Sự Trả Thù Sai Lầm Của Tổng Giám Đốc
Chương 1
Minh Phi Angle
28/10/2016
Chương 01: Từ thiên đường xuống địa ngục.
Một thiếu nữ xinh đẹp, không chỉ nét đẹp từ bên ngoài mà ngay cả bên trong của cô đều đẹp, thanh cao, sống tù nhỏ cô là một công chúa được nuôi chiều, cô sống rất hạnh phúc và vui vẻ, thế nhưng đến năm cô thì 15 tuổi thì không hiểu sao ba mẹ cô mất tích, tài sản của gia đình cô được chú ruột của cô thừa hưởng, ông cũng nhận nuôi cô thì khi ba mẹ cô mất tích. Song cô sống trong chính căn nhà mình mà không thể nào vui vẻ, thím cô luôn tìm những lý do hết sức hoan đường để chừi mắng đánh đập cô, mà ngay cả trước mặt chú ruột ông cũng nhắm mắt cho qua không hề mở miệng can thiệp vào. Mặc khác hạnh phúc của cô lại mỉm cười với cô khi cô gặp anh,cô không hề biết anh là ai, chỉ biết anh là người mà cô có thể dựa dẫm vào, anh thương cô, cưng chiều cô, cho cô hạnh phúc, cho cô nụ cười, anh bắt đầu theo đuổi cô khi cô 17 tuổi, hai năm trôi qua sống cùng anh cuối cùng cũng đến ngày mà cô mong đợi nhất đó là kết hôn cùng anh.
Ngày kết hôn thì sao? Hạnh phúc của cô bây giờ và cảm giác hiện tại của cô chính là đau đớn cô như từ thiên đường rơi xuống địa ngục đan tối mà không có một chút ánh sáng.
-Tại sao vậy? tại sao lại đối xử với tôi như vậy?_ Hạ Điềm Nhi nước mắt rơi, tâm đau đớn, tim như bị hàng ngàn mũi dao đâm vào, cô nhìn người đàn ông tuấn tú trước mặt, đây chính là tình yêu của cô, cô yêu anh nhiều như thế tại sao anh đột nhiên thay đổi.
-Đây mới chính là mục đích tôi bỏ công theo đuổi cô mấy năm qua._ Nam Thiên Kình cười lạnh, gương mặt tuấn tú không thể nhìn ra khuyết điểm nào trên mặt anh, cũng không nhìn ra một tia nào là thương cảm trước người con gái mặc áo cưới đang khóc trước mặc anh.
-Tại sao?_ Hạ Điềm Nhi nghẹn ngào hỏi.
-Trả thù.._ Anh lạnh lùng trả lời.
-Tôi gây thù oán gì với anh…_ Cô không hiểu nhìn anh mà đối chất.
-Cô còn nhớ vào 10 nắm trước, cô đã làm gì không? Cô đã đối xử với một cô bé bằng tuổi cô không? Cô ấy đã coi cô như bạn thân vậy mà cô lại hãm hại cô ấy chỉ vì muốn mọi người yêu thích mình…_ Nam Thiên KÌnh cuối xuống, bàn tay to xiết chặt cằm của cô khiến cô đau đớn, nhưng đôi mắt cô dường như chỉ còn là nước mắt, cô không hiểu anh đang nói gì. Giờ cô chỉ biết Nam Thiên Kình mà cô yêu giờ đây hoàn toàn là một người khác, anh nói chuyện trước đây sao? Khi nghe nhấc tên người con gái tên Doãn Mạt Mạt ánh mắt anh liền trở nên dịu dàng mà trước giờ cô chưa từng thấy ở anh. Thì ra mọi chuyện an làm chỉ là vì trả thù cho Doãn Mạt Mạt, chuyện năm đó cô không biết gì cả, mà càng không hề biết gia đình Doãn Mạt Mạt xảy ra chuyện gì, về sau vì chuyện của ba mẹ nên cô cũng đã quên Doãn Mạt Mạt.
