Chương 35: Trêu Chọc (1)
Nhất Khỏa Tử Khương
30/09/2023
Liên Chi sợ đụng mặt bọn họ ở dưới công ty làm hỏng chuyện nên hẹn Hoắc Dao gặp nhau ở cao ốc Chung Khê.
Lúc đến nơi, trời đã chạng vạng tối.
Ánh nắng chiều nối tiếp trên những tòa cao ốc san sát như thiêu đốt, ám vàng cả khu vực. Đầu thu trời càng nhanh tối, khung cảnh xung quanh bao lấy lớp cây cối hợp lại như một tòa lâu đài dày đặc, ánh đèn đường màu vàng sậm chiếu xuống trải rộng trên chiếc Revuelto của hắn.
Liên Chi từ xa đã nhìn thấy hắn trong xe, cánh tay lười biếng đặt lên cửa sổ, ngón trỏ vẩy vẩy tàn thuốc.
Một người phụ nữ quyến rũ đứng bên cạnh xe, dáng người yểu điệu hơi cúi xuống, đôi môi đỏ mọng mê hoặc, muốn bắt chuyện với hắn.
Hoắc Dao liếc nhìn cô ta một cái, ánh mắt lại chuyển ra bên ngoài liền nhìn thấy Liên Chi đang hướng hắn đi tới.
Đồ dâng tới tận cửa rõ ràng hắn không có hứng thú, nhưng người đàn ông này mặt mày trời sinh khó đoán, mỉm cười một cái.
Sau đó bàn tay cầm điếu thuốc hướng ra ngoài chỉ, người phụ nữ quay đầu lại nhìn thấy Liên Chi, cô ta dậm chân không phục rời đi.
Liên Chi đối với chuyện tình trường của hắn xem như không thấy, mỉm cười bước tới chào hỏi.
“Anh Hoắc, có phải đợi đã lâu rồi không?”
Hoắc Dao trả lời: “Không, tôi cũng vừa mới đến.”
“Vậy là tốt rồi.” Liên Chi nhìn theo hướng người phụ nữ vừa rời đi, “Cô gái vừa rồi là…”
Hoắc Dao cười như không cười nói: “Hỏi đường.”
Hắn đẩy cửa xuống xe, ánh mắt vô tình lướt qua chiếc váy sát mông của cô, bên dưới đường cong căng tròn là đôi chân thon dài.
Hắn khen: “Bộ đồ này rất hợp với cô.”
Trong mắt Liên Chi hiện lên ngôi sao nhỏ lấp lánh: “Thật sự, tất cả đều nhờ có anh giới thiệu, nếu không tôi cũng không bao giờ có cơ hội mặc nó. Ngày hôm qua biết mình được nhận tôi quả thực không thể tin được.”
Hoắc Dao cười cười không nói lời nào.
Hắn đưa chìa khóa xe cho bảo vệ, rồi cùng Liên Chi đi vào.
Trong lúc chờ thang máy, Liên Chi hỏi: “Anh thường xuyên tới nơi này?”
Hoắc Dao như có như không “Ừm” một tiếng: “Tôi có người bạn mở nhà hàng Thái ở đây, có thời gian sẽ ghé qua.”
Liên Chi im lặng, mấy nhà hàng ở cao ốc Chung Khê đều là chuỗi thương hiệu nổi tiếng thế giới, cũng chỉ nghe từ miệng Hoắc Dao mới thấy giống nhà hàng nhỏ.
Cửa thang máy lúc này mở ra, Thẩm Hi ôm lấy cánh tay Tống Diệc Châu, cử chỉ thân mật.
Tống Diệc Châu mặc bộ vest màu xanh đậm, dáng vẻ hiên ngang, biểu cảm so với lúc làm việc hòa hoãn hơn rất nhiều. Cánh cửa chậm rãi mở ra, đôi mắt bình tĩnh của hắn lướt qua cửa thang máy, dừng ở trên người Liên Chi cùng Hoắc Dao.
“Hai người cũng đến đây à?” Hoắc Dao nhướng mày.
Bốn mắt nhìn nhau, Tống Diệc Châu cười: “Thật trùng hợp.”
