Chương 88: Chương 88
Tử Kim Trần
31/10/2017
"Cái gì, xử Trần Tiến ở huyện chúng ta?" Từ Tăng hỏi một người đàn ông tầm năm sáu mươi tuổi.
Ông ta là viện trưởng Viện Kiểm sát huyện, cũng là bố vợ tương lại của Từ Tăng. Viện trưởng gật đầu: "Đúng thế đấy, sáng nay trên tỉnh vừa ra chỉ thị."
"Vụ án này là con phụ trách ạ?"
Viện trưởng không trả lời trực tiếp, ông nhìn Từ Tăng rồi đứng dậy, đi tới rót cho Từ Tăng cốc nước, bảo anh ngồi xuống, chậm rãi nói: "Tôi nghe giám đốc Vương nói, anh với Trần Tiến là bạn nối khố từ nhỏ?"
"Đúng thế, con và cậu ấy cùng học từ nhỏ, hồi đó rất thân nhau, bố mẹ con và bố mẹ cậu ấy cũng là chỗ bạn bè quen biết."
Viện trưởng có vẻ nghĩ ngợi, một lát sau nói: "Vốn là vụ án lớn như thế này nên để anh làm, nhưng tôi cân nhắc đến quan hệ của anh, để người khác làm thì tốt hơn."
"Sao... sao lại thế được?" Từ Tăng tỏ vẻ không hài lòng.
"Không phải là suýt nữa anh đã bị anh ta giết hại hay sao? Sao, anh vẫn nghĩ đến tình bạn giữa anh và anh ta?" Nhắc đến việc này, trong lòng viện trưởng vẫn thấy lo lắng, ông tưởng tượng nếu không phải Từ Tăng đã cai thuốc mấy năm nay vì người yêu, mà tiếp tục hút sạch hộp xì gà đó, thì giờ đây chàng rể tương lai đang ngồi trước mặt ông đã trở thành cát bụi rồi.
"Không, đó là vì cậu ấy hiểu nhầm con thôi, con không trách cậu ấy."
Viện trưởng cau mày: "Tôi không quan tâm đến chuyện có phải anh ta hiểu nhầm anh hay không, nói tóm lại, chuyện này khiến tôi bây giờ nghĩ lại vẫn thấy lo cho cậu. Thời gian mở phiên xét xử lần này dự kiến là vào thứ bảy đầu tiên sau Tết, để giảm ảnh hưởng đến mức tối đa, phiên xét xử lần này sẽ không dán thông báo cho bên ngoài, xét xử không công khai, đồng thời rất nhiều lãnh đạo tỉnh, lãnh đạo thành phố, lãnh đạo huyện đều đến dự. Một mặt, nếu họ biết công tố viên là bạn nối khố của hung thủ, sau này sẽ ảnh hưởng không tốt đến anh. Mặt khác, tôi cân nhắc đến quan hệ giữa anh và anh ta, sợ là lúc khởi tố, anh dùng từ không đủ sắc bén."
"Gì mà dùng từ không đủ sắc bén! Trần Tiến sẽ bị xử thế nào ạ?"
"Việc này còn phải hỏi gì nữa, tất nhiên là tử hình, lập tức thi hành án."
Từ Tăng cuống lên: "Nhưng cậu ấy bị ung thư não, vốn cũng chỉ còn sống được mấy tháng nữa, sao phải như vậy!"
Viện trưởng nhìn anh rất lâu, khẽ thở dài: "Việc này cấp bậc của chúng ta không có quyền quyết định, lãnh đạo cấp trên đã nói từ lâu rồi, lập tức thi hành án, tránh để lâu lại thêm nhiều rắc rối, thông tin lọt ra bên ngoài sẽ ảnh hưởng không tốt.
"Nếu cậu ấy kháng cáo thì sao, có thể kéo dài được thêm vài tháng không?"
Viện trưởng lắc đầu: "Không thể, sẽ không cho anh ta có cơ hội kháng cáo, nếu anh ta dám kháng cáo, đến lúc về trại giam sẽ biết tay, chuyện này trước khi xét xử, những người liên quan sẽ nói rõ cho anh ta biết, anh ta cũng có quyền cân nhắc thiệt hơn. Việc này là do lãnh đạo tỉnh quyết định, giới truyền thông có biết nội tình, cũng không có cơ quan truyền thông nào dám đưa tin về việc này. Anh cũng phải cân nhắc một chút, thực ra tôi thấy tử hình lại tốt cho anh ta, kéo dài thêm, bệnh tình của anh ta phát tác, phải biết là ung thư giai đoạn cuối vô cùng đau đớn, trại giam đâu có chi tiền cho anh ta chữa bệnh? Không ai muốn anh ta chết trong trại giam, nhưng cũng không ai muốn anh ta tiếp tục sống. Đây là lựa chọn duy nhất."
