Sự Trả Thù Sai Lầm Của Tổng Giám Đốc
Chương 11
Minh Phi Angle
30/10/2016
Chương 11: Lòng bao dung hiền từ của Hạ Điềm Nhi.
Sau lần Hạ Điềm Nhi biết được Nam Thiên Kình chính là cậu bé năm đó cô cứu, cô liền chiến tranh lạnh với anh, không thèm nhìn mặt, không thèm nói chuyện, dù cho Nam Thiên Kình vẻ mặt thống khổ cầu xin cô đều bị cô lơ hoặc kiếm chuyện làm khó anh, Nam Thiên Kình phải đèn nén đau lòng để khiến cô không bị tổn thương nữa, dù cho cô có làm gì anh cũng sẽ không trách mắng cô, miễn cô vui, cô hài lòng là được.
Nhà Nam Thiên Kình.
-Ba phải đi sao?_ Hạ Điềm Ni đang nói chuyện điện thoại, vẻ mặt có vẻ không vui.
-Phải, Điềm Nhi, ba không biết con và Nam Thiên Kình đã có chuyện gì, dù là trong quá khứ, nhưng theo ba cảm nhận thì Nam Thiên Kình thật lòng với con, hắn đang cố gắng bù đắp cho con bằng mọi giá, hắn vẫn chưa biết ba là ba nuôi của con…_ Đầu dây Lôi Đình Nguyên lên tiếng nói lời khuyên khiến Hạ Điềm Nhi trầm tư khá lâu, cô biết anh thay đổi rất nhiều, nhưng là cô vẫn không bỏ được nỗi ám ảnh mà anh đã gay ra cho cô, nó luôn xuất hiện trong những giấc ngủ của cô.
2 tiếng sau, tại sảnh tập đoàn Nam Cung:
-Xin chào.._ Hạ Điềm Nhi vac bụng bầu vào sảnh thân thiện chào cô lễ tân.
-Ơ..thiếu…thiếu phu nhân._ Cô lễ tân kinh ngạc nhìn Hạ Điềm Nhi, cô là nghe từ thông báo nói cô bé năm nào chờ Nam tổng ngoài đại sảnh đã là phu nhân chính thức của tổng tài, hiển nhiên hôm nay cô bé đó vác bụng đã lớn đến đây là tìm tổng tài. Hạ Điềm Nhi không biết tại sao cô gái này lại gọi cô như vậy, vì đám cưới không công khai, mà ngay lúc đó anh cũng bỏ rơi cô, báo chí cũng không biết, chuyện này là như thế nào? Cô cũng không muốn hỏi liền theo chỉ dẫn của cô lễ tân mà lên trên phòng tổng tài, trong thang máy cô không ngừng nghĩ tại sao mọi chuyện lại thay đổi nhanh như vậy, cô nhớ trước đây khi anh và cô chính thức qua lại anh không cho cô đến công ty tìm anh, cô vì muốn anh vui và không phiền vì mình liền ngoan ngoãn nghe theo. Trong lòng Nam Thiên Kình thật ra coi cô là gì đây a? Thật khó hiểu.
-Tôi tìm Nam tổng…_ Hạ Điềm Nhi mỉm cười lên tiếng.
-A được..Nam tổng đang họp thiếu phu nhân có thể đến phòng làm việc của Nam tổng.._ Cô lễ tân nhanh chống nói sau đó liền hân phó người đưa cô lên phòng làm việc trên cùng. Vì là thiếu phu nhân nên cô hiển nhiên là được đi thang máy thông dụng của anh, mà trước đây anh không hề cho cô lên phòng làm việc anh, huấn hò là đi thang máy thông dụng này. Hạ Điềm Nhi mang theo bụng lớn lên phòng anh. Trong phòng làm việc của anh rất lớn trang trí đơn giản, có một bàn làm việc khá to, phía sau là các kệ đựng sách, ghế salon được đặt đối diện với bàn làm việc, phía bên trái là một cửa phòng, cô đoán chắc là phòng nghỉ ngơi riêng của anh. Hạ Điềm Nhi tiến tới bàn làm việc, đập vào mắt cô chính là khung hình lớn nhưng có nhiều tắm hình nhỏ khác nhau, chỉ có một tấm lớn là hình cô mỉm cười vui vẻ hạnh phúc của cách đây 2 năm, và còn lại là số hình nhỏ siêu âm bảo bối của cô, trên hình đều có ngày cô đi khám thai, hiển nhiên là những thứ này là do anh lấy nha. Cô hơn mỉm cười nhìn sang trang giấy màu hồng bên khung hình, có hai cái tên. Nam Thiên Hạo- Nam Thiên Điềm. Và dòng chú thích anh viết phía dưới.Trong lúc cô đang ngẩn ngơ nhìn chúng thì nghe trong phòng nghỉ ngơi có tiếng động, cô định là không muốn tò mò, thế nhưng tiếng động khiến cô kiềm lòng không được mà tiến vào trong phòng, cảnh trước mắt cô là một người con gái mặt chiếc áo sơ mi nam nằm bất động trên giường, và một người đàn ông trên người còn dính nước và phía dưới chỉ quấn khăn tấm đang cúi người trước cô gái bất động kia. Hạ Điềm Nhi kinh ngạc thối lui về sau không ngờ lại đụng vào bình bông trên bàn và ngã bình hoa vỡ.
