Chương 48: Hãy Cứu Em
Kim Yu
31/05/2023
Đường Cố Phong kéo Dung Âm đi khỏi là đã kích động đến Vũ Hoàng Long,anh thật sự không thể kiềm chế được chính bản thân mình nữa.
Sau khi Dung Âm đi rồi, Vũ Hoàng Long dùng một ánh mắt như một con sói đầy hung hăng.Anh trực tiếp nhìn thẳng vào nét mặt đầy kiêu ngoài của Cao Hà Nhi tuyên bố.
"Kết thúc.....Trò chơi của tôi và cô sẽ kết thúc trong nay mai...."
Dứt lời anh nhìn qua Trương Nam,ra lệnh.
"Lập tức tịch thu lại những cổ phần mà Cao Đức Huy và con gái ông ta đang nắm giữ, bãi bỏ dự án mới..."
Chưa dừng lại ở đó, Vũ Hoàng Long trực tiếp sải bước chân đến trước mặt Trịnh Nhược Thiên,nở một nụ cười lạnh,cất giọng trầm ổn.
"Trễ rồi....! Suốt cuộc đời này, cậu cũng không có cơ hội được làm chồng Dung Âm,vì tôi đã đến trước cậu.... Và tôi sẽ không buông cô ấy ra thêm một lần nào nữa!"
Nói xong,anh liếc mắt nhìn Đường Minh Vũ với bộ dạng đắc ý rồi quay người đi.
Nhưng vài giây sau, Trịnh Nhược Thiên lập tức lên tiếng hỏi thẳng.
"Rốt cuộc cậu đang có âm mưu gì? Câu nói vừa rồi là có ý gì?"
Vũ Hoàng Long dừng bước chân lại, nhưng anh vẫn không quay đầu lại nhìn anh ta.Hít một hơi thật sâu,anh hờ hững trả lời.
"Người thông minh như cậu, không lẽ không nhận ra được câu nói của tôi sao?"
Trịnh Nhược Thiên nghe xong, nét mặt đã thay đổi hoàn toàn.Tâm trạng mất bình tĩnh,ánh mắt có phần trong đáng sợ.Đôi môi lẩm bẩm.
"Không thể nào.... Không được.....Cô ấy phải là của tôi, là của tôi.....Á..."
Trịnh Nhược Thiên vừa nói vừa bịt tai mình lại, liền bỏ chạy đi.
Đường Minh Vũ đứng bên cạnh cũng chứng kiến cơn giận của Trịnh Nhược Thiên, vẻ mặt của anh ta đã làm cho anh hơi khiếp sợ.
Anh đã biết Trịnh Nhược Thiên từ nhỏ nhưng đây là lần đầu tiên anh thấy bộ mặt này của anh ta.
Sa Sa là người quan tâm Trịnh Nhược Thiên từ đầu đến giờ,cô cũng thấy lo lắng cho anh vô cùng.Bất giác bước chân của cô liền đuổi theo anh.
Cứ như thế,mọi hành động của Trịnh Nhược Thiên đều không qua khỏi ánh mắt của Vũ Hoàng Long.Anh quay đầu lại nhìn Đường Minh Vũ, phát ra một âm điệu đầy lo lắng.
"Nếu gia đình của cậu giao Dung Âm cho Trịnh Nhược Thiên thì cậu không tưởng tượng được hậu quả đằng sau.... Chính là gia đình của cậu lại tiếp tục hại chết thêm một đứa con gái lần nữa."
Câu nói của anh khiến cho Đường Minh Vũ sững người.
"Anh nói như vậy là sao?"
Vũ Hoàng Long nhìn Đường Minh Vũ rất lâu, sau đó anh quay người không trả lời với anh ta mà vẫn tiếp tục quay đầu đi ra.
Cao Đức Huy thấy thế liền cuốn cuồn chạy theo Vũ Hoàng Long giúp con gái ông giải thích chuyện lúc nãy, và hi vọng anh đừng rút vốn đầu tư.
Từ nãy giờ ông vẫn chưa hết bàng hoàng,hết chuyện này đến chuyện khác đều tới ập đến một lúc.Nhưng ông vẫn là đang chửi thầm trong bụng mình tại sao ông có đứa con gái ngu ngốc đến không tưởng.
Lúc nào cũng làm việc theo cảm tính mà không chịu suy nghĩ hậu quả đằng sau.
