Sự Trở Lại Của Chàng Rể Vô Dụng
Chương 458: Chúng tôi tình nguyện
Q-Huy
01/04/2021
"Öm... Cái đó đại ca, chúng tôi... Chúng tôi không cái ý kia, anh nói làm như thế nào, chúng tôi liền làm như thế đó, tám anh em chúng tôi, mạng của chúng tôi đều là được anh vớt lên từ cừu môn quan. Chúng tôi nguyện làm mọi chuyện vì anh." Dương Liệt có chút thô lỗ, nhanh miệng nói ra một câu như vậy.
Dương Liệt nói xong, Dương Dương chờ mấy vị cao thủ đình cấp còn lại trong Liệt Dương Tông cũng đều gật gật đầu theo. To vẻ đồng ý. Nhưng cơ hồ trong ánh mắt của mỗi người cũng xuất hiện vài tia
phức tạp.
Dù sao thời điểm khi đổi mặt với kẻ địch ở bên ngoài, bọn họ vẫn nghĩ rằng Dương Hạ có thể quà quyết một chút, trước tiên sẽ đứng về phía của đại nghĩa..
Tròng mắt Thái Âm khẽ chuyển, cúi đầu, ngoi xuống bên cạnh Dương Hạ, không nói lời nào. Một giây tiếp theo, Dương Hạ đột nhiên hít một hơi thật sâu sau đó dung lên, sắc mặt rất khó coi, Dương Hạ hừ lạnh một tiếng nói: "Hừ Dương Liệt nói cũng không sai! Một điện chủ của điện Thiên Thần ở một khu vực bên ngoài, cả ngày không chịu làm chuyện mình nên làm, mà lại đi tấn công vào tổng bộ của bộ quốc phòng của người ta! Đúng là dở hơi!"
"Còn đám người Tần Võ kia, cũng thật doi hdi, thân là một người đứng đầu vương triều, mang theo tất cả đại thần đi, vậy mà lại có thể khinh địch như vậy? Thật là phục bọn họ! Ngay cả một chút kế hoạch dự phòng hay phương án trù bị cũng không có hay sao? Ài?"
"Tương lai của đất nước mới bắt đầu có sự khởi sắc, vạn nhất xảy ra chuyện gì, đến úc đó phải làm sao bây giờ? Có còn cần đến vương triều này nữa hay không? Thật sự là phục rồi, nó làm sao để có thể phát triển đạt được đến như ngày hôm nay, vậy mà vẫn có năng lực tiem ẩn để có thể phát triển đến giai đoạn các triều đại hoàng đế!"
Dương Hạ giờ phút này cũng đã nổi giận, Dương Liệt, Dương Dương và ông ta đã là anh em được vài thập niên, đi theo ông ta vài thập niên, tính tình đều như vậy. tính tinh của Dương Hạ đương nhiên cũng không khác là bao, chi là những năm gần đây, ông ta đã rất ít khi phát hòa đến như vậy rồi. Nhưng mà hôm nay, ông ta là thật sự không thể tiếp tục nhịn xuống được nữa.
"Vậy ý của anh Dương là như thế nào? Chuyện này, chúng ta có quản không? Hay là vẫn mặc kệ cho Tiêu Hạo Thiên và Tần Võ chết ở bên ngoài?" Thái Âm đột nhiên ngẩng đầu, hỏi Dương Hạ một câu, mà câu hòi lại tràn đầy thâm ý.
Dương Hạ quay đầu nhìn Thái Âm, ánh mắt thâm thủy, sau khi nhìn Thái Âm một hồi lâu, vẻ lo lắng trên mặt trong nháy mắt liền tiêu tán, sau đó mở miệng nói: "Có quản hay không? Đương nhiên là quản rồi. Tiêu Hạo Thiên là một kẻ điên, Tần Võ cũng là kẻ điên, Dương Hạ ta đây, cũng đi theo bọn họ điện một chút cũng tốt, đúng không?"
"Ha ha... Tôi đã biết ngay ý của anh Dương là gì rồi mà. Thái Âm tôi, nguyện đi theo anh xuất chiến!" Thái Âm nói xong nói xong, liên lập tức đứng lên, cười cười nhìn Dương Hạ nói.