-Điềm Nhi, tôi không ngờ cậu lại thủ đoạn như vậy, uổng công tôi coi cậu là bạn…_ Doãn Mạt Mạt xuống hiện, nước mắt như trân châu chảy xuống, lên tiếng đau lòng trách móc Hạ Điềm Nhi. Nam Thiên Kình liền tiến tới yêu thương ôn nhu lau đi nước mắt cho Doãn Mạt Mạt, Hạ Điềm Nhi nhìn cảnh thân mật này trước kia anh cũng dành cho mình, nhưng giờ cô đã hiểu những thứ đó đều là giả tạo, cô cũng chẳng muốn giải thích, cô cũng không muốn biện minh vì cô biết dù có giải thích anh cũng không tin cô. Hạ Điềm Nhi lau nước mắt trên má mình, từ từ đứng lên nhìn cũng không nhìn hai người họ liềm một đường đi thằng ra khỏi nhà thờ. Trời đang có mưa mà là mưa rất to, Hạ Điềm Nhi cứ thế mà dầm mưa đi, nước mắt cũng theo mưa mà chẳng xuống, cô mặc váy cưới màu trắng đi trong mưa không khác gì một hồn ma lang thang, giờ không có anh mà nhà cũng không, từ khi được anh đón về cô cũng không có về lại căn nhà kia.
Nam Thiên Kình nhìn bóng lưng cô đơn rời đi của Hạ Điềm Nhi không hiểu sao tim anh lại nói đau, anh cuối cùng cũng trả thù được cho người con gái lúc nhỏ đã cứu anh, cũng là người mà anh hứa sao này sẽ cưới cô. Nhưng khi nhìn thấy bóng lưng đi trong mưa kia anh lại nhìn không được mà đau đớn, bóng dáng kia rất yếu ới, nhỏ nhắn, khuôn mặt xinh đẹp vốn có của cô giờ trắng bệt, người run lên từng đợt.
“kít” tiếng xe thắng gấp trước mặt cô, thế nhưng Hạ Điềm Nhi không hề chú ý mà cú đưa mắt về phía trước đi.
-Khốn kiếp..cô điên sao?_ Nam Thiên Kình tức giận nghiến răng mắng, liền kéo cô lại.
-Đừng đụng vào tôi…_ Hạ Điềm Nhi phản ứng mạnh, giống như anh là quái vật khủng khiếp, cô quay người bỏ chạy, cô không muốn nhìn thấy anh vì càng nhìn anh cô càng đau, yêu anh càng nhiều cô càng hận chính bản thân mình ngu ngốc đến như vậy. Nam Thiên Kình mặc kệ cô có phản khán nhu thế nào vẫn ngang nhiên bá đạo ôm cô vào bên trong xe, phóng nhanh với tốc độ cao, xe anh rất nhanh dừng tại ngôi biệt thự của anh, đây là biệt thự mà anh mua khi lên kế hoạch trả thù cô. Hạ Điềm Nhi nhìn ngôi biệt thự tim liền đau đớn, hơn 1 năm sống cùng anh, cô cứ tưởng ngôi nhà này sẽ thuộc về riêng cô và anh, mọi sự ôn nhu ân cần, dịu dàng của anh dành cho cô giờ đây hoàn toàn đều tan biến, chính anh đã biến cô thành kẻ ngốc, cô hận anh, càng nghĩ Hạ Điềm Nhi vùng vẫy không muốn vào nhà một chút nào.
-Buông tôi ra, anh …buông ra…_ Hạ Điềm Nhi cảm giác được nguy hiểm từ anh, cô sợ hãi muốn thoát khỏi anh.
-Cô hại Mạt Mạt lưu lạc tại nơi đất khách quê người, mất liên lạc với người thân, khiến cô ấy sống khổ sở suốt 10 năm, hôm nat tôi phải bắt cô trả giá cho những gì mình làm…_ Anh tức giận, phẩn nộ nói, anh không hiểu vì sao lòng anh cảm thấy khó chịu, cảm thấy tức giận khi bị cô tránh xa như xem mình là quái vật.
-Không phải tôi…tôi không biết.._ Bị anh trừng mắt, bị anh coi thường Hạ Điềm Nhi cảm thấy thậ uất ức, nói cũng không rõ ràng, chỉ biết là anh hiện tại rất sợ hãi.
-Cô còn chối…hôm nay tôi sẽ khiến cô thành tiện nhân, sống không bằng chết.._ Nam Thiên Kình nghiến răng nghiến lợi nói, anh túm cô vào nhà tắm rộng lớn, mở vòi nước lạnh băng dội lên người cô, anh biế cô rất sợ lạnh, trước đây khi đưa cô về anh biết cô sợ nước lạnh, mỗi khi tắm đều là nước ấm, ngoài ra khi trở thành tới mùa đông cô liền mặc rất nhiều quần áo, nhiều khi là trống trong chăn, mở điều hòa, an lúc đó nghĩ vì cô sống trong giàu sang sung sướng được nuôi chiều nên không thể chịu nổi cái lạnh, anh liền xem thường và lấy cái khuyết điểm này mà hành hạ cô.