Còn cái tát của con gái ông đánh vào gương mặt của con gái cưng của Lão Đường Chủ Tịch. Chiến này ông e rằng nếu không có Vũ Hoàng Long ra mặt thì chắc chắn Đường Cố Phong sẽ trả thù cho cô con gái của mình.
Ông phải làm sao đây? Tại sao cô gái đó lại là con gái của Chủ Tịch Đường chứ?
Ông vừa tiếc vừa cầm thấy lo lắng trong lòng vô cùng, không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa đây.
Cho đến khi không còn một ai đứng ở nơi đây thì chỉ còn một mình Đường Minh Vũ,anh đang đứng suy nghĩ đến câu nói câu Vũ Hoàng Long là có ý gì?
Không lẽ Trịnh Nhược Thiên đang có bí mật gì sao?
********
Đêm Thượng Hải.
Biệt Thự tựa như tòa lâu đài của Gia Đình Nhà Họ Đường, không nằm trung tâm thành phố nhưng nơi đây là một địa điểm rat hoành tráng và không kém phần sự xa hoa,không phải ai cũng có thể bước vào khu viên này.
Cánh cửa cổng cao to liền mở ra.Có ba chiếc xe cao cấp màu đen đang tiến vào trong sân.
Tất cả mọi người.Từ người lớn kẻ nhỏ đều đã đứng xếp hàng dài.Dường như họ đang chờ chào đón một người.
Lúc này chiếc xe đã dừng lại.
Tất cả mọi người đều mang tâm trạng hồi hộp đầy căng thẳng.Đã có nhiều người vì sự lo lắng của mình mà đã ngất xỉu đi mấy lần.
Mở cửa xe đi ra chính là Đường Cố Phong,sau đó kế tiếp là Đường Minh Vũ cùng với những tên vệ sĩ thân cận của gia đình.
Cuối cùng là một người con gái luôn mang theo sự xinh đẹp dịu dàng bước đi ra.
Dưới mọi ánh nhìn của mọi người.Đường Dung Âm đã xuất hiện như một ánh trăng sáng chói.
Về lại căn nhà cũ, Dung Âm đã hoàn toàn mất đi nụ cười của mình.
Quá khứ của cô từ sống ở đây sao?
Khóe môi Dung Âm cong nhẹ lên.
Diệp Tố Như là người bước đến trước mặt Dung Âm đầu tiên, bà không thể nào kiềm chế cảm xúc ôm chặt cô vào lòng, giọng nói đầy nghẹn ngào.
"Con gái! Chào mừng con đã trở về, mẹ rất nhớ con".
Từ "mẹ" được phát ra từ miệng của bà ta, tại sao bây giờ cô mới để ý nó lại kinh tởm đến như vậy?
Thật nực cười, âm mưu của bà ta cũng sắp thành hiện thực rồi, còn làm bộ nét mặt yêu thương cô để làm gì nữa.
Dung Âm khẽ đưa tay lên kéo bà ta ra giọng khỏi người của cô, giọng điệu đầy chua chát.
"Xin lỗi! Dì đừng ôm tôi như vậy!"
Câu nói của cô khiến Diệp Tố Như sững người, bà cảm giác cô có gì đó xa lánh bà.
"Dung Âm! Con sao thế!"Cách xưng hô của cô khiến bà cảm thấy lo lắng, cô không gọi bà là mẹ mà thay vào đó là dì.
Dung Âm khẽ cười, chợt lắc đầu.
"Không có gì? Tôi chỉ không thích mà thôi!"
"Dung Âm!"Đường Cố Phong khẽ gằn giọng tên cô .
Từ khi ông đưa cô lên máy bay thì Dung Âm luôn tỏ vẻ xa lánh, thậm chí có người hỏi,cô còn không thèm nói ông là ba của cô nữa.
Rốt cuộc con gái của ông đang bị gì thế này?
Dung Âm xoa cánh tay, mệt mỏi sải bước chân đi vào nhà vừa nói.
"Phòng của tôi vẫn là phòng cũ có phải không? Nếu không còn gì mong ai đó đừng làm phiền đại tiểu thư đang nghỉ ngơi".Giọng điệu của cô bây giờ đúng chất là một tiểu thư mang theo đầy sự kiêu hãnh.
Diệp Tố Như ngơ ngác nhìn qua Đường Cố Phong,bờ môi run rẩy.
