Chương 128: Tạm giam
Kim Yu
21/11/2024
Dung Âm hôn mê hai ngày hai đêm, cuối cùng mới có thể tỉnh lại.
Khi cô mở mắt ra, hình ảnh trước mắt đều mang một màu trắng xóa,xung quanh đều nồng nặc mùi sát khuẩn.Cô dường như nghe được tiếng nói của ba và người mẹ kế của cô, còn có âm thanh mừng rỡ của Vũ Hoàng Tinh vang lên bên tai.
Nhưng còn giọng nói dịu dàng của một người quan trọng mà cô luôn nghe mỗi buổi sáng, cô không còn nghe thấy nữa.
Vũ Hoàng Long, chồng của cô,cô không nghe được giọng nói của anh.Người đàn ông ấy không có ở đây sao?
Ngay lập tức,cô nhanh chóng mở mắt ra.
Người đầu tiên đến hỏi thăm cô có ổn không.Là Diệp Tố Như, kể tiếp là ba của cô.Họ đều nở một nụ cười thật tươi, nhưng trong ánh mắt lại khiến cô cảm nhận được sự bất thường.
"Con gái! Cuối cùng con cũng đã tỉnh rồi,ba thật sự rất lo cho con" Đường Cổ Phong khẽ hôn lên trán cô, sự lo lắng của ông trong hai ngày qua, không một ai là không thấy.
Dung Âm quan sát một vòng, khi cô nhìn thấy Vũ Hoàng Tinh thì bất chợt trong đầu cô liền hiện lên hình ảnh trước khi cô ngất đi.
Cô với tay nắm lấy tay Vũ Hoàng Tinh,bờ môi run rẩy hỏi.
"Hoàng Tinh! Anh ấy đâu rồi.... Chồng của chị đang ở đâu?"Linh cảm trong lòng khiến cô có cảm giác anh đã gặp chuyện. Nếu không, anh sẽ không bao giờ bỏ mặc cô ở đây.
Vũ Hoàng Tinh đưa mắt nhìn Đường Cổ Phong.Đang lúc không biết
phải nói như thế nào, thì đúng lúc này Đường Minh Vũ do không biết Dung Âm đã tỉnh, nên đã lỡ miệng khi bước vào.
"Ba ơi! Việc anh rể bị bắt về tội giết người,cảnh sát muốn lấy lời khai của chị".
Dung Âm nghe đến hai chữ "giết người" liền chết sững.Cô không quan tâm cả người đang mệt mỏi,ngay sau đó liền bật người ngồi dậy chường đến Đường Minh Vũ.
"Minh Vũ! Em vừa nói cái gì? Ai giết ai....ai đã bị bắt?"
Diệp Tổ Như ôm lấy thân thể Dung Âm,cố gắng khuyên nhủ.
"Không có gì đâu, việc quan trọng bây giờ con phải nghỉ ngơi".
"Không....Mau buông con ra.Hoàng Long....Con muốn gặp anh ấy". Dung Âm vùng vẫy kịch liệt, cô bắt đầu khóc lớn.
Dung Âm mất bình tĩnh khiến cho bác sĩ phải vào tiêm thuốc an thần cho cô.
Cả một quá trình,ai ai cũng lo lắng cho sức khỏe của cô sẽ ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng.Khi nghe mọi người nói đến con của cô. Dung Âm cuối cùng cũng đã cố gắng bình tĩnh trở lại, cô lau nước mắt nhìn Đường Cổ Phong, cất giọng yếu ớt hỏi.
"Ba nói cho con nghe đi. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì....? Anh ấy..... hiện giờ đang ở đâu?"
Có lẽ trong phòng, người giữ được bình tĩnh nhất, chỉ có một mình Đường Minh Vũ.
Anh nhẹ nhàng bước đến trước mặt Dung Âm, hít một hơi thật sâu, rất lâu sau giọng trầm ổn của anh vang lên.