Một thiếu nữ xinh đẹp, không chỉ nét đẹp từ bên ngoài mà ngay cả bên trong của cô đều đẹp, thanh cao, sống tù nhỏ cô là một công chúa được nuôi chiều, cô sống rất hạnh phúc và vui vẻ, thế nhưng đến năm cô thì 15 tuổi thì không hiểu sao ba mẹ cô mất tích, tài sản của gia đình cô được chú ruột của cô thừa hưởng, ông cũng nhận nuôi cô thì khi ba mẹ cô mất tích. Song cô sống trong chính căn nhà mình mà không thể nào vui vẻ, thím cô luôn tìm những lý do hết sức hoan đường để chừi mắng đánh đập cô, mà ngay cả trước mặt chú ruột ông cũng nhắm mắt cho qua không hề mở miệng can thiệp vào. Mặc khác hạnh phúc của cô lại mỉm cười với cô khi cô gặp anh,cô không hề biết anh là ai, chỉ biết anh là người mà cô có thể dựa dẫm vào, anh thương cô, cưng chiều cô, cho cô hạnh phúc, cho cô nụ cười, anh bắt đầu theo đuổi cô khi cô 17 tuổi, hai năm trôi qua sống cùng anh cuối cùng cũng đến ngày mà cô mong đợi nhất đó là kết hôn cùng anh.
Ngày kết hôn thì sao? Hạnh phúc của cô bây giờ và cảm giác hiện tại của cô chính là đau đớn cô như từ thiên đường rơi xuống địa ngục đan tối mà không có một chút ánh sáng.
-Tại sao vậy? tại sao lại đối xử với tôi như vậy?_ Hạ Điềm Nhi nước mắt rơi, tâm đau đớn, tim như bị hàng ngàn mũi dao đâm vào, cô nhìn người đàn ông tuấn tú trước mặt, đây chính là tình yêu của cô, cô yêu anh nhiều như thế tại sao anh đột nhiên thay đổi.
-Đây mới chính là mục đích tôi bỏ công theo đuổi cô mấy năm qua._ Nam Thiên Kình cười lạnh, gương mặt tuấn tú không thể nhìn ra khuyết điểm nào trên mặt anh, cũng không nhìn ra một tia nào là thương cảm trước người con gái mặc áo cưới đang khóc trước mặc anh.
-Tại sao?_ Hạ Điềm Nhi nghẹn ngào hỏi.
-Trả thù.._ Anh lạnh lùng trả lời.
-Tôi gây thù oán gì với anh…_ Cô không hiểu nhìn anh mà đối chất.
-Cô còn nhớ vào 10 nắm trước, cô đã làm gì không? Cô đã đối xử với một cô bé bằng tuổi cô không? Cô ấy đã coi cô như bạn thân vậy mà cô lại hãm hại cô ấy chỉ vì muốn mọi người yêu thích mình…_ Nam Thiên KÌnh cuối xuống, bàn tay to xiết chặt cằm của cô khiến cô đau đớn, nhưng đôi mắt cô dường như chỉ còn là nước mắt, cô không hiểu anh đang nói gì. Giờ cô chỉ biết Nam Thiên Kình mà cô yêu giờ đây hoàn toàn là một người khác, anh nói chuyện trước đây sao? Khi nghe nhấc tên người con gái tên Doãn Mạt Mạt ánh mắt anh liền trở nên dịu dàng mà trước giờ cô chưa từng thấy ở anh. Thì ra mọi chuyện an làm chỉ là vì trả thù cho Doãn Mạt Mạt, chuyện năm đó cô không biết gì cả, mà càng không hề biết gia đình Doãn Mạt Mạt xảy ra chuyện gì, về sau vì chuyện của ba mẹ nên cô cũng đã quên Doãn Mạt Mạt.
