Chương 24: Tiếp Cận Tống Diệc Châu (1)
Nhất Khỏa Tử Khương
19/09/2023
Thuận Đạt tọa lạc tại tòa cao ốc Vĩnh Thăng, vị trí đắc địa nhìn ra bầu trời như đang làm việc trên những đám mây.
Từ đó nhìn ra những tòa cao ốc khác, ngắm nhìn vẻ đẹp của dòng sông Hồng.
Ngày trước khi chính phủ bắt đầu quy hoạch thành phố Lâm Hải, họ đã liệt kê khu vực này vào diện phát triển, sau nhiều thập kỷ đã trở thành trung tâm thành phố.
Ở đây cao ốc sừng sững, hoạt động thương mại diễn ra sôi động, hàng hóa xa xỉ tiêu thụ không ngừng.
Tại phòng họp Thần Đạt.
Giám đốc bộ phận đầu tư đang báo cáo cho Tống Diệc Châu về tìến độ vòng đầu tư mới, dự án Internet trước đó đã tiến hành vòng cấp vốn thứ hai do Ủy ban Điều tiết Chứng khoán quá lâu không thông qua.
“Tống tổng, anh có cảm thấy cần phải giảm chi phí vốn góp không, một phần trăm cũng ảnh hưởng tương đối lớn?”
Cách một cái bàn, người đàn ông ngồi trên ghế vẻ măt điềm tĩnh, cực kỳ nghiêm túc, vô hình chung đè nén bầu không khí trong hội trường.
Hắn mặc một bộ vest màu bạc, ánh mặt trời xuyên qua cửa kính chiếu đến, chiếu lên đôi vai rộng một lớp ảo ảnh. Người tuy ngồi ở phía ngược sáng, đôi mắt hắn lại càng có vẻ đen nhánh sáng ngời.
“Không cần.”
Tống Diệc Châu có chút trầm tư, “Hạng mục này hiện tại đã đến giới hạn, một phân cũng không thể.”
Hắn ngước mắt nhìn về phía người khác, ngữ điệu bình thản: “Giám đốc Dương, dược phẩm Hoa Tâm của anh khi nào ký hợp đồng?”
Bị gọi đến tên, giám đốc Dương gần như quỳ xuống.
“Tống…Tống tổng là như thế này, vừa rồi người sáng lập của dược phẩm Hoa Tâm gọi điện tới nói cho tôi, bên Hồng Anh ra giá cao hơn thị trường 20% nên đã cùng bọn họ ký hợp đồng.”
Văn phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh, không dám thở lớn.
Giám đốc Dương tiếp tục: “Tống tổng…Chuyện này tôi cũng vừa mới biết được, bọn họ lật lọng như vậy tôi cũng không ngờ tới.”
Hắn vốn tưởng rằng Tống Diệc Châu sẽ nổi trận lôi đình, nhưng giọng nói vẫn như cũ không nhanh không chậm hỏi: “Dược phẩm Hoa Tâm gọi cho anh lúc nào?”
“Nửa giờ trước.”
Tống Diệc Châu lại hỏi: “Hồng Anh bắt đầu liên lạc với dược phẩm Hoa Tâm khi nào?”
“Cái này…cái này…” Giám đốc Dương không trả lời được.
“Hợp đồng bị cướp có thể khó lòng phòng bị, nhưng nửa giờ trôi qua anh cũng không chịu hé răng, phía dưới hạng mục của mình bị bao nhiêu người dòm ngó cũng không biết.”
Ngón tay Tống Diệc Châu ở trên bàn gõ nhẹ hai cái, giọng lạnh lùng: “Giám đốc Dương, có phải anh ngồi ở vị trí này lâu quá, chỉ biết báo cáo giao dịch chứng khoán, trách nhiệm của mình là gì cũng quên mất?”
Không chỉ mình giám đốc Dương, mấy vị giám đốc khác trong phòng họp đều nơm nớp lo sợ.