"Chị...! Trương Nam đã chết rồi và hiện trường đã cho thấy người giết hắn ta... Chính là Vũ Hoàng Long, vì trên con dao có vân tay của anh ấy".
Dung Âm trợn đôi mắt đầy kinh hoàng,hai tay cô ôm chặt miệng, nước mắt lại một lần nữa rơi xuống.
Cô không thể ngờ Trương Nam đã chết, cô còn nhớ rõ trước khi cô ngất đi, anh ta vẫn còn nhúc nhích mà.Tại sao lại như vậy?
Vũ Hoàng Tinh cũng đoán được sự hoài nghi của cô, liền lên tiếng.
"Khi Trương Nam ngã xuống, trên tay hắn ta vẫn còn giữ con dao. Cũng bởi vì vậy, mà khi ngã xuống con dao đã đâm vào ngay vị trí tim của hắn ta.Cái chết của Trương Nam đúng ra là một tai nạn, nhưng ở hiện trường hai con dao đều có vân tay của anh trai.Cho nên anh ấy chính là người bị tình nghi đầu tiên".
Trái tim Dung Âm chợt nhói lên, cô đưa mắt nhìn qua Đường Cổ Phong, cất giọng cầu xin.
"Ba...! Ba phải cứu lấy anh ấy, Hoàng Long không có giết người...Con xin ba hãy cứu lấy chồng của con"
Nhưng vào lúc này, tâm trí cô có phần bất ổn. Cho nên trong đầu chợt nhớ đến cuộc chiến của ông và Vũ Hoàng Long trước đây, cô nhìn Đường Minh Vũ liền cảnh cáo.
"Chị mong ba và em đừng mang có ý định trả thù mà không giúp anh ấy. Mọi chuyện đã là quá khứ rồi, đừng đùa gieo ân oán với nhau nữa có được không".
Đường Minh Vũ nghe xong câu nói của cô, anh không hề tức giận, thậm chí còn cảm thấy đây mới chính là tình yêu cao cả. Anh rất hâm mộ Vũ Hoàng Long, vì đã có một người phụ nữ yêu anh ta đến nỗi bất chấp trở mặt với gia đình. Nhưng anh có muốn, ba anh cũng sẽ không đồng ý.
Khi Vũ Hoàng Long bị bắt, cũng chẳng phải chính ba của anh là người đứng ra tìm cách giúp anh ấy sao.Mặc dù Vũ Hoàng Long cũng là người có mối quan hệ rộng rãi, nhưng sẽ không sánh được với ba của anh khi có mối quan hệ thân thiết với các quan chức đứng đầu.Đường Cổ Phong bước đến bên cạnh cô, chậm rãi nói.
"Bước đầu tiên chúng ta cần phải hợp tác với cảnh sát. Nếu đúng như mọi người nói, Vũ Hoàng Long cùng lắm sẽ bị khởi tố giết người do phòng vệ, mức án có thể sẽ giảm nhẹ"
" Không! Rõ ràng anh ấy không có giết người, chỉ đẩy hắn ta. Nếu như chỉ vì vậy mà buộc tội anh ấy, thì con cũng là thủ phạm" Dung Âm vẫn nhớ tình hình ngày hôm đó, chính cô là người đẩy Trương Nam trước.
Vũ Hoàng Tinh nhìn Đường Minh Vũ, khế hỏi.
"Hôm đó chính Trương Nam đã cố ý đến nhà tấn công chị Dung Âm trước, bây giờ chúng ta lấy lý do đó có được không?"
Đường Minh Vũ thở dài một hơi.
"Chẳng phải lý do này được khai với cảnh sát rồi sao. Với lại mọi người ở đó đều làm nhân chứng cho anh rể, suy cho cùng cũng đều đứng về một phe. Cảnh sát đương nhiên sẽ hoài nghi chúng ta bao che cho nhau. Cho dù các tên đàn em của Trương Nam có nói giống như chúng ta, thì cảnh sát cũng nghĩ mình đã mua chuộc bọn họ"
Dung Âm tức giận,phẫn nộ nói.