"Ông....! Con bé bị làm sao vậy?" Bà không tin đây là Dung Âm ngoan ngoãn trước đây của bà,con bé đã thay đổi.
Đường Cố Phong bất lực dõi theo bóng hình của Dung Âm, ông cũng đang rất mệt mỏi.Không hiểu chuyện gì đã khiến con gái ông đối xử với mọi người như vậy!
Lúc này, có một người làm đột nhiên đi đến trước mặt Diệp Tố Như,dè dặt hỏi.
"Bà chủ! Cô ấy là cô Hướng Vãn có đúng không?"Bà ta là người thân cận của Diệp Tố Như nên không sợ sệt khi đặt câu hỏi với bà chủ của mình.
Diệp Tố Như kinh ngạc,mau chóng lắc đầu ngay.
"Bà bị làm sao vậy? Hướng Vãn đã mất lâu rồi! Còn đó là Dung Âm.....Dung Âm,đại tiểu thư đã quay trở về"
"Nhưng sao tôi thấy, từng cử chỉ hành động của cô ấy đều kiêu kỳ ngỗ ngược rất giống như cô Hướng Vãn.... Tôi nhớ cô Dung Âm rất hiền lành mà!"
Ở đây có rất nhiều người đã làm ở đây từ rất lâu, từ cái thời Dung Âm còn rất nhỏ.Nhưng đây là lần đầu tiên họ mới thấy đại tiểu thư có biểu hiện như thế này, họ còn tưởng cô chính là Hướng Vãn đang hiện thân về đây.
Từ nhỏ Dung Âm và Hướng Vãn đều có tính cách khác nhau vô cùng.Vì hai người có khuôn mặt quá giống nhau, nên mọi người chỉ biết phân biệt theo tính cách để nhận diện.
Dung Âm là người con gái rất hiền lành luôn toát ra vẻ cao quý,cao sang.
Hướng Vãn nghịch ngợm, kiêu ngạo và đặc biệt rất tự tin về nhan sắc của mình.Nếu có chuyện không vui, cô sẽ trút giận lên rất nhiều người làm.Tính cách đó thì Dung Âm hoàn toàn không có, thậm chí cô ấy còn nhút nhát rất nhiều so với em gái của mình.
Từ xa Dì Hoa là người đã truyền đạt đến những lời nói xấu về Đường Cố Phong cho Dung Âm nghe, thì thấy hành động của cô chủ mình như thế,bà cũng đã khá là bất ngờ.
Không nghĩ, Đại Tiểu Thư có thể thay đổi đến mức như thế, chiến này để bà xem người phụ nữ họ Diệp đó còn ra oai được hay không?
******
Biệt thự nhà họ Đường vốn đã rất rộng rãi, trong nhà còn thiết lập cả thang máy để đi lên lầu.Phòng Dung Âm là căn phòng nằm trên cao nhất, kế bên phòng cô chính là phòng của Hướng Vãn.Hai người đều là con của vợ lớn, nên đã được đặt cách một tầng lầu chỉ dành riêng cho hai người sinh sống.
Trở về căn phòng thân thuộc đã xa cách bao nhiêu năm, tâm trạng của Dung Âm bỗng chùng xuống.Suy nghĩ đầu tiên là cô phải lấy điện thoại liên lạc cho Vũ Hoàng Long báo bình an.
Điện thoại được kết nối không lâu, thì đã nghe được tiếng nói từ tổng đài.
Anh đã khóa máy.
Có chuyện gì vậy? Không lẽ anh vẫn chưa về tới.Rõ ràng anh đi bằng máy bay tư nhân của mình,đáng lẽ phải về trước cô rồi chứ.
Lúc này điện thoại của cô lại đột ngột reo lên.Dung Âm tưởng Vũ Hoàng Long liền không màng nhìn màn hình vội vàng bắt máy.
"Hoàng Long.....Anh...!"
Nhưng tiếng cười lớn trong điện thoại bất ngờ vang lên dữ dội.
Dung Âm cảm nhận không phải là anh, liền đưa mắt nhìn lại màn hình điện thoại.
Là một cái tên từ lúc nào đã khiến cho cô phải khiếp sợ.
Trịnh Nhược Thiên.
Cô lại đưa điện thoại áp vào tai mình với dáng vẻ lo lắng,bờ môi bắp máy.
"Anh....."
