Chương 78: Thẻ Gia Đình
Nhất Khỏa Tử Khương
07/11/2023
Ban công rộng lớn, ánh sáng lờ mờ bao phủ khuôn mặt người đàn ông, đôi mắt đen nhánh dưới hàng mày rậm, ngũ quan rõ ràng càng thêm vẻ hoang dã.
Không phải Lục Dã còn có thể là ai?
Người đàn ông bên cạnh đang trò chuyện, hắn lặng lẽ lắng nghe, trên mặt hiện lên ý cười nhàn nhạt.
Tại sao hắn lại ở chỗ này?
Nhớ tới vừa rồi mấy cô gái xì xào về thân phận của hắn, giống như viên đá rơi vào mặt hồ tĩnh lặng, sóng lớn cuồn cuộn khiến trong lòng Liên Chi bất an hồi lâu.
Hắn không phải là một tên lưu manh không cha sao?
Năm đó lúc học cấp ba, có rất nhiều lời đồn về Lục Dã, cha không rõ danh tính, người mẹ ốm yếu cố gắng nuôi hắn ăn học, cuối cùng lại trở thành tên lưu manh chỉ biết đánh nhau.
Liên Chi khi đó tâm cao như trời, còn trộm chê cười hắn tiền đồ kém cỏi, về sau nhà lớn cô ở không chừng là do hắn vác gạch ra xây.
Bây giờ mấy lời chê cười này, chẳng khác nào tự tát vào mặt mình.
Liên Chi ngoài việc không thể tin được, còn có chút cảm xúc lẫn lộn, cô hận không thể đem gương mặt kia nhìn ra cái lỗ.
Có lẽ ánh nhìn của cô quá mức cháy bỏng.
Lông mày người đàn ông cảnh giác động động, con ngươi di chuyển, tầm mắt lướt qua mọi người trực tiếp rơi xuống hướng cô đang đứng.
Liên Chi hô hấp cứng lại.
Cô lập tức quay đầu, nhanh chóng núp sau trụ đá cẩm thạch, tim đập thình thình như sắp nhảy ra.
Ánh mắt thăm dò của Lục Dã vẫn không thu hồi, hắn khẽ nhíu mày.
“Nhìn ai vậy?” Phùng Yến bên cạnh hỏi.
Yến hội người ra người vào, đánh giá vừa rồi dường như chưa từng tồn tại, Lục Dã thu hồi tầm mắt.
“Không có gì, nhìn lầm thôi.”
Phùng Yến nói: “Mấy năm nay ở Dung Thành thế nào?”
Lục Dã dùng ngón trỏ gảy gảy tàn thuốc, nhàn nhàn nói: “Không tệ.”
“Tôi thấy không ổn.” Phùng Yến nói, “Lục Dã, cậu sẽ không định ở đó cả đời đấy chứ, đừng nói là huấn luyện viên tức chết, cha cậu sẽ mặc kệ sao?”
Năm đó Phùng Yến gặp Lục Dã trong quân đội, hắn ỷ vào gia thế tốt kỹ thuật xuất sắc vượt qua thử thách đi lên trong đội, ai ngờ vẫn luôn đứng sau cái gai Lục Dã.
Sau nhiều lần tranh cãi, hai người ngày càng trở nên thân thiết, sau đó thăng chức, rồi lại chuyển nghề.
Thế mà đã quen nhau được bảy, tám năm.
Chết tiệt, Lục Dã cũng thật kín miệng, Phùng Yến vẫn luôn không biết cha hắn lại là Hạ Nhân Lai.
“Cậu biết rồi, Bắc Kinh hay Dung Thành đối với tôi đều giống nhau.” Nói xong, Lục Dã cười như không cười, “Hơn nữa, ông ấy không làm chủ được tôi.”
Lời của hắn tuy rất bình đạm.
Nhưng rõ ràng giải quyết dứt khoát, việc này ai khuyên cũng không được.
Phùng Yến trêu chọc nói: “Dung Thành xó xỉnh đó tốt như vậy sao? Tôi nhớ nửa năm trước cậu còn chưa quyết tâm như vậy, người không biết còn tưởng cậu bị cô gái nào câu đi.”
