Chương 47: Tỉnh Lại (1)
Angels yuki
20/06/2016
Cứ như vậy trôi qua nó đã hôn mê gần 1 tháng rồi. Bọn hắn và
bọn nó thường xuyên đến thăm nó và kể cho nó những câu chuyện
vui, những thứ xảy ra ở trường mong nó sẽ tỉnh lại. Kun từ khi biết nó là em gái mình thì luôn ngồi bên nó ngắm nhìn khuôn
mặt nhợt nhạt của nó lắm lúc đôi mày thanh tú khẽ nhăn lại
nhưng lại dãn ra, Ana khuyên Kun cách nào anh cũng không về anh
muốn lúc nó tỉnh sẽ nhìn thấy anh ở bên cạnh nó, nó sẽ không cảm thấy cô đơn lạc lõng một mình. Hắn thì 24/22 giờ là có
mặt trong bệnh viện, việc học ở trường hắn cũng xin nghỉ 1
thời gian còn 2 h là những lúc hắn đi mua đồ ăn, thay đồ. Hắn
cũng giống Kun muốn lúc nó tỉnh dậy sẽ nhìn thấy hắn. Lắm
lúc hắn còn ngủ ngà ngủ gật trên thành giường bệnh của nó.
Bọn hắn và bọn nó cũng không hỏi hắn lý do tại sao nó bị tai nạn mặc dù rất tò mò nhưng lại thôi bây giờ không phải lúc.
Bọn anh thì thường xuyên vào thăm nó nhưng không được như bọn
hắn lúc nào cũng ngồi bên kể chuyện cho nó nghe. Bọn anh và
thăm nó những lúc hắn và Kun ngủ quên, công việc của bọn anh
chất hàng núi thậm trí phải làm cả công việc của nó làm bọn anh đau cả đầu. Nhưng bọn anh vẫn dành chút thời gian vào thăm
nó những lúc nửa đêm đến rạng sáng thì bọn anh mới về. Gần
một tháng nay những công việc như vậy cứ lặp đi lặp lại theo
đúng trình tự thời gian quỹ đạo. Việc nó giả mạo và lấy tên
Hoàng Thiên Băng và chuyện diễn ra ở bữa tiệc đính hôn của
Rose và Kan, nhỏ cũng kể hết cho bọn hắn nghe. Mới đầu bọn
hắn và Ana rất giận và trách nhỏ nhưng lại nghĩ chắc nó có
nỗi khổ riêng nên cho qua không truy cứu.
Nhỏ và Ana bước vào phòng bệnh của nó trên tay nhỏ cần bó hoa tường vy trắng, trên tay Ana cầm một giỏ trái cây. Nhỏ và Ana bước lại gần khẽ đặt bó hoa trên đầu giường rồi kéo ghế ngồi xuống đôi mắt trực trào rơi lệ
- Ice. Mày ngủ đã được 24 ngày 3 tiếng 21 phút 12 giây rồi sao mãi không dậy hả.
- Mày biết không hôm nay ở trường tao với Ana cho ả Mai Ly một vố đau. Ả giận xanh tái mặt như tắc kè hoa mà vẫn gân cổ nói tao sẽ quay lại trả thù chứ. Mày thấy nực cười không
- Này mày ngủ lâu lắm rồi đấy dậy đi chứ. Mày mà không dậy tao sẽ giận mày cho coi
- Mày không nghe tao nói à. Tao giận thật đấy đến lúc đó tao không thèm nhìn mặt mày luôn
- Này. Mày tỉnh dậy đi. Tao xin mày. Tao chịu hết nổi rồi.
Hai hàng nước mắt rơi ướt đẫm trên khuôn mặt xinh đẹp của nhỏ. Ana cũng không kém cạnh ngồi bên cạnh nhỏ gọt trái cây cũng phải rơi nước mắt. Gần 1 tháng rồi cô không được nghe giọng nói của nó, những lúc nó hờ hững luôn toả ra khuôn mặt lạnh lùng với cô. Nhưng trong tâm nó luôn quan tâm cô. Ana nhớ lắm, nỗi nhớ đã thấm đẫm vào ruột gan của cô. Ana chỉ mong sao nó nhanh tỉnh dậy để trách mắng cô và nhỏ. Điều đó cũng khó đến vậy sao. Ana quay sang ôm nhỏ vào lòng an ủi nhỏ cũng như tự an ủi chính bản thân của mình
- Ice sẽ nhanh tỉnh lại thôi. Nó sẽ không bỏ lại chúng ta đâu
- Ừ. Nó nhất định sẽ tỉnh. Nó còn hứa với Rose sẽ cho mình bất ngờ trong lễ cưới của mình mà. Ice sẽ không thất hứa, nó là người nói sẽ làm được
Nhỏ lau hết nước mắt trên khuôn mặt nhỏ và cô rồi đứng dậy nói
- Chúng ta về đi cho nó nghỉ ngơi xíu nữa Kin và Kun vào sẽ trách mắng chúng ta làm ồn nó thì chết
- Ừ.