"Cô tưởng thoát được tay tôi sao?" Giọng nói của Trịnh Nhược Thiên trong điện thoại không ngừng đè nén sự giận dữ trong lòng mình và Dung Âm có thể cảm nhận ra được điều đó. "Từ khi cô cất tiếng đồng ý lời cầu hôn của tôi, thì cô có biết chuyện gì sắp sửa xảy ra hay không? Vũ Hoàng Long sẽ không bao giờ cứu cô được đâu."
"Trịnh Nhược Thiên!!!Rốt cuộc anh muốn gì?" Bàn tay Dung Âm không ngừng run rẩy, cô biết những lời nói của anh ta là thật lòng.
Chưa bao giờ cô dám nghĩ đến người đàn ông mà cô xem như anh trai sẽ đối xử với cô như vậy.
Trịnh Nhược Thiên nghe xong liền bật chế độ cười lớn.
"Đợi mà xem, chuyện gì sẽ xảy ra....Cô nên nhớ một điều, những chuyện tôi làm đều là vì cô..... Vì cô hết".
Dứt lời, Trịnh Nhược Thiên là người cúp máy.
Khóe mắt Dung Âm dần ửng đỏ lên, cô không kiềm nén được nỗi sợ hãi trong lòng của cô.Trước kia cô vẫn còn ngờ ngệch không tin những gì mà em ấy cảnh báo với cô, nhưng qua cuộc nói chuyện vừa rồi cô đã cảm nhận được......
Rốt cuộc Trịnh Nhược Thiên là một con người như thế nào? Tại sao bao lâu nay anh ta có thể ẩn náo trong chiếc lớp mặt nạ là một người hoàn hảo đến như vậy, khiến cho tất cả cô gái đều nghĩ anh là một người đàn ông thật sự rất tốt.Ngay cả Sa Sa, cô ta cũng đã yêu thích anh vì những điểm ưu tú ấy.
Nhưng bây giờ những ưu điểm đó lại làm cho cô cảm thấy khiếp sợ anh ta rất nhiều.
Vào ngay lúc này đây,cô chỉ cầu mong người đàn ông cô yêu sẽ đến đây cứu lấy sinh mạng của cô.
Hoàng Long...! Anh hãy mau cứu em!
Em không muốn kết hôn với anh ta.
Thật sự em đang rất sợ hắn ta.
Sau khi Dung Âm đi rồi, Vũ Hoàng Long dùng một ánh mắt như một con sói đầy hung hăng.Anh trực tiếp nhìn thẳng vào nét mặt đầy kiêu ngoài của Cao Hà Nhi tuyên bố.
"Kết thúc.....Trò chơi của tôi và cô sẽ kết thúc trong nay mai...."
Dứt lời anh nhìn qua Trương Nam,ra lệnh.
"Lập tức tịch thu lại những cổ phần mà Cao Đức Huy và con gái ông ta đang nắm giữ, bãi bỏ dự án mới..."
Chưa dừng lại ở đó, Vũ Hoàng Long trực tiếp sải bước chân đến trước mặt Trịnh Nhược Thiên,nở một nụ cười lạnh,cất giọng trầm ổn.
"Trễ rồi....! Suốt cuộc đời này, cậu cũng không có cơ hội được làm chồng Dung Âm,vì tôi đã đến trước cậu.... Và tôi sẽ không buông cô ấy ra thêm một lần nào nữa!"
Nói xong,anh liếc mắt nhìn Đường Minh Vũ với bộ dạng đắc ý rồi quay người đi.
Nhưng vài giây sau, Trịnh Nhược Thiên lập tức lên tiếng hỏi thẳng.
"Rốt cuộc cậu đang có âm mưu gì? Câu nói vừa rồi là có ý gì?"
Vũ Hoàng Long dừng bước chân lại, nhưng anh vẫn không quay đầu lại nhìn anh ta.Hít một hơi thật sâu,anh hờ hững trả lời.
"Người thông minh như cậu, không lẽ không nhận ra được câu nói của tôi sao?"
Trịnh Nhược Thiên nghe xong, nét mặt đã thay đổi hoàn toàn.Tâm trạng mất bình tĩnh,ánh mắt có phần trong đáng sợ.Đôi môi lẩm bẩm.
"Không thể nào.... Không được.....Cô ấy phải là của tôi, là của tôi.....Á..."
