Chương 21
Tử Kim Trần
04/10/2017
Một tiếng đồng hồ sau, vô cùng đúng giờ đúng lúc, tên bắt cóc gọi điện thoại đến: "Tiền chuẩn bị xong chưa?"
"Vâng… xong rồi."
"Mỗi cọc tiền một trăm nghìn tệ phải không?"
"Vâng, tiền rút từ ngân hàng ra đã thế."
"Có phải chị định dùng tiền giả không?"
Vương Lệ Cầm vội đáp: "Không, chắc chắn là tiền thật. Tôi có thể nói chuyện điện thoại với con trai tôi được không?"
"Không được, yêu cầu của chị hơi nhiều đấy, con trai chị nói nhiều, chỉ thêm phiền cho chúng tôi. Tôi hy vọng chị đừng sỉ nhục tư cách của chúng tôi thêm nữa, tôi không phải là người tốt, càng không phải là nhà từ thiện, tôi là tội phạm bắt cóc! Thôi không nói nhiều nữa, hừm, hình như người đang nói nhảm nãy giờ chính là tôi, thôi được, lần này đúng là không nhiều lời nữa, chị có tự lái xe được không?"
"À… không."
"Thế chị sẽ đi bằng gì?"
"Đi đâu?"
"Hơi xa."
Vương Các Đông vội đưa mắt ra hiệu cho Vương Lệ Cầm trả lời theo kế hoạch.
"Ba triệu tệ rất nặng, một mình tôi không mang được, em họ tôi cùng đi với tôi được không?"
"Em họ chị, tại sao kịch bản lại mọc thêm ra một người họ hàng thế? Chị không định cho cảnh sát mặc thường phục giả vờ làm em họ đấy chứ?" Tên bắt cóc cười ngặt nghẽo.
Vương Các Đông vội đưa mắt ra hiệu, Vương Lệ Cầm bình tĩnh lại đáp: "Không phải, đúng là em họ tôi mà, không tin anh có thể điều tra."
Tên bắt cóc nói vẻ phiền não: "Ồ… chị biết là tôi không thể điều tra nổi, nên mới nói tự tin như thế. Mà thôi, chị đi cùng em họ cũng được, nhớ đấy, nếu dẫn theo cảnh sát, thì không thể tiến hành trao đổi. Em họ chị có biết lái xe không? Chị và em chị lái xe đến bể chứa nước Nam Hồ đi, chúng ta sẽ gặp nhau ở đó."
Nói rồi ngắt luôn điện thoại.
Bể chứa nước Nam Hồ?
Vương Các Đông lập tức tính toán trong đầu, bể chứa nước Nam Hồ nằm ở khu vực nông thôn, diện tích rất rộng, bốn mặt đều là núi, cách huyện thành một quãng đường khoảng hai mươi cây số, nếu bọn tội phạm tiến hành trao đổi ở đó, xung quanh hồ đều là núi, vị trí địa lý rất bất lợi cho cảnh sát, họ sẽ không dễ bố trí.
Nhưng sự việc đã đến nước này, cũng không còn cách lựa chọn nào khác, đành tiếp tục tiến hành trao đổi với bọn bắt cóc. Đằng nào cũng còn có thiết bị định vị GPS để sẵn trong tiền, hừm, lũ tội phạm này thoát thế nào được?
Vương Các Đông vội phân công cậu cảnh sát họ Lý giả làm em họ đi cùng Vương Lệ Cầm, làm tốt công tác bảo vệ, đồng thời cài một thiết bị bộ đàm rất nhỏ vào cổ áo của cảnh sát Lý, khoảng cách hoạt động lớn nhất của máy bộ đàm là một nghìn mét, đội hình cảnh sát sẽ bám theo phía sau, Vương Các Đông dặn dò cảnh sát Lý nếu có tình hình gì thì lập tức liên hệ ngay, không được mắc bẫy của bọn bắt cóc.
Ngoài ra, một túi tiền thật lớn và một túi tiền giả lớn đều được mang lên xe, lúc trao đổi sử dụng loại tiền nào sẽ đợi lệnh của Vương Các Đông.