Hai người bước ra khỏi phòng bệnh cũng là lúc đôi mắt nó khẽ mở đôi môi mấp máy hai chữ "Xin lỗi"
* Ta là dải ngăn cách *
Tại London
Trong một ngôi biệt thự được làm theo phong cách phương Tây cổ điển. Trên chiếc ghế sofa có một người phụ nữ xinh đẹp ngồi, khuôn mặt bà không biểu lộ cảm xúc trên tay vẫn lật đều đều cuốn tạp trí, ánh mắt không ngước lên nhìn người trước mặt một lần nhàn nhạt nói
- Thế nào
- Phu nhân. Tiểu thư đã qua khỏi nguy hiểm nhưng vẫn hôn mê đến giờ vẫn chưa tỉnh.
Người trước mặt bà cung kính trả lời giọng nói không mang theo chút lấy lòng người ngồi trước mặt mà chỉ có sùng bái
- Ừ. Ngươi lui đi
Vẫn giọng điệu đấy làm người ta không biết trong lòng bà nghĩ gì dù việc có hệ trọng đến đâu trên khuôn mặt bà cũng không có một tia cảm xúc
- Vâng
Người phụ nữ khẽ gấp cuốn tạp trí vào ngước đôi mắt màu ánh tím lên nhìn ra xa khẽ nói
" Mau tỉnh lại. Ta chờ con "
CHÚC M.N ĐỌC TRUYỆN V.V
Nhỏ và Ana bước vào phòng bệnh của nó trên tay nhỏ cần bó hoa tường vy trắng, trên tay Ana cầm một giỏ trái cây. Nhỏ và Ana bước lại gần khẽ đặt bó hoa trên đầu giường rồi kéo ghế ngồi xuống đôi mắt trực trào rơi lệ
- Ice. Mày ngủ đã được 24 ngày 3 tiếng 21 phút 12 giây rồi sao mãi không dậy hả.
- Mày biết không hôm nay ở trường tao với Ana cho ả Mai Ly một vố đau. Ả giận xanh tái mặt như tắc kè hoa mà vẫn gân cổ nói tao sẽ quay lại trả thù chứ. Mày thấy nực cười không
- Này mày ngủ lâu lắm rồi đấy dậy đi chứ. Mày mà không dậy tao sẽ giận mày cho coi
- Mày không nghe tao nói à. Tao giận thật đấy đến lúc đó tao không thèm nhìn mặt mày luôn
- Này. Mày tỉnh dậy đi. Tao xin mày. Tao chịu hết nổi rồi.
Hai hàng nước mắt rơi ướt đẫm trên khuôn mặt xinh đẹp của nhỏ. Ana cũng không kém cạnh ngồi bên cạnh nhỏ gọt trái cây cũng phải rơi nước mắt. Gần 1 tháng rồi cô không được nghe giọng nói của nó, những lúc nó hờ hững luôn toả ra khuôn mặt lạnh lùng với cô. Nhưng trong tâm nó luôn quan tâm cô. Ana nhớ lắm, nỗi nhớ đã thấm đẫm vào ruột gan của cô. Ana chỉ mong sao nó nhanh tỉnh dậy để trách mắng cô và nhỏ. Điều đó cũng khó đến vậy sao. Ana quay sang ôm nhỏ vào lòng an ủi nhỏ cũng như tự an ủi chính bản thân của mình
- Ice sẽ nhanh tỉnh lại thôi. Nó sẽ không bỏ lại chúng ta đâu
- Ừ. Nó nhất định sẽ tỉnh. Nó còn hứa với Rose sẽ cho mình bất ngờ trong lễ cưới của mình mà. Ice sẽ không thất hứa, nó là người nói sẽ làm được
Nhỏ lau hết nước mắt trên khuôn mặt nhỏ và cô rồi đứng dậy nói
- Chúng ta về đi cho nó nghỉ ngơi xíu nữa Kin và Kun vào sẽ trách mắng chúng ta làm ồn nó thì chết
- Ừ.
Hai người bước ra khỏi phòng bệnh cũng là lúc đôi mắt nó khẽ mở đôi môi mấp máy hai chữ "Xin lỗi"
* Ta là dải ngăn cách *
Tại London
Trong một ngôi biệt thự được làm theo phong cách phương Tây cổ điển. Trên chiếc ghế sofa có một người phụ nữ xinh đẹp ngồi, khuôn mặt bà không biểu lộ cảm xúc trên tay vẫn lật đều đều cuốn tạp trí, ánh mắt không ngước lên nhìn người trước mặt một lần nhàn nhạt nói
- Thế nào
- Phu nhân. Tiểu thư đã qua khỏi nguy hiểm nhưng vẫn hôn mê đến giờ vẫn chưa tỉnh.
Người trước mặt bà cung kính trả lời giọng nói không mang theo chút lấy lòng người ngồi trước mặt mà chỉ có sùng bái
- Ừ. Ngươi lui đi
Vẫn giọng điệu đấy làm người ta không biết trong lòng bà nghĩ gì dù việc có hệ trọng đến đâu trên khuôn mặt bà cũng không có một tia cảm xúc
- Vâng
Người phụ nữ khẽ gấp cuốn tạp trí vào ngước đôi mắt màu ánh tím lên nhìn ra xa khẽ nói
" Mau tỉnh lại. Ta chờ con "
CHÚC M.N ĐỌC TRUYỆN V.V
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.