy ngày trước ở tiểu khu 3 có người mất tích, cô có biết không?”
“Có nghe nói.”
Liên Chi nói, “Hình như biến mất đã một tuần rồi vẫn chưa tìm được.”
Không phải mất tích, mà là cố ý cưỡng bức.
Thi thể được tìm thấy đêm qua ở Tahiti, để tránh hoang mang dư luận tin tức vẫn chưa công khai.
Thôi Anh lại hỏi: “Trước đó cô về nhà có phát hiện phía sau có người theo dõi không?”
Liên Chi sửng sốt, không hiểu.
Thôi Anh lấy điện thoại ra, cho cô xem một đoạn video.
Trong video, Liên Chi quay về tiểu khu lúc gần 11 giờ, xung quanh tối om, có bóng người đi theo cô trên đoạn đường dài vắng vẻ.
Chỉ là ánh đèn quá mờ, không nhìn rõ mặt.
Quả nhiên.
Liên Chi nghĩ thầm, trực giác của mình đêm đó là đúng.
“Sẽ không phải là người này chứ?”
Cô nói, “Nếu đêm đó hắn thực hiện được thì người mất tích không phải là tôi sao?”
Sắc mặt cô đột nhiên tái nhợt, ánh mắt nhìn về phía Lục Dã, chợt trào ra một tia ngấn nước sợ hãi.
Lục Dã dùng đôi mắt đen nhánh nhìn cô vài giây, vẫn không nhịn được nói.
“Cô thật thông minh, biết cách tự cứu.”
Hắn đang nói về đoạn video cô lập tức bỏ chạy còn nhanh chóng gọi điện thoại.
Cô không khỏi nhếch môi: “Không có gì, dù sao trước đây tôi cũng từng bị theo dõi nhiều lần, rất có kinh nghiệm.”
Lục Dã dừng lại hai giây, lại hỏi: “Lúc cô quay đầu lại có thấy rõ mặt hắn không?”
Cô suy nghĩ một lúc, nói: “Không có.”
“Trước đây cô có để ý có người theo dõi cô không?”
“Cũng không có, tôi mới chuyển đến khu này.”
Lục Dã nhìn chằm chằm cô, nói: “Cô có biết cô gái mất tích kia không?”
Cô lắc đầu.
Sau khi hỏi hết những vấn đề cần hỏi, Lục Dã trầm mặc nửa giây, nói: “Phụ nữ sống một mình vẫn nên chú ý an toàn, ngoài cửa nhất định phải có camera.”
Giọng hắn trầm thấp, rất dễ nhận biết.
Liên Chi sửng sốt hai giây, nhớ tới kiếp trước lúc hắn đặt thẻ ngân hàng lên bàn, nói con gái không nên hủy hoại bản thân như vậy.
Người này, có vẻ thích xen vào chuyện của người khác.
“Cảnh sát ai cũng đều tốt bụng giúp đỡ mọi người như vậy sao?” Cô cười nói, “Vậy tôi có thể nhờ anh cảnh sát giúp một việc nhỏ được không?”
Nụ cười của cô không có bao nhiêu chân thành, Lục Dã dùng ánh mắt phán xét nhìn lại chằm chằm.
“Chuyện gì?”
Cô đến bên cửa sổ, chỉ chỉ bên ngoài.
Lục Dã cũng đứng dậy nhìn theo, bên ngoài tường có một tổ ong bắp cày mới làm.
“Bên ngoài có một tổ ong bắp cày rất đáng sợ, tôi vốn muốn gọi 119, nhưng lại ngại lãng phí tài nguyên quốc gia.” Cô khó xử nói, “Mấy ngày trước cũng đã cố gắng tự trèo ra ngoài chọc rớt, nhưng với không tới.”
Thôi Anh và Triệu Cầm cũng ra bên ngoài nhìn xem, tổ ong bắp cày đúng là có nguy hiểm tiềm ẩn đối với cuộc sống.
Nhưng việc này cảnh sát bọn họ không quản, đang định khéo léo từ chối.
Lục Dã nói: “Có thuốc sát trùng không?”
Liên Chi lập tức nói: “Có.”
