Sự Trả Thù Ngọt Ngào - Thiên Thiên
Chương 293: Dù thế nào cũng sẽ đối mặt cùng nhau
Thiên Thiên
11/01/2021
Hôm nay là lễ Thất Tịch một năm một lần, là ngoài
ngày lễ Valentine ra, thì ngày ngày lễ tình thân thứ hai
này cũng được các cặp yêu nhau khắp thế giới yêu
thích nhất.
Hôm nay dù là nhà hàng hay trong quán trà sữa,
gần như đều kín chỗ, hầu như cặp tình nhân ð các độ
tuổi đều hẹn hò ở hai nơi này.
Lúc này trong một nhà hàng tình nhân, đã không
còn chỗ ngồi, xung quanh đông nghịt.
Đường Truy nhìn Hạ Chỉ Dao ngồi đối diện, vô
cùng kích động, từ ngữ tỏ tình chuẩn bị xong nhất
thời cũng đã quên hết sạch.
“Dao Dao, anh… anh thật sự không ngờ hôm nay
em sẽ đồng ý lời mời của anh, đến đây trải qua lễ tình
nhân cùng anh”.
“Anh… anh thật sự không biết nên nói gì, hơi thất
thố, cảm ơn em nhé!”
Đột nhiên hắn hơi căng thẳng, ngoài cười ngốc
nghếch ra thì vẫn là cười khờ dại.
Hạ Chi Dao cũng nhìn hắn, miễn cưỡng nặn ra nụ
cười. Thật ra mà nói, Đường Truy không chỉ đẹp trai
mà còn được coi là một người trung thực, cũng ân
cần với cô, nhưng không biết vì sao, cô vẫn không có
chút hứng thú nào với Đường Truy.
Hôm nay đến nơi hẹn, cũng là vì các cô gái trong
bộ phận đều có hẹn, bọn họ đều có bạn trai. Nếu một
mình cô ở lại nơi làm việc thì đúng là quá mất mặt.
“Không cần cảm ơn, vừa hay hôm nay em cũng
không có việc gì…, Hạ Chỉ Dao trả lời lơ đăng.
Nếu hôm nay người ngồi đối diện cô là Nhạc Huy
thì lúc này cô đã hoạt bát hết sức, làm gì phờ phạc,
gượng cười vui vẻ như bây giờ chứ.
Chỉ là… người cô nghĩ trong lòng, chắc bây giờ đã
bên cạnh một người phụ nữ khác, nói không chừng
đang rất vui vẻ, rất ngọt ngào…
Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Hạ Chi Dao không
khỏi cảm thấy mất mát khôn nguôi, còn có chút ghen
tị.
“Anh biết, chắc chắn là sự chân thành của anh đã
khiến em cảm động” Đường Truy cười e thẹn, đột
nhiên lấy từ dưới bàn ra một bó hoa lớn, đứng dậy
trịnh trọng tặng cho Hạ Chi Dao:
“Dao Dao, cái này tặng cho em, lễ tình nhân vui
vẻ”.
“Em… có thể làm bạn gái của anh không, anh thật
lòng thích em!”
Một màn tỏ tình ập đến bất ngờ, dọa Hạ Chi Dao
sửng sốt.
Cô cũng không biết sao mình lại nhận bó hoa này,
nhưng trong khoảnh khắc nhận lấy, quả thật cô cảm
thấy hạnh phúc, mặc dù chỉ là cảm giác hạnh phúc
nho nhỏ.
Thử hỏi có người phụ nữ nào không muốn nhận
được bó hoa hồng lớn như vậy chứ? Cho dù không
phải do người mình thích tặng, nhưng phụ nữ luôn ao
ước được người khác chú ý, ao ước sức quyến rũ của
mình được người khác phát hiện.
Chung quy cô cũng là phụ nữ, thậm chí còn chưa
tính là phụ nữ, chỉ là một cô gái. Nhưng cô cũng đã
dốc sức ở thành phố Thiên Hải lâu như vậy rồi, vẫn
luôn cô độc một mình. Ngay cả người cô thích cũng
đã có người phụ nữ mà mình yêu thương.
