Chương 51: Tường Vi Trắng
Angels yuki
24/07/2016
Mỗi một loài hoa đều có ý nghĩa riêng của nó. Hoa hồng tượng trưng
cho màu hồng, thể hiện một tình yêu đẹp, thủy chung, son sắc. Hoa đồng
tiền thể hiện sự chúc mừng, niềm tin của bạn khi bạn đạt được một điều
gì đó. Hoa lưu ly tượng trưng khi bạn đi đâu về đâu thì xin bạn đừng
quên tôi. Hoa sen thể hiện sự cung kính, tôn nghiêm. Còn hoa tường vi
thì khác, hoa tường vi cũng giống hoa hồng đều thể hiện về tình yêu.
Nhưng hoa tường vi trắng khác hoa hồng ở một điểm, hoa thể hiện tình yêu chờ mong, nhớ nhung, tìinh yêu bị chia cắt dù hai người có yêu nhau bao nhiêu đi nữa hai người ở 2 thế giới cách biệt. Một tình yêu đẹp vẫn
luôn là một vấn đề khó lý giải nhất khi người mình yêu không còn ở trên
đời này nữa, khi con người ta không còn hy vọng lý do nào để sống, và
con người ta đã chọn cái chết để giải thoát cho sự cô đơn buồn khổ của
mình. Vì mỗi chúng ta khi một cánh cửa khác đóng thì lại có một cánh cửa khác mở ra. Sự sống là một món quà mà Thượng đế ban tặng và chúng ta
hãy nên trân trọng nó từng ngày đừng để như nó khi cái chết gần đến nó
mới biết hối hận khi mình làm điều dại đột. Hoa tường vi trắng thể hiện
một tình yêu trong trắng. Đôi mắt nó ánh lên những tia sáng long lanh,
nụ cười hiện trên bờ môi của nó khi nhìn thấy những bông hoa tường vi
trắng đung đưa theo gió. Nó khẽ dang tay ra hít thở bầu không khí trong
lành, chiếc váy màu trắng nó mặc làm tôn lên một bức tranh tuyệt đẹp
giống như cánh cổng thiên đường. Hắn nhìn nó đến thơ thẩn cả người,
người con gái này là hạnh phúc của hắn bây giờ, người mà hắn trân trọng
suốt cuộc đời này, đến khi nó bước đến chỗ hắn thì hắn mới tỉnh, hắn mỉm cười khẽ nói
- Thế nào đẹp chứ.
Hắn lấy tay xoa đầu nó làm động tác như thường ngày hắn thường làm
- Hoa tường vi trắng là loài hoa em thích nhất. Loài hoa này luôn luôn cô đơn lạc lõng mặc dù nó có gió bầu bạn.
Ánh mắt nó nhìn những bông hoa tường vi kia như thể nó cũng muốn chia sẻ một ít cho nó vậy
- Haha. Em từ khi nào mà nhiều tâm trạng thế. Thôi vào ăn đi cơm canh nguôi hết rồi.
Hắn cười nụ cười xuất phát từ trái tim nhỏ bé của chính hắn. Nó không nói gì chỉ bước đi theo hắn nó thầm nghĩ hạnh phúc của nó sẽ được bao lâu liệu lúc nó không có bên cạnh hắn thì hắn sẽ giữ được nụ cười đó không nuốt nước mắt vào trong tim, nụ cười ngượng ngùng nở trên đầu môi sau đó lại biến mất không dấu vết
____________________________________________________________________________________________________________________________________________________________Tại bệnh viện
Trong phòng bệnh của nó, có một con sâu lười đang ngồi mắng nó tứ tung, đồ đạc trong phòng cũng bị nhỏ vứt xuống tung toé. Kan cũng phải láec đầu vì độ ương bướng của nhỏ