-Điềm Nhi, tôi không ngờ cậu lại thủ đoạn như vậy, uổng công tôi coi cậu là bạn…_ Doãn Mạt Mạt xuống hiện, nước mắt như trân châu chảy xuống, lên tiếng đau lòng trách móc Hạ Điềm Nhi. Nam Thiên Kình liền tiến tới yêu thương ôn nhu lau đi nước mắt cho Doãn Mạt Mạt, Hạ Điềm Nhi nhìn cảnh thân mật này trước kia anh cũng dành cho mình, nhưng giờ cô đã hiểu những thứ đó đều là giả tạo, cô cũng chẳng muốn giải thích, cô cũng không muốn biện minh vì cô biết dù có giải thích anh cũng không tin cô. Hạ Điềm Nhi lau nước mắt trên má mình, từ từ đứng lên nhìn cũng không nhìn hai người họ liềm một đường đi thằng ra khỏi nhà thờ. Trời đang có mưa mà là mưa rất to, Hạ Điềm Nhi cứ thế mà dầm mưa đi, nước mắt cũng theo mưa mà chẳng xuống, cô mặc váy cưới màu trắng đi trong mưa không khác gì một hồn ma lang thang, giờ không có anh mà nhà cũng không, từ khi được anh đón về cô cũng không có về lại căn nhà kia.
Nam Thiên Kình nhìn bóng lưng cô đơn rời đi của Hạ Điềm Nhi không hiểu sao tim anh lại nói đau, anh cuối cùng cũng trả thù được cho người con gái lúc nhỏ đã cứu anh, cũng là người mà anh hứa sao này sẽ cưới cô. Nhưng khi nhìn thấy bóng lưng đi trong mưa kia anh lại nhìn không được mà đau đớn, bóng dáng kia rất yếu ới, nhỏ nhắn, khuôn mặt xinh đẹp vốn có của cô giờ trắng bệt, người run lên từng đợt.
“kít” tiếng xe thắng gấp trước mặt cô, thế nhưng Hạ Điềm Nhi không hề chú ý mà cú đưa mắt về phía trước đi.
-Khốn kiếp..cô điên sao?_ Nam Thiên Kình tức giận nghiến răng mắng, liền kéo cô lại.
-Đừng đụng vào tôi…_ Hạ Điềm Nhi phản ứng mạnh, giống như anh là quái vật khủng khiếp, cô quay người bỏ chạy, cô không muốn nhìn thấy anh vì càng nhìn anh cô càng đau, yêu anh càng nhiều cô càng hận chính bản thân mình ngu ngốc đến như vậy. Nam Thiên Kình mặc kệ cô có phản khán nhu thế nào vẫn ngang nhiên bá đạo ôm cô vào bên trong xe, phóng nhanh với tốc độ cao, xe anh rất nhanh dừng tại ngôi biệt thự của anh, đây là biệt thự mà anh mua khi lên kế hoạch trả thù cô. Hạ Điềm Nhi nhìn ngôi biệt thự tim liền đau đớn, hơn 1 năm sống cùng anh, cô cứ tưởng ngôi nhà này sẽ thuộc về riêng cô và anh, mọi sự ôn nhu ân cần, dịu dàng của anh dành cho cô giờ đây hoàn toàn đều tan biến, chính anh đã biến cô thành kẻ ngốc, cô hận anh, càng nghĩ Hạ Điềm Nhi vùng vẫy không muốn vào nhà một chút nào.
-Buông tôi ra, anh …buông ra…_ Hạ Điềm Nhi cảm giác được nguy hiểm từ anh, cô sợ hãi muốn thoát khỏi anh.
-Cô hại Mạt Mạt lưu lạc tại nơi đất khách quê người, mất liên lạc với người thân, khiến cô ấy sống khổ sở suốt 10 năm, hôm nat tôi phải bắt cô trả giá cho những gì mình làm…_ Anh tức giận, phẩn nộ nói, anh không hiểu vì sao lòng anh cảm thấy khó chịu, cảm thấy tức giận khi bị cô tránh xa như xem mình là quái vật.
-Không phải tôi…tôi không biết.._ Bị anh trừng mắt, bị anh coi thường Hạ Điềm Nhi cảm thấy thậ uất ức, nói cũng không rõ ràng, chỉ biết là anh hiện tại rất sợ hãi.
-Cô còn chối…hôm nay tôi sẽ khiến cô thành tiện nhân, sống không bằng chết.._ Nam Thiên Kình nghiến răng nghiến lợi nói, anh túm cô vào nhà tắm rộng lớn, mở vòi nước lạnh băng dội lên người cô, anh biế cô rất sợ lạnh, trước đây khi đưa cô về anh biết cô sợ nước lạnh, mỗi khi tắm đều là nước ấm, ngoài ra khi trở thành tới mùa đông cô liền mặc rất nhiều quần áo, nhiều khi là trống trong chăn, mở điều hòa, an lúc đó nghĩ vì cô sống trong giàu sang sung sướng được nuôi chiều nên không thể chịu nổi cái lạnh, anh liền xem thường và lấy cái khuyết điểm này mà hành hạ cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.