Chương 12: Nguyễn Hoàng Thiên Quân Trở Về
Angels yuki
28/12/2015
Sau khi đt cho ai đó nó ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Không
gian chìm trong sự tĩnh lặng chỉ nghe thấy tiếng gió xào xạt,
gió thổi qua làn tóc của nó, gió như 1 người mẹ ở bên cạnh
nó lúc nó ở 1 mình, lúc buồn lúc vui. Sự tĩnh lặng không
được bao lâu thì tiếng chuông đt reo lên, với tay lấy chiếc đt đôi mắt vẫn không chịu mở ấn nút nghe nhưng không trả lời, đợi khi người ở đầu dây bên kia vẫn không có dấu hiệu ngừng nói, nó
cúp máy luôn không để đầu dây bên kia nói thêm câu nào, mở gmail
ra xem rồi khẽ nhếch môi miệng lẩm nhẩm nói "Games start", rồi
nhắn tin với nhỏ xong đứng dậy và ra về. Nó đâu biết nếu nó
đi sâu vào bên trong chút nữa thì nó phải choáng ngợp trước vẻ đẹp của khu vườn rồi. Một khu vườn chỉ với 2 loài hoa, hoa
tường vi trắng với hoa oải hương do chính tay một người trai
trồng để tặng cho người con gái mình yêu. Nhưng người con trai
ấy đã không còn cơ hội nữa rồi (người ta nói thời gian là
vàng quả là không sai) người con gái ấy đã ra đi mãi mãi để
lại một con người ở lại với lỗi nhớ da diết, tự dằn vặt
chính bản thân mình khi không bảo vệ được người mình yêu. Người con trai ấy chỉ biết gửi những tâm tư của mình với gió để
gió có thể mang đi những lời nói đó đến nơi mà có người con
gái ấy rằng: Có 1 người ở đây trông mong chờ đợi người con gái ấy về. Trở về bên người con trai ấy mãi mãi không chia xa.
Nhưng lời nói đó có được gió gửi đi đến bên người con gái ấy
không điều đó còn là 1 ẩn số.
Sáng hôm sau
Tại sân bay Tân Sơn Nhất có một người con trai đẹp như thiên thần khoác trên người chiếc áo si mi màu đen mở ra 2 cúc đầu để lộ bộ ngực săn chắc mặc quần jean đen khoanh 2 tay trước ngực đứng cạnh chiếc xe mui trần, lâu lâu lại nhìn xuống chiếc đồng hồ để đoán chắc mình đến không sớm (người con trai ấy không ai khác chính là hắn). Một lúc sau có 2 con người bước ra, đi đầu là người con trai có khuôn mặt đẹp nhưng luôn toát ra vẻ lạnh lùng, đôi mắt màu tím sắc lạnh liếc nhìn xung quanh, khoác trên người là chiếc áo sơ mi màu trắng mở 2 cúc đầu, quần jean đen ( người con trai ấy không ai khác là Nguyễn Hoàng Thiên Quân), đi phía sau là một cô gái có khuôn mặt thiên sứ, ánh mắt lúc nào cũng hiện nên nét cười, khoác trên người bộ váy sếp li màu xanh lơ trễ vai ( người con gái ấy không ai khác chính là Trịnh Bảo Như). Thật ra hai người về đây là có lý do riêng chứ không phải hắn gọi mà hai người về luôn đâu và cũng là do 12 năm rồi hai người cũng không nên trốn tránh sự thật là nó đã ra đi mãi mãi, phải biết chấp nhận và trôn vùi trong ký ức. Nó cũng không mong hai người buồn vì sự ra đi đột ngột của nó. Nó mong hai người luôn vui vẻ và đây cũng là tâm nguyện của nó lúc còn sống. Hai người bỏ mặc những cái nhìn xung quanh bước đến chỗ hắn, cô chỉ gật đầu với hắn coi như chào hỏi, còn cậu nhìn hắn một lượt từ trên xuống dưới rồi phán một câu xanh rờn trong câu nói có vẻ như trêu ngươi hắn:
- Chú vẫn phong độ như xưa ấy nhỉ
- Mày vẫn thích nói xoáy tao như xưa nhỉ. Thôi không nói nữa lên xe đi rồi còn đi học, tao đăng ký nhập học cho mày với Ana rồi đó
- Ừ
Ba người bước lên xe phóng thẳng đến trường S&M. Sân trường yên tĩnh không ồn ào như những lần trước bọn hắn đến nữa (đang giờ học mà làm sao ồn ào được). Ba người bước xuống hắn nói:
- Hai người lên phòng hiệu trường đi tao lên lớp trước. Nhớ bảo ổng cho mày học lớp tao đó. Tao có bất ngờ cho mày
Nói rồi hắn lên lới luôn, không để cậu nói thêm câu gì, hắn vừa đi vừa nghĩ, và tự trấn an bản thân mình "không biết khi thằng Kun nhìn thấy nhỏ đó sẽ như thế nào nhỉ, không biết nó có xúc động không khi nhìn người có khuôn mặt giống Băng Nhi. Thôi kệ đến đâu thì đến vậy". Cậu cũng chỉ biết lắc đầu cười khổ vì biết tính cách của hắn. Hai người cùng nhau đi lên phòng hiệu trưởng và gặp cô giáo chủ nhiệm rồi đưa hai người vào lớp giới thiệu
********************************************
- Người ta thường nói:
- Thời gian...