“Em… được thôi, em có thể… có thể thử quen
anh” Hạ Chỉ Dao cố nặn ra nụ cười gượng gạo, do dự
một lát, rồi lại nói: “Nhưng anh đừng nên bỏ ra quá
nhiều tình cảm, em sợ em … không làm được như anh
mong muốn, sẽ khiến anh thất vọng”.
Đường Truy nghe vậy, xúc động như một đứa trẻ
có được đồ chơi mình yêu thích, vội vàng nói:
“Em yên tâm, anh sẽ từ từ khiến em cảm động,
thứ anh có chính là nghị lực và sự nhẫn nại”.
“Dao Dao, cảm ơn em đã cho anh cơ hội!”
Nói xong, hắn kéo tay Hạ Chỉ Dao.
Lần này, Hạ Chi Dao không tránh né, nhưng cơ
thể mềm mại vẫn run lên.
Một nơi khác, Nhạc Huy và Trần Ngọc Đình đi dạo
cả ngày, đến công viên cô muốn đi và ăn món cô
muốn ăn.
Buổi chiều, lúc mặt trời lặn, hai người ngồi trên bãi
cát bên bờ biển. Nhìn bầu trời xanh thẳm, hít thờ
không khí trong lành, anh anh em em, dường như thời
gian đã dừng lại.
Khoảnh khắc này, không có muộn phiền, cũng
không có áp lực, chỉ có tình yêu.
“Chồng ơi, hôm nay em vui lắm, cảm ơn anh đã
bên em cả ngày…”
Trần Ngọc Đình gối đầu lên đùi Nhạc Huy, nói với
vẻ mặt đầy hạnh phúc và thẹn thùng.
Cô mặc bikini, khoác trên người một lớp lụa mỏng
màu tím, thân thể mềm mại yếu đuối và cao gầy nằm
dài trên cát. Đôi chân dài thon gọn với những ngón
chân sơn màu đỏ đậu còn vương lại chút cát mịn.
Một bức tranh đẹp rực rỡ vô cùng, lại chứa đầy
yên tĩnh dịu dàng, khiến Nhạc Huy chìm đắm trong
đó. Thậm chí anh còn không muốn đối mặt với cơn
bão tố ngày mai.
“Nên làm mà, anh nên dành nhiều thời gian bên
em hơn”, Nhạc Huy cười nhẹ nhàng nói.
“Anh thật tốt… Trần Ngọc Đình không chống lại
được sự dịu dàng của Nhạc Huy, xoay đầu qua vùi
vào lòng anh, e thẹn nói.
“Ngọc Đình, đồng ý với anh một chuyện được
không?”, đột nhiên giọng điệu Nhạc Huy trở nên kỳ
lạ.
“Gì vậy ạ?” Trần Ngọc Đình hơi quay đầu sang,
chớp đôi mắt xinh đẹp hỏi.
Trên mặt Nhạc Huy mang theo nụ cười, nói: “Cho
dù ngày mai hay sau này xảy ra chuyện lớn gì, em
cũng phải kiên cường, không được sụp đổ, được
không?”
Trần Ngọc Đình nghe vậy, nụ cười trên gương mặt
cũng biến mất: “Sao vậy, có phải xảy ra chuyện gì rồi
không?”
Cô bắt đầu hơi lo lắng, rũ thấp hàng lông mày hỏi:
“Lẽ nào… là bố mẹ anh không đồng ý chúng ta ở bên
nhau sao? Họ… có phải họ xem thường gia thế của
em không? Dù sao anh cũng là cậu chủ nhà họ Nhạc,
mà em chỉ là một con nhóc nhà họ Vương mà thôi…”
Nghe Trần Ngọc Đình nói vậy, Nhạc Huy không
khỏi xót xa, anh ôm Trần Ngọc Đình rồi nói:
“Không phải, đừng nghĩ lung tung”.
“Em không phải con nhóc, em là vợ anh, là người
phụ nữ của Nhạc Huy. Chỉ là anh… không muốn giẫm
lên vết xe đổ nữa mà thôi, anh không muốn một ngày
tỉnh dậy, em lại giống như trước đây, đột nhiên biến
mất. Cho dù xảy ra chuyện gì, chúng ta phải cùng
nhau đối mặt, được không?”
Trong lòng Trần Ngọc Đình khẽ run rẩy, mỉm cười
nói: “Được, chúng ta cùng nhau đối mặt!”