"Vậy chúng ta làm thế nào để cứu anh ấy đây!"
"Ngoài Trương Nam thì anh ta còn một đồng phạm" Lúc này một giọng nói quen thuộc của Lưu Tố Tâm vang lên khi vừa mới bước vào phòng.
Mọi người nghe xong đều hướng mắt nhìn ra ngoài.
Bên cạnh Lưu Tố Tâm, còn có thêm một người.
Người này đối với tất cả mọi người đều quen thuộc.
Đó chính là Cao Hà Nhi.
Cao Hà Nhi từng bước một đi đến trước mặt Dung Âm.Hơi thở cô trở nên gấp gáp.
"Tôi sẽ giúp cô."
Dung Âm ngạc nhiên.
"Cô giúp tôi....?"
"Ba của cô ta từ trước đến giờ đều cấu kết với Trương Nam, bây giờ chỉ còn cách ông ta đứng ra khai hết tất cả sự việc. Chủ Tịch Vũ sẽ được thả ra" Lưu Tố Tâm đứng sau lưng Cao Hà Nhi nói Đường Minh Vũ luôn có thành kiến với Cao Hà Nhi, trong lòng liền có chút nghi ngờ.Anh nhếch môi cười nhẹ, nhìn cô ta hỏi.
"Có điều kiện đúng không?"
Nghe giọng điệu khó nghe của anh, Cao Hà Nhi trong lòng khó chịu nhưng cũng làm ra vẻ mặt vui vẻ, nhào đến khoát lên tay anh.
"Chỉ có anh là hiểu em.Điều kiện này, chắc chắn anh sẽ là người đáp ứng".
Dung Âm cũng nhận ra ý muốn của Cao Hà Nhi, cô kiên quyết lắc đầu từ chối.
"Minh Vũ! Đây là chuyện của chị,em không cần phải chấp nhận điều kiện của cô ta. Chỉ cần em tìm một luật sư giỏi nhất là được."
Không phải cô không nhận ra tình cảm Cao Hà Nhi giành cho Minh Vũ, cũng không phải cô không thích cô ta. Nhưng vấn đề ở đây chuyện này liên quan đến cuộc đời của em trai cô, không thể vì cứu lấy Vũ Hoàng Long mà cô lại hi sinh đứa em trai này.
Tuy Minh Vũ là em cùng cha khác mẹ với cô, nhưng lại là đứa em trai duy nhất của cô.
*****
Dung Âm lập tức đi đến trại giam thăm Vũ Hoàng Long, đi cùng với cô còn có Trịnh Nhược Thiên.
Vũ Hoàng Long mặc trang phục tù nhân, vừa bước ra nhìn thấy cô liền nhẹ nhàng nở một nụ cười ấm áp hơn hét là sự hạnh phúc lắp đầy trong ánh mắt của anh.
Ngược lại Dung Âm vừa nhìn thấy anh đã bật khóc.
Thấy vậy,Vũ Hoàng Long thở dài một hơi, trừng mắt nhìn Trịnh Nhược Thiên.
"Biết ngay cô ấy vừa nhìn thấy tôi sẽ khóc ngay, cậu còn dẫn cô ấy đến đây làm gì..."
"Vũ Hoàng Long! Em lo cho anh, nên mới đến đây mà" Dung Âm nức nở nắm lấy tay của anh.
Trịnh Nhược Thiên nhếch môi cười.
"Trông cậu mặc bộ đồ này cũng hợp lắm chứ?"
Vũ Hoàng Long cười khế liền đáp.
"Diện mạo của tôi trước giờ có thua kém ai đâu, bây giờ không còn ăn mặc như trước kia.Quả nhiên có chút không quen"Dung Âm nhìn anh,run rẩy hỏi.