"Luật sư của anh ta thì thế nào ạ?"
"Trên thành phố sẽ chỉ định cho anh ta."
"Luật sư chỉ định đâu có biện hộ cho anh ta?"
Viện trưởng ho một tiếng, chăm chú nhìn anh, một lúc lâu sau nói: "Tôi hiểu được tâm trạng của anh, nhưng anh phải biết, kết quả của việc này sẽ không thể thay đổi được, tôi khuyên anh đừng nghĩ nhiều nữa."
"Cậu ấy bị ung thư não, nên cho cậu ấy giám định thần kinh, cậu ấy không hoàn toàn có đủ khả năng chịu trách nhiệm hình sự! Trước đây không phải chúng ta cũng làm như vậy với con trai của chủ tịch thị trấn đó sao?"
Viện trưởng lắc đầu: "Anh thật là, nếu bình thường chắc không nghĩ như thế đâu, đây có phải là vụ án nhỏ đâu, anh muốn giữ cho anh ta không bị xử tử hình, sống yên ổn nốt mấy tháng cuối cùng? Không thể, tôi cũng không có khả năng đó, thôi, anh cứ nghỉ ngơi vài ngày đi, đừng có nghĩ về việc này nữa. Nếu anh vẫn muốn làm việc gì đó, tôi chỉ có thể sắp xếp cho anh gặp anh ta một lần, ngoài ra, anh có nghĩ nhiều nữa cũng vô ích."
Từ Tăng không nói thêm gì nữa, lặng lẽ đi ra khỏi văn phòng, cầm tấm ảnh năm xưa lên, nước mắt không kiềm chế được lại trào ra.
Để giữ cho mình được an toàn, Trần Tiến đã dựng lên màn kịch chiếc hộp xì gà, vậy mà trước đó mình vẫn nghi ngờ động cơ của cậu ấy, thậm chí còn nghi ngờ rằng cậu ấy định hại mình. Trần Tiến làm tất cả những việc này mặc dù điên cuồng, nhưng từ đầu đến cuối, trong lòng cậu ấy vẫn nhớ tới người bạn là mình, chưa bao giờ nghĩ đến chuyện làm hại mình.
Còn bản thân cậu ấy, vì những hành vi tội phạm của mình, sẽ bị kết thúc theo cách nhân tạo, trước khi sinh mạng kết thúc theo quy luật của tự nhiên.
Năm nay, mọi người đều đón Tết rất vui, duy nhất một mình Từ Tăng có một cái Tết buồn.
Năm nay Từ Tăng không về quê, đêm ba mươi anh đến trại giam thăm Trần Tiến, nhưng để tỏ ra căm hận Từ Tăng, Trần Tiến đã quyết định không gặp, Từ Tăng hiểu được việc làm này và càng cảm động.
Sau đó, anh nghe được thông tin từ người canh trại giam, nhiều lãnh đạo dặn nhất định phải chú ý quan sát bệnh tình của Trần Tiến, nếu xảy ra tình huống nguy cấp phải xử lý ngay, tuyệt đối không được để anh ta bị làm sao. Anh ta bị giam trong một buồng riêng, thời gian sinh hoạt tùy theo ý mình, mọi yêu cầu hợp lý của anh ta đều được đáp ứng, thuốc uống hết lập tức được cấp bổ sung ngay. Giám đốc Vương cũng đến thăm Trần Tiến mấy lần, nhờ nhân viên canh trại giam giúp đỡ chăm sóc anh ta chu đáo.
Bản thân Trần Tiến cũng không hề tỏ ra buồn bã bi quan, hằng ngày đọc sách, ăn ngủ, như thể nơi đây không phải là trại giam. Mỗi lần nhân viên mang đồ ăn đến, anh ta còn lịch sự cảm ơn, mỉm cười với họ, trông rất bình thản.
Tất nhiên rồi, nhân viên ở trại giam còn nói cho Từ Tăng biết một chuyện, thời gian trước, khi đi vệ sinh, Trần Tiến luôn kêu rên rất đau đớn, có lẽ là do căn bệnh ung thư. Nhưng nhân viên y tế đến chăm sóc anh ta, anh ta toàn nói là không sao, chỉ uống một chút thuốc giảm đau rồi thôi.
Thôi được, thế cũng tốt, anh bạn cũ, nếu cậu đã đạt được mục đích rồi, tôi chúc cậu cũng có một năm mới vui vẻ. Từ Tăng thầm nói.
Nhưng anh không biết rằng Trần Tiến vẫn chưa đạt được mục đích của mình, vẫn còn một việc mà anh ta cảm thấy có ý nghĩa nhất chưa hoàn thành.
Khi anh ta nghe được thông tin từ luật sư chỉ định là thứ bảy đầu tiên sau Tết sẽ xét xử, tự đáy lòng, anh ta cảm thấy rất vui vẻ.
