Chương 6
Angels yuki
15/12/2015
Seoul 8h
Trong một căn biệt thự, trên 1 căn phòng có màu chủ đạo trắng và xanh, có một cô công chúa nhỏ đang nằm ngủ với tư thế có 1 không 2 trên thế giới, một chân để dưới sàn một chân gác lên thành giường, đầu tóc màu ánh tím như ổ quạ, chăn gối vứt tứ tung trên giường, có khi còn rơi cả xuống đất, khuôn mặt khi ngủ vẫn hiện lên nụ cười (chắc chị này mơ thấy trai đẹp đây héhé), không gian đang bi bao chùm bởi sự im lặng, thì tiếng chuông đồng hồ báo thức của thương hiệu nổi tiếng vang lên:
- Reng... Reng
Tiếng chuông kêu không có dấu hiệu nào ngừng làm cho cô gái nhỏ đang ngủ bực mình vì giấc mơ bị gián đoạn. Cô đưa bàn tay thon dài của mình tìm hung thủ đã làm mình bực. Vừa tìm thấy thì một loạt tiếng động vang lên: Bốp... Binh... Xoảng
(đồng hồ của thương hiệu nổi tiếng vừa đi gặp anh Diêm ca, tội nghiệp), cô gái nhỏ chùm chăn ngủ tiếp, nhưng chợt nhớ ra gì đó cô chạy vô WC làm vscn
10 phút sau
Một cô gái xinh xắn dễ thương bước ra khoác trên mình bộ váy xoè màu xanh nhạt ngắn đến đầu gối, đi đôi guốc màu xanh 7phân, chạy vội xuống gara lấy con Audi phóng ra sân bay (cô gái ấy chính là chị Rose ý ạ). Nhỏ vừa bước xuống nhìn dáo dác xung quanh tìm mục tiêu, khi tìm thấy nhỏ chạy thật nhanh qua chỗ nó vừa nói vừa thở hổn hển nói:
- Xin lỗi tao đến muộn-
Nó không nói gì lên máy bay ngồi đợi,( giới thiệu sơ qua về nó nha, nó mặc váy xoè màu trắng ở trước ngực có chữ Angels đi đôi guốc màu trắng 7 phân), nhỏ cũng lẽo đẽo theo sau khoảng 10phút máy bay cất cánh về đất nước Việt Nam nơi mang lại nỗi đau và nước mắt cho nó. Mỗi người làm một việc nó thì ngủ, nhỏ chơi game chơi chán ngủ lúc nào không biết. Đến khi cô tiếp viên thông báo nhỏ mới giật mình tỉnh dậy nói với nó:
-Ice dậy thôi sắp đến rồi-
Nó từ từ mở ra, đôi mắt ánh lên một nỗi buồn khó tả nhìn vào xa xăm. Đến khi máy bay hạ cánh ánh mắt nó mới thu hồi lại nhìn dòng người tấp nập. Nó và nhỏ bước xuống đã gây náo loạn cả sân bay Tân Sơn Nhất. Những ánh mắt hình trái tim có, hâm mộ có, ghen tỵ cũng có. Một số lời bắt đầu vang lên:
- Oa thiên thần mày ơi-boy1
- Ước gì một trong hai là người yêu tao-boy2
- Xinh gì, phẫu thuật thẩm mỹ hết không đẹp bằng tao- girl1
- Đúng là hồ ly thì có- girl2
- Không xinh đẹp bằng người ta lên ghen tỵ chứ gì-boy3
Bala..... Bolo vang lên nhưng bọn nó bỏ ngoài tai bước về phía quản gia, nhỏ vừa nhìn thấy bóng dáng quên thuộc thì vui mừng chạy đến ôm chầm lấy bác và nói:
-Bác Trương cháu nhớ bác quá-
-Tiểu thư Duyên Hồng về nhà hãng nói, đây là sân bay đấy- Quản gia chỉ biết cười khổ với cô tiểu thư của mình rồi quay sang nó nói bằng giọng cung kính (mặc dù bác lớn tuổi hơn nó)
-Tiểu thư xe đợi ở bên kia, người mau về đi ạ-
Nó không nói gì đi về phía chiếc xe Lamborghini màu đen, như chợt nhớ ra gì đó nó ngoảnh lại nói với nhỏ:
-Về trước đi-
Mặc dù nó không nói nhỏ cũng biết nó đi đâu, nhỏ đi về phía xe BMW mui trần của mình và nói và bác Trương:
-Bác về luôn chứ ạ- nhỏ mỉm cười nhìn Quản gia
- Thôi tiểu thư về trước đi già bắt taxi là được rồi-
Nói rồi ông ngồi lên chiếc taxi đậu gần đó, nhỏ chỉ biết lắc đầu với cái tính của bác nên nhỏ phóng một mạch về biệt thự Black luôn
* Ta là dải ngăn cách *
Quay lại với nó
Sau khi nói với nhỏ xong nó rẽ vào tiệm hoa gần đấy mua hai bó hoa oải hương và đến cánh đồng nằm cách xa thành phố một đoạn. Nó thầm nghĩ "bao năm qua con đường vẫn thế không có gì thay đổi, nhưng con người lại thay đổi nhanh đến kỳ lạ". Nó bước đến đặt bó hoa nó vừa mua xuống hai ngôi mộ của ba mẹ nó. Nó quỳ xuống trước hai ngôi mộ đưa tay lên tấm hình của pama nước mắt bắt đầu rơi rồi nói:
-Bama có khoẻ không, con bất hiếu đến bây giờ con mới đến thăm pama được, à còn nữa anh hai khoẻ lắm, anh hai có thường xuyên thăm pama không, chắc anh hai đau khổ lắm nhỉ khi không tìm được con- Nó mỉm cười nhẹ và đưa tay lau đi dòng nước mắt đang chảy xuống
-Pama đừng lo cho con nha, con khỏe lắm, con vẫn thường xuyên âm thầm giúp đỡ anh hai đó con giỏi không pama- Nó luyên thuyên một lúc thì trời bắt đầu ngả tối. Nó đứng đậy cúi đầu trước pama nó:
- Con về đây hôm nào con lại đến thăm pama nha-
Nó mỉm cười và bước lên xe phóng về biệt thự ngủ một giấc đến sáng luôn
_______________________________Tôi vẫn sống...
-Nhẹ nhàng nhưng lạnh nhạt!
-Biết chấp nhận!
-Và cẩn thận bước đi...
Giấu 1 chút cô đơn
... Giữ trong lòng k nói
... Giấu 1 chút nỗi buồn
... Nơi góc nhỏ trái tim!!
Trong một căn biệt thự, trên 1 căn phòng có màu chủ đạo trắng và xanh, có một cô công chúa nhỏ đang nằm ngủ với tư thế có 1 không 2 trên thế giới, một chân để dưới sàn một chân gác lên thành giường, đầu tóc màu ánh tím như ổ quạ, chăn gối vứt tứ tung trên giường, có khi còn rơi cả xuống đất, khuôn mặt khi ngủ vẫn hiện lên nụ cười (chắc chị này mơ thấy trai đẹp đây héhé), không gian đang bi bao chùm bởi sự im lặng, thì tiếng chuông đồng hồ báo thức của thương hiệu nổi tiếng vang lên:
- Reng... Reng
Tiếng chuông kêu không có dấu hiệu nào ngừng làm cho cô gái nhỏ đang ngủ bực mình vì giấc mơ bị gián đoạn. Cô đưa bàn tay thon dài của mình tìm hung thủ đã làm mình bực. Vừa tìm thấy thì một loạt tiếng động vang lên: Bốp... Binh... Xoảng
(đồng hồ của thương hiệu nổi tiếng vừa đi gặp anh Diêm ca, tội nghiệp), cô gái nhỏ chùm chăn ngủ tiếp, nhưng chợt nhớ ra gì đó cô chạy vô WC làm vscn
10 phút sau
Một cô gái xinh xắn dễ thương bước ra khoác trên mình bộ váy xoè màu xanh nhạt ngắn đến đầu gối, đi đôi guốc màu xanh 7phân, chạy vội xuống gara lấy con Audi phóng ra sân bay (cô gái ấy chính là chị Rose ý ạ). Nhỏ vừa bước xuống nhìn dáo dác xung quanh tìm mục tiêu, khi tìm thấy nhỏ chạy thật nhanh qua chỗ nó vừa nói vừa thở hổn hển nói:
- Xin lỗi tao đến muộn-
