Chương 19: Đâu Mới Là Sự Thật
Angels yuki
01/02/2016
Thời gian trôi qua thật nhanh thấm thoắt đã hết một tiết rồi.
Mọi người trong lớp ùa ra canteen hết rồi chỉ còn lại sáu con
người ở cuối lớp vẫn ngồi đấy làm việc riêng của mình. Riêng
nhỏ vẫn canh cánh trong lòng chuyện của nó. Tại sao nó phải
giấu nhỏ chuyện đấy, nhỏ đã làm bạn với nó gần 12 năm rồi
mà. Tại sao nó vẫn không tin tưởng nhỏ chứ. Mặc dù nhỏ trên
tay vẫn cầm điện thoại nhưng nhỏ không thấy hứng thú với những trò chơi này nữa, cứ để cho nó tự chơi đến khi màn hình đã
trở về dạng tối như chưa có người động qua nhỏ cũng không quan
tâm đến. Tâm trạng nhỏ bây giờ dồn hết vào chuyện của nó, nên
không để ý có người gọi mình từ nãy đến giờ, gọi đến câu
thứ 5 thì mới kéo hồn nhỏ về hiện tại. Nhỏ trả lời theo cảm tính
- Không
- Rose. Cô sao vậy. Từ lúc vào lớp đến giờ tôi thấy cô hồn cứ để nó bay nơi nào ấy. Kan lo lắng hỏi nhỏ
Nhỏ quay sang nhìn Kan mỉm cười để trấn an rằng nhỏ không sao rồi nói:
- M.n không đói sao. Tôi thì đói quá trời luôn nè. Đi thôi. Nói là làm nhỏ đứng dậy bước xuống chỗ nó gọi nó dậy và cùng m.n xuống canteen. Bọn hắn và bọn nó vừa xuống đã là trung tâm mọi sự chú ý của cả trường. Nó cảm thấy khó chịu khi bị m.n nhìn chằm chằm vào mình như sinh vật lạ, nên lẳng lặng lùi ra sau mấy bước và nói với nhỏ:
- Mày xuống đi. Tao không đói. Tao ra đây 1lát
- Ừ. Lát nữa tao mang đồ ăn ra cho mày. Nhỏ nói rồi cả bọn đi vào canteen. Ana không thấy nó đâu nên quay ra hỏi nhỏ
- Ủa. Ice đâu. Vừa nãy tao thấy nó đi cùng bọn mình mà
- Nó bảo mệt nên nó lên lớp trước rồi. M.n ăn đi tao lên lớp đưa đồ ăn cho nó
- Ừ.
Nhỏ đứng dậy chạy ra sau vườn không quên cầm theo hai ly capuchino và một ly caffe đen quen thuộc. Nhỏ biết nó ở đây là vì lúc nó buồn nó sẽ tìm một chỗ yên tĩnh để ngủ. Nhỏ đi đến và đưa ly caffe cho nó. Hai người ngồi im lặng không ai nói với ai câu nào. Nhỏ nghiêng người nhìn nó rồi chậm rãi nói:
- Mày vẫn không chịu nói cho tao biết sự thật sao
Không gian lại chìm vào im lặng sau câu nói của nhỏ. Nó vẫn im lặng không nói gì. Một lúc sau từ miệng của nó thốt ra hai chữ tuy nhỏ nhưng Rose vẫn nghe thấy
- Xin lỗi
- Bây giờ mày có thể nói cho tao biết sự thật được chứ. Nhỏ nhìn thẳng vào mắt nó để cho nó không có cơ hội tránh lé
- Mày không hối hận chứ. Nó lơ đãng câu hỏi của nhỏ mà hỏi một câu không liên quan
- Không. Phan Duyên Hồng này không bao giờ biết hối hận vì điều gì cả. Bây giờ mày nói đi. Nhỏ mất kiên nhẫn lắm chặt hai vai của nó nói trong nước mắt
- Như mày đã biết.