Sau ngày lễ tình nhân, cũng là thời hạn cuối cùng
Nhạc Thiên Hùng để An Nhã điều tra xem Nhạc Huy
có đăng ký kết hôn với Trần Ngọc Đình hay không.
Theo lý mà nói, bảy ngày đã dài lắm rồi, cho dù
kết quả điều tra được là gì, bên phía An Nhã cũng
nên đến báo cáo cho ông ấy.
“Tiểu Nhã, đến văn phòng bố một chuyến”.
Nhạc Thiên Hùng ngồi trước bàn làm việc, gọi
điện thoại cho An Nhã.
Mấy phút sau, An Nhã gõ cửa văn phòng, thấp
thỏm lo sợ đi vào.
Tối qua cô ấy mất ngủ cả đêm, cứ trằn trọc trð
mình trên giường. Cô ấy từng nghĩ muốn giúp Nhạc
Huy che giấu nhưng chuyện này thật sự quá lớn, cô
ấy không có quyền đó, cũng không có năng lực giấu
giếm thay cho Nhạc Huy. Hơn nữa, chuyện này cuối
cùng vẫn phải bày ra ánh sáng.
“Sao rồi, thời gian bảy ngày chắc cũng tra được
rồi nhỉ. Rốt cuộc thằng nhóc đó có đăng ký kết hôn
với Trần Ngọc Đình không?”
Nhạc Thiên Hùng sốt ruột nhìn An Nhã và hỏi.
“Nó… Tiểu Huy nó…”
An Nhã đứng yên tại chỗ, lần đầu hơi mất tự nhiên
khi đối mặt với Nhạc Thiên Hùng. Cô kìm nén rất lâu
cũng không nói xong, Nhạc Thiên Hùng thấy vậy, liền
ném mạnh điếu xì gà vừa rút ra xuống nền.
Cuối cùng, An Nhã vẫn không dám nói ra, chỉ run
rẩy gật đầu.
Nhạc Thiên Hùng thấy thế, đột nhiên đứng bật
dậy, trợn tròn mắt.
Nhạc Huy, cuối cùng nó vẫn làm như vậy…
Nhạc Thiên Hùng lập tức nghiến răng nghiến lợi,
đập mạnh lên bàn, giận dữ hét:
“Cái thằng bất hiếu này!”
ngày lễ Valentine ra, thì ngày ngày lễ tình thân thứ hai
này cũng được các cặp yêu nhau khắp thế giới yêu
thích nhất.
Hôm nay dù là nhà hàng hay trong quán trà sữa,
gần như đều kín chỗ, hầu như cặp tình nhân ð các độ
tuổi đều hẹn hò ở hai nơi này.
Lúc này trong một nhà hàng tình nhân, đã không
còn chỗ ngồi, xung quanh đông nghịt.
Đường Truy nhìn Hạ Chỉ Dao ngồi đối diện, vô
cùng kích động, từ ngữ tỏ tình chuẩn bị xong nhất
thời cũng đã quên hết sạch.
“Dao Dao, anh… anh thật sự không ngờ hôm nay
em sẽ đồng ý lời mời của anh, đến đây trải qua lễ tình
nhân cùng anh”.
“Anh… anh thật sự không biết nên nói gì, hơi thất
thố, cảm ơn em nhé!”
Đột nhiên hắn hơi căng thẳng, ngoài cười ngốc
nghếch ra thì vẫn là cười khờ dại.
Hạ Chi Dao cũng nhìn hắn, miễn cưỡng nặn ra nụ
cười. Thật ra mà nói, Đường Truy không chỉ đẹp trai
mà còn được coi là một người trung thực, cũng ân
cần với cô, nhưng không biết vì sao, cô vẫn không có
chút hứng thú nào với Đường Truy.
Hôm nay đến nơi hẹn, cũng là vì các cô gái trong
bộ phận đều có hẹn, bọn họ đều có bạn trai. Nếu một
mình cô ở lại nơi làm việc thì đúng là quá mất mặt.
“Không cần cảm ơn, vừa hay hôm nay em cũng
không có việc gì…, Hạ Chỉ Dao trả lời lơ đăng.
Nếu hôm nay người ngồi đối diện cô là Nhạc Huy
thì lúc này cô đã hoạt bát hết sức, làm gì phờ phạc,
gượng cười vui vẻ như bây giờ chứ.
