Sự Trở Lại Của Chàng Rể Vô Dụng
Chương 478: Cảm ơn
Q-Huy
03/04/2021
Tiêu Hạo Thiên gật đầu nói: “Ừm, rất cảm ơn mọi người, nhưng bây giờ tôi có chuyện quan trọng hơn phải làm rồi. Ơn cứu mạng sau này sẽ trả!" Tiêu Hạo Thiên nói xong thì lập tức đi ra bên ngoài, hai ba con kia cũng chạy ngay theo sau.
Mà lúc này, ở thế giới bên ngoài, Tiêu Hạo Thiên vừa đi ra, ba tôn giả là cao thủ cấp Hoàng của chiến đội Thiết Ưng và một tôn giả là cao thủ cấp Để vốn đang tìm kiếm, ngay trong khoảnh khắc Tiêu Hạo Thiên ra khỏi lều trại, bốn tôn giả cao thủ chiến đội Thiết Ưng nhanh chóng liều chết bay về phía anh. “Anh ơi... Chạy mau!” Trong lòng cô gái ở chiến đội Cơ Giáp vô cùng sốt ruột, khi thấy kẻ thù vọt tới đã giữ chặt cánh tay Tiêu Hạo Thiên, muốn dẫn anh chạy ra bên ngoài, nhưng cô không thể lay động được anh.
Tay phải Tiêu Hạo Thiên vừa nhấc lên, bốn tôn giá cao thủ của Thiết Ưng chiến bộ bị bóp chặt trong hư không. Bốn tiếng nổ mạnh vang lên, toàn bộ bốn tôn giả cao thủ có nhiệm vụ tìm kiếm đều ngã xuống. “Anh...Anh ơi..." Cô gái Cơ Giáp chiến bộ nhìn Tiêu Hạo Thiên bằng ánh mắt không thể tin được. Ba của cô cũng nhìn chắm chắm anh.
Tiêu Hạo Thiên gật đầu một cái với hai cha con: “Thời gian không còn nhiều, sau này tôi sẽ đến tìm hai người.” Sau khi Tiêu Hạo Thiên để lại những lời này, anh cầm lấy bội kiếm của một tôn giả cao thủ chiến đội Thiết Ưng, thân hình thoáng cái đã biến mất không thấy tăm hơi. Anh... còn có rất nhiều chuyện phải làm. "Bốn...bốn tôn giả cao thủ cấp Hoàng! Đã, đã chết hết rồi." Ba của cô gái há miệng thật to nhìn về phương hướng Tiêu Hạo Thiên biến mất. "Ba, ba, anh kia là ai vậy? Sao anh ấy lại lợi hại như thể hả ba?" Cô gái thắc mắc hỏi ba của mình.
Ba cô gái nhìn về nơi Tiêu Hạo Thiên biến mất, sửng sốt một lúc lâu sau mới nói: "Nếu ba đoán không lầm thì cậu ta... Cậu ta hẳn là điện chủ của điện Thiên Thần. Nghe nói điện chủ điện Thiên Thần rất trẻ tuổi, nhưng thực lực vô cùng mạnh, vô cùng mạnh..."
Trong lòng cô gái càng thêm rung động...
Chưa kể đến hai ba con đã cứu nguy Tiêu Hạo Thiên khỏi chiến đội Cơ Giáp, lúc này Tiêu Hạo Thiên cũng không đi đến nơi hai bên đang chiến đấu, mà thân hình lóe lên, đi thẳng đến sơn động nơi Cao Ánh Vy hôn mê.
Trước đó, mặc dù anh đang trong trạng thái hôn mê nhưng vẫn cảm nhận được, ngoại trừ bóng dáng của Thiên Hạ, còn có một người nữa cũng giúp anh điều trị vết thương.
Lúc này đây, Tiêu Hạo Thiên đã chính thức thăng cấp tới cấp Đế trung kỳ rốt cuộc cũng tới chỗ sơn động của Cao Ánh Vy. Khi Tiêu Hạo Thiên đi vào, Cao Ánh Vy vẫn mặc váy dài theo lối xưa cũ như trước, trên mặt đeo khăn che, "Quả nhiên là cô... Rốt cuộc cô là ai?" Tiêu Hạo Thiên nhìn cô gái đang hoàn toàn lâm vào hôn mê, cả người bị thương nghiêm trọng ở trước mắt, trên mặt đất còn có một vệt máu dài.