Suy nghĩ của Lục Dã không hiểu sao ngưng lại.
Nhưng không lộ ra trên mặt, hắn nghiêng mặt liếc Phùng Yến, đáy mắt có chút ý vị thâm trường: “Câu chuyển đến bộ Giao thông, lại học được bát quái?”
“Tôi có sao?” Phùng Yến đột nhiên nhớ ra gì đó, “Cậu nghỉ phép mấy ngày vừa lúc chưa quay về, giúp tôi một chuyện.”
Lục Dã: “Chuyện gì?”
Phùng Yến còn chưa kịp nói, có một người phục vụ tiến lên, thấp giọng ở bên tai hắn kêu ông nội Hạ muốn gặp hắn.
*
Trong yến hội, mọi người từng lượt từng lượt chúc thọ ông Hạ, rõ ràng là lấy danh nghĩa tiệc rượu, nhưng ai cũng biết đó chỉ là bình phong.
Hạ gia từ chối nhận quà, tiến tới chào hỏi một câu là cần thiết. Hoắc Dao đến trước mặt ông nội Hạ, nửa câu cũng không nhắc đến mừng thọ, một lời thoái thác lại khiến ông lão bật cười.
“Tiểu tử hỗn, so với lúc nhỏ xảo quyệt hơn nhiều!”
Hoắc Dao không chút để ý cười nói: “Sao lại là xảo quyệt, ông Hạ nói oan cho cháu rồi, Bắc Kinh thu đông khô lạnh, khi nào ông đến Dung Thành đi dạo, cháu đợi làm hết lễ nghĩa chủ nhà.”
“Nhất định nhất định.” Ông Hạ nói, “Nhưng mà chơi thì chơi, cũng nên lấy gia đình làm trọng, cậu đó, mấy cái tin tức màu hồng phấn ông già ta cách mấy ngàn dặm đều nghe được, này giống cái gì.”
“Khi nào mới cho ta gặp đứng đứng đắn đắn cô nương?”
Hoắc Dao vẫn là bộ dáng cà lơ phất phơ, hắn cau mày “Suỵt” một tiếng: “Như thế nào lại không đứng đắn, người nào không có mắt truyền bậy?”
“Cô gái trong câu lạc bộ cũng đứng đắn?”
“Hóa ra người nói chính là cái này.” Hoắc Dao cười nói, “Muốn gặp cô gái đứng đắn không phải dễ dàng, nhưng mà ở đây liền có một người.”
Ánh mắt hắn lướt tìm Liên Chi, lại nhận ra yến hội không thấy bóng dáng của cô.
Đúng lúc này, Lục Dã tiến đến, đem áo khoác lên vai ông Hạ.
Ông quay đầu lại thấy hắn, ý cười càng đậm.
“Quả nhiên ta già rồi, thân thể xương cốt không còn khỏe mạnh như trước nữa.”
Hoắc Dao nhàn nhã nói: “Sư phụ, ông mà nói già, ông ngọai cháu bây giờ có thể xuống mồ rồi.”
“Tiểu tử thối!”
Ông Hạ cười mắng, sau đó giới thiệu Lục Dã với hắn.
Ánh mắt hai người đàn ông chạm nhau, mím môi chào hỏi.
Người trên tám mươi, đứng lâu đều sẽ cảm thấy mệt, ông nội Hạ cùng hắn cáo biệt xong, để Lục Dã đỡ vào phòng nghỉ.
Đôi mắt Hoắc Dao vẫn không tiếng động mà đánh giá.
Nhiều năm trước có tin đồn Hạ gia có một đứa con ngoài giá thú, nhiều năm như vậy lại chưa từng gặp qua.
Xem ra, hiện giờ Hạ Nhân Lai đang tính toán cho hắn lộ mặt.
*
Vào đến phòng nghỉ, sự mệt mỏi vừa rồi của ông nội Hạ nháy mắt biến mất, trở nên trung khí mười phần.
Lục Dã cũng biết ông lão giả vờ, không tiếng động cười thầm một cái, không để ý tới.
Những người khác đều lui ra ngoài, hắn ngồi đối diện trên sofa châm trà.
Ông nội Hạ ho khan nói: “Tháng sau ta cho người điều cháu về Bắc Kinh.”