Sẽ nhanh chóng có một cái kết tốt đẹp.
Ông ta là viện trưởng Viện Kiểm sát huyện, cũng là bố vợ tương lại của Từ Tăng. Viện trưởng gật đầu: "Đúng thế đấy, sáng nay trên tỉnh vừa ra chỉ thị."
"Vụ án này là con phụ trách ạ?"
Viện trưởng không trả lời trực tiếp, ông nhìn Từ Tăng rồi đứng dậy, đi tới rót cho Từ Tăng cốc nước, bảo anh ngồi xuống, chậm rãi nói: "Tôi nghe giám đốc Vương nói, anh với Trần Tiến là bạn nối khố từ nhỏ?"
"Đúng thế, con và cậu ấy cùng học từ nhỏ, hồi đó rất thân nhau, bố mẹ con và bố mẹ cậu ấy cũng là chỗ bạn bè quen biết."
Viện trưởng có vẻ nghĩ ngợi, một lát sau nói: "Vốn là vụ án lớn như thế này nên để anh làm, nhưng tôi cân nhắc đến quan hệ của anh, để người khác làm thì tốt hơn."
"Sao... sao lại thế được?" Từ Tăng tỏ vẻ không hài lòng.
"Không phải là suýt nữa anh đã bị anh ta giết hại hay sao? Sao, anh vẫn nghĩ đến tình bạn giữa anh và anh ta?" Nhắc đến việc này, trong lòng viện trưởng vẫn thấy lo lắng, ông tưởng tượng nếu không phải Từ Tăng đã cai thuốc mấy năm nay vì người yêu, mà tiếp tục hút sạch hộp xì gà đó, thì giờ đây chàng rể tương lai đang ngồi trước mặt ông đã trở thành cát bụi rồi.
"Không, đó là vì cậu ấy hiểu nhầm con thôi, con không trách cậu ấy."
Viện trưởng cau mày: "Tôi không quan tâm đến chuyện có phải anh ta hiểu nhầm anh hay không, nói tóm lại, chuyện này khiến tôi bây giờ nghĩ lại vẫn thấy lo cho cậu. Thời gian mở phiên xét xử lần này dự kiến là vào thứ bảy đầu tiên sau Tết, để giảm ảnh hưởng đến mức tối đa, phiên xét xử lần này sẽ không dán thông báo cho bên ngoài, xét xử không công khai, đồng thời rất nhiều lãnh đạo tỉnh, lãnh đạo thành phố, lãnh đạo huyện đều đến dự. Một mặt, nếu họ biết công tố viên là bạn nối khố của hung thủ, sau này sẽ ảnh hưởng không tốt đến anh. Mặt khác, tôi cân nhắc đến quan hệ giữa anh và anh ta, sợ là lúc khởi tố, anh dùng từ không đủ sắc bén."
"Gì mà dùng từ không đủ sắc bén! Trần Tiến sẽ bị xử thế nào ạ?"
"Việc này còn phải hỏi gì nữa, tất nhiên là tử hình, lập tức thi hành án."
Từ Tăng cuống lên: "Nhưng cậu ấy bị ung thư não, vốn cũng chỉ còn sống được mấy tháng nữa, sao phải như vậy!"
Viện trưởng nhìn anh rất lâu, khẽ thở dài: "Việc này cấp bậc của chúng ta không có quyền quyết định, lãnh đạo cấp trên đã nói từ lâu rồi, lập tức thi hành án, tránh để lâu lại thêm nhiều rắc rối, thông tin lọt ra bên ngoài sẽ ảnh hưởng không tốt.
"Nếu cậu ấy kháng cáo thì sao, có thể kéo dài được thêm vài tháng không?"
Viện trưởng lắc đầu: "Không thể, sẽ không cho anh ta có cơ hội kháng cáo, nếu anh ta dám kháng cáo, đến lúc về trại giam sẽ biết tay, chuyện này trước khi xét xử, những người liên quan sẽ nói rõ cho anh ta biết, anh ta cũng có quyền cân nhắc thiệt hơn. Việc này là do lãnh đạo tỉnh quyết định, giới truyền thông có biết nội tình, cũng không có cơ quan truyền thông nào dám đưa tin về việc này. Anh cũng phải cân nhắc một chút, thực ra tôi thấy tử hình lại tốt cho anh ta, kéo dài thêm, bệnh tình của anh ta phát tác, phải biết là ung thư giai đoạn cuối vô cùng đau đớn, trại giam đâu có chi tiền cho anh ta chữa bệnh? Không ai muốn anh ta chết trong trại giam, nhưng cũng không ai muốn anh ta tiếp tục sống. Đây là lựa chọn duy nhất."
"Luật sư của anh ta thì thế nào ạ?"
"Trên thành phố sẽ chỉ định cho anh ta."