- Mày nói là không phải đi. Mày nói gì đi chứ. Nước mắt nhỏ ngày một rơi nhiều trên khuôn mặt xinh đẹp của nhỏ. Nó vươn đôi bàn tay ra lau nước mắt cho nhỏ và nói
- Đừng khóc. Khi tao đi mày nhớ phải chăm sóc tốt cho bản thân mình nhé! Ak. Còn nữa mày chăm sóc anh hai cả phần của tao nhé. Tuy anh ấy có Ana rồi nhưng anh ấy vẫn ngốc lắm! Nó vừa nói nước mắt của nó cũng lăn dài trên khuôn mặt xinh đẹp của nó. Bọn nó đâu biết cách xa bọn nó có một con người đã nghe thấy toàn bộ câu chuyện của bọn nó. Người ấy quay đi bằng hai hàng lệ lăn dài trên khuôn mặt, hốc mắt đỏ hoe. Đưa tay lên bịt miệng để ngăn không cho tiếng nấc phát ra, và chạy thật nhanh ra khỏi khu vườn.
- Tao không muốn. Không... Muốn. Mày phải thực hiện những điều mày mong muốn. Tao không thể thực hiện được phần của mày được. Mày còn chưa nhận anh mày mà. Tao phải đi nói cho họ biết mày vẫo còn sống và đang đứng trước mặt họ. Nhỏ nói rồi đứng dậy chuẩn bị đi thì bị tay nó lắm lại
- Mày hãy coi như đây là tâm nguyện cuối cùng của tao đi. Đừng nói cho ai biết tao còn sống nhất là anh hai tao. Nếu mày nói ra họ sẽ đâu lòng gấp bội phần bây giờ
- Đc. Tao hứa tao không nói. Nhưng mày hứa với tao mày phải chăm sóc bản thân mk thật tốt
- Đc. Ak. Phải rồi kế hoạch đến đâu rồi. Nó lơ đãng hỏi vấn đề k mấy liên quan khuôn mặt k cảm xúc
- Mày thích thực hiện bao giờ cũng được. Kế hoạch đã hoàn thành rồi chỉ chờ cá cắn câu là ok luôn
- Được. Làm tốt lắm.
- Haha. Tao mà. Thôi vào lớp đi không bọn họ lại lo lắng.
********************************************
Xin lỗi m.n về sự chậm trễ của Angels. Tại gđ mình có việc nên mình không thể đăng cháp thường xuyên được. Nhưng mình hứa sẽ không bỏ truyện đâu. Đây là cuốn truyện đầu tay và cũng tâm huyết của mình, có gì m.n hãy cho mình ý kiến để mình biết mình còn sửa. Và cuối cùng mình cảm ơn các bạn đã ủng hộ truyện của mình. CHÚC CÁC BẠN ĐỌC TRUYỆN V.V
- Không
- Rose. Cô sao vậy. Từ lúc vào lớp đến giờ tôi thấy cô hồn cứ để nó bay nơi nào ấy. Kan lo lắng hỏi nhỏ
Nhỏ quay sang nhìn Kan mỉm cười để trấn an rằng nhỏ không sao rồi nói:
- M.n không đói sao. Tôi thì đói quá trời luôn nè. Đi thôi. Nói là làm nhỏ đứng dậy bước xuống chỗ nó gọi nó dậy và cùng m.n xuống canteen. Bọn hắn và bọn nó vừa xuống đã là trung tâm mọi sự chú ý của cả trường. Nó cảm thấy khó chịu khi bị m.n nhìn chằm chằm vào mình như sinh vật lạ, nên lẳng lặng lùi ra sau mấy bước và nói với nhỏ:
- Mày xuống đi. Tao không đói. Tao ra đây 1lát
- Ừ. Lát nữa tao mang đồ ăn ra cho mày. Nhỏ nói rồi cả bọn đi vào canteen. Ana không thấy nó đâu nên quay ra hỏi nhỏ
- Ủa. Ice đâu. Vừa nãy tao thấy nó đi cùng bọn mình mà
- Nó bảo mệt nên nó lên lớp trước rồi. M.n ăn đi tao lên lớp đưa đồ ăn cho nó
- Ừ.