Lục Dã nói: “Không bàn nữa.”
“Tiểu tử thối, cháu là đang lôi tiền đồ ra đùa giỡn sao.” Ông giã thật mạnh cây gậy xuống đất.
Lục Dã lông mày cũng không nhúc nhích, căn bản không muốn tiếp nhận thủ đoạn này.
Hắn ngước mắt, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn ông Hạ: “Lấy những lời này ra qua loa lấy lệ, ông không chê nghẹn đến hoảng? Tôi có tiền đồ gì, trước đây đánh nhau ẩu đả như cơm bữa, vì một bữa no chuyện vô liêm sỉ làm cũng không thiếu.”
“Như bây giờ, cảm thấy khá tốt.”
Ông nội Hạ mặt đỏ lên, đang muốn phát tác. Lục Dã đẩy qua một ly trà, đạm cười nói.
“Tuổi tác lớn không nên tức giận, tổn hại cơ thể.”
Ông nội Hạ nhìn hắn một lúc lâu rồi thở dài: “Cháu hận cha cháu?”
“Không hận.”
Lục Dã gần như trả lời lập tức, nhưng ngữ khí thờ ơ không có quá nhiều cảm xúc, “Không cần thiết, ông ta chỉ là cho đi một con tinh trùng, đem tôi ném ở ngoài mấy chục năm, sau này con trai ông ta chết không có người nối dõi, lại muốn đón đón tôi về.”
Hắn uống ngụm trà, cười mỉa mai, “Tính toán kỹ lưỡng như vậy, tôi thật không có hứng thú.”
Sắc mặt ông Hạ ngày càng khó xử.
Đây đều là những chuyện khốn kiếp mà Hạ Nhân Lai làm khi còn trẻ, đối với Lục Dã, bọn họ quả thực nợ hắn.
Ông nội Hạ đang muốn nói cái gì.
Lúc Dã đặt mạnh chiếc cốc, trực tiếp chặt đứt ý định đánh bài thân tình với hắn: “Tôi có việc đi trước, lần sau đừng giả vờ bệnh gọi tôi tới, không có lý do nào hay hơn sao? Cũng không sợ nói rồi tổn thọ.”
Hắn nói xong liền đứng dậy bước ra khỏi cửa.
Không phải Lục Dã còn có thể là ai?
Người đàn ông bên cạnh đang trò chuyện, hắn lặng lẽ lắng nghe, trên mặt hiện lên ý cười nhàn nhạt.
Tại sao hắn lại ở chỗ này?
Nhớ tới vừa rồi mấy cô gái xì xào về thân phận của hắn, giống như viên đá rơi vào mặt hồ tĩnh lặng, sóng lớn cuồn cuộn khiến trong lòng Liên Chi bất an hồi lâu.
Hắn không phải là một tên lưu manh không cha sao?
Năm đó lúc học cấp ba, có rất nhiều lời đồn về Lục Dã, cha không rõ danh tính, người mẹ ốm yếu cố gắng nuôi hắn ăn học, cuối cùng lại trở thành tên lưu manh chỉ biết đánh nhau.
Liên Chi khi đó tâm cao như trời, còn trộm chê cười hắn tiền đồ kém cỏi, về sau nhà lớn cô ở không chừng là do hắn vác gạch ra xây.
Bây giờ mấy lời chê cười này, chẳng khác nào tự tát vào mặt mình.
Liên Chi ngoài việc không thể tin được, còn có chút cảm xúc lẫn lộn, cô hận không thể đem gương mặt kia nhìn ra cái lỗ.
Có lẽ ánh nhìn của cô quá mức cháy bỏng.
Lông mày người đàn ông cảnh giác động động, con ngươi di chuyển, tầm mắt lướt qua mọi người trực tiếp rơi xuống hướng cô đang đứng.
Liên Chi hô hấp cứng lại.
Cô lập tức quay đầu, nhanh chóng núp sau trụ đá cẩm thạch, tim đập thình thình như sắp nhảy ra.
Ánh mắt thăm dò của Lục Dã vẫn không thu hồi, hắn khẽ nhíu mày.
“Nhìn ai vậy?” Phùng Yến bên cạnh hỏi.