Chỉ là… người cô nghĩ trong lòng, chắc bây giờ đã
bên cạnh một người phụ nữ khác, nói không chừng
đang rất vui vẻ, rất ngọt ngào…
Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Hạ Chi Dao không
khỏi cảm thấy mất mát khôn nguôi, còn có chút ghen
tị.
“Anh biết, chắc chắn là sự chân thành của anh đã
khiến em cảm động” Đường Truy cười e thẹn, đột
nhiên lấy từ dưới bàn ra một bó hoa lớn, đứng dậy
trịnh trọng tặng cho Hạ Chi Dao:
“Dao Dao, cái này tặng cho em, lễ tình nhân vui
vẻ”.
“Em… có thể làm bạn gái của anh không, anh thật
lòng thích em!”
Một màn tỏ tình ập đến bất ngờ, dọa Hạ Chi Dao
sửng sốt.
Cô cũng không biết sao mình lại nhận bó hoa này,
nhưng trong khoảnh khắc nhận lấy, quả thật cô cảm
thấy hạnh phúc, mặc dù chỉ là cảm giác hạnh phúc
nho nhỏ.
Thử hỏi có người phụ nữ nào không muốn nhận
được bó hoa hồng lớn như vậy chứ? Cho dù không
phải do người mình thích tặng, nhưng phụ nữ luôn ao
ước được người khác chú ý, ao ước sức quyến rũ của
mình được người khác phát hiện.
Chung quy cô cũng là phụ nữ, thậm chí còn chưa
tính là phụ nữ, chỉ là một cô gái. Nhưng cô cũng đã
dốc sức ở thành phố Thiên Hải lâu như vậy rồi, vẫn
luôn cô độc một mình. Ngay cả người cô thích cũng
đã có người phụ nữ mà mình yêu thương.
“Em… được thôi, em có thể… có thể thử quen
anh” Hạ Chỉ Dao cố nặn ra nụ cười gượng gạo, do dự
một lát, rồi lại nói: “Nhưng anh đừng nên bỏ ra quá
nhiều tình cảm, em sợ em … không làm được như anh
mong muốn, sẽ khiến anh thất vọng”.
Đường Truy nghe vậy, xúc động như một đứa trẻ
có được đồ chơi mình yêu thích, vội vàng nói:
“Em yên tâm, anh sẽ từ từ khiến em cảm động,
thứ anh có chính là nghị lực và sự nhẫn nại”.
“Dao Dao, cảm ơn em đã cho anh cơ hội!”
Nói xong, hắn kéo tay Hạ Chỉ Dao.
Lần này, Hạ Chi Dao không tránh né, nhưng cơ
thể mềm mại vẫn run lên.
Một nơi khác, Nhạc Huy và Trần Ngọc Đình đi dạo
cả ngày, đến công viên cô muốn đi và ăn món cô
muốn ăn.
Buổi chiều, lúc mặt trời lặn, hai người ngồi trên bãi
cát bên bờ biển. Nhìn bầu trời xanh thẳm, hít thờ
không khí trong lành, anh anh em em, dường như thời
gian đã dừng lại.
Khoảnh khắc này, không có muộn phiền, cũng
không có áp lực, chỉ có tình yêu.
“Chồng ơi, hôm nay em vui lắm, cảm ơn anh đã
bên em cả ngày…”
Trần Ngọc Đình gối đầu lên đùi Nhạc Huy, nói với
vẻ mặt đầy hạnh phúc và thẹn thùng.
Cô mặc bikini, khoác trên người một lớp lụa mỏng
màu tím, thân thể mềm mại yếu đuối và cao gầy nằm
dài trên cát. Đôi chân dài thon gọn với những ngón
chân sơn màu đỏ đậu còn vương lại chút cát mịn.
Một bức tranh đẹp rực rỡ vô cùng, lại chứa đầy
yên tĩnh dịu dàng, khiến Nhạc Huy chìm đắm trong
đó. Thậm chí anh còn không muốn đối mặt với cơn
bão tố ngày mai.
“Nên làm mà, anh nên dành nhiều thời gian bên
em hơn”, Nhạc Huy cười nhẹ nhàng nói.