Bể chứa nước Nam Hồ nằm ở một nơi hẻo lánh, mặc dù chỉ cách huyện thành khoảng hai mươi cây số theo đường chim bay, nhưng xuất phát từ huyện thành, sau khi đi một quãng theo đường lớn là phải rẽ vào một con đường làng quanh co, đi một đoạn sẽ gặp một con đường đất dẫn vào sâu trong núi, đoạn đường này ngoằn ngoèo, đầy ổ gà.
Vượt qua hành trình gần một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng vào đến chỗ sâu nhất trong núi, một cái hồ rất lớn hiện ra, hồ có mấy chỗ lượn, không nhìn được thấy bờ, đây là một bể chứa nước nhân tạo cực lớn được xây vòng quanh núi.
Cái bể chứa nước này là nguồn nước uống lớn nhất của huyện Kim, vì địa thế rất sâu, những người rỗi rãi đi câu cá thường cũng không muốn đi xa như vậy, nên sau khi xuống xe, họ không phát hiện thấy một bóng người nào ở trong tầm mắt.
Vương Các Đông dẫn theo cảnh sát, lái xe mang biển số phổ thông lặng lẽ bám theo sau ở khoảng cách tầm một nghìn mét. Trên suốt chặng đường, anh luôn cẩn thận chú ý xem có người nào rình ở đâu đó để theo dõi không.
Sau khi cảnh sát Lý và Vương Lệ Cầm xuống xe, xe của Vương Các Đông cũng rẽ vào một chỗ khuất phía ngoài hồ, ẩn nấp ở đó, đồng thời ra lệnh cho đồng đội trên các xe khác kín đáo vòng ra phía sau, nấp trên núi ở khu vực gần hồ.
Vương Lệ Cầm gọi vào mấy số điện thoại di động của tên bắt cóc, tất cả đều tắt máy. Đợi một lúc lâu sau, cuối cùng tên bắt cóc cũng gọi điện thoại tới: "Đã đến chưa?"
"Đến rồi, anh ở đâu?" Vương Lệ Cầm và cảnh sát Lý nhìn ngó bốn xung quanh, không thấy bóng người nào.
"Chị muốn hỏi là có phải tôi đang nấp ở trên núi quan sát chị hay không chứ gì?"
Vương Các Đông giật bắn mình, ý đồ của họ lại bị tên bắt cóc đoán ra. Vương Lệ Cầm không biết phải trả lời thế nào.
Tên bắt cóc tự tin nói: "Nhất cử nhất động của chị đều nằm trong tầm kiểm soát của tôi, không phải mất công mất sức ngẩng đầu tìm vị trí của tôi đâu. Lát nữa chị sẽ biết là tôi ở đâu, bây giờ chị cứ làm theo chỉ thị của tôi để tiến hành trao đổi là được. Tất nhiên, tôi đã cảnh báo chị rồi đấy, đừng có dùng tiền giả, nếu không, cho dù cảnh sát có bám theo ở đằng xa, chị cũng không cứu nổi con trai mình đâu."
Vương Các Đông vẫn đang nghe điện thoại để theo dõi, anh thầm phân tích, tên tội phạm chắc chắn đang ở một chỗ nào đó trên núi, lúc này hắn đang dùng kính viễn vọng để quan sát, thế nên mới tự tin đầy mình như vậy.
Vương Lệ Cầm đành tiếp tục nói theo chỉ thị: "Khi nào các anh thả con trai tôi ra?"
"Nhận được tiền là sẽ thả thôi."
"Làm sao tôi có thể tin được là các anh sẽ giữ lời hứa?"
Tên tội phạm cười thoải mái: "Cái này đúng là rất khó chứng minh, tôi cũng không thể cho chị xem thông tin lưu trữ về việc trả nợ trong tài khoản tín dụng của mình để chứng tỏ tôi là một người biết giữ chữ tín. Tin hay không là việc của chị, tính mạng con trai chị đang nằm trong tay chúng tôi, chị có thể lựa chọn không trao đổi."
Vương Các Đông chỉ thị Vương Lệ Cầm: "Nghe theo lời hắn, tiến hành trao đổi trước."