Tiêu Hạo Thiên hít một hơi thật sâu rồi đi đến trước người cô gái, nhẹ nhàng cởi khăn che mặt của cô ra. Nhưng khi Tiêu Hạo Thiên nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của cô gái trước mắt, cả người anh lập tức cảm thấy như bị sét đánh...
Mà lúc này, ở thế giới bên ngoài, Tiêu Hạo Thiên vừa đi ra, ba tôn giả là cao thủ cấp Hoàng của chiến đội Thiết Ưng và một tôn giả là cao thủ cấp Để vốn đang tìm kiếm, ngay trong khoảnh khắc Tiêu Hạo Thiên ra khỏi lều trại, bốn tôn giả cao thủ chiến đội Thiết Ưng nhanh chóng liều chết bay về phía anh. “Anh ơi... Chạy mau!” Trong lòng cô gái ở chiến đội Cơ Giáp vô cùng sốt ruột, khi thấy kẻ thù vọt tới đã giữ chặt cánh tay Tiêu Hạo Thiên, muốn dẫn anh chạy ra bên ngoài, nhưng cô không thể lay động được anh.
Tay phải Tiêu Hạo Thiên vừa nhấc lên, bốn tôn giá cao thủ của Thiết Ưng chiến bộ bị bóp chặt trong hư không. Bốn tiếng nổ mạnh vang lên, toàn bộ bốn tôn giả cao thủ có nhiệm vụ tìm kiếm đều ngã xuống. “Anh...Anh ơi..." Cô gái Cơ Giáp chiến bộ nhìn Tiêu Hạo Thiên bằng ánh mắt không thể tin được. Ba của cô cũng nhìn chắm chắm anh.
Tiêu Hạo Thiên gật đầu một cái với hai cha con: “Thời gian không còn nhiều, sau này tôi sẽ đến tìm hai người.” Sau khi Tiêu Hạo Thiên để lại những lời này, anh cầm lấy bội kiếm của một tôn giả cao thủ chiến đội Thiết Ưng, thân hình thoáng cái đã biến mất không thấy tăm hơi. Anh... còn có rất nhiều chuyện phải làm. "Bốn...bốn tôn giả cao thủ cấp Hoàng! Đã, đã chết hết rồi." Ba của cô gái há miệng thật to nhìn về phương hướng Tiêu Hạo Thiên biến mất. "Ba, ba, anh kia là ai vậy? Sao anh ấy lại lợi hại như thể hả ba?" Cô gái thắc mắc hỏi ba của mình.
Ba cô gái nhìn về nơi Tiêu Hạo Thiên biến mất, sửng sốt một lúc lâu sau mới nói: "Nếu ba đoán không lầm thì cậu ta... Cậu ta hẳn là điện chủ của điện Thiên Thần. Nghe nói điện chủ điện Thiên Thần rất trẻ tuổi, nhưng thực lực vô cùng mạnh, vô cùng mạnh..."
Trong lòng cô gái càng thêm rung động...
Chưa kể đến hai ba con đã cứu nguy Tiêu Hạo Thiên khỏi chiến đội Cơ Giáp, lúc này Tiêu Hạo Thiên cũng không đi đến nơi hai bên đang chiến đấu, mà thân hình lóe lên, đi thẳng đến sơn động nơi Cao Ánh Vy hôn mê.
Trước đó, mặc dù anh đang trong trạng thái hôn mê nhưng vẫn cảm nhận được, ngoại trừ bóng dáng của Thiên Hạ, còn có một người nữa cũng giúp anh điều trị vết thương.
Lúc này đây, Tiêu Hạo Thiên đã chính thức thăng cấp tới cấp Đế trung kỳ rốt cuộc cũng tới chỗ sơn động của Cao Ánh Vy. Khi Tiêu Hạo Thiên đi vào, Cao Ánh Vy vẫn mặc váy dài theo lối xưa cũ như trước, trên mặt đeo khăn che, "Quả nhiên là cô... Rốt cuộc cô là ai?" Tiêu Hạo Thiên nhìn cô gái đang hoàn toàn lâm vào hôn mê, cả người bị thương nghiêm trọng ở trước mắt, trên mặt đất còn có một vệt máu dài.
Tiêu Hạo Thiên hít một hơi thật sâu rồi đi đến trước người cô gái, nhẹ nhàng cởi khăn che mặt của cô ra. Nhưng khi Tiêu Hạo Thiên nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của cô gái trước mắt, cả người anh lập tức cảm thấy như bị sét đánh...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.