Trịnh Nhược Thiên vừa nói vừa bịt tai mình lại, liền bỏ chạy đi.
Đường Minh Vũ đứng bên cạnh cũng chứng kiến cơn giận của Trịnh Nhược Thiên, vẻ mặt của anh ta đã làm cho anh hơi khiếp sợ.
Anh đã biết Trịnh Nhược Thiên từ nhỏ nhưng đây là lần đầu tiên anh thấy bộ mặt này của anh ta.
Sa Sa là người quan tâm Trịnh Nhược Thiên từ đầu đến giờ,cô cũng thấy lo lắng cho anh vô cùng.Bất giác bước chân của cô liền đuổi theo anh.
Cứ như thế,mọi hành động của Trịnh Nhược Thiên đều không qua khỏi ánh mắt của Vũ Hoàng Long.Anh quay đầu lại nhìn Đường Minh Vũ, phát ra một âm điệu đầy lo lắng.
"Nếu gia đình của cậu giao Dung Âm cho Trịnh Nhược Thiên thì cậu không tưởng tượng được hậu quả đằng sau.... Chính là gia đình của cậu lại tiếp tục hại chết thêm một đứa con gái lần nữa."
Câu nói của anh khiến cho Đường Minh Vũ sững người.
"Anh nói như vậy là sao?"
Vũ Hoàng Long nhìn Đường Minh Vũ rất lâu, sau đó anh quay người không trả lời với anh ta mà vẫn tiếp tục quay đầu đi ra.
Cao Đức Huy thấy thế liền cuốn cuồn chạy theo Vũ Hoàng Long giúp con gái ông giải thích chuyện lúc nãy, và hi vọng anh đừng rút vốn đầu tư.
Từ nãy giờ ông vẫn chưa hết bàng hoàng,hết chuyện này đến chuyện khác đều tới ập đến một lúc.Nhưng ông vẫn là đang chửi thầm trong bụng mình tại sao ông có đứa con gái ngu ngốc đến không tưởng.
Lúc nào cũng làm việc theo cảm tính mà không chịu suy nghĩ hậu quả đằng sau.
Còn cái tát của con gái ông đánh vào gương mặt của con gái cưng của Lão Đường Chủ Tịch. Chiến này ông e rằng nếu không có Vũ Hoàng Long ra mặt thì chắc chắn Đường Cố Phong sẽ trả thù cho cô con gái của mình.
Ông phải làm sao đây? Tại sao cô gái đó lại là con gái của Chủ Tịch Đường chứ?
Ông vừa tiếc vừa cầm thấy lo lắng trong lòng vô cùng, không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa đây.
Cho đến khi không còn một ai đứng ở nơi đây thì chỉ còn một mình Đường Minh Vũ,anh đang đứng suy nghĩ đến câu nói câu Vũ Hoàng Long là có ý gì?
Không lẽ Trịnh Nhược Thiên đang có bí mật gì sao?
********
Đêm Thượng Hải.
Biệt Thự tựa như tòa lâu đài của Gia Đình Nhà Họ Đường, không nằm trung tâm thành phố nhưng nơi đây là một địa điểm rat hoành tráng và không kém phần sự xa hoa,không phải ai cũng có thể bước vào khu viên này.
Cánh cửa cổng cao to liền mở ra.Có ba chiếc xe cao cấp màu đen đang tiến vào trong sân.
Tất cả mọi người.Từ người lớn kẻ nhỏ đều đã đứng xếp hàng dài.Dường như họ đang chờ chào đón một người.
Lúc này chiếc xe đã dừng lại.
Tất cả mọi người đều mang tâm trạng hồi hộp đầy căng thẳng.Đã có nhiều người vì sự lo lắng của mình mà đã ngất xỉu đi mấy lần.
Mở cửa xe đi ra chính là Đường Cố Phong,sau đó kế tiếp là Đường Minh Vũ cùng với những tên vệ sĩ thân cận của gia đình.
Cuối cùng là một người con gái luôn mang theo sự xinh đẹp dịu dàng bước đi ra.
Dưới mọi ánh nhìn của mọi người.Đường Dung Âm đã xuất hiện như một ánh trăng sáng chói.
Về lại căn nhà cũ, Dung Âm đã hoàn toàn mất đi nụ cười của mình.
Quá khứ của cô từ sống ở đây sao?
Khóe môi Dung Âm cong nhẹ lên.