Dương Hạ cười nhìn Thái Âm hỏi: "Thái Ấm, từ thực chiến định cấp đến cấp nhân vương, còn có chín giai đoạn nhỏ, hiện giờ ông đã đạt đến được giai đoạn nào rồi?"
Thái Am nghe vậy, sắc mặt cũng vô cùng chân thành, thể hiện ra khí thế của bản thân, ngay sau đó là một vầng hào quang có chút hư ảo hiện lên sau người Thái Âm, chỉ là vầng hào quang kia, vô cùng hư ào, hơn nữa chỉ có một đường viền mà thôi.
Thái Âm trong lòng chua xót lắc đầu nói: "Không thể so sánh được với anh, tôi chỉ vừa mới ngưng kết được tầng thứ nhất thôi."
Dương Hạ gật gật đầu nói: "Ừm, từ thực chiến đình cấp đến cấp nhân vương, mỗi lần thăng cấp đều sẽ có một giai đoạn nhỏ, qua mỗi giai đoạn thì hào quang cũng sẽ nhiều thêm một vòng, chờ sau khi đạt được chín vòng, liền viên mãn. Thái Âm à, tôi quả nhiên không nhìn lầm ông, vậy bây giờ tôi hòi ông, tôi muốn đi đến ngọn núi kia của chiến đội Hùng Sư, đi một vòng, ông... Dám đi không?"
"Ha ha, ha ha ha.. Đến anh còn dám đi, vậy Thái Âm, có gì không dám?" Thái Âm cười, trong lòng vô cùng dũng cảm nói với Dương Hạ.
Mà giờ phút này, cuộc đối thoại giữa Thái Âm và Dương Hạ, trực tiếp khiến cho những người có mặt trong buổi nghị sự đều trở nên mơ hồ.
Như vậy là có ý gì vậy? Không phải là mặc kệ sao? Tại sao bây giờ lại nghe ý tu của Thái Âm và Dương Hạ lại là muốn quản, muốn đi rồi vậy? VI the nên một người đầu óc không được nhanh nhay cho lắm là Dương Liet lien mo miệng hỏi: "Đại ca, anh... Anh không phải vừa mới nói mặc kệ chuyện này sao?"
"À, mặc kệ? Năm đó là do tôi đã bỏ lỡ, làm sai một lån, chang le lån này tôi lại tiếp tục tro mắt nhìn thấy sao không?" Dương Hạ cười lạnh một tiếng tiếp tục nói: "Toàn bộ người trong Liệt Dương Tông nghe lệnh!"
Dương Liệt nói xong, Dương Dương chờ mấy vị cao thủ đình cấp còn lại trong Liệt Dương Tông cũng đều gật gật đầu theo. To vẻ đồng ý. Nhưng cơ hồ trong ánh mắt của mỗi người cũng xuất hiện vài tia
phức tạp.
Dù sao thời điểm khi đổi mặt với kẻ địch ở bên ngoài, bọn họ vẫn nghĩ rằng Dương Hạ có thể quà quyết một chút, trước tiên sẽ đứng về phía của đại nghĩa..
Tròng mắt Thái Âm khẽ chuyển, cúi đầu, ngoi xuống bên cạnh Dương Hạ, không nói lời nào. Một giây tiếp theo, Dương Hạ đột nhiên hít một hơi thật sâu sau đó dung lên, sắc mặt rất khó coi, Dương Hạ hừ lạnh một tiếng nói: "Hừ Dương Liệt nói cũng không sai! Một điện chủ của điện Thiên Thần ở một khu vực bên ngoài, cả ngày không chịu làm chuyện mình nên làm, mà lại đi tấn công vào tổng bộ của bộ quốc phòng của người ta! Đúng là dở hơi!"
"Còn đám người Tần Võ kia, cũng thật doi hdi, thân là một người đứng đầu vương triều, mang theo tất cả đại thần đi, vậy mà lại có thể khinh địch như vậy? Thật là phục bọn họ! Ngay cả một chút kế hoạch dự phòng hay phương án trù bị cũng không có hay sao? Ài?"
"Tương lai của đất nước mới bắt đầu có sự khởi sắc, vạn nhất xảy ra chuyện gì, đến úc đó phải làm sao bây giờ? Có còn cần đến vương triều này nữa hay không? Thật sự là phục rồi, nó làm sao để có thể phát triển đạt được đến như ngày hôm nay, vậy mà vẫn có năng lực tiem ẩn để có thể phát triển đến giai đoạn các triều đại hoàng đế!"