"Ông xã! Anh ở trong đó thể nào? Có phải rất là khó chịu không?"
Vũ Hoàng Long dịu dàng đưa tay lên chạm vào gương mặt cô, sau đó cất giọng ôn nhu.
"Làm sao có thể sánh được với em khi ở trong đây đến bảy năm.Vào đây rồi, anh mới hiểu được cảm giác của em ở trong đây nó cô đơn như thế nào... Vậy mà anh còn không vào thăm em dù chỉ một lần".
Dung Âm lắc đầu, giọng nghẹn ngào.
"Không... Mặc dù anh không vào thăm em, nhưng em biết anh vẫn luôn quan tâm đến em. Cũng nhờ có anh bảo vệ, mà cuộc sống trong đó em không hề thấy vất vả.Anh hãy cố lên, em sẽ tìm mọi cách để cứu anh ra...Anh phải bình an trở về với em và con"
Nhắc đến con, gương mặt Vũ Hoàng Long trở nên vui sướng.
"Chắc chắn anh sẽ về với em.Anh sẽ để em sinh con một mình".
Trịnh Nhược Thiên yên lặng nhìn hai người được một lúc.Sau đó mỉm cười, buông ra một câu trêu chọc
"Cậu yên tâm đi, trong lúc cậu phải đối mặt với bốn bức tường trong đó. Thì Trịnh Nhược Thiên này sẽ chăm sóc vợ con của cậu".Dung Âm không hề để ý đến câu nói của anh, nhưng ngược lại Vũ Hoàng Long liền hiểu ngay ý đồ của người bạn thân này.
Vũ Hoàng Long nheo mắt lại, khóe môi cong lên.
"Trịnh Nhược Thiên! Cậu còn thời gian lo cho vợ con tôi sao. Thiết nghĩ bây giờ cậu nên nghĩ làm sao để cho mẹ của cậu chấp nhận Lưu Ly còn hay hơn".
Nghe giọng điệu của anh,Dung Âm cảm thấy rất làm lạ. Dường như anh không lo lắng về việc mình ngồi tù thì phải, không quan tâm mình sẽ ở khung hình phạt nào?
Không lẽ anh chấp nhận việc ngồi tù, hay anh còn có kế hoạch nào khác nữa.
Vũ Hoàng Long nhìn cô, sắc mặt thay đổi trở nên dịu dàng.
"Từ giờ đến khi anh ra, em cứ ở nhà họ Đường. Bây giờ nhà của chúng ta hiện tại đã có người chết,anh không muốn chúng ta ở lại căn nhà đó nữa".
Dung Âm ngẩng đầu nhìn anh với dáng vẻ kinh ngạc.
"Sao anh biết em ở nhà họ Đường".
Đáng lẽ cô cũng chẳng muốn ở nhà họ Đường, chẳng qua nhà của anh và cô chính là nơi xảy ra hiện trường của vụ án, cảnh sát còn đang điều tra.Cho nên cô đành phải về nhà của ba mình ở.
Trịnh Nhược Thiên thở dài,thay Vũ Hoàng Long trả lời với cô.
"Ngay sau khi cậu ta bị bắt, đã dặn ba của em đưa em về nhà họ Đường, cũng không cho phép em lui tới căn biệt thự."
Dung Âm ngẩn người.
"Nhưng đó chẳng phải là nhà ba mẹ của anh sao?" Cô nhìn anh căng thẳng hỏi.
Nếu như theo lời nói của anh khi nãy, chẳng phải anh định rời bỏ căn nhà đó sau khi anh được thả ra sao.
Vũ Hoàng Long lắc đầu, vỗ nhẹ tay cô.
"Em ngốc quá, anh có nói là sẽ bỏ căn nhà đó đâu. Chỉ là anh muốn em và con ở một nơi thật yên tĩnh, cách xa thành phố một chút. Còn căn biệt thự đó, anh sẽ cho người đến chăm sóc".