Vương Lệ Cầm đáp: "Được, anh nói đi, tôi giao tiền cho anh thế nào?"
"Có biết bãi đá không, hai người cứ đến bãi đá trước đi, tôi sẽ tiếp tục gọi điện thoại cho chị." Nói xong liền ngắt điện thoại.
Cách vị trí của họ lúc đó khoảng năm sáu trăm mét có một bãi đá, hai người lên xe, lái xe đến chỗ đó, cùng lúc đó nhóm cảnh sát bám theo sau họ cũng xuống xe, lặng lẽ di chuyển về phía trước, giữ khoảng cách trong vòng một nghìn mét để có thể liên lạc được bằng bộ đàm.
Sau khi đến bãi đá được vài phút, tên bắt cóc lại gọi điện thoại đến: "Vòng ngoài phía bắc của bãi đá có một cái cây rất lớn, lớn hơn hẳn những cây xung quanh, trông thấy chưa?"
Họ ngước mắt nhìn, cái cây lớn đó hiện ra rất rõ, xung quanh đều là cây nhỏ, nhưng khu vực gần đó đều không thấy có người nào, tên bắt cóc ở đâu?
Vương Lệ Cầm đành đáp lời: "Thấy rồi, xong thì thế nào?"
"Đi đến chỗ cái cây đó, có một chiếc va li để ở phía sau cái cây, hai người cứ tìm cái va li đi đã, một lúc nữa tôi sẽ hướng dẫn tiếp." Rồi lại ngắt điện thoại.
Vương Các Đông đang theo dõi cuộc đối thoại, anh mím môi, nghiến răng, tên tội phạm quá gian giảo, lần nào cũng sử dụng sim điện thoại mới, mà thời gian đối thoại đều rất ngắn, họ không có cách nào xác định được nguồn tín hiệu.
Vương Lệ Cầm và cảnh sát Lý đi đến chỗ đằng sau cái cây, quả nhiên nhìn thấy một chiếc va li lớn, có một tảng đá chặn bên trên, họ nhấc chiếc va li lên khẽ lắc, bên trong không có gì, là một chiếc va li rỗng.
Lúc này, tên bắt cóc lại gọi điện thoại đến, bảo: "Va li tìm thấy chưa?"
"Rồi."
"Đem va li đến chỗ xe của chị, cho tiền vào đó. Trong va li có ba mươi tờ giấy bạc, mỗi cọc tiền một trăm nghìn tệ dùng một tờ giấy bạc gói lại cẩn thận, gói thật chắc vào, rồi cho vào trong va li. Đừng có dùng tiền giả, thật hay giả tôi sẽ biết ngay lập tức. Nếu là tiền giả, thì vĩnh viễn không bao giờ gặp lại nữa đâu đấy. Chị cứ cân nhắc đi, chị nên tin cảnh sát hay là tin tôi. Tôi đã cho cảnh sát thời gian là ba ngày, thế mà vẫn không bắt được chúng tôi. Nếu cảnh sát khuyên chị dùng tiền giả thì tự chịu hậu quả nhé." Nói xong lại ngắt điện thoại.
Vương Lệ Cầm thấy bồn chồn bất an trong lòng, cô ta vốn cũng định dùng tiền giả, nhưng tên bắt cóc năm lần bảy lượt uy hiếp mình và cảnh sát với thái độ vô cùng tự tin như vậy, rồi lại nghĩ đến chuyện tên bắt cóc đã cho cảnh sát thời gian là ba ngày, mà cảnh sát vẫn không bắt được bọn chúng, có thể thấy nhóm tội phạm này cao tay hơn cảnh sát. Thêm vào đó, bây giờ lực lượng cảnh sát ở cách họ đến cả nghìn mét, xảy ra việc gì thì cảnh sát trợ giúp thế nào được?
Không còn cách nào khác, đành phải dùng tiền thật, nếu không khó mà đảm bảo được tính mạng của con trai.
Cảnh sát Lý thấy sắc mặt Vương Lệ Cầm khác thường, hiểu được cô ta đang lo lắng điều gì, liền nói khẽ vào chiếc mic cài ở cổ áo: "Anh cả, bây giờ làm thế nào?"
