Chương 40: Hôn Ước (2)
Angels yuki
30/05/2016
Cũng như nhỏ, Kan không khác là bao thậm trí còn thê thảm hơn
nhiều. Ánh mắt mơ màng vì men rượu, một chân trống một chân
ngồi, bàn tay cứ thế từng chút từng chút một lốc từng chai
rượu. Vỏ trai vứt tung tóe ra sàn nhà. Nụ cười luôn hiện hữu
trên môi Kan là nụ cười thê lương từ trước đến nay. Một đời là
tay sát gái hào hoa mà bây giờ lại vướng vào một cái hôn ước
phá tung cuộc đời của anh. Anh yêu một người không hề yêu anh
(chưa chắc), bàn tay lại lốc từng trai rượu, đến khi không còn
anh vứt xuống sàn nhưng lực đạo lần này lại mạnh gấp bội
phần lần trước phát ra âm thanh "choang". Hắn từ bên ngoài nghe
thấy tiếng động từ phòng Kan thì chạy vào, sộc vào mũi hắn
nồng lặc mùi rượu hắn nhíu mày giọng lạnh như tu la đến từ
địa ngục
- Lê Quốc Bảo. Có phải mày chê cuộc đời mày sống dai quá không
- Haha. Một con người như tao mà lại chê sống dai sao. Hay mày cho tao một phát đạn để kết thúc cuộc đời này đi tao sống cũng không còn ý nghĩa gì rồi. Kan phát ra một tràng cười, nước mắt cũng bắt đầu rơi trên khuôn mặt anh, một người luôn bình tĩnh dùng nụ cười của mình để trêu đùa bây giờ lại rơi vào trạng thái thê thảm quá thê thảm đi
- Mày điên đủ chưa. Đây là nhà tao không phải nhà mày mà làm loạn. Hắn ghì chặt lấy vai Kan quát giọng nói có chút lo lắng cùng áy náy vang lên
- Haha. Một người cao cao tại thượng như tao mà cũng có lúc thê thảm như thế này. Mày nghĩ xem tao phải làm sao. Kan ánh mắt lờ đờ lắm chặt vai hắn chất vấn bước chân liêu xiêu lẹo vẹo xém thì ngã xuống sàn nhà đầy mảnh trai thủy tinh
- Ruốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Hắn nhíu mày trong giọng nói của hắn không giấu được sự lo lắng
- Ba mẹ tao bắt tao lấy cô tiểu thư cành vàng lá ngọc Phan Thị. Mày thấy họ có bất công với tao không. Kan tự đánh vào người mình nói thân người dần dần ngồi xuống lấy tay vỗ đầu
- Mày không thích kết hôn xong lại ly hôn. Sao mày lại tự hành hạ bản thân mày thế này. Hắn đôi mày càng nhíu chặt hơn lòng thầm nghĩ "ông già hết cái để chơi sao mà lại bày đặt hôn với chả ước. Có phải thời đại xưa đâu mà hứa với chả hôn. Ài đau đầu thật"
Kan cũng không nói gì chỉ im lặng miệng luôn lẩm nhẩm cái tên " Duyên Hồng". Hắn nhíu mày nghi hoặc nhìn Kan ghì chặt vai Kan giọng bâng quơ nói
- Mày yêu nhỏ
- Yêu sao. Tao yêu nhỏ từ lúc nào tao cũng không biết. Nhưng tao biết rõ nhỏ không hề yêu tao. Tao đau lắm Kin ơi. Kan ánh mắt xẹt qua tia bi thương, tay khẽ đặt lên ngực trái nơi này của anh đau lắm nó như có ai đâm một nhát dao vào vậy đau như lòng anh hiện giờ
- Mày tỉnh táo lại đi. Mày chưa thử sao biết. Hắn ghì chắt vào vai Kan ánh mắt hắn sắc lạnh nhìn cái người đang đau khổ vì một chữ yêu kia. Nhưng lại không dám thổ lộ lại sợ nhỏ không yêu anh. Nực cười sao yêu lúc nào cũng đau khổ như vậy. Giá như không có yêu thì tốt biết mấy nhưng nó cũng chỉ là giá như thôi mãi mãi không thành hiện thực. Kan ánh mắt chứa sự bi thương nhìn hắn nói
- Thử sao. Nhỏ ghét tao còn không hết lấy đâu ra mà yêu tao. Nếu yêu thì tao cũng không đủ tư cách để đứng bên cô ấy suốt đời. Mày ra ngoài tao muốn ở một mình. Kan chỉ ra cửa trực tiếp đuổi hắn không thương tiếc. Hắn chậm rãi bước ra ngoài ánh mắt không dấu nổi sự lo lắng đưa tay vào túi móc chiếc điện thoại ra gọi cho nhỏ chỉ với một câu ngắn gọn. Nhỏ từ trường khi nghe tin ấy thì thất thần một lúc thì chạy đi luôn chỉ nói với nó vài từ rồi bóng dáng mất dạng sau cổng trường. Hắn cũng bớt lo lắng được phần nào thong thả bước xuống cầu thang ngồi vắt chân hình chữ ngũ xem phim. Lúc nhỏ chạy đến cũng là lúc hắn định ra ngoài, nhỏ chạy lại kéo tay hắn hỏi gấp
- Hắn đang ở đâu