Biểu tình Thẩm Hi không tốt lắm, lúc Hoắc Dao và Liên Chi bước vào thang máy, sắc mặt cô ta cứng đờ, né sát vào một bên, hận không thể phớt lờ luôn Liên Chi.
Liên Chi nhìn Tống Diệc Châu, cong môi chào hỏi: “Tống tổng.”
Tống Diệc Châu khẽ gật đầu.
Thẩm Hi đang thắc mắc về cách xưng hô, Tống Diệc Châu lại hỏi: “Câu lạc bộ tiến triển đến đâu rồi?”
Hoắc Dao nghiêng đầu, cười liếc hắn: “Sao vậy, Tống tổng có hứng thú đầu tư?”
Tống Diệc Châu ngược lại cười: “Giao kế hoạch ra, tôi có thể xem thử. Nhưng gần đây dự án quá nhiều, chỉ sợ không sắp xếp được thời gian.”
Hoắc Dao ha ha: “Tôi cảm ơn anh.”
Tống Diệc Châu nói: “Nếu đã gặp rồi, ngồi chung đi?”
Hai người bọn họ còn chưa kịp lên tiếng.
“Vẫn là không được.” Thẩm Hi siết chặt cánh tay Tống Diệc Châu, “Nói không chừng bọn họ chỉ muốn hai người với nhau thôi, phải không Hoắc Dao.”
Hoắc Dao mặt không cảm xúc xem cô ta diễn kịch.
Dùng cả hai tay vòng quanh cánh tay Tống Diệc Châu, như muốn tạo ra một ranh giới rõ ràng.
Hoắc Dao đột nhiên nổi hứng ác, hắn tặc lưỡi, hài hước nói: “Vậy chúng ta ngồi chung một bàn đi, dù sao cũng đều quen biết.”
Thẩm Hi hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái.
Lại nghe anh ta nói: “Vừa lúc hôm nay Liên Chi nhậm chức thư ký của Tống tổng, nên chúc mừng một chút.”
Cái, cái gì?
*
________
Editor: Thanh Quy
Mình chỉ đăng tại dtruyen, các trang khác đều là reup. Đọc tại đây để cập nhật chương mới nhanh nhất. Cảm ơn các bồ ^^
Lúc đến nơi, trời đã chạng vạng tối.
Ánh nắng chiều nối tiếp trên những tòa cao ốc san sát như thiêu đốt, ám vàng cả khu vực. Đầu thu trời càng nhanh tối, khung cảnh xung quanh bao lấy lớp cây cối hợp lại như một tòa lâu đài dày đặc, ánh đèn đường màu vàng sậm chiếu xuống trải rộng trên chiếc Revuelto của hắn.
Liên Chi từ xa đã nhìn thấy hắn trong xe, cánh tay lười biếng đặt lên cửa sổ, ngón trỏ vẩy vẩy tàn thuốc.
Một người phụ nữ quyến rũ đứng bên cạnh xe, dáng người yểu điệu hơi cúi xuống, đôi môi đỏ mọng mê hoặc, muốn bắt chuyện với hắn.
Hoắc Dao liếc nhìn cô ta một cái, ánh mắt lại chuyển ra bên ngoài liền nhìn thấy Liên Chi đang hướng hắn đi tới.
Đồ dâng tới tận cửa rõ ràng hắn không có hứng thú, nhưng người đàn ông này mặt mày trời sinh khó đoán, mỉm cười một cái.
Sau đó bàn tay cầm điếu thuốc hướng ra ngoài chỉ, người phụ nữ quay đầu lại nhìn thấy Liên Chi, cô ta dậm chân không phục rời đi.
Liên Chi đối với chuyện tình trường của hắn xem như không thấy, mỉm cười bước tới chào hỏi.
“Anh Hoắc, có phải đợi đã lâu rồi không?”
Hoắc Dao trả lời: “Không, tôi cũng vừa mới đến.”
“Vậy là tốt rồi.” Liên Chi nhìn theo hướng người phụ nữ vừa rời đi, “Cô gái vừa rồi là…”
Hoắc Dao cười như không cười nói: “Hỏi đường.”