Khi cô mở mắt ra, hình ảnh trước mắt đều mang một màu trắng xóa,xung quanh đều nồng nặc mùi sát khuẩn.Cô dường như nghe được tiếng nói của ba và người mẹ kế của cô, còn có âm thanh mừng rỡ của Vũ Hoàng Tinh vang lên bên tai.
Nhưng còn giọng nói dịu dàng của một người quan trọng mà cô luôn nghe mỗi buổi sáng, cô không còn nghe thấy nữa.
Vũ Hoàng Long, chồng của cô,cô không nghe được giọng nói của anh.Người đàn ông ấy không có ở đây sao?
Ngay lập tức,cô nhanh chóng mở mắt ra.
Người đầu tiên đến hỏi thăm cô có ổn không.Là Diệp Tố Như, kể tiếp là ba của cô.Họ đều nở một nụ cười thật tươi, nhưng trong ánh mắt lại khiến cô cảm nhận được sự bất thường.
"Con gái! Cuối cùng con cũng đã tỉnh rồi,ba thật sự rất lo cho con" Đường Cổ Phong khẽ hôn lên trán cô, sự lo lắng của ông trong hai ngày qua, không một ai là không thấy.
Dung Âm quan sát một vòng, khi cô nhìn thấy Vũ Hoàng Tinh thì bất chợt trong đầu cô liền hiện lên hình ảnh trước khi cô ngất đi.
Cô với tay nắm lấy tay Vũ Hoàng Tinh,bờ môi run rẩy hỏi.
"Hoàng Tinh! Anh ấy đâu rồi.... Chồng của chị đang ở đâu?"Linh cảm trong lòng khiến cô có cảm giác anh đã gặp chuyện. Nếu không, anh sẽ không bao giờ bỏ mặc cô ở đây.
Vũ Hoàng Tinh đưa mắt nhìn Đường Cổ Phong.Đang lúc không biết
phải nói như thế nào, thì đúng lúc này Đường Minh Vũ do không biết Dung Âm đã tỉnh, nên đã lỡ miệng khi bước vào.
"Ba ơi! Việc anh rể bị bắt về tội giết người,cảnh sát muốn lấy lời khai của chị".
Dung Âm nghe đến hai chữ "giết người" liền chết sững.Cô không quan tâm cả người đang mệt mỏi,ngay sau đó liền bật người ngồi dậy chường đến Đường Minh Vũ.
"Minh Vũ! Em vừa nói cái gì? Ai giết ai....ai đã bị bắt?"
Diệp Tổ Như ôm lấy thân thể Dung Âm,cố gắng khuyên nhủ.
"Không có gì đâu, việc quan trọng bây giờ con phải nghỉ ngơi".
"Không....Mau buông con ra.Hoàng Long....Con muốn gặp anh ấy". Dung Âm vùng vẫy kịch liệt, cô bắt đầu khóc lớn.
Dung Âm mất bình tĩnh khiến cho bác sĩ phải vào tiêm thuốc an thần cho cô.
Cả một quá trình,ai ai cũng lo lắng cho sức khỏe của cô sẽ ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng.Khi nghe mọi người nói đến con của cô. Dung Âm cuối cùng cũng đã cố gắng bình tĩnh trở lại, cô lau nước mắt nhìn Đường Cổ Phong, cất giọng yếu ớt hỏi.
"Ba nói cho con nghe đi. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì....? Anh ấy..... hiện giờ đang ở đâu?"
Có lẽ trong phòng, người giữ được bình tĩnh nhất, chỉ có một mình Đường Minh Vũ.
Anh nhẹ nhàng bước đến trước mặt Dung Âm, hít một hơi thật sâu, rất lâu sau giọng trầm ổn của anh vang lên.
