Chương 4
shanyng0
28/05/2013
Lại 1 mùa đông lạnh lẽo nữa sắp qua đi, mùa xuân lại chuẩn bị đến cùng sức
sống của mình. Tết lại tới. Năm nay, khác với mọi năm. My lại có ý định
gì đó, nhỏ tặng ba mẹ 1 chuyến du lịch bên Pháp vì tết năm nay trùng với kỉ niệm ngày cưới của 2 ng. Và rồi, tết năm nay nhỏ tha hồ tung hoành
quậy phá (t/g: ko phải tết vẫn quậy tưng bừng đó thui) Và có lẽ do bình
thường nhỏ quậy phá quá “tưng bừng” khói lửa nên ông trời phạt nhỏ. Năm
nay nhỏ dính phải vụ “bệnh truyền nhiễm”. Mặt mày nhỏ ủ rũ, điều này
cũng dễ hiểu thôi, nhỏ ko đc gặp hắn mà. Đã thế, hắn lại còn cùng gia
đình về quê ăn tết nữa chứ. Đau lòng nhỏ 1 mình nằm bẹp dí ở nhà ko ai
ngó ngàng tới. cũng bởi vậy, mỗi ngày nhỏ lấy nước mắt rửa mặt. Bao
nhiêu cuộc đt cùng tin nhắn của nhỏ ko có phản hồi. Nhỏ bệnh thì bệnh
thật nhưng nhỏ vẫn nghĩ về hắn. Nhỏ cứ nơm nớp lo sợ “Liệu có phải hắn
cũng bị bệnh như nhỏ? Hay chuyến bay gặp sự cố? Rốt cuộc hắn có bình yên ko đây?...”. Đêm giao thừa, ng ta cười tươi cảm nhận pháo hoa còn nhỏ
lại dùng nước mắt và ánh mắt sương mù nhìn pháo hoa. Từng đợt pháo hoa
bắn lên nhỏ lại nhìn thấy khuôn mặt đang cười của hắn. Nhỏ nhớ hắn lắm.
************************
-Happy new year!
Mới qua giao thừa nhỏ đã choáng váng bởi đám bạn nhỏ. Họ ùa vào nhà nhỏ như đi tị nạn. CẢ 10 con mắt nhìn nhỏ ngạc nhiên
-Này. Bà làm sao thế?
-Pháo hoa vào mắt à?
...
Nhóm bạn nhỏ cứ thế mỗi ng 1 câu hỏi thăm nhỏ. Điều này khiến nhỏ lại càng khóc to hơn. Nhỏ ôm lấy đám bạn mình mà khóc. Cả lũ ngơ ngác nhìn nhau, chỉ có cô nàng Doanh của chúng ta nhanh tay lẹ mắt, vớ ngay hộp khăn giấy rồi rút vài tờ ra che trc mặt nhỏ
-Nín. Biết tao ghét nhất gì chứ? Đó là nước mắt. Mày muốn chết sớm thì cứ nói thẳng
Hải My bật cười nhìn vẻ mặt như sắp chết đến nơi của Doanh. Nhỏ cầm lấy đám giấy lau sạch mặt mũi mình rồi cả lũ cùng ăn tết 1 cách hoành tráng. Chẳng mấy chốc, trời cũng dần sáng. Đám bạn nhỏ thì nằm ngủ la liệt trên tấm thảm ở phòng khách. Nhưng nhỏ thì ko ngủ đc, nhỏ bước ra ngoài, tựa cột trụ của căn nhà, cảm giác mát lạnh của cột trụ khiến nhỏ cảm thấy đỡ hơn. Và nhỏ lại nhớ tới cái buổi tối ở hồ bơi ấy. Nhỏ lại nghĩ về hắn.
-Nếu bây giờ có anh ở đây, thật tốt quá!
Nhỏ tự thầm thì, nước mắt khiến cơn buồn ngủ ập đến và nhỏ chìm vào giấc ngủ. Trong giấc mơ, nhỏ thấy hắn đang ở bên cạnh nhỏ, 2 ng nắm tay nhau cùng đi trên thảm cỏ xanh. Nhỏ cười trong vô thức.
-Tình yêu là như vậy sao?-1 giọng nói vang lên ở bên cạnh nhỏ nhưng nhỏ ko hề hay biết. Nhỏ lúc này đã ngủ say lắm rồi. Có lẽ, đây là giấc ngủ mà nhỏ cảm thấy thoải mái nhất trong suốt thời gian bị bệnh.