Vương Lệ Cầm nói vào mic: "Giám đốc Vương, hay là cứ dùng tiền thật đi, ngộ nhỡ… ngộ nhỡ thì không ổn. Nếu dùng tiền thật, các anh cũng đã có thiết bị định vị vệ tinh rồi mà, chắc chắn sẽ lấy lại được."
Vương Các Đông hít một hơi thở sâu, anh hoàn toàn không đoán được dụng ý của bọn bắt cóc, tại sao lại bỏ tiền vào cái va li đó, rồi tại sao lại phải gói tiền bằng giấy bạc, thật hay giả lập tức biết ngay nghĩa là thế nào? Anh không dám bất cẩn, nếu lúc này bọn bắt cóc đang nấp trên núi, lát nữa bỗng xuất hiện để tiến hành cuộc trao đổi, mà lực lượng cảnh sát lại ở xa không đến trợ giúp kịp, mặc dù cậu Lý có súng, nhưng dù sao cũng chỉ có một mình, biết đâu bọn bắt cóc cũng có súng, nếu tên đó phát hiện ra là tiền giả, lập tức biết là bị lừa, liền thông báo luôn cho những tên còn lại giết con tin, thì cho dù có khống chế được tên tội phạm đến trao đổi, thì cũng không thể cứu được con tin.
Nếu con tin bị giết do cảnh sát manh động, thì thế nào Vương Các Đông cũng sẽ bị khiển trách, anh không muốn làm như vậy, hơn nữa ngay cả Vương Lệ Cầm cũng muốn dùng tiền thật, anh còn phải băn khoăn gì nữa.
Cân nhắc xong, Vương Các Đông chỉ thị: "Làm theo yêu cầu của bọn bắt cóc. Cậu Lý, để thiết bị định vị GPS vào trong va li. Đúng rồi, lát nữa nếu tên bắt cóc xuất hiện, cậu phải nghĩ cách dẫn hắn đến một chỗ khuất tầm mắt để những tên khác ở trên núi không thể quan sát qua kính viễn vọng được, cậu phải chọn một vị trí có vật chắn, để đồng bọn của hắn không thể quan sát được tình hình ở chỗ cậu. Đồng thời, phải lập tức làm rõ thông tin cụ thể về bọn chúng, tìm cách không chế hắn."
"Vâng, anh cả, em sẽ tùy cơ ứng biến." Cảnh sát Lý vừa phấn khích lại vừa hồi hộp, lần này nếu xử lý thành công, chắc chắn anh sẽ được ghi công đầu, sau này cơ hội được thăng chức sẽ rất lớn. Hơn nữa, anh đã mang theo súng, khả năng bắn súng của anh rất thiện nghệ, nhiều lần được khen là tay súng thần kỳ khi diễn tập, anh hoàn toàn không sợ tên bắt cóc giở âm mưu gì.
Hai người đem chiếc va li đến cạnh chỗ đỗ xe, mở ra xem, quả nhiên là cái va li rỗng, bên trong có một tập giấy bạc, loại hay dùng để bọc đồ nướng.
Tên bắt cóc nhắc đi nhắc lại nhiều lần là không được dùng tiền giả, nếu không sẽ lập tức giết con tin, Vương Lệ Cầm không dám khinh suất, cảnh sát Lý càng không cần phải băn khoăn gì, đằng nào thì phó giám đốc Sở cũng đã bảo dùng tiền thật, mà có phải là tiền của anh đâu. Hơn nữa, mình đã mang theo súng, đứng canh ngay cạnh chiếc va li, sẽ lập tức nghĩ cách khống chế tên bắt cóc ngay khi hắn xuất hiện. Thêm vào đó, lát nữa sẽ để thiết bị định vị GPS vào va li, cho dù tên bắt cóc có uy hiếp con tin để mang tiền đi chăng nữa, hừ, trừ phi hắn chạy được sang hành tinh khác, còn không thì mỗi giây mỗi phút vị trí của hắn đều nằm trong tầm kiểm soát của cảnh sát.
