Sự Trở Lại Của Chàng Rể Vô Dụng
Chương 77: Tiêu Chiến Minh nghi ngờ
Q-Huy
14/03/2021
"Cái gì? Ngài chính là Thiên Lục, một trong Tứ Đại Thiên Vương của điện Thiên Thần hay sao? Ngài chờ một chút, không đúng, tại sao ngài lại ra tay đối với anh em chúng tôi như vậy? Từ trước đến giờ, chúng tôi nước sông không phạm nước giếng, chúng tôi cũng rất tôn trọng ngài và điện Thiên Thần..." Lúc này tên sát thủ nước khác còn lại chạy trốn tới trăm mét mới bắt đầu hoảng sợ. Đây chính là một trong Tứ Đại Thiên Vương của điện Thiên Thần đấy. Sức chiến đấu của Thiên Vương còn mạnh mẽ hơn Thiên Thần rất là nhiều. Hơn nữa, người này vừa ra tay đã trực tiếp giết chết đồng bọn của anh ta chỉ bảng một kiếm, mà thực lực của anh ta cũng chỉ tương đương đồng bọn của mình, điều này làm cho anh ta vô cùng sợ hãi.
Thiên Lục rút thanh kiếm khổng lồ dài xấp xỉ một mét rưỡi, lưỡi kiếm này có bề ngang là hai mươi xen ti mét ra khỏi mặt đất rồi bình tĩnh, chậm rãi nói rằng: “Không vì sao cả, chỉ đơn giản răng tôi sinh ra và lớn lên ở Việt Nam, tôi là công dân của Việt Nam, Hoàng Sa, Trường Sa là của Việt Nam, cậu hiểu tôi nói gì không?”
Ánh mắt của sát thủ đỉnh cấp Chiến thần còn lại rất phức
tạp, anh ta đứng ở xa xa nhìn Thiên Lục nói răng:
“Nhưng mà không phải ngải tọa trấn bên kia sao, tọa trấn ở đây chẳng phải là Diệt Thiên Vương hay sao?”
“Tôi thích ở đâu thì tôi ở chỗ đó, điều này có liên quan gì tới cậu hay không? Bây giờ tôi cho cậu hai sự lựa chọn. Một là cút ngay khỏi đây, tránh đổ máu vô ích, còn hai là trực tiếp nằm lại ở nơi này, đầu lìa khỏi xác...” Thiên Lục chống kiếm thẳng đứng, nhìn chằm chắm vào tên sát thủ đứng đó cách xa trăm mét, ánh mắt của anh ta tản mạn sát khí và bình thản đến lạ.
“Rút lui... Mau bỏ đi! Nhiệm vụ thất bại, đi thôi..." Tên sát thủ đỉnh cấp Chiến thần còn sót lại vô cùng sợ hãi, anh ta bỏ chạy ngay lập tức. Bởi vì anh ta biết, nếu anh ta lại ở lại chỗ này sẽ rất phiền phức, chắc chắn Thiên Lục sẽ giết anh ta. Hiện tại Thiên Lục có thể đang bận rộn với một vài thứ khác nên chưa đem bọn họ ra mà chém cùng giết tận, nhố cỏ tận gốc. Nhưng nếu là anh ta còn dám ở lại khiêu khích, vậy thi việc anh ta bị giết sẽ không phải là vấn đề bàn cãi nữa. Nhanh như chớp, tên sát thủ đỉnh cao Chiến thân liên mang theo đàn em dưới trướng điên cuồng cao chạy xa bay vào nơi sâu nhất trong sa mạc xa xôi.
Mà giờ phút này, người đứng sau lưng Thiên Lục là Tiêu
Chiến Minh vô cùng kinh ngạc, vô cùng chấn động, ông ta không thể tin nổi vào mắt mình, mà các chiến sĩ Việt Nam dưới sự chỉ huy của ông ta cũng vô cùng kinh hãi. Còn Dương Vũ Minh ngồi trong chiến xa cũng rất run sợ, tâm thần cực kỳ rung động. Hơn nữa, vị cường giả mạnh mẽ này lại nói rằng ngài ấy xuất thân từ Việt Nam thì tất cả mọi người ở đây liên cảm thấy rất tự hào và phấn khích, cảm giác nhiệt huyết sôi trào tới tận huyết quản. Chỉ cần dùng đúng một kiếm đã có thế chém chết một tên sát thủ có bản lĩnh tương đương với nguyên soái của chính mình. Đây quả là một vị cường giả vô cùng mạnh mẽ.