Cái lạnh của sáng sớm khiến cơ thể nhỏ khẽ run nhè nhẹ, nhỏ co quắp thân mình, nằm cuộn tròn ở bên chân cột trụ. Ng nọ gãi đầu mấy cái rồi mỉm cười bế nhỏ vào nhà
-Oái. Bị bệnh rồi mà sao còn nặng thế ko biết?-Giọng ng nọ phẫn nộ rủa mấy tiếng
CẢ căn nhà chính thức chìm vào giấc ngủ, mặt trời đã lên nhưng căn nhà vẫn 1 mảnh im lặng.
Mấy cậu nhóc cũng có 1 cái tết đáng nhớ. Nhờ có đám bạn mà My gần như ko còn nhớ hắn suốt những ngày nghỉ tết
********************************
-A, con heo. Anh nhớ mày chết đi đc-L.Huy ôm chầm lấy My khiến nhỏ giật mình theo phản xạ đá 1 cước trúng chỗ hiểm. L.Huy cúi gập ng ôm...
-Đáng đời. ai kêu anh ôm em làm chi?
Nói rồi nhỏ bỏ đi. L.Huy cũng đứng ngay dậy, hắn biết cô em gái này ốm lại tương tư nên có vẻ hốc hác, thế nên mới chịu khổ 1 chút.
-Ôi! Mình là 1 ông anh thật tốt bụng
L.Huy “tự sướng” 1 chút rồi cũng chạy tót lại phía mấy em xinh xinh đang đứng (t/g: bản tính dê trỗi dậy).
Nhỏ đi đc 1 lát thì thấy hắn đang đi xuống cầu thang, nhỏ cười tươi chào hắn
-Anh!-Hắn cười tiến lại vuốt tóc nhỏ nhưng nhỏ giận dỗi hất tay hắn ra-Sao anh tắt máy?
Q.Huy cười nhìn vẻ giận dỗi của nó. Nhìn thấy nó, hắn thấy vui đến cỡ nào nhưng hắn lại chẳng tỏ vẻ gì
-Anh ra nước ngoài mà.
Bấy giờ nhỏ mới vỡ lẽ rồi xấu hổ nhìn hắn vì hành động quá kích động của mình. Nhỏ ôm lấy cánh tay hắn rồi đi
-Chúc mừng sn anh nha. Mặc dù hơi muộn!
Hắn chỉ cười mà ko nói gì. 2 ng đi đc 1 lúc thì ai về lớp nấy, mặc dù hơn 1 tháng ko thấy mặt nhưng khi gặp rồi họ cũng chẳng biết nói gì với nhau. Đơn giản vì có quá nhiều điều muốn nói nên họ ko biết phải nói điều gì trc tiên
Khi hắn biết nhỏ bị ốm, hắn mắng nhỏ 1 trận rồi cũng nhẹ nhàng dặn dò nhỏ vài điều. Chẳng biết hắn nói gì mà nhỏ chạy thục mạng xuống canteen. Chỉ 3p sau đã thấy nhỏ đánh chén xong phần của 4 ng bạn nhỏ. Doanh còn chưa xuất hiện. Lí do? Ko ai biết, mà chuyện này cũng bình thường thôi, thỉnh thoảng nhỏ vẫn nghỉ vài ba ngày như vậy.
****************************88
Thoáng cái tháng 3 đã tới. Tuy mới chỉ đầu hè nhưng trời đã thật nóng nực và oi bức. Vừa TD xong nhỏ đi xuống canteen tu 1 hơi hết sạch 1 chai C2 (t/g: Còn đâu hình ảnh thục nữ của tui nữa?). Sau khi cảm thấy có thể tiếp tục sinh tồn, nhỏ lang thang trên hành lang đi về lớp. Đi qua khu vườn sau của trg, thấy Tuấn đưa 1 cho Uyên 1 chai nước rồi ngồi xuống bên cạnh nàng, từng cơn gió thổi qua khiến 2 ng có vẻ thoải mái hơn. Nhỏ cười rồi đi tiếp. Trong trg ai chẳng biết tình cảm của Uyên và Tuấn. Lại còn Minh và H.Anh nữa chứ. Gia đình 2 bên đều đã kiến quyết để bọn trẻ cùng 1 năm sinh nên cả 4 ng đều học cùng 1 lớp trong khi tuổi tác thì Tuấn học lớp 12 còn Minh thì học lớp 10. nhắc tào tháo, tào tháo tới luôn. Mình và H.Anh ngồi ngay ghế đá của trg đang nhấm nháp sự mát lạnh của những que kem chính hiệu. Nhỏ lại cười rồi đi tiếp. Đến chân cầu thang thì nhỏ thấy ai đó đang ngồi vắt vẻo trên ngọn cây, làm cái gì đó. “Nhỏ nào thần kinh lại đi trèo lên ngọn cây thế nhỉ?”.Nhỏ nheo mắt nhìn kĩ hơn thì phát hiện, đó chính là nhỏ bạn chí cốt của mình-Phương Doanh. “Con nhỏ này hôm nay bệnh nặng à? Trèo lên cây làm chi?” Tuy thắc mắc nhưng nhỏ vẫn cứ bước đi. 6 ng cùng chơi chung từ nhỏ. Doanh là ng cứng rắn và độc lập nhất. Từ bé, 6 ng đã luôn coi Doanh là “sếp” của mình, nhỏ quan tâm tới tất cả mọi chuyện. Chỉ cần có liên quan tới đám bạn mình thì nhỏ sẽ ko e dè. Còn bản thân mình? Nhỏ chẳng quan tâm. My đang định uống tiếp 1 hơi nữa thì...