Hai người xách túi đựng tiền thật ra, lấy ra từng cọc tiền, gói lại bằng giấy bạc rồi cho vào trong va li. Sau đó đợi điện thoại của tên bắt cóc.
"Vâng… xong rồi."
"Mỗi cọc tiền một trăm nghìn tệ phải không?"
"Vâng, tiền rút từ ngân hàng ra đã thế."
"Có phải chị định dùng tiền giả không?"
Vương Lệ Cầm vội đáp: "Không, chắc chắn là tiền thật. Tôi có thể nói chuyện điện thoại với con trai tôi được không?"
"Không được, yêu cầu của chị hơi nhiều đấy, con trai chị nói nhiều, chỉ thêm phiền cho chúng tôi. Tôi hy vọng chị đừng sỉ nhục tư cách của chúng tôi thêm nữa, tôi không phải là người tốt, càng không phải là nhà từ thiện, tôi là tội phạm bắt cóc! Thôi không nói nhiều nữa, hừm, hình như người đang nói nhảm nãy giờ chính là tôi, thôi được, lần này đúng là không nhiều lời nữa, chị có tự lái xe được không?"
"À… không."
"Thế chị sẽ đi bằng gì?"
"Đi đâu?"
"Hơi xa."
Vương Các Đông vội đưa mắt ra hiệu cho Vương Lệ Cầm trả lời theo kế hoạch.
"Ba triệu tệ rất nặng, một mình tôi không mang được, em họ tôi cùng đi với tôi được không?"
"Em họ chị, tại sao kịch bản lại mọc thêm ra một người họ hàng thế? Chị không định cho cảnh sát mặc thường phục giả vờ làm em họ đấy chứ?" Tên bắt cóc cười ngặt nghẽo.
Vương Các Đông vội đưa mắt ra hiệu, Vương Lệ Cầm bình tĩnh lại đáp: "Không phải, đúng là em họ tôi mà, không tin anh có thể điều tra."
Tên bắt cóc nói vẻ phiền não: "Ồ… chị biết là tôi không thể điều tra nổi, nên mới nói tự tin như thế. Mà thôi, chị đi cùng em họ cũng được, nhớ đấy, nếu dẫn theo cảnh sát, thì không thể tiến hành trao đổi. Em họ chị có biết lái xe không? Chị và em chị lái xe đến bể chứa nước Nam Hồ đi, chúng ta sẽ gặp nhau ở đó."
Nói rồi ngắt luôn điện thoại.
Bể chứa nước Nam Hồ?
Vương Các Đông lập tức tính toán trong đầu, bể chứa nước Nam Hồ nằm ở khu vực nông thôn, diện tích rất rộng, bốn mặt đều là núi, cách huyện thành một quãng đường khoảng hai mươi cây số, nếu bọn tội phạm tiến hành trao đổi ở đó, xung quanh hồ đều là núi, vị trí địa lý rất bất lợi cho cảnh sát, họ sẽ không dễ bố trí.
Nhưng sự việc đã đến nước này, cũng không còn cách lựa chọn nào khác, đành tiếp tục tiến hành trao đổi với bọn bắt cóc. Đằng nào cũng còn có thiết bị định vị GPS để sẵn trong tiền, hừm, lũ tội phạm này thoát thế nào được?
Vương Các Đông vội phân công cậu cảnh sát họ Lý giả làm em họ đi cùng Vương Lệ Cầm, làm tốt công tác bảo vệ, đồng thời cài một thiết bị bộ đàm rất nhỏ vào cổ áo của cảnh sát Lý, khoảng cách hoạt động lớn nhất của máy bộ đàm là một nghìn mét, đội hình cảnh sát sẽ bám theo phía sau, Vương Các Đông dặn dò cảnh sát Lý nếu có tình hình gì thì lập tức liên hệ ngay, không được mắc bẫy của bọn bắt cóc.
Ngoài ra, một túi tiền thật lớn và một túi tiền giả lớn đều được mang lên xe, lúc trao đổi sử dụng loại tiền nào sẽ đợi lệnh của Vương Các Đông.