Hắn đẩy cửa xuống xe, ánh mắt vô tình lướt qua chiếc váy sát mông của cô, bên dưới đường cong căng tròn là đôi chân thon dài.
Hắn khen: “Bộ đồ này rất hợp với cô.”
Trong mắt Liên Chi hiện lên ngôi sao nhỏ lấp lánh: “Thật sự, tất cả đều nhờ có anh giới thiệu, nếu không tôi cũng không bao giờ có cơ hội mặc nó. Ngày hôm qua biết mình được nhận tôi quả thực không thể tin được.”
Hoắc Dao cười cười không nói lời nào.
Hắn đưa chìa khóa xe cho bảo vệ, rồi cùng Liên Chi đi vào.
Trong lúc chờ thang máy, Liên Chi hỏi: “Anh thường xuyên tới nơi này?”
Hoắc Dao như có như không “Ừm” một tiếng: “Tôi có người bạn mở nhà hàng Thái ở đây, có thời gian sẽ ghé qua.”
Liên Chi im lặng, mấy nhà hàng ở cao ốc Chung Khê đều là chuỗi thương hiệu nổi tiếng thế giới, cũng chỉ nghe từ miệng Hoắc Dao mới thấy giống nhà hàng nhỏ.
Cửa thang máy lúc này mở ra, Thẩm Hi ôm lấy cánh tay Tống Diệc Châu, cử chỉ thân mật.
Tống Diệc Châu mặc bộ vest màu xanh đậm, dáng vẻ hiên ngang, biểu cảm so với lúc làm việc hòa hoãn hơn rất nhiều. Cánh cửa chậm rãi mở ra, đôi mắt bình tĩnh của hắn lướt qua cửa thang máy, dừng ở trên người Liên Chi cùng Hoắc Dao.
“Hai người cũng đến đây à?” Hoắc Dao nhướng mày.
Bốn mắt nhìn nhau, Tống Diệc Châu cười: “Thật trùng hợp.”
Biểu tình Thẩm Hi không tốt lắm, lúc Hoắc Dao và Liên Chi bước vào thang máy, sắc mặt cô ta cứng đờ, né sát vào một bên, hận không thể phớt lờ luôn Liên Chi.
Liên Chi nhìn Tống Diệc Châu, cong môi chào hỏi: “Tống tổng.”
Tống Diệc Châu khẽ gật đầu.
Thẩm Hi đang thắc mắc về cách xưng hô, Tống Diệc Châu lại hỏi: “Câu lạc bộ tiến triển đến đâu rồi?”
Hoắc Dao nghiêng đầu, cười liếc hắn: “Sao vậy, Tống tổng có hứng thú đầu tư?”
Tống Diệc Châu ngược lại cười: “Giao kế hoạch ra, tôi có thể xem thử. Nhưng gần đây dự án quá nhiều, chỉ sợ không sắp xếp được thời gian.”
Hoắc Dao ha ha: “Tôi cảm ơn anh.”
Tống Diệc Châu nói: “Nếu đã gặp rồi, ngồi chung đi?”
Hai người bọn họ còn chưa kịp lên tiếng.
“Vẫn là không được.” Thẩm Hi siết chặt cánh tay Tống Diệc Châu, “Nói không chừng bọn họ chỉ muốn hai người với nhau thôi, phải không Hoắc Dao.”
Hoắc Dao mặt không cảm xúc xem cô ta diễn kịch.
Dùng cả hai tay vòng quanh cánh tay Tống Diệc Châu, như muốn tạo ra một ranh giới rõ ràng.
Hoắc Dao đột nhiên nổi hứng ác, hắn tặc lưỡi, hài hước nói: “Vậy chúng ta ngồi chung một bàn đi, dù sao cũng đều quen biết.”
Thẩm Hi hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái.
Lại nghe anh ta nói: “Vừa lúc hôm nay Liên Chi nhậm chức thư ký của Tống tổng, nên chúc mừng một chút.”
Cái, cái gì?
*
________
Editor: Thanh Quy
Mình chỉ đăng tại dtruyen, các trang khác đều là reup. Đọc tại đây để cập nhật chương mới nhanh nhất. Cảm ơn các bồ ^^
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.