Sau khi phục hồi lại tinh thân, Tiêu Chiến Minh vội vàng cảm ơn Thiên Lục: "Tiêu Chiến Minh, Thiên Thân ở biên giới của Việt Nam cảm ơn điện Thiên Thần và Lục Thiên Vương đã tới cứu viện! Vô cùng cảm tạ ngài, chuyện của ngày hôm nay tôi sẽ báo cáo với bộ quốc phòng của Việt Nam và chắc chản bộ quốc phòng sẽ báo đáp ân tình hôm nay của ngài”
Thiên Lục trực tiếp quay đầu lại, lặng lẽ nhìn vào mắt Tiêu Chiến Minh, trong ánh mắt của anh ta nổi lên một tia lạnh lùng, rồi anh ta hừ lạnh một tiếng, nói rằng: "Ông chính là người nhà họ Tiêu ở Hà Nội, Việt Nam, tên ông là Tiêu Chiến Minh à?"
Thiên Lục rút thanh kiếm khổng lồ dài xấp xỉ một mét rưỡi, lưỡi kiếm này có bề ngang là hai mươi xen ti mét ra khỏi mặt đất rồi bình tĩnh, chậm rãi nói rằng: “Không vì sao cả, chỉ đơn giản răng tôi sinh ra và lớn lên ở Việt Nam, tôi là công dân của Việt Nam, Hoàng Sa, Trường Sa là của Việt Nam, cậu hiểu tôi nói gì không?”
Ánh mắt của sát thủ đỉnh cấp Chiến thần còn lại rất phức
tạp, anh ta đứng ở xa xa nhìn Thiên Lục nói răng:
“Nhưng mà không phải ngải tọa trấn bên kia sao, tọa trấn ở đây chẳng phải là Diệt Thiên Vương hay sao?”
“Tôi thích ở đâu thì tôi ở chỗ đó, điều này có liên quan gì tới cậu hay không? Bây giờ tôi cho cậu hai sự lựa chọn. Một là cút ngay khỏi đây, tránh đổ máu vô ích, còn hai là trực tiếp nằm lại ở nơi này, đầu lìa khỏi xác...” Thiên Lục chống kiếm thẳng đứng, nhìn chằm chắm vào tên sát thủ đứng đó cách xa trăm mét, ánh mắt của anh ta tản mạn sát khí và bình thản đến lạ.
“Rút lui... Mau bỏ đi! Nhiệm vụ thất bại, đi thôi..." Tên sát thủ đỉnh cấp Chiến thần còn sót lại vô cùng sợ hãi, anh ta bỏ chạy ngay lập tức. Bởi vì anh ta biết, nếu anh ta lại ở lại chỗ này sẽ rất phiền phức, chắc chắn Thiên Lục sẽ giết anh ta. Hiện tại Thiên Lục có thể đang bận rộn với một vài thứ khác nên chưa đem bọn họ ra mà chém cùng giết tận, nhố cỏ tận gốc. Nhưng nếu là anh ta còn dám ở lại khiêu khích, vậy thi việc anh ta bị giết sẽ không phải là vấn đề bàn cãi nữa. Nhanh như chớp, tên sát thủ đỉnh cao Chiến thân liên mang theo đàn em dưới trướng điên cuồng cao chạy xa bay vào nơi sâu nhất trong sa mạc xa xôi.
Mà giờ phút này, người đứng sau lưng Thiên Lục là Tiêu
Chiến Minh vô cùng kinh ngạc, vô cùng chấn động, ông ta không thể tin nổi vào mắt mình, mà các chiến sĩ Việt Nam dưới sự chỉ huy của ông ta cũng vô cùng kinh hãi. Còn Dương Vũ Minh ngồi trong chiến xa cũng rất run sợ, tâm thần cực kỳ rung động. Hơn nữa, vị cường giả mạnh mẽ này lại nói rằng ngài ấy xuất thân từ Việt Nam thì tất cả mọi người ở đây liên cảm thấy rất tự hào và phấn khích, cảm giác nhiệt huyết sôi trào tới tận huyết quản. Chỉ cần dùng đúng một kiếm đã có thế chém chết một tên sát thủ có bản lĩnh tương đương với nguyên soái của chính mình. Đây quả là một vị cường giả vô cùng mạnh mẽ.
Sau khi phục hồi lại tinh thân, Tiêu Chiến Minh vội vàng cảm ơn Thiên Lục: "Tiêu Chiến Minh, Thiên Thân ở biên giới của Việt Nam cảm ơn điện Thiên Thần và Lục Thiên Vương đã tới cứu viện! Vô cùng cảm tạ ngài, chuyện của ngày hôm nay tôi sẽ báo cáo với bộ quốc phòng của Việt Nam và chắc chản bộ quốc phòng sẽ báo đáp ân tình hôm nay của ngài”
Thiên Lục trực tiếp quay đầu lại, lặng lẽ nhìn vào mắt Tiêu Chiến Minh, trong ánh mắt của anh ta nổi lên một tia lạnh lùng, rồi anh ta hừ lạnh một tiếng, nói rằng: "Ông chính là người nhà họ Tiêu ở Hà Nội, Việt Nam, tên ông là Tiêu Chiến Minh à?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.