"Chị...! Trương Nam đã chết rồi và hiện trường đã cho thấy người giết hắn ta... Chính là Vũ Hoàng Long, vì trên con dao có vân tay của anh ấy".
Dung Âm trợn đôi mắt đầy kinh hoàng,hai tay cô ôm chặt miệng, nước mắt lại một lần nữa rơi xuống.
Cô không thể ngờ Trương Nam đã chết, cô còn nhớ rõ trước khi cô ngất đi, anh ta vẫn còn nhúc nhích mà.Tại sao lại như vậy?
Vũ Hoàng Tinh cũng đoán được sự hoài nghi của cô, liền lên tiếng.
"Khi Trương Nam ngã xuống, trên tay hắn ta vẫn còn giữ con dao. Cũng bởi vì vậy, mà khi ngã xuống con dao đã đâm vào ngay vị trí tim của hắn ta.Cái chết của Trương Nam đúng ra là một tai nạn, nhưng ở hiện trường hai con dao đều có vân tay của anh trai.Cho nên anh ấy chính là người bị tình nghi đầu tiên".
Trái tim Dung Âm chợt nhói lên, cô đưa mắt nhìn qua Đường Cổ Phong, cất giọng cầu xin.
"Ba...! Ba phải cứu lấy anh ấy, Hoàng Long không có giết người...Con xin ba hãy cứu lấy chồng của con"
Nhưng vào lúc này, tâm trí cô có phần bất ổn. Cho nên trong đầu chợt nhớ đến cuộc chiến của ông và Vũ Hoàng Long trước đây, cô nhìn Đường Minh Vũ liền cảnh cáo.
"Chị mong ba và em đừng mang có ý định trả thù mà không giúp anh ấy. Mọi chuyện đã là quá khứ rồi, đừng đùa gieo ân oán với nhau nữa có được không".
Đường Minh Vũ nghe xong câu nói của cô, anh không hề tức giận, thậm chí còn cảm thấy đây mới chính là tình yêu cao cả. Anh rất hâm mộ Vũ Hoàng Long, vì đã có một người phụ nữ yêu anh ta đến nỗi bất chấp trở mặt với gia đình. Nhưng anh có muốn, ba anh cũng sẽ không đồng ý.
Khi Vũ Hoàng Long bị bắt, cũng chẳng phải chính ba của anh là người đứng ra tìm cách giúp anh ấy sao.Mặc dù Vũ Hoàng Long cũng là người có mối quan hệ rộng rãi, nhưng sẽ không sánh được với ba của anh khi có mối quan hệ thân thiết với các quan chức đứng đầu.Đường Cổ Phong bước đến bên cạnh cô, chậm rãi nói.
"Bước đầu tiên chúng ta cần phải hợp tác với cảnh sát. Nếu đúng như mọi người nói, Vũ Hoàng Long cùng lắm sẽ bị khởi tố giết người do phòng vệ, mức án có thể sẽ giảm nhẹ"
" Không! Rõ ràng anh ấy không có giết người, chỉ đẩy hắn ta. Nếu như chỉ vì vậy mà buộc tội anh ấy, thì con cũng là thủ phạm" Dung Âm vẫn nhớ tình hình ngày hôm đó, chính cô là người đẩy Trương Nam trước.
Vũ Hoàng Tinh nhìn Đường Minh Vũ, khế hỏi.
"Hôm đó chính Trương Nam đã cố ý đến nhà tấn công chị Dung Âm trước, bây giờ chúng ta lấy lý do đó có được không?"
Đường Minh Vũ thở dài một hơi.
"Chẳng phải lý do này được khai với cảnh sát rồi sao. Với lại mọi người ở đó đều làm nhân chứng cho anh rể, suy cho cùng cũng đều đứng về một phe. Cảnh sát đương nhiên sẽ hoài nghi chúng ta bao che cho nhau. Cho dù các tên đàn em của Trương Nam có nói giống như chúng ta, thì cảnh sát cũng nghĩ mình đã mua chuộc bọn họ"
Dung Âm tức giận,phẫn nộ nói.