Nó không nói gì lên máy bay ngồi đợi,( giới thiệu sơ qua về nó nha, nó mặc váy xoè màu trắng ở trước ngực có chữ Angels đi đôi guốc màu trắng 7 phân), nhỏ cũng lẽo đẽo theo sau khoảng 10phút máy bay cất cánh về đất nước Việt Nam nơi mang lại nỗi đau và nước mắt cho nó. Mỗi người làm một việc nó thì ngủ, nhỏ chơi game chơi chán ngủ lúc nào không biết. Đến khi cô tiếp viên thông báo nhỏ mới giật mình tỉnh dậy nói với nó:
-Ice dậy thôi sắp đến rồi-
Nó từ từ mở ra, đôi mắt ánh lên một nỗi buồn khó tả nhìn vào xa xăm. Đến khi máy bay hạ cánh ánh mắt nó mới thu hồi lại nhìn dòng người tấp nập. Nó và nhỏ bước xuống đã gây náo loạn cả sân bay Tân Sơn Nhất. Những ánh mắt hình trái tim có, hâm mộ có, ghen tỵ cũng có. Một số lời bắt đầu vang lên:
- Oa thiên thần mày ơi-boy1
- Ước gì một trong hai là người yêu tao-boy2
- Xinh gì, phẫu thuật thẩm mỹ hết không đẹp bằng tao- girl1
- Đúng là hồ ly thì có- girl2
- Không xinh đẹp bằng người ta lên ghen tỵ chứ gì-boy3
Bala..... Bolo vang lên nhưng bọn nó bỏ ngoài tai bước về phía quản gia, nhỏ vừa nhìn thấy bóng dáng quên thuộc thì vui mừng chạy đến ôm chầm lấy bác và nói:
-Bác Trương cháu nhớ bác quá-
-Tiểu thư Duyên Hồng về nhà hãng nói, đây là sân bay đấy- Quản gia chỉ biết cười khổ với cô tiểu thư của mình rồi quay sang nó nói bằng giọng cung kính (mặc dù bác lớn tuổi hơn nó)
-Tiểu thư xe đợi ở bên kia, người mau về đi ạ-
Nó không nói gì đi về phía chiếc xe Lamborghini màu đen, như chợt nhớ ra gì đó nó ngoảnh lại nói với nhỏ:
-Về trước đi-
Mặc dù nó không nói nhỏ cũng biết nó đi đâu, nhỏ đi về phía xe BMW mui trần của mình và nói và bác Trương:
-Bác về luôn chứ ạ- nhỏ mỉm cười nhìn Quản gia
- Thôi tiểu thư về trước đi già bắt taxi là được rồi-
Nói rồi ông ngồi lên chiếc taxi đậu gần đó, nhỏ chỉ biết lắc đầu với cái tính của bác nên nhỏ phóng một mạch về biệt thự Black luôn
* Ta là dải ngăn cách *
Quay lại với nó
Sau khi nói với nhỏ xong nó rẽ vào tiệm hoa gần đấy mua hai bó hoa oải hương và đến cánh đồng nằm cách xa thành phố một đoạn. Nó thầm nghĩ "bao năm qua con đường vẫn thế không có gì thay đổi, nhưng con người lại thay đổi nhanh đến kỳ lạ". Nó bước đến đặt bó hoa nó vừa mua xuống hai ngôi mộ của ba mẹ nó. Nó quỳ xuống trước hai ngôi mộ đưa tay lên tấm hình của pama nước mắt bắt đầu rơi rồi nói:
-Bama có khoẻ không, con bất hiếu đến bây giờ con mới đến thăm pama được, à còn nữa anh hai khoẻ lắm, anh hai có thường xuyên thăm pama không, chắc anh hai đau khổ lắm nhỉ khi không tìm được con- Nó mỉm cười nhẹ và đưa tay lau đi dòng nước mắt đang chảy xuống
-Pama đừng lo cho con nha, con khỏe lắm, con vẫn thường xuyên âm thầm giúp đỡ anh hai đó con giỏi không pama- Nó luyên thuyên một lúc thì trời bắt đầu ngả tối. Nó đứng đậy cúi đầu trước pama nó:
- Con về đây hôm nào con lại đến thăm pama nha-
Nó mỉm cười và bước lên xe phóng về biệt thự ngủ một giấc đến sáng luôn
_______________________________Tôi vẫn sống...
-Nhẹ nhàng nhưng lạnh nhạt!
-Biết chấp nhận!
-Và cẩn thận bước đi...
Giấu 1 chút cô đơn
... Giữ trong lòng k nói
... Giấu 1 chút nỗi buồn
... Nơi góc nhỏ trái tim!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.