Cô từ phòng bếp lấy ra hai cái ống, đưa cho hắn. Lục Dã cầm lấy, hắn mở cửa sổ ra, một chân giẫm lên mái hiên cửa với ra ngoài.
Triệu Cầm nói: “Anh Dã, cẩn thận!” Tuy đây chỉ là tầng 4, nhưng ngã xuống vẫn rất nguy hiểm.
So với hai người đang lo lắng, Liên Chi đứng ở một bên thờ ơ lạnh nhạt, nét đáng thương vừa rồi không còn sót lại chút gì.
Lục Dã nhảy lên một bên ống dẫn, giẫm lên khe hở ở bức tường bên ngoài, cố định chỗ đứng. Cao gần chục mét so với mặt đất, người đàn ông vẫn sừng sững bất động.
Hắn cầm lọ sát trùng phun thật nhanh vào tổ ong, bầy bắp cày nghe vị ngạt thở bay ra, nhưng động tác người đàn ông nhanh hơn, dùng túi nilong lồng vào bịt kín chúng lại.
Làm xong hết thảy, ánh mắt hắn vẫn vững vàng bất định, dẫm lên cục nóng điều hòa, bước vài bước đạp trở về bệ cửa, nhảy trở lại phòng khách.
“Tôi cầm cái này vứt đi cho cô.” Lục Dã không nhìn, đem túi buộc lại.
Bởi vì dùng sức, gân xanh ở cổ tay hắn nổi lên, nối với mu bàn tay, cơ cánh tay trong áo cũng đặc biệt lấp ló.
Không biết tại sao, Liên Chi thế nhưng lại có thể nhìn thấy sự hoang dã cũng sức mạnh nguyên thủy ở hắn.
Cô vô cớ nhớ tới kiếp trước hắn đè cô dưới thân hung hăng va chạm, vòng hông săn chắc, đôi chân thon dài hữu lực. Còn có…lúc cô chuẩn bị hôn hắn, lại bị tránh đi.
Liên Chi rất có hứng thú, ánh mắt ở trên người hắn đánh giá, so với vừa rồi hoàn toàn khác hẳn.
Chuyện cần hỏi cũng hỏi xong, giúp cũng giúp xong.
Mấy người chuẩn bị rời đi, Liên Chi lại nói: “Anh cảnh sát có thể để lại thông tin liên lạc không, tôi sợ sau này gặp phải quấy rối, gọi cảnh sát đã không kịp rồi.”
Triệu Cầm nhìn đôi mắt cô long lanh, thật sự có chút đáng thương.
Hắn suy tư có thể có khả năng này, đang định cho số điện thoại của mình.
“Không phải anh.” Liên Chi nhìn về phía Lục Dã sau lưng Triệu Cầm, đôi mắt sáng ngời, thẳng thắn.
Lục Dã đối diện ánh mắt cô, con ngươi đen nhánh, an tĩnh trầm lặng.
Khóe miệng cô cong lên, giống như tiểu hồ ly có ý đồ thầm kín.
“Là anh ấy.”
*
Ra khỏi tiểu khu.
Lúc bọn họ đang chuẩn bị lên xe cảnh sát, Triệu Cầm đột nhiên bá vai Lục Dã, nói: “Anh Dã, vừa rồi cô gái đó có phải…”
Lục Dã quay sang nhìn hắn.
“Phải gì?”
Triêu Cầm nói: “Có phải cô ấy muốn theo đuổi anh không?”
Ban đầu khi vào cửa đã khen hắn đẹp trai, lại nói, trước khi về còn cố ý muốn thông tin liên lạc của Lục Dã.
Đây không phải là muốn theo đuổi thì là cái gì.
Lục Dã không trả lời, ánh mắt tối sầm.
Lúc niên thiếu, chính cô là người mỉm cười chỉ vào mặt hắn, kiêu ngạo thở bằng một bên mũi.
“Lục Dã, cậu cũng xứng thích tôi sao?”
Hắn liếm môi một chút, vỗ thật mạnh vào bả vai Triệu Cầm.
“Kiểm tra lại đầu óc cậu đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.