************************
-Happy new year!
Mới qua giao thừa nhỏ đã choáng váng bởi đám bạn nhỏ. Họ ùa vào nhà nhỏ như đi tị nạn. CẢ 10 con mắt nhìn nhỏ ngạc nhiên
-Này. Bà làm sao thế?
-Pháo hoa vào mắt à?
...
Nhóm bạn nhỏ cứ thế mỗi ng 1 câu hỏi thăm nhỏ. Điều này khiến nhỏ lại càng khóc to hơn. Nhỏ ôm lấy đám bạn mình mà khóc. Cả lũ ngơ ngác nhìn nhau, chỉ có cô nàng Doanh của chúng ta nhanh tay lẹ mắt, vớ ngay hộp khăn giấy rồi rút vài tờ ra che trc mặt nhỏ
-Nín. Biết tao ghét nhất gì chứ? Đó là nước mắt. Mày muốn chết sớm thì cứ nói thẳng
Hải My bật cười nhìn vẻ mặt như sắp chết đến nơi của Doanh. Nhỏ cầm lấy đám giấy lau sạch mặt mũi mình rồi cả lũ cùng ăn tết 1 cách hoành tráng. Chẳng mấy chốc, trời cũng dần sáng. Đám bạn nhỏ thì nằm ngủ la liệt trên tấm thảm ở phòng khách. Nhưng nhỏ thì ko ngủ đc, nhỏ bước ra ngoài, tựa cột trụ của căn nhà, cảm giác mát lạnh của cột trụ khiến nhỏ cảm thấy đỡ hơn. Và nhỏ lại nhớ tới cái buổi tối ở hồ bơi ấy. Nhỏ lại nghĩ về hắn.
-Nếu bây giờ có anh ở đây, thật tốt quá!
Nhỏ tự thầm thì, nước mắt khiến cơn buồn ngủ ập đến và nhỏ chìm vào giấc ngủ. Trong giấc mơ, nhỏ thấy hắn đang ở bên cạnh nhỏ, 2 ng nắm tay nhau cùng đi trên thảm cỏ xanh. Nhỏ cười trong vô thức.
-Tình yêu là như vậy sao?-1 giọng nói vang lên ở bên cạnh nhỏ nhưng nhỏ ko hề hay biết. Nhỏ lúc này đã ngủ say lắm rồi. Có lẽ, đây là giấc ngủ mà nhỏ cảm thấy thoải mái nhất trong suốt thời gian bị bệnh.
Cái lạnh của sáng sớm khiến cơ thể nhỏ khẽ run nhè nhẹ, nhỏ co quắp thân mình, nằm cuộn tròn ở bên chân cột trụ. Ng nọ gãi đầu mấy cái rồi mỉm cười bế nhỏ vào nhà
-Oái. Bị bệnh rồi mà sao còn nặng thế ko biết?-Giọng ng nọ phẫn nộ rủa mấy tiếng
CẢ căn nhà chính thức chìm vào giấc ngủ, mặt trời đã lên nhưng căn nhà vẫn 1 mảnh im lặng.
Mấy cậu nhóc cũng có 1 cái tết đáng nhớ. Nhờ có đám bạn mà My gần như ko còn nhớ hắn suốt những ngày nghỉ tết
********************************
-A, con heo. Anh nhớ mày chết đi đc-L.Huy ôm chầm lấy My khiến nhỏ giật mình theo phản xạ đá 1 cước trúng chỗ hiểm. L.Huy cúi gập ng ôm...
-Đáng đời. ai kêu anh ôm em làm chi?