Tống Diệc Châu mới chỉ đến Thần Đạt chưa quá hai tuần.
Thần Đạt mấy năm nay ngày càng sa sút, chỉ dựa vào mấy dự án miễn cưỡng chống đỡ, những vị giám đốc này cũng quen lười biếng, vốn tưởng rằng tổng giám đốc mới tới này tuy rằng bằng cấp địa vị cao, nhưng kinh nghiệm thương trường không sâu, là người dễ nói chuyện.
Lúc đầu Tống Diệc Châu cũng chính xác là như vậy, cuộc họp mở ra, nói chuyện ôn hòa lễ nghĩa, cảm giác kiên nhẫn lắng nghe.
Như vậy mấy lão giám đốc mới có can đảm đem chuyện do lười nhác làm việc nói ra.
Bây giờ lại một lời lạnh lùng sắc bén, giám đốc Dương nhanh chóng quỳ xuống.
“Tống tổng, anh yên tâm, tôi bây giờ sẽ đi điều tra rõ ràng.”
“Một giờ.” Tống Diệc Châu nói, “Bằng không ghế giám đốc tài chính này có thể thay người rồi.”
Giám đốc Dương vội vàng đi ngay.
Mấy người giám đốc khác cũng lần lượt ra ngoài, sau khi cửa văn phòng đóng lại, vẻ lãnh đạm trên mặt Tống Diệc Châu trong nháy mắt biến mất, hắn xoa xoa giữa mày, có lẽ cảm thấy văn phòng quá ngột ngạt.
Hắn nới lỏng cà vạt, vẻ nghiêm nghị trên khuôn mặt giảm đi đôi chút.
Thần Đạt qua mười mấy năm lười nhác đã dần phế, hắn có ý định đem mấy người này thay thế tất cả, nhưng việc dọn dẹp nội bộ không thể làm trong ngày một ngày hai.
Đành phải từ từ.
________
Editor: Thanh Quy
Mình chỉ đăng tại dtruyen, các trang khác đều là reup. Đọc tại đây để cập nhật chương mới nhanh nhất. Cảm ơn các bồ ^^
Từ đó nhìn ra những tòa cao ốc khác, ngắm nhìn vẻ đẹp của dòng sông Hồng.
Ngày trước khi chính phủ bắt đầu quy hoạch thành phố Lâm Hải, họ đã liệt kê khu vực này vào diện phát triển, sau nhiều thập kỷ đã trở thành trung tâm thành phố.
Ở đây cao ốc sừng sững, hoạt động thương mại diễn ra sôi động, hàng hóa xa xỉ tiêu thụ không ngừng.
Tại phòng họp Thần Đạt.
Giám đốc bộ phận đầu tư đang báo cáo cho Tống Diệc Châu về tìến độ vòng đầu tư mới, dự án Internet trước đó đã tiến hành vòng cấp vốn thứ hai do Ủy ban Điều tiết Chứng khoán quá lâu không thông qua.
“Tống tổng, anh có cảm thấy cần phải giảm chi phí vốn góp không, một phần trăm cũng ảnh hưởng tương đối lớn?”
Cách một cái bàn, người đàn ông ngồi trên ghế vẻ măt điềm tĩnh, cực kỳ nghiêm túc, vô hình chung đè nén bầu không khí trong hội trường.
Hắn mặc một bộ vest màu bạc, ánh mặt trời xuyên qua cửa kính chiếu đến, chiếu lên đôi vai rộng một lớp ảo ảnh. Người tuy ngồi ở phía ngược sáng, đôi mắt hắn lại càng có vẻ đen nhánh sáng ngời.
“Không cần.”
Tống Diệc Châu có chút trầm tư, “Hạng mục này hiện tại đã đến giới hạn, một phân cũng không thể.”
Hắn ngước mắt nhìn về phía người khác, ngữ điệu bình thản: “Giám đốc Dương, dược phẩm Hoa Tâm của anh khi nào ký hợp đồng?”