Yến hội người ra người vào, đánh giá vừa rồi dường như chưa từng tồn tại, Lục Dã thu hồi tầm mắt.
“Không có gì, nhìn lầm thôi.”
Phùng Yến nói: “Mấy năm nay ở Dung Thành thế nào?”
Lục Dã dùng ngón trỏ gảy gảy tàn thuốc, nhàn nhàn nói: “Không tệ.”
“Tôi thấy không ổn.” Phùng Yến nói, “Lục Dã, cậu sẽ không định ở đó cả đời đấy chứ, đừng nói là huấn luyện viên tức chết, cha cậu sẽ mặc kệ sao?”
Năm đó Phùng Yến gặp Lục Dã trong quân đội, hắn ỷ vào gia thế tốt kỹ thuật xuất sắc vượt qua thử thách đi lên trong đội, ai ngờ vẫn luôn đứng sau cái gai Lục Dã.
Sau nhiều lần tranh cãi, hai người ngày càng trở nên thân thiết, sau đó thăng chức, rồi lại chuyển nghề.
Thế mà đã quen nhau được bảy, tám năm.
Chết tiệt, Lục Dã cũng thật kín miệng, Phùng Yến vẫn luôn không biết cha hắn lại là Hạ Nhân Lai.
“Cậu biết rồi, Bắc Kinh hay Dung Thành đối với tôi đều giống nhau.” Nói xong, Lục Dã cười như không cười, “Hơn nữa, ông ấy không làm chủ được tôi.”
Lời của hắn tuy rất bình đạm.
Nhưng rõ ràng giải quyết dứt khoát, việc này ai khuyên cũng không được.
Phùng Yến trêu chọc nói: “Dung Thành xó xỉnh đó tốt như vậy sao? Tôi nhớ nửa năm trước cậu còn chưa quyết tâm như vậy, người không biết còn tưởng cậu bị cô gái nào câu đi.”
Suy nghĩ của Lục Dã không hiểu sao ngưng lại.
Nhưng không lộ ra trên mặt, hắn nghiêng mặt liếc Phùng Yến, đáy mắt có chút ý vị thâm trường: “Câu chuyển đến bộ Giao thông, lại học được bát quái?”
“Tôi có sao?” Phùng Yến đột nhiên nhớ ra gì đó, “Cậu nghỉ phép mấy ngày vừa lúc chưa quay về, giúp tôi một chuyện.”
Lục Dã: “Chuyện gì?”
Phùng Yến còn chưa kịp nói, có một người phục vụ tiến lên, thấp giọng ở bên tai hắn kêu ông nội Hạ muốn gặp hắn.
*
Trong yến hội, mọi người từng lượt từng lượt chúc thọ ông Hạ, rõ ràng là lấy danh nghĩa tiệc rượu, nhưng ai cũng biết đó chỉ là bình phong.
Hạ gia từ chối nhận quà, tiến tới chào hỏi một câu là cần thiết. Hoắc Dao đến trước mặt ông nội Hạ, nửa câu cũng không nhắc đến mừng thọ, một lời thoái thác lại khiến ông lão bật cười.
“Tiểu tử hỗn, so với lúc nhỏ xảo quyệt hơn nhiều!”
Hoắc Dao không chút để ý cười nói: “Sao lại là xảo quyệt, ông Hạ nói oan cho cháu rồi, Bắc Kinh thu đông khô lạnh, khi nào ông đến Dung Thành đi dạo, cháu đợi làm hết lễ nghĩa chủ nhà.”
“Nhất định nhất định.” Ông Hạ nói, “Nhưng mà chơi thì chơi, cũng nên lấy gia đình làm trọng, cậu đó, mấy cái tin tức màu hồng phấn ông già ta cách mấy ngàn dặm đều nghe được, này giống cái gì.”
“Khi nào mới cho ta gặp đứng đứng đắn đắn cô nương?”
Hoắc Dao vẫn là bộ dáng cà lơ phất phơ, hắn cau mày “Suỵt” một tiếng: “Như thế nào lại không đứng đắn, người nào không có mắt truyền bậy?”
“Cô gái trong câu lạc bộ cũng đứng đắn?”