Nhỏ đứng dậy chạy ra sau vườn không quên cầm theo hai ly capuchino và một ly caffe đen quen thuộc. Nhỏ biết nó ở đây là vì lúc nó buồn nó sẽ tìm một chỗ yên tĩnh để ngủ. Nhỏ đi đến và đưa ly caffe cho nó. Hai người ngồi im lặng không ai nói với ai câu nào. Nhỏ nghiêng người nhìn nó rồi chậm rãi nói:
- Mày vẫn không chịu nói cho tao biết sự thật sao
Không gian lại chìm vào im lặng sau câu nói của nhỏ. Nó vẫn im lặng không nói gì. Một lúc sau từ miệng của nó thốt ra hai chữ tuy nhỏ nhưng Rose vẫn nghe thấy
- Xin lỗi
- Bây giờ mày có thể nói cho tao biết sự thật được chứ. Nhỏ nhìn thẳng vào mắt nó để cho nó không có cơ hội tránh lé
- Mày không hối hận chứ. Nó lơ đãng câu hỏi của nhỏ mà hỏi một câu không liên quan
- Không. Phan Duyên Hồng này không bao giờ biết hối hận vì điều gì cả. Bây giờ mày nói đi. Nhỏ mất kiên nhẫn lắm chặt hai vai của nó nói trong nước mắt
- Như mày đã biết.
- Mày nói là không phải đi. Mày nói gì đi chứ. Nước mắt nhỏ ngày một rơi nhiều trên khuôn mặt xinh đẹp của nhỏ. Nó vươn đôi bàn tay ra lau nước mắt cho nhỏ và nói
- Đừng khóc. Khi tao đi mày nhớ phải chăm sóc tốt cho bản thân mình nhé! Ak. Còn nữa mày chăm sóc anh hai cả phần của tao nhé. Tuy anh ấy có Ana rồi nhưng anh ấy vẫn ngốc lắm! Nó vừa nói nước mắt của nó cũng lăn dài trên khuôn mặt xinh đẹp của nó. Bọn nó đâu biết cách xa bọn nó có một con người đã nghe thấy toàn bộ câu chuyện của bọn nó. Người ấy quay đi bằng hai hàng lệ lăn dài trên khuôn mặt, hốc mắt đỏ hoe. Đưa tay lên bịt miệng để ngăn không cho tiếng nấc phát ra, và chạy thật nhanh ra khỏi khu vườn.
- Tao không muốn. Không... Muốn. Mày phải thực hiện những điều mày mong muốn. Tao không thể thực hiện được phần của mày được. Mày còn chưa nhận anh mày mà. Tao phải đi nói cho họ biết mày vẫo còn sống và đang đứng trước mặt họ. Nhỏ nói rồi đứng dậy chuẩn bị đi thì bị tay nó lắm lại
- Mày hãy coi như đây là tâm nguyện cuối cùng của tao đi. Đừng nói cho ai biết tao còn sống nhất là anh hai tao. Nếu mày nói ra họ sẽ đâu lòng gấp bội phần bây giờ
- Đc. Tao hứa tao không nói. Nhưng mày hứa với tao mày phải chăm sóc bản thân mk thật tốt
- Đc. Ak. Phải rồi kế hoạch đến đâu rồi. Nó lơ đãng hỏi vấn đề k mấy liên quan khuôn mặt k cảm xúc
- Mày thích thực hiện bao giờ cũng được. Kế hoạch đã hoàn thành rồi chỉ chờ cá cắn câu là ok luôn
- Được. Làm tốt lắm.
- Haha. Tao mà. Thôi vào lớp đi không bọn họ lại lo lắng.
********************************************
Xin lỗi m.n về sự chậm trễ của Angels. Tại gđ mình có việc nên mình không thể đăng cháp thường xuyên được. Nhưng mình hứa sẽ không bỏ truyện đâu. Đây là cuốn truyện đầu tay và cũng tâm huyết của mình, có gì m.n hãy cho mình ý kiến để mình biết mình còn sửa. Và cuối cùng mình cảm ơn các bạn đã ủng hộ truyện của mình. CHÚC CÁC BẠN ĐỌC TRUYỆN V.V
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.