Bể chứa nước Nam Hồ nằm ở một nơi hẻo lánh, mặc dù chỉ cách huyện thành khoảng hai mươi cây số theo đường chim bay, nhưng xuất phát từ huyện thành, sau khi đi một quãng theo đường lớn là phải rẽ vào một con đường làng quanh co, đi một đoạn sẽ gặp một con đường đất dẫn vào sâu trong núi, đoạn đường này ngoằn ngoèo, đầy ổ gà.
Vượt qua hành trình gần một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng vào đến chỗ sâu nhất trong núi, một cái hồ rất lớn hiện ra, hồ có mấy chỗ lượn, không nhìn được thấy bờ, đây là một bể chứa nước nhân tạo cực lớn được xây vòng quanh núi.
Cái bể chứa nước này là nguồn nước uống lớn nhất của huyện Kim, vì địa thế rất sâu, những người rỗi rãi đi câu cá thường cũng không muốn đi xa như vậy, nên sau khi xuống xe, họ không phát hiện thấy một bóng người nào ở trong tầm mắt.
Vương Các Đông dẫn theo cảnh sát, lái xe mang biển số phổ thông lặng lẽ bám theo sau ở khoảng cách tầm một nghìn mét. Trên suốt chặng đường, anh luôn cẩn thận chú ý xem có người nào rình ở đâu đó để theo dõi không.
Sau khi cảnh sát Lý và Vương Lệ Cầm xuống xe, xe của Vương Các Đông cũng rẽ vào một chỗ khuất phía ngoài hồ, ẩn nấp ở đó, đồng thời ra lệnh cho đồng đội trên các xe khác kín đáo vòng ra phía sau, nấp trên núi ở khu vực gần hồ.
Vương Lệ Cầm gọi vào mấy số điện thoại di động của tên bắt cóc, tất cả đều tắt máy. Đợi một lúc lâu sau, cuối cùng tên bắt cóc cũng gọi điện thoại tới: "Đã đến chưa?"
"Đến rồi, anh ở đâu?" Vương Lệ Cầm và cảnh sát Lý nhìn ngó bốn xung quanh, không thấy bóng người nào.
"Chị muốn hỏi là có phải tôi đang nấp ở trên núi quan sát chị hay không chứ gì?"
Vương Các Đông giật bắn mình, ý đồ của họ lại bị tên bắt cóc đoán ra. Vương Lệ Cầm không biết phải trả lời thế nào.
Tên bắt cóc tự tin nói: "Nhất cử nhất động của chị đều nằm trong tầm kiểm soát của tôi, không phải mất công mất sức ngẩng đầu tìm vị trí của tôi đâu. Lát nữa chị sẽ biết là tôi ở đâu, bây giờ chị cứ làm theo chỉ thị của tôi để tiến hành trao đổi là được. Tất nhiên, tôi đã cảnh báo chị rồi đấy, đừng có dùng tiền giả, nếu không, cho dù cảnh sát có bám theo ở đằng xa, chị cũng không cứu nổi con trai mình đâu."
Vương Các Đông vẫn đang nghe điện thoại để theo dõi, anh thầm phân tích, tên tội phạm chắc chắn đang ở một chỗ nào đó trên núi, lúc này hắn đang dùng kính viễn vọng để quan sát, thế nên mới tự tin đầy mình như vậy.
Vương Lệ Cầm đành tiếp tục nói theo chỉ thị: "Khi nào các anh thả con trai tôi ra?"
"Nhận được tiền là sẽ thả thôi."
"Làm sao tôi có thể tin được là các anh sẽ giữ lời hứa?"
Tên tội phạm cười thoải mái: "Cái này đúng là rất khó chứng minh, tôi cũng không thể cho chị xem thông tin lưu trữ về việc trả nợ trong tài khoản tín dụng của mình để chứng tỏ tôi là một người biết giữ chữ tín. Tin hay không là việc của chị, tính mạng con trai chị đang nằm trong tay chúng tôi, chị có thể lựa chọn không trao đổi."
Vương Các Đông chỉ thị Vương Lệ Cầm: "Nghe theo lời hắn, tiến hành trao đổi trước."
Vương Lệ Cầm đáp: "Được, anh nói đi, tôi giao tiền cho anh thế nào?"