Bị gọi đến tên, giám đốc Dương gần như quỳ xuống.
“Tống…Tống tổng là như thế này, vừa rồi người sáng lập của dược phẩm Hoa Tâm gọi điện tới nói cho tôi, bên Hồng Anh ra giá cao hơn thị trường 20% nên đã cùng bọn họ ký hợp đồng.”
Văn phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh, không dám thở lớn.
Giám đốc Dương tiếp tục: “Tống tổng…Chuyện này tôi cũng vừa mới biết được, bọn họ lật lọng như vậy tôi cũng không ngờ tới.”
Hắn vốn tưởng rằng Tống Diệc Châu sẽ nổi trận lôi đình, nhưng giọng nói vẫn như cũ không nhanh không chậm hỏi: “Dược phẩm Hoa Tâm gọi cho anh lúc nào?”
“Nửa giờ trước.”
Tống Diệc Châu lại hỏi: “Hồng Anh bắt đầu liên lạc với dược phẩm Hoa Tâm khi nào?”
“Cái này…cái này…” Giám đốc Dương không trả lời được.
“Hợp đồng bị cướp có thể khó lòng phòng bị, nhưng nửa giờ trôi qua anh cũng không chịu hé răng, phía dưới hạng mục của mình bị bao nhiêu người dòm ngó cũng không biết.”
Ngón tay Tống Diệc Châu ở trên bàn gõ nhẹ hai cái, giọng lạnh lùng: “Giám đốc Dương, có phải anh ngồi ở vị trí này lâu quá, chỉ biết báo cáo giao dịch chứng khoán, trách nhiệm của mình là gì cũng quên mất?”
Không chỉ mình giám đốc Dương, mấy vị giám đốc khác trong phòng họp đều nơm nớp lo sợ.
Tống Diệc Châu mới chỉ đến Thần Đạt chưa quá hai tuần.
Thần Đạt mấy năm nay ngày càng sa sút, chỉ dựa vào mấy dự án miễn cưỡng chống đỡ, những vị giám đốc này cũng quen lười biếng, vốn tưởng rằng tổng giám đốc mới tới này tuy rằng bằng cấp địa vị cao, nhưng kinh nghiệm thương trường không sâu, là người dễ nói chuyện.
Lúc đầu Tống Diệc Châu cũng chính xác là như vậy, cuộc họp mở ra, nói chuyện ôn hòa lễ nghĩa, cảm giác kiên nhẫn lắng nghe.
Như vậy mấy lão giám đốc mới có can đảm đem chuyện do lười nhác làm việc nói ra.
Bây giờ lại một lời lạnh lùng sắc bén, giám đốc Dương nhanh chóng quỳ xuống.
“Tống tổng, anh yên tâm, tôi bây giờ sẽ đi điều tra rõ ràng.”
“Một giờ.” Tống Diệc Châu nói, “Bằng không ghế giám đốc tài chính này có thể thay người rồi.”
Giám đốc Dương vội vàng đi ngay.
Mấy người giám đốc khác cũng lần lượt ra ngoài, sau khi cửa văn phòng đóng lại, vẻ lãnh đạm trên mặt Tống Diệc Châu trong nháy mắt biến mất, hắn xoa xoa giữa mày, có lẽ cảm thấy văn phòng quá ngột ngạt.
Hắn nới lỏng cà vạt, vẻ nghiêm nghị trên khuôn mặt giảm đi đôi chút.
Thần Đạt qua mười mấy năm lười nhác đã dần phế, hắn có ý định đem mấy người này thay thế tất cả, nhưng việc dọn dẹp nội bộ không thể làm trong ngày một ngày hai.
Đành phải từ từ.
________
Editor: Thanh Quy
Mình chỉ đăng tại dtruyen, các trang khác đều là reup. Đọc tại đây để cập nhật chương mới nhanh nhất. Cảm ơn các bồ ^^
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.