"Luật sư chỉ định đâu có biện hộ cho anh ta?"
Viện trưởng ho một tiếng, chăm chú nhìn anh, một lúc lâu sau nói: "Tôi hiểu được tâm trạng của anh, nhưng anh phải biết, kết quả của việc này sẽ không thể thay đổi được, tôi khuyên anh đừng nghĩ nhiều nữa."
"Cậu ấy bị ung thư não, nên cho cậu ấy giám định thần kinh, cậu ấy không hoàn toàn có đủ khả năng chịu trách nhiệm hình sự! Trước đây không phải chúng ta cũng làm như vậy với con trai của chủ tịch thị trấn đó sao?"
Viện trưởng lắc đầu: "Anh thật là, nếu bình thường chắc không nghĩ như thế đâu, đây có phải là vụ án nhỏ đâu, anh muốn giữ cho anh ta không bị xử tử hình, sống yên ổn nốt mấy tháng cuối cùng? Không thể, tôi cũng không có khả năng đó, thôi, anh cứ nghỉ ngơi vài ngày đi, đừng có nghĩ về việc này nữa. Nếu anh vẫn muốn làm việc gì đó, tôi chỉ có thể sắp xếp cho anh gặp anh ta một lần, ngoài ra, anh có nghĩ nhiều nữa cũng vô ích."
Từ Tăng không nói thêm gì nữa, lặng lẽ đi ra khỏi văn phòng, cầm tấm ảnh năm xưa lên, nước mắt không kiềm chế được lại trào ra.
Để giữ cho mình được an toàn, Trần Tiến đã dựng lên màn kịch chiếc hộp xì gà, vậy mà trước đó mình vẫn nghi ngờ động cơ của cậu ấy, thậm chí còn nghi ngờ rằng cậu ấy định hại mình. Trần Tiến làm tất cả những việc này mặc dù điên cuồng, nhưng từ đầu đến cuối, trong lòng cậu ấy vẫn nhớ tới người bạn là mình, chưa bao giờ nghĩ đến chuyện làm hại mình.
Còn bản thân cậu ấy, vì những hành vi tội phạm của mình, sẽ bị kết thúc theo cách nhân tạo, trước khi sinh mạng kết thúc theo quy luật của tự nhiên.
Năm nay, mọi người đều đón Tết rất vui, duy nhất một mình Từ Tăng có một cái Tết buồn.
Năm nay Từ Tăng không về quê, đêm ba mươi anh đến trại giam thăm Trần Tiến, nhưng để tỏ ra căm hận Từ Tăng, Trần Tiến đã quyết định không gặp, Từ Tăng hiểu được việc làm này và càng cảm động.
Sau đó, anh nghe được thông tin từ người canh trại giam, nhiều lãnh đạo dặn nhất định phải chú ý quan sát bệnh tình của Trần Tiến, nếu xảy ra tình huống nguy cấp phải xử lý ngay, tuyệt đối không được để anh ta bị làm sao. Anh ta bị giam trong một buồng riêng, thời gian sinh hoạt tùy theo ý mình, mọi yêu cầu hợp lý của anh ta đều được đáp ứng, thuốc uống hết lập tức được cấp bổ sung ngay. Giám đốc Vương cũng đến thăm Trần Tiến mấy lần, nhờ nhân viên canh trại giam giúp đỡ chăm sóc anh ta chu đáo.
Bản thân Trần Tiến cũng không hề tỏ ra buồn bã bi quan, hằng ngày đọc sách, ăn ngủ, như thể nơi đây không phải là trại giam. Mỗi lần nhân viên mang đồ ăn đến, anh ta còn lịch sự cảm ơn, mỉm cười với họ, trông rất bình thản.
Tất nhiên rồi, nhân viên ở trại giam còn nói cho Từ Tăng biết một chuyện, thời gian trước, khi đi vệ sinh, Trần Tiến luôn kêu rên rất đau đớn, có lẽ là do căn bệnh ung thư. Nhưng nhân viên y tế đến chăm sóc anh ta, anh ta toàn nói là không sao, chỉ uống một chút thuốc giảm đau rồi thôi.
Thôi được, thế cũng tốt, anh bạn cũ, nếu cậu đã đạt được mục đích rồi, tôi chúc cậu cũng có một năm mới vui vẻ. Từ Tăng thầm nói.
Nhưng anh không biết rằng Trần Tiến vẫn chưa đạt được mục đích của mình, vẫn còn một việc mà anh ta cảm thấy có ý nghĩa nhất chưa hoàn thành.
Khi anh ta nghe được thông tin từ luật sư chỉ định là thứ bảy đầu tiên sau Tết sẽ xét xử, tự đáy lòng, anh ta cảm thấy rất vui vẻ.
Sẽ nhanh chóng có một cái kết tốt đẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.