"Vậy chúng ta làm thế nào để cứu anh ấy đây!"
"Ngoài Trương Nam thì anh ta còn một đồng phạm" Lúc này một giọng nói quen thuộc của Lưu Tố Tâm vang lên khi vừa mới bước vào phòng.
Mọi người nghe xong đều hướng mắt nhìn ra ngoài.
Bên cạnh Lưu Tố Tâm, còn có thêm một người.
Người này đối với tất cả mọi người đều quen thuộc.
Đó chính là Cao Hà Nhi.
Cao Hà Nhi từng bước một đi đến trước mặt Dung Âm.Hơi thở cô trở nên gấp gáp.
"Tôi sẽ giúp cô."
Dung Âm ngạc nhiên.
"Cô giúp tôi....?"
"Ba của cô ta từ trước đến giờ đều cấu kết với Trương Nam, bây giờ chỉ còn cách ông ta đứng ra khai hết tất cả sự việc. Chủ Tịch Vũ sẽ được thả ra" Lưu Tố Tâm đứng sau lưng Cao Hà Nhi nói Đường Minh Vũ luôn có thành kiến với Cao Hà Nhi, trong lòng liền có chút nghi ngờ.Anh nhếch môi cười nhẹ, nhìn cô ta hỏi.
"Có điều kiện đúng không?"
Nghe giọng điệu khó nghe của anh, Cao Hà Nhi trong lòng khó chịu nhưng cũng làm ra vẻ mặt vui vẻ, nhào đến khoát lên tay anh.
"Chỉ có anh là hiểu em.Điều kiện này, chắc chắn anh sẽ là người đáp ứng".
Dung Âm cũng nhận ra ý muốn của Cao Hà Nhi, cô kiên quyết lắc đầu từ chối.
"Minh Vũ! Đây là chuyện của chị,em không cần phải chấp nhận điều kiện của cô ta. Chỉ cần em tìm một luật sư giỏi nhất là được."
Không phải cô không nhận ra tình cảm Cao Hà Nhi giành cho Minh Vũ, cũng không phải cô không thích cô ta. Nhưng vấn đề ở đây chuyện này liên quan đến cuộc đời của em trai cô, không thể vì cứu lấy Vũ Hoàng Long mà cô lại hi sinh đứa em trai này.
Tuy Minh Vũ là em cùng cha khác mẹ với cô, nhưng lại là đứa em trai duy nhất của cô.
*****
Dung Âm lập tức đi đến trại giam thăm Vũ Hoàng Long, đi cùng với cô còn có Trịnh Nhược Thiên.
Vũ Hoàng Long mặc trang phục tù nhân, vừa bước ra nhìn thấy cô liền nhẹ nhàng nở một nụ cười ấm áp hơn hét là sự hạnh phúc lắp đầy trong ánh mắt của anh.
Ngược lại Dung Âm vừa nhìn thấy anh đã bật khóc.
Thấy vậy,Vũ Hoàng Long thở dài một hơi, trừng mắt nhìn Trịnh Nhược Thiên.
"Biết ngay cô ấy vừa nhìn thấy tôi sẽ khóc ngay, cậu còn dẫn cô ấy đến đây làm gì..."
"Vũ Hoàng Long! Em lo cho anh, nên mới đến đây mà" Dung Âm nức nở nắm lấy tay của anh.
Trịnh Nhược Thiên nhếch môi cười.
"Trông cậu mặc bộ đồ này cũng hợp lắm chứ?"
Vũ Hoàng Long cười khế liền đáp.
"Diện mạo của tôi trước giờ có thua kém ai đâu, bây giờ không còn ăn mặc như trước kia.Quả nhiên có chút không quen"Dung Âm nhìn anh,run rẩy hỏi.