“Hóa ra người nói chính là cái này.” Hoắc Dao cười nói, “Muốn gặp cô gái đứng đắn không phải dễ dàng, nhưng mà ở đây liền có một người.”
Ánh mắt hắn lướt tìm Liên Chi, lại nhận ra yến hội không thấy bóng dáng của cô.
Đúng lúc này, Lục Dã tiến đến, đem áo khoác lên vai ông Hạ.
Ông quay đầu lại thấy hắn, ý cười càng đậm.
“Quả nhiên ta già rồi, thân thể xương cốt không còn khỏe mạnh như trước nữa.”
Hoắc Dao nhàn nhã nói: “Sư phụ, ông mà nói già, ông ngọai cháu bây giờ có thể xuống mồ rồi.”
“Tiểu tử thối!”
Ông Hạ cười mắng, sau đó giới thiệu Lục Dã với hắn.
Ánh mắt hai người đàn ông chạm nhau, mím môi chào hỏi.
Người trên tám mươi, đứng lâu đều sẽ cảm thấy mệt, ông nội Hạ cùng hắn cáo biệt xong, để Lục Dã đỡ vào phòng nghỉ.
Đôi mắt Hoắc Dao vẫn không tiếng động mà đánh giá.
Nhiều năm trước có tin đồn Hạ gia có một đứa con ngoài giá thú, nhiều năm như vậy lại chưa từng gặp qua.
Xem ra, hiện giờ Hạ Nhân Lai đang tính toán cho hắn lộ mặt.
*
Vào đến phòng nghỉ, sự mệt mỏi vừa rồi của ông nội Hạ nháy mắt biến mất, trở nên trung khí mười phần.
Lục Dã cũng biết ông lão giả vờ, không tiếng động cười thầm một cái, không để ý tới.
Những người khác đều lui ra ngoài, hắn ngồi đối diện trên sofa châm trà.
Ông nội Hạ ho khan nói: “Tháng sau ta cho người điều cháu về Bắc Kinh.”
Lục Dã nói: “Không bàn nữa.”
“Tiểu tử thối, cháu là đang lôi tiền đồ ra đùa giỡn sao.” Ông giã thật mạnh cây gậy xuống đất.
Lục Dã lông mày cũng không nhúc nhích, căn bản không muốn tiếp nhận thủ đoạn này.
Hắn ngước mắt, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn ông Hạ: “Lấy những lời này ra qua loa lấy lệ, ông không chê nghẹn đến hoảng? Tôi có tiền đồ gì, trước đây đánh nhau ẩu đả như cơm bữa, vì một bữa no chuyện vô liêm sỉ làm cũng không thiếu.”
“Như bây giờ, cảm thấy khá tốt.”
Ông nội Hạ mặt đỏ lên, đang muốn phát tác. Lục Dã đẩy qua một ly trà, đạm cười nói.
“Tuổi tác lớn không nên tức giận, tổn hại cơ thể.”
Ông nội Hạ nhìn hắn một lúc lâu rồi thở dài: “Cháu hận cha cháu?”
“Không hận.”
Lục Dã gần như trả lời lập tức, nhưng ngữ khí thờ ơ không có quá nhiều cảm xúc, “Không cần thiết, ông ta chỉ là cho đi một con tinh trùng, đem tôi ném ở ngoài mấy chục năm, sau này con trai ông ta chết không có người nối dõi, lại muốn đón đón tôi về.”
Hắn uống ngụm trà, cười mỉa mai, “Tính toán kỹ lưỡng như vậy, tôi thật không có hứng thú.”
Sắc mặt ông Hạ ngày càng khó xử.
Đây đều là những chuyện khốn kiếp mà Hạ Nhân Lai làm khi còn trẻ, đối với Lục Dã, bọn họ quả thực nợ hắn.
Ông nội Hạ đang muốn nói cái gì.
Lúc Dã đặt mạnh chiếc cốc, trực tiếp chặt đứt ý định đánh bài thân tình với hắn: “Tôi có việc đi trước, lần sau đừng giả vờ bệnh gọi tôi tới, không có lý do nào hay hơn sao? Cũng không sợ nói rồi tổn thọ.”
Hắn nói xong liền đứng dậy bước ra khỏi cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.