Dương Hạ giờ phút này cũng đã nổi giận, Dương Liệt, Dương Dương và ông ta đã là anh em được vài thập niên, đi theo ông ta vài thập niên, tính tình đều như vậy. tính tinh của Dương Hạ đương nhiên cũng không khác là bao, chi là những năm gần đây, ông ta đã rất ít khi phát hòa đến như vậy rồi. Nhưng mà hôm nay, ông ta là thật sự không thể tiếp tục nhịn xuống được nữa.
"Vậy ý của anh Dương là như thế nào? Chuyện này, chúng ta có quản không? Hay là vẫn mặc kệ cho Tiêu Hạo Thiên và Tần Võ chết ở bên ngoài?" Thái Âm đột nhiên ngẩng đầu, hỏi Dương Hạ một câu, mà câu hòi lại tràn đầy thâm ý.
Dương Hạ quay đầu nhìn Thái Âm, ánh mắt thâm thủy, sau khi nhìn Thái Âm một hồi lâu, vẻ lo lắng trên mặt trong nháy mắt liền tiêu tán, sau đó mở miệng nói: "Có quản hay không? Đương nhiên là quản rồi. Tiêu Hạo Thiên là một kẻ điên, Tần Võ cũng là kẻ điên, Dương Hạ ta đây, cũng đi theo bọn họ điện một chút cũng tốt, đúng không?"
"Ha ha... Tôi đã biết ngay ý của anh Dương là gì rồi mà. Thái Âm tôi, nguyện đi theo anh xuất chiến!" Thái Âm nói xong nói xong, liên lập tức đứng lên, cười cười nhìn Dương Hạ nói.
Dương Hạ cười nhìn Thái Âm hỏi: "Thái Ấm, từ thực chiến định cấp đến cấp nhân vương, còn có chín giai đoạn nhỏ, hiện giờ ông đã đạt đến được giai đoạn nào rồi?"
Thái Am nghe vậy, sắc mặt cũng vô cùng chân thành, thể hiện ra khí thế của bản thân, ngay sau đó là một vầng hào quang có chút hư ảo hiện lên sau người Thái Âm, chỉ là vầng hào quang kia, vô cùng hư ào, hơn nữa chỉ có một đường viền mà thôi.
Thái Âm trong lòng chua xót lắc đầu nói: "Không thể so sánh được với anh, tôi chỉ vừa mới ngưng kết được tầng thứ nhất thôi."
Dương Hạ gật gật đầu nói: "Ừm, từ thực chiến đình cấp đến cấp nhân vương, mỗi lần thăng cấp đều sẽ có một giai đoạn nhỏ, qua mỗi giai đoạn thì hào quang cũng sẽ nhiều thêm một vòng, chờ sau khi đạt được chín vòng, liền viên mãn. Thái Âm à, tôi quả nhiên không nhìn lầm ông, vậy bây giờ tôi hòi ông, tôi muốn đi đến ngọn núi kia của chiến đội Hùng Sư, đi một vòng, ông... Dám đi không?"
"Ha ha, ha ha ha.. Đến anh còn dám đi, vậy Thái Âm, có gì không dám?" Thái Âm cười, trong lòng vô cùng dũng cảm nói với Dương Hạ.
Mà giờ phút này, cuộc đối thoại giữa Thái Âm và Dương Hạ, trực tiếp khiến cho những người có mặt trong buổi nghị sự đều trở nên mơ hồ.
Như vậy là có ý gì vậy? Không phải là mặc kệ sao? Tại sao bây giờ lại nghe ý tu của Thái Âm và Dương Hạ lại là muốn quản, muốn đi rồi vậy? VI the nên một người đầu óc không được nhanh nhay cho lắm là Dương Liet lien mo miệng hỏi: "Đại ca, anh... Anh không phải vừa mới nói mặc kệ chuyện này sao?"
"À, mặc kệ? Năm đó là do tôi đã bỏ lỡ, làm sai một lån, chang le lån này tôi lại tiếp tục tro mắt nhìn thấy sao không?" Dương Hạ cười lạnh một tiếng tiếp tục nói: "Toàn bộ người trong Liệt Dương Tông nghe lệnh!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.