"Ông xã! Anh ở trong đó thể nào? Có phải rất là khó chịu không?"
Vũ Hoàng Long dịu dàng đưa tay lên chạm vào gương mặt cô, sau đó cất giọng ôn nhu.
"Làm sao có thể sánh được với em khi ở trong đây đến bảy năm.Vào đây rồi, anh mới hiểu được cảm giác của em ở trong đây nó cô đơn như thế nào... Vậy mà anh còn không vào thăm em dù chỉ một lần".
Dung Âm lắc đầu, giọng nghẹn ngào.
"Không... Mặc dù anh không vào thăm em, nhưng em biết anh vẫn luôn quan tâm đến em. Cũng nhờ có anh bảo vệ, mà cuộc sống trong đó em không hề thấy vất vả.Anh hãy cố lên, em sẽ tìm mọi cách để cứu anh ra...Anh phải bình an trở về với em và con"
Nhắc đến con, gương mặt Vũ Hoàng Long trở nên vui sướng.
"Chắc chắn anh sẽ về với em.Anh sẽ để em sinh con một mình".
Trịnh Nhược Thiên yên lặng nhìn hai người được một lúc.Sau đó mỉm cười, buông ra một câu trêu chọc
"Cậu yên tâm đi, trong lúc cậu phải đối mặt với bốn bức tường trong đó. Thì Trịnh Nhược Thiên này sẽ chăm sóc vợ con của cậu".Dung Âm không hề để ý đến câu nói của anh, nhưng ngược lại Vũ Hoàng Long liền hiểu ngay ý đồ của người bạn thân này.
Vũ Hoàng Long nheo mắt lại, khóe môi cong lên.
"Trịnh Nhược Thiên! Cậu còn thời gian lo cho vợ con tôi sao. Thiết nghĩ bây giờ cậu nên nghĩ làm sao để cho mẹ của cậu chấp nhận Lưu Ly còn hay hơn".
Nghe giọng điệu của anh,Dung Âm cảm thấy rất làm lạ. Dường như anh không lo lắng về việc mình ngồi tù thì phải, không quan tâm mình sẽ ở khung hình phạt nào?
Không lẽ anh chấp nhận việc ngồi tù, hay anh còn có kế hoạch nào khác nữa.
Vũ Hoàng Long nhìn cô, sắc mặt thay đổi trở nên dịu dàng.
"Từ giờ đến khi anh ra, em cứ ở nhà họ Đường. Bây giờ nhà của chúng ta hiện tại đã có người chết,anh không muốn chúng ta ở lại căn nhà đó nữa".
Dung Âm ngẩng đầu nhìn anh với dáng vẻ kinh ngạc.
"Sao anh biết em ở nhà họ Đường".
Đáng lẽ cô cũng chẳng muốn ở nhà họ Đường, chẳng qua nhà của anh và cô chính là nơi xảy ra hiện trường của vụ án, cảnh sát còn đang điều tra.Cho nên cô đành phải về nhà của ba mình ở.
Trịnh Nhược Thiên thở dài,thay Vũ Hoàng Long trả lời với cô.
"Ngay sau khi cậu ta bị bắt, đã dặn ba của em đưa em về nhà họ Đường, cũng không cho phép em lui tới căn biệt thự."
Dung Âm ngẩn người.
"Nhưng đó chẳng phải là nhà ba mẹ của anh sao?" Cô nhìn anh căng thẳng hỏi.
Nếu như theo lời nói của anh khi nãy, chẳng phải anh định rời bỏ căn nhà đó sau khi anh được thả ra sao.
Vũ Hoàng Long lắc đầu, vỗ nhẹ tay cô.
"Em ngốc quá, anh có nói là sẽ bỏ căn nhà đó đâu. Chỉ là anh muốn em và con ở một nơi thật yên tĩnh, cách xa thành phố một chút. Còn căn biệt thự đó, anh sẽ cho người đến chăm sóc".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.