"Có biết bãi đá không, hai người cứ đến bãi đá trước đi, tôi sẽ tiếp tục gọi điện thoại cho chị." Nói xong liền ngắt điện thoại.
Cách vị trí của họ lúc đó khoảng năm sáu trăm mét có một bãi đá, hai người lên xe, lái xe đến chỗ đó, cùng lúc đó nhóm cảnh sát bám theo sau họ cũng xuống xe, lặng lẽ di chuyển về phía trước, giữ khoảng cách trong vòng một nghìn mét để có thể liên lạc được bằng bộ đàm.
Sau khi đến bãi đá được vài phút, tên bắt cóc lại gọi điện thoại đến: "Vòng ngoài phía bắc của bãi đá có một cái cây rất lớn, lớn hơn hẳn những cây xung quanh, trông thấy chưa?"
Họ ngước mắt nhìn, cái cây lớn đó hiện ra rất rõ, xung quanh đều là cây nhỏ, nhưng khu vực gần đó đều không thấy có người nào, tên bắt cóc ở đâu?
Vương Lệ Cầm đành đáp lời: "Thấy rồi, xong thì thế nào?"
"Đi đến chỗ cái cây đó, có một chiếc va li để ở phía sau cái cây, hai người cứ tìm cái va li đi đã, một lúc nữa tôi sẽ hướng dẫn tiếp." Rồi lại ngắt điện thoại.
Vương Các Đông đang theo dõi cuộc đối thoại, anh mím môi, nghiến răng, tên tội phạm quá gian giảo, lần nào cũng sử dụng sim điện thoại mới, mà thời gian đối thoại đều rất ngắn, họ không có cách nào xác định được nguồn tín hiệu.
Vương Lệ Cầm và cảnh sát Lý đi đến chỗ đằng sau cái cây, quả nhiên nhìn thấy một chiếc va li lớn, có một tảng đá chặn bên trên, họ nhấc chiếc va li lên khẽ lắc, bên trong không có gì, là một chiếc va li rỗng.
Lúc này, tên bắt cóc lại gọi điện thoại đến, bảo: "Va li tìm thấy chưa?"
"Rồi."
"Đem va li đến chỗ xe của chị, cho tiền vào đó. Trong va li có ba mươi tờ giấy bạc, mỗi cọc tiền một trăm nghìn tệ dùng một tờ giấy bạc gói lại cẩn thận, gói thật chắc vào, rồi cho vào trong va li. Đừng có dùng tiền giả, thật hay giả tôi sẽ biết ngay lập tức. Nếu là tiền giả, thì vĩnh viễn không bao giờ gặp lại nữa đâu đấy. Chị cứ cân nhắc đi, chị nên tin cảnh sát hay là tin tôi. Tôi đã cho cảnh sát thời gian là ba ngày, thế mà vẫn không bắt được chúng tôi. Nếu cảnh sát khuyên chị dùng tiền giả thì tự chịu hậu quả nhé." Nói xong lại ngắt điện thoại.
Vương Lệ Cầm thấy bồn chồn bất an trong lòng, cô ta vốn cũng định dùng tiền giả, nhưng tên bắt cóc năm lần bảy lượt uy hiếp mình và cảnh sát với thái độ vô cùng tự tin như vậy, rồi lại nghĩ đến chuyện tên bắt cóc đã cho cảnh sát thời gian là ba ngày, mà cảnh sát vẫn không bắt được bọn chúng, có thể thấy nhóm tội phạm này cao tay hơn cảnh sát. Thêm vào đó, bây giờ lực lượng cảnh sát ở cách họ đến cả nghìn mét, xảy ra việc gì thì cảnh sát trợ giúp thế nào được?
Không còn cách nào khác, đành phải dùng tiền thật, nếu không khó mà đảm bảo được tính mạng của con trai.
Cảnh sát Lý thấy sắc mặt Vương Lệ Cầm khác thường, hiểu được cô ta đang lo lắng điều gì, liền nói khẽ vào chiếc mic cài ở cổ áo: "Anh cả, bây giờ làm thế nào?"