- Trên lầu. Phòng hai từ cầu thang đi lên. Hắn chỉ lên tầng bóng dáng của nhỏ đã mất dạng hắn chỉ khẽ lắc đầu tặc lưỡi nói
- Đúng là hai kẻ ngốc. Rõ ràng là yêu nhau mà không dám thừa nhận. Lại để ta làm bà mối xe duyên
#lề: Bạn hỏi mình có phải Tứ Qủy đều thích Băng Nhi không vậy mình xin trả lời: bí mật không thể tiết lộ a. Đọc truyện từ từ sẽ rõ
CHÚC M.N ĐỌC TRUYỆN V.V
- Lê Quốc Bảo. Có phải mày chê cuộc đời mày sống dai quá không
- Haha. Một con người như tao mà lại chê sống dai sao. Hay mày cho tao một phát đạn để kết thúc cuộc đời này đi tao sống cũng không còn ý nghĩa gì rồi. Kan phát ra một tràng cười, nước mắt cũng bắt đầu rơi trên khuôn mặt anh, một người luôn bình tĩnh dùng nụ cười của mình để trêu đùa bây giờ lại rơi vào trạng thái thê thảm quá thê thảm đi
- Mày điên đủ chưa. Đây là nhà tao không phải nhà mày mà làm loạn. Hắn ghì chặt lấy vai Kan quát giọng nói có chút lo lắng cùng áy náy vang lên
- Haha. Một người cao cao tại thượng như tao mà cũng có lúc thê thảm như thế này. Mày nghĩ xem tao phải làm sao. Kan ánh mắt lờ đờ lắm chặt vai hắn chất vấn bước chân liêu xiêu lẹo vẹo xém thì ngã xuống sàn nhà đầy mảnh trai thủy tinh
- Ruốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Hắn nhíu mày trong giọng nói của hắn không giấu được sự lo lắng
- Ba mẹ tao bắt tao lấy cô tiểu thư cành vàng lá ngọc Phan Thị. Mày thấy họ có bất công với tao không. Kan tự đánh vào người mình nói thân người dần dần ngồi xuống lấy tay vỗ đầu
- Mày không thích kết hôn xong lại ly hôn. Sao mày lại tự hành hạ bản thân mày thế này. Hắn đôi mày càng nhíu chặt hơn lòng thầm nghĩ "ông già hết cái để chơi sao mà lại bày đặt hôn với chả ước. Có phải thời đại xưa đâu mà hứa với chả hôn. Ài đau đầu thật"
Kan cũng không nói gì chỉ im lặng miệng luôn lẩm nhẩm cái tên " Duyên Hồng". Hắn nhíu mày nghi hoặc nhìn Kan ghì chặt vai Kan giọng bâng quơ nói
- Mày yêu nhỏ
- Yêu sao. Tao yêu nhỏ từ lúc nào tao cũng không biết. Nhưng tao biết rõ nhỏ không hề yêu tao. Tao đau lắm Kin ơi. Kan ánh mắt xẹt qua tia bi thương, tay khẽ đặt lên ngực trái nơi này của anh đau lắm nó như có ai đâm một nhát dao vào vậy đau như lòng anh hiện giờ
- Mày tỉnh táo lại đi. Mày chưa thử sao biết. Hắn ghì chắt vào vai Kan ánh mắt hắn sắc lạnh nhìn cái người đang đau khổ vì một chữ yêu kia. Nhưng lại không dám thổ lộ lại sợ nhỏ không yêu anh. Nực cười sao yêu lúc nào cũng đau khổ như vậy. Giá như không có yêu thì tốt biết mấy nhưng nó cũng chỉ là giá như thôi mãi mãi không thành hiện thực. Kan ánh mắt chứa sự bi thương nhìn hắn nói
- Thử sao. Nhỏ ghét tao còn không hết lấy đâu ra mà yêu tao. Nếu yêu thì tao cũng không đủ tư cách để đứng bên cô ấy suốt đời. Mày ra ngoài tao muốn ở một mình. Kan chỉ ra cửa trực tiếp đuổi hắn không thương tiếc. Hắn chậm rãi bước ra ngoài ánh mắt không dấu nổi sự lo lắng đưa tay vào túi móc chiếc điện thoại ra gọi cho nhỏ chỉ với một câu ngắn gọn. Nhỏ từ trường khi nghe tin ấy thì thất thần một lúc thì chạy đi luôn chỉ nói với nó vài từ rồi bóng dáng mất dạng sau cổng trường. Hắn cũng bớt lo lắng được phần nào thong thả bước xuống cầu thang ngồi vắt chân hình chữ ngũ xem phim. Lúc nhỏ chạy đến cũng là lúc hắn định ra ngoài, nhỏ chạy lại kéo tay hắn hỏi gấp
- Hắn đang ở đâu
- Trên lầu. Phòng hai từ cầu thang đi lên. Hắn chỉ lên tầng bóng dáng của nhỏ đã mất dạng hắn chỉ khẽ lắc đầu tặc lưỡi nói
- Đúng là hai kẻ ngốc. Rõ ràng là yêu nhau mà không dám thừa nhận. Lại để ta làm bà mối xe duyên
#lề: Bạn hỏi mình có phải Tứ Qủy đều thích Băng Nhi không vậy mình xin trả lời: bí mật không thể tiết lộ a. Đọc truyện từ từ sẽ rõ
CHÚC M.N ĐỌC TRUYỆN V.V
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.