Diệp Tố Như là người bước đến trước mặt Dung Âm đầu tiên, bà không thể nào kiềm chế cảm xúc ôm chặt cô vào lòng, giọng nói đầy nghẹn ngào.
"Con gái! Chào mừng con đã trở về, mẹ rất nhớ con".
Từ "mẹ" được phát ra từ miệng của bà ta, tại sao bây giờ cô mới để ý nó lại kinh tởm đến như vậy?
Thật nực cười, âm mưu của bà ta cũng sắp thành hiện thực rồi, còn làm bộ nét mặt yêu thương cô để làm gì nữa.
Dung Âm khẽ đưa tay lên kéo bà ta ra giọng khỏi người của cô, giọng điệu đầy chua chát.
"Xin lỗi! Dì đừng ôm tôi như vậy!"
Câu nói của cô khiến Diệp Tố Như sững người, bà cảm giác cô có gì đó xa lánh bà.
"Dung Âm! Con sao thế!"Cách xưng hô của cô khiến bà cảm thấy lo lắng, cô không gọi bà là mẹ mà thay vào đó là dì.
Dung Âm khẽ cười, chợt lắc đầu.
"Không có gì? Tôi chỉ không thích mà thôi!"
"Dung Âm!"Đường Cố Phong khẽ gằn giọng tên cô .
Từ khi ông đưa cô lên máy bay thì Dung Âm luôn tỏ vẻ xa lánh, thậm chí có người hỏi,cô còn không thèm nói ông là ba của cô nữa.
Rốt cuộc con gái của ông đang bị gì thế này?
Dung Âm xoa cánh tay, mệt mỏi sải bước chân đi vào nhà vừa nói.
"Phòng của tôi vẫn là phòng cũ có phải không? Nếu không còn gì mong ai đó đừng làm phiền đại tiểu thư đang nghỉ ngơi".Giọng điệu của cô bây giờ đúng chất là một tiểu thư mang theo đầy sự kiêu hãnh.
Diệp Tố Như ngơ ngác nhìn qua Đường Cố Phong,bờ môi run rẩy.
"Ông....! Con bé bị làm sao vậy?" Bà không tin đây là Dung Âm ngoan ngoãn trước đây của bà,con bé đã thay đổi.
Đường Cố Phong bất lực dõi theo bóng hình của Dung Âm, ông cũng đang rất mệt mỏi.Không hiểu chuyện gì đã khiến con gái ông đối xử với mọi người như vậy!
Lúc này, có một người làm đột nhiên đi đến trước mặt Diệp Tố Như,dè dặt hỏi.
"Bà chủ! Cô ấy là cô Hướng Vãn có đúng không?"Bà ta là người thân cận của Diệp Tố Như nên không sợ sệt khi đặt câu hỏi với bà chủ của mình.
Diệp Tố Như kinh ngạc,mau chóng lắc đầu ngay.
"Bà bị làm sao vậy? Hướng Vãn đã mất lâu rồi! Còn đó là Dung Âm.....Dung Âm,đại tiểu thư đã quay trở về"
"Nhưng sao tôi thấy, từng cử chỉ hành động của cô ấy đều kiêu kỳ ngỗ ngược rất giống như cô Hướng Vãn.... Tôi nhớ cô Dung Âm rất hiền lành mà!"
Ở đây có rất nhiều người đã làm ở đây từ rất lâu, từ cái thời Dung Âm còn rất nhỏ.Nhưng đây là lần đầu tiên họ mới thấy đại tiểu thư có biểu hiện như thế này, họ còn tưởng cô chính là Hướng Vãn đang hiện thân về đây.
Từ nhỏ Dung Âm và Hướng Vãn đều có tính cách khác nhau vô cùng.Vì hai người có khuôn mặt quá giống nhau, nên mọi người chỉ biết phân biệt theo tính cách để nhận diện.
Dung Âm là người con gái rất hiền lành luôn toát ra vẻ cao quý,cao sang.
Hướng Vãn nghịch ngợm, kiêu ngạo và đặc biệt rất tự tin về nhan sắc của mình.Nếu có chuyện không vui, cô sẽ trút giận lên rất nhiều người làm.Tính cách đó thì Dung Âm hoàn toàn không có, thậm chí cô ấy còn nhút nhát rất nhiều so với em gái của mình.