Nói rồi nhỏ bỏ đi. L.Huy cũng đứng ngay dậy, hắn biết cô em gái này ốm lại tương tư nên có vẻ hốc hác, thế nên mới chịu khổ 1 chút.
-Ôi! Mình là 1 ông anh thật tốt bụng
L.Huy “tự sướng” 1 chút rồi cũng chạy tót lại phía mấy em xinh xinh đang đứng (t/g: bản tính dê trỗi dậy).
Nhỏ đi đc 1 lát thì thấy hắn đang đi xuống cầu thang, nhỏ cười tươi chào hắn
-Anh!-Hắn cười tiến lại vuốt tóc nhỏ nhưng nhỏ giận dỗi hất tay hắn ra-Sao anh tắt máy?
Q.Huy cười nhìn vẻ giận dỗi của nó. Nhìn thấy nó, hắn thấy vui đến cỡ nào nhưng hắn lại chẳng tỏ vẻ gì
-Anh ra nước ngoài mà.
Bấy giờ nhỏ mới vỡ lẽ rồi xấu hổ nhìn hắn vì hành động quá kích động của mình. Nhỏ ôm lấy cánh tay hắn rồi đi
-Chúc mừng sn anh nha. Mặc dù hơi muộn!
Hắn chỉ cười mà ko nói gì. 2 ng đi đc 1 lúc thì ai về lớp nấy, mặc dù hơn 1 tháng ko thấy mặt nhưng khi gặp rồi họ cũng chẳng biết nói gì với nhau. Đơn giản vì có quá nhiều điều muốn nói nên họ ko biết phải nói điều gì trc tiên
Khi hắn biết nhỏ bị ốm, hắn mắng nhỏ 1 trận rồi cũng nhẹ nhàng dặn dò nhỏ vài điều. Chẳng biết hắn nói gì mà nhỏ chạy thục mạng xuống canteen. Chỉ 3p sau đã thấy nhỏ đánh chén xong phần của 4 ng bạn nhỏ. Doanh còn chưa xuất hiện. Lí do? Ko ai biết, mà chuyện này cũng bình thường thôi, thỉnh thoảng nhỏ vẫn nghỉ vài ba ngày như vậy.
****************************88
Thoáng cái tháng 3 đã tới. Tuy mới chỉ đầu hè nhưng trời đã thật nóng nực và oi bức. Vừa TD xong nhỏ đi xuống canteen tu 1 hơi hết sạch 1 chai C2 (t/g: Còn đâu hình ảnh thục nữ của tui nữa?). Sau khi cảm thấy có thể tiếp tục sinh tồn, nhỏ lang thang trên hành lang đi về lớp. Đi qua khu vườn sau của trg, thấy Tuấn đưa 1 cho Uyên 1 chai nước rồi ngồi xuống bên cạnh nàng, từng cơn gió thổi qua khiến 2 ng có vẻ thoải mái hơn. Nhỏ cười rồi đi tiếp. Trong trg ai chẳng biết tình cảm của Uyên và Tuấn. Lại còn Minh và H.Anh nữa chứ. Gia đình 2 bên đều đã kiến quyết để bọn trẻ cùng 1 năm sinh nên cả 4 ng đều học cùng 1 lớp trong khi tuổi tác thì Tuấn học lớp 12 còn Minh thì học lớp 10. nhắc tào tháo, tào tháo tới luôn. Mình và H.Anh ngồi ngay ghế đá của trg đang nhấm nháp sự mát lạnh của những que kem chính hiệu. Nhỏ lại cười rồi đi tiếp. Đến chân cầu thang thì nhỏ thấy ai đó đang ngồi vắt vẻo trên ngọn cây, làm cái gì đó. “Nhỏ nào thần kinh lại đi trèo lên ngọn cây thế nhỉ?”.Nhỏ nheo mắt nhìn kĩ hơn thì phát hiện, đó chính là nhỏ bạn chí cốt của mình-Phương Doanh. “Con nhỏ này hôm nay bệnh nặng à? Trèo lên cây làm chi?” Tuy thắc mắc nhưng nhỏ vẫn cứ bước đi. 6 ng cùng chơi chung từ nhỏ. Doanh là ng cứng rắn và độc lập nhất. Từ bé, 6 ng đã luôn coi Doanh là “sếp” của mình, nhỏ quan tâm tới tất cả mọi chuyện. Chỉ cần có liên quan tới đám bạn mình thì nhỏ sẽ ko e dè. Còn bản thân mình? Nhỏ chẳng quan tâm. My đang định uống tiếp 1 hơi nữa thì...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.