Vương Lệ Cầm nói vào mic: "Giám đốc Vương, hay là cứ dùng tiền thật đi, ngộ nhỡ… ngộ nhỡ thì không ổn. Nếu dùng tiền thật, các anh cũng đã có thiết bị định vị vệ tinh rồi mà, chắc chắn sẽ lấy lại được."
Vương Các Đông hít một hơi thở sâu, anh hoàn toàn không đoán được dụng ý của bọn bắt cóc, tại sao lại bỏ tiền vào cái va li đó, rồi tại sao lại phải gói tiền bằng giấy bạc, thật hay giả lập tức biết ngay nghĩa là thế nào? Anh không dám bất cẩn, nếu lúc này bọn bắt cóc đang nấp trên núi, lát nữa bỗng xuất hiện để tiến hành cuộc trao đổi, mà lực lượng cảnh sát lại ở xa không đến trợ giúp kịp, mặc dù cậu Lý có súng, nhưng dù sao cũng chỉ có một mình, biết đâu bọn bắt cóc cũng có súng, nếu tên đó phát hiện ra là tiền giả, lập tức biết là bị lừa, liền thông báo luôn cho những tên còn lại giết con tin, thì cho dù có khống chế được tên tội phạm đến trao đổi, thì cũng không thể cứu được con tin.
Nếu con tin bị giết do cảnh sát manh động, thì thế nào Vương Các Đông cũng sẽ bị khiển trách, anh không muốn làm như vậy, hơn nữa ngay cả Vương Lệ Cầm cũng muốn dùng tiền thật, anh còn phải băn khoăn gì nữa.
Cân nhắc xong, Vương Các Đông chỉ thị: "Làm theo yêu cầu của bọn bắt cóc. Cậu Lý, để thiết bị định vị GPS vào trong va li. Đúng rồi, lát nữa nếu tên bắt cóc xuất hiện, cậu phải nghĩ cách dẫn hắn đến một chỗ khuất tầm mắt để những tên khác ở trên núi không thể quan sát qua kính viễn vọng được, cậu phải chọn một vị trí có vật chắn, để đồng bọn của hắn không thể quan sát được tình hình ở chỗ cậu. Đồng thời, phải lập tức làm rõ thông tin cụ thể về bọn chúng, tìm cách không chế hắn."
"Vâng, anh cả, em sẽ tùy cơ ứng biến." Cảnh sát Lý vừa phấn khích lại vừa hồi hộp, lần này nếu xử lý thành công, chắc chắn anh sẽ được ghi công đầu, sau này cơ hội được thăng chức sẽ rất lớn. Hơn nữa, anh đã mang theo súng, khả năng bắn súng của anh rất thiện nghệ, nhiều lần được khen là tay súng thần kỳ khi diễn tập, anh hoàn toàn không sợ tên bắt cóc giở âm mưu gì.
Hai người đem chiếc va li đến cạnh chỗ đỗ xe, mở ra xem, quả nhiên là cái va li rỗng, bên trong có một tập giấy bạc, loại hay dùng để bọc đồ nướng.
Tên bắt cóc nhắc đi nhắc lại nhiều lần là không được dùng tiền giả, nếu không sẽ lập tức giết con tin, Vương Lệ Cầm không dám khinh suất, cảnh sát Lý càng không cần phải băn khoăn gì, đằng nào thì phó giám đốc Sở cũng đã bảo dùng tiền thật, mà có phải là tiền của anh đâu. Hơn nữa, mình đã mang theo súng, đứng canh ngay cạnh chiếc va li, sẽ lập tức nghĩ cách khống chế tên bắt cóc ngay khi hắn xuất hiện. Thêm vào đó, lát nữa sẽ để thiết bị định vị GPS vào va li, cho dù tên bắt cóc có uy hiếp con tin để mang tiền đi chăng nữa, hừ, trừ phi hắn chạy được sang hành tinh khác, còn không thì mỗi giây mỗi phút vị trí của hắn đều nằm trong tầm kiểm soát của cảnh sát.
Hai người xách túi đựng tiền thật ra, lấy ra từng cọc tiền, gói lại bằng giấy bạc rồi cho vào trong va li. Sau đó đợi điện thoại của tên bắt cóc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.