+ Sẽ chữ lành vết thương
- Nhưng thật ra:
Không thần kỳ như thế
- Thời gian...
+ Nó làm cho chúng ta
+ Quen dần với những tổn thương mà thôi
- Sự quen dần này...
+ Khiến cho vết thương ấy trở thành vết sẹo...
Sáng hôm sau
Tại sân bay Tân Sơn Nhất có một người con trai đẹp như thiên thần khoác trên người chiếc áo si mi màu đen mở ra 2 cúc đầu để lộ bộ ngực săn chắc mặc quần jean đen khoanh 2 tay trước ngực đứng cạnh chiếc xe mui trần, lâu lâu lại nhìn xuống chiếc đồng hồ để đoán chắc mình đến không sớm (người con trai ấy không ai khác chính là hắn). Một lúc sau có 2 con người bước ra, đi đầu là người con trai có khuôn mặt đẹp nhưng luôn toát ra vẻ lạnh lùng, đôi mắt màu tím sắc lạnh liếc nhìn xung quanh, khoác trên người là chiếc áo sơ mi màu trắng mở 2 cúc đầu, quần jean đen ( người con trai ấy không ai khác là Nguyễn Hoàng Thiên Quân), đi phía sau là một cô gái có khuôn mặt thiên sứ, ánh mắt lúc nào cũng hiện nên nét cười, khoác trên người bộ váy sếp li màu xanh lơ trễ vai ( người con gái ấy không ai khác chính là Trịnh Bảo Như). Thật ra hai người về đây là có lý do riêng chứ không phải hắn gọi mà hai người về luôn đâu và cũng là do 12 năm rồi hai người cũng không nên trốn tránh sự thật là nó đã ra đi mãi mãi, phải biết chấp nhận và trôn vùi trong ký ức. Nó cũng không mong hai người buồn vì sự ra đi đột ngột của nó. Nó mong hai người luôn vui vẻ và đây cũng là tâm nguyện của nó lúc còn sống. Hai người bỏ mặc những cái nhìn xung quanh bước đến chỗ hắn, cô chỉ gật đầu với hắn coi như chào hỏi, còn cậu nhìn hắn một lượt từ trên xuống dưới rồi phán một câu xanh rờn trong câu nói có vẻ như trêu ngươi hắn:
- Chú vẫn phong độ như xưa ấy nhỉ
- Mày vẫn thích nói xoáy tao như xưa nhỉ. Thôi không nói nữa lên xe đi rồi còn đi học, tao đăng ký nhập học cho mày với Ana rồi đó
- Ừ
Ba người bước lên xe phóng thẳng đến trường S&M. Sân trường yên tĩnh không ồn ào như những lần trước bọn hắn đến nữa (đang giờ học mà làm sao ồn ào được). Ba người bước xuống hắn nói:
- Hai người lên phòng hiệu trường đi tao lên lớp trước. Nhớ bảo ổng cho mày học lớp tao đó. Tao có bất ngờ cho mày
Nói rồi hắn lên lới luôn, không để cậu nói thêm câu gì, hắn vừa đi vừa nghĩ, và tự trấn an bản thân mình "không biết khi thằng Kun nhìn thấy nhỏ đó sẽ như thế nào nhỉ, không biết nó có xúc động không khi nhìn người có khuôn mặt giống Băng Nhi. Thôi kệ đến đâu thì đến vậy". Cậu cũng chỉ biết lắc đầu cười khổ vì biết tính cách của hắn. Hai người cùng nhau đi lên phòng hiệu trưởng và gặp cô giáo chủ nhiệm rồi đưa hai người vào lớp giới thiệu
********************************************
- Người ta thường nói:
- Thời gian...
+ Sẽ chữ lành vết thương
- Nhưng thật ra:
Không thần kỳ như thế
- Thời gian...
+ Nó làm cho chúng ta
+ Quen dần với những tổn thương mà thôi
- Sự quen dần này...
+ Khiến cho vết thương ấy trở thành vết sẹo...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.