Từ xa Dì Hoa là người đã truyền đạt đến những lời nói xấu về Đường Cố Phong cho Dung Âm nghe, thì thấy hành động của cô chủ mình như thế,bà cũng đã khá là bất ngờ.
Không nghĩ, Đại Tiểu Thư có thể thay đổi đến mức như thế, chiến này để bà xem người phụ nữ họ Diệp đó còn ra oai được hay không?
******
Biệt thự nhà họ Đường vốn đã rất rộng rãi, trong nhà còn thiết lập cả thang máy để đi lên lầu.Phòng Dung Âm là căn phòng nằm trên cao nhất, kế bên phòng cô chính là phòng của Hướng Vãn.Hai người đều là con của vợ lớn, nên đã được đặt cách một tầng lầu chỉ dành riêng cho hai người sinh sống.
Trở về căn phòng thân thuộc đã xa cách bao nhiêu năm, tâm trạng của Dung Âm bỗng chùng xuống.Suy nghĩ đầu tiên là cô phải lấy điện thoại liên lạc cho Vũ Hoàng Long báo bình an.
Điện thoại được kết nối không lâu, thì đã nghe được tiếng nói từ tổng đài.
Anh đã khóa máy.
Có chuyện gì vậy? Không lẽ anh vẫn chưa về tới.Rõ ràng anh đi bằng máy bay tư nhân của mình,đáng lẽ phải về trước cô rồi chứ.
Lúc này điện thoại của cô lại đột ngột reo lên.Dung Âm tưởng Vũ Hoàng Long liền không màng nhìn màn hình vội vàng bắt máy.
"Hoàng Long.....Anh...!"
Nhưng tiếng cười lớn trong điện thoại bất ngờ vang lên dữ dội.
Dung Âm cảm nhận không phải là anh, liền đưa mắt nhìn lại màn hình điện thoại.
Là một cái tên từ lúc nào đã khiến cho cô phải khiếp sợ.
Trịnh Nhược Thiên.
Cô lại đưa điện thoại áp vào tai mình với dáng vẻ lo lắng,bờ môi bắp máy.
"Anh....."
"Cô tưởng thoát được tay tôi sao?" Giọng nói của Trịnh Nhược Thiên trong điện thoại không ngừng đè nén sự giận dữ trong lòng mình và Dung Âm có thể cảm nhận ra được điều đó. "Từ khi cô cất tiếng đồng ý lời cầu hôn của tôi, thì cô có biết chuyện gì sắp sửa xảy ra hay không? Vũ Hoàng Long sẽ không bao giờ cứu cô được đâu."
"Trịnh Nhược Thiên!!!Rốt cuộc anh muốn gì?" Bàn tay Dung Âm không ngừng run rẩy, cô biết những lời nói của anh ta là thật lòng.
Chưa bao giờ cô dám nghĩ đến người đàn ông mà cô xem như anh trai sẽ đối xử với cô như vậy.
Trịnh Nhược Thiên nghe xong liền bật chế độ cười lớn.
"Đợi mà xem, chuyện gì sẽ xảy ra....Cô nên nhớ một điều, những chuyện tôi làm đều là vì cô..... Vì cô hết".
Dứt lời, Trịnh Nhược Thiên là người cúp máy.
Khóe mắt Dung Âm dần ửng đỏ lên, cô không kiềm nén được nỗi sợ hãi trong lòng của cô.Trước kia cô vẫn còn ngờ ngệch không tin những gì mà em ấy cảnh báo với cô, nhưng qua cuộc nói chuyện vừa rồi cô đã cảm nhận được......
Rốt cuộc Trịnh Nhược Thiên là một con người như thế nào? Tại sao bao lâu nay anh ta có thể ẩn náo trong chiếc lớp mặt nạ là một người hoàn hảo đến như vậy, khiến cho tất cả cô gái đều nghĩ anh là một người đàn ông thật sự rất tốt.Ngay cả Sa Sa, cô ta cũng đã yêu thích anh vì những điểm ưu tú ấy.
Nhưng bây giờ những ưu điểm đó lại làm cho cô cảm thấy khiếp sợ anh ta rất nhiều.
Vào ngay lúc này đây,cô chỉ cầu mong người đàn ông cô yêu sẽ đến đây cứu lấy sinh mạng của cô.
Hoàng Long...! Anh hãy mau cứu em!
Em không muốn kết hôn với anh ta.
Thật sự em đang rất sợ hắn ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.