“Anh thật tốt… Trần Ngọc Đình không chống lại
được sự dịu dàng của Nhạc Huy, xoay đầu qua vùi
vào lòng anh, e thẹn nói.
“Ngọc Đình, đồng ý với anh một chuyện được
không?”, đột nhiên giọng điệu Nhạc Huy trở nên kỳ
lạ.
“Gì vậy ạ?” Trần Ngọc Đình hơi quay đầu sang,
chớp đôi mắt xinh đẹp hỏi.
Trên mặt Nhạc Huy mang theo nụ cười, nói: “Cho
dù ngày mai hay sau này xảy ra chuyện lớn gì, em
cũng phải kiên cường, không được sụp đổ, được
không?”
Trần Ngọc Đình nghe vậy, nụ cười trên gương mặt
cũng biến mất: “Sao vậy, có phải xảy ra chuyện gì rồi
không?”
Cô bắt đầu hơi lo lắng, rũ thấp hàng lông mày hỏi:
“Lẽ nào… là bố mẹ anh không đồng ý chúng ta ở bên
nhau sao? Họ… có phải họ xem thường gia thế của
em không? Dù sao anh cũng là cậu chủ nhà họ Nhạc,
mà em chỉ là một con nhóc nhà họ Vương mà thôi…”
Nghe Trần Ngọc Đình nói vậy, Nhạc Huy không
khỏi xót xa, anh ôm Trần Ngọc Đình rồi nói:
“Không phải, đừng nghĩ lung tung”.
“Em không phải con nhóc, em là vợ anh, là người
phụ nữ của Nhạc Huy. Chỉ là anh… không muốn giẫm
lên vết xe đổ nữa mà thôi, anh không muốn một ngày
tỉnh dậy, em lại giống như trước đây, đột nhiên biến
mất. Cho dù xảy ra chuyện gì, chúng ta phải cùng
nhau đối mặt, được không?”
Trong lòng Trần Ngọc Đình khẽ run rẩy, mỉm cười
nói: “Được, chúng ta cùng nhau đối mặt!”
Sau ngày lễ tình nhân, cũng là thời hạn cuối cùng
Nhạc Thiên Hùng để An Nhã điều tra xem Nhạc Huy
có đăng ký kết hôn với Trần Ngọc Đình hay không.
Theo lý mà nói, bảy ngày đã dài lắm rồi, cho dù
kết quả điều tra được là gì, bên phía An Nhã cũng
nên đến báo cáo cho ông ấy.
“Tiểu Nhã, đến văn phòng bố một chuyến”.
Nhạc Thiên Hùng ngồi trước bàn làm việc, gọi
điện thoại cho An Nhã.
Mấy phút sau, An Nhã gõ cửa văn phòng, thấp
thỏm lo sợ đi vào.
Tối qua cô ấy mất ngủ cả đêm, cứ trằn trọc trð
mình trên giường. Cô ấy từng nghĩ muốn giúp Nhạc
Huy che giấu nhưng chuyện này thật sự quá lớn, cô
ấy không có quyền đó, cũng không có năng lực giấu
giếm thay cho Nhạc Huy. Hơn nữa, chuyện này cuối
cùng vẫn phải bày ra ánh sáng.
“Sao rồi, thời gian bảy ngày chắc cũng tra được
rồi nhỉ. Rốt cuộc thằng nhóc đó có đăng ký kết hôn
với Trần Ngọc Đình không?”
Nhạc Thiên Hùng sốt ruột nhìn An Nhã và hỏi.
“Nó… Tiểu Huy nó…”
An Nhã đứng yên tại chỗ, lần đầu hơi mất tự nhiên
khi đối mặt với Nhạc Thiên Hùng. Cô kìm nén rất lâu
cũng không nói xong, Nhạc Thiên Hùng thấy vậy, liền
ném mạnh điếu xì gà vừa rút ra xuống nền.
Cuối cùng, An Nhã vẫn không dám nói ra, chỉ run
rẩy gật đầu.
Nhạc Thiên Hùng thấy thế, đột nhiên đứng bật
dậy, trợn tròn mắt.
Nhạc Huy, cuối cùng nó vẫn làm như vậy…
Nhạc Thiên Hùng lập tức nghiến răng nghiến lợi,
đập mạnh lên bàn, giận dữ hét:
“Cái thằng bất hiếu này!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.