-Điềm Nhi.._ Nam Thiên Kình ngạc nhiên nhìn Hạ Điềm Nhi đang trong phòng này, anh thấy vẻ mặt hốt hoảng của cô liền biết ngay cô đã hiểu lầm, muốn tiến lên để giải thích thế nhưng cô lại xoay người rời đi trước khi anh bắt lấy cô.
-Xin lỗi Nam tổng, có cần em giải thích không? Cô ấy…._ Ngôn Trác Linh lên tiếng áy náy nói.
-Không cần..cô ấy đang giận sẽ không chịu nghe ai giải thích…_ Nam Thiên Kình mệt mỏi day day trán, nét mặt hiện lên vẻ khổ tâm, cô lại hiểu lầm an, sở dĩ anh có mặt tại phòng là vừa họp xong, Ngôn Trác Linh vì giúp anh giải quyết nhiều việc khi anh ở nhà nên khiến thân thể suy nhược, ngất trong phòng họp, cô phát sốt anh mới đưa áo của anh cho cô dùng đỡ, anh là vừa tắm xong thấy Ngôn Trác Linh muốn uống nước nên mới lấy nước cho cô không ngờ Hạ Điềm Nhi lại bước vào. Vì việc anh giấu cô biết cô là người cứu anh năm đó để cô phát hiện tâm tình không vui đã chiến tranh lạnh với anh nay cô tụ mình đến tìm anh anh lại khiến cô hiểu lầm. Anh thật sự là hết cách. Anh biết trong thời kì mang thai không nên khiến cô buồn bực và tức giận nhưng là anh không làm được.
Sau lần Hạ Điềm Nhi biết được Nam Thiên Kình chính là cậu bé năm đó cô cứu, cô liền chiến tranh lạnh với anh, không thèm nhìn mặt, không thèm nói chuyện, dù cho Nam Thiên Kình vẻ mặt thống khổ cầu xin cô đều bị cô lơ hoặc kiếm chuyện làm khó anh, Nam Thiên Kình phải đèn nén đau lòng để khiến cô không bị tổn thương nữa, dù cho cô có làm gì anh cũng sẽ không trách mắng cô, miễn cô vui, cô hài lòng là được.
Nhà Nam Thiên Kình.
-Ba phải đi sao?_ Hạ Điềm Ni đang nói chuyện điện thoại, vẻ mặt có vẻ không vui.
-Phải, Điềm Nhi, ba không biết con và Nam Thiên Kình đã có chuyện gì, dù là trong quá khứ, nhưng theo ba cảm nhận thì Nam Thiên Kình thật lòng với con, hắn đang cố gắng bù đắp cho con bằng mọi giá, hắn vẫn chưa biết ba là ba nuôi của con…_ Đầu dây Lôi Đình Nguyên lên tiếng nói lời khuyên khiến Hạ Điềm Nhi trầm tư khá lâu, cô biết anh thay đổi rất nhiều, nhưng là cô vẫn không bỏ được nỗi ám ảnh mà anh đã gay ra cho cô, nó luôn xuất hiện trong những giấc ngủ của cô.
2 tiếng sau, tại sảnh tập đoàn Nam Cung:
-Xin chào.._ Hạ Điềm Nhi vac bụng bầu vào sảnh thân thiện chào cô lễ tân.
-Ơ..thiếu…thiếu phu nhân._ Cô lễ tân kinh ngạc nhìn Hạ Điềm Nhi, cô là nghe từ thông báo nói cô bé năm nào chờ Nam tổng ngoài đại sảnh đã là phu nhân chính thức của tổng tài, hiển nhiên hôm nay cô bé đó vác bụng đã lớn đến đây là tìm tổng tài. Hạ Điềm Nhi không biết tại sao cô gái này lại gọi cô như vậy, vì đám cưới không công khai, mà ngay lúc đó anh cũng bỏ rơi cô, báo chí cũng không biết, chuyện này là như thế nào? Cô cũng không muốn hỏi liền theo chỉ dẫn của cô lễ tân mà lên trên phòng tổng tài, trong thang máy cô không ngừng nghĩ tại sao mọi chuyện lại thay đổi nhanh như vậy, cô nhớ trước đây khi anh và cô chính thức qua lại anh không cho cô đến công ty tìm anh, cô vì muốn anh vui và không phiền vì mình liền ngoan ngoãn nghe theo. Trong lòng Nam Thiên Kình thật ra coi cô là gì đây a? Thật khó hiểu.
-Tôi tìm Nam tổng…_ Hạ Điềm Nhi mỉm cười lên tiếng.
-A được..Nam tổng đang họp thiếu phu nhân có thể đến phòng làm việc của Nam tổng.._ Cô lễ tân nhanh chống nói sau đó liền hân phó người đưa cô lên phòng làm việc trên cùng. Vì là thiếu phu nhân nên cô hiển nhiên là được đi thang máy thông dụng của anh, mà trước đây anh không hề cho cô lên phòng làm việc anh, huấn hò là đi thang máy thông dụng này. Hạ Điềm Nhi mang theo bụng lớn lên phòng anh. Trong phòng làm việc của anh rất lớn trang trí đơn giản, có một bàn làm việc khá to, phía sau là các kệ đựng sách, ghế salon được đặt đối diện với bàn làm việc, phía bên trái là một cửa phòng, cô đoán chắc là phòng nghỉ ngơi riêng của anh. Hạ Điềm Nhi tiến tới bàn làm việc, đập vào mắt cô chính là khung hình lớn nhưng có nhiều tắm hình nhỏ khác nhau, chỉ có một tấm lớn là hình cô mỉm cười vui vẻ hạnh phúc của cách đây 2 năm, và còn lại là số hình nhỏ siêu âm bảo bối của cô, trên hình đều có ngày cô đi khám thai, hiển nhiên là những thứ này là do anh lấy nha. Cô hơn mỉm cười nhìn sang trang giấy màu hồng bên khung hình, có hai cái tên. Nam Thiên Hạo- Nam Thiên Điềm. Và dòng chú thích anh viết phía dưới.Trong lúc cô đang ngẩn ngơ nhìn chúng thì nghe trong phòng nghỉ ngơi có tiếng động, cô định là không muốn tò mò, thế nhưng tiếng động khiến cô kiềm lòng không được mà tiến vào trong phòng, cảnh trước mắt cô là một người con gái mặt chiếc áo sơ mi nam nằm bất động trên giường, và một người đàn ông trên người còn dính nước và phía dưới chỉ quấn khăn tấm đang cúi người trước cô gái bất động kia. Hạ Điềm Nhi kinh ngạc thối lui về sau không ngờ lại đụng vào bình bông trên bàn và ngã bình hoa vỡ.
-Điềm Nhi.._ Nam Thiên Kình ngạc nhiên nhìn Hạ Điềm Nhi đang trong phòng này, anh thấy vẻ mặt hốt hoảng của cô liền biết ngay cô đã hiểu lầm, muốn tiến lên để giải thích thế nhưng cô lại xoay người rời đi trước khi anh bắt lấy cô.
-Xin lỗi Nam tổng, có cần em giải thích không? Cô ấy…._ Ngôn Trác Linh lên tiếng áy náy nói.
-Không cần..cô ấy đang giận sẽ không chịu nghe ai giải thích…_ Nam Thiên Kình mệt mỏi day day trán, nét mặt hiện lên vẻ khổ tâm, cô lại hiểu lầm an, sở dĩ anh có mặt tại phòng là vừa họp xong, Ngôn Trác Linh vì giúp anh giải quyết nhiều việc khi anh ở nhà nên khiến thân thể suy nhược, ngất trong phòng họp, cô phát sốt anh mới đưa áo của anh cho cô dùng đỡ, anh là vừa tắm xong thấy Ngôn Trác Linh muốn uống nước nên mới lấy nước cho cô không ngờ Hạ Điềm Nhi lại bước vào. Vì việc anh giấu cô biết cô là người cứu anh năm đó để cô phát hiện tâm tình không vui đã chiến tranh lạnh với anh nay cô tụ mình đến tìm anh anh lại khiến cô hiểu lầm. Anh thật sự là hết cách. Anh biết trong thời kì mang thai không nên khiến cô buồn bực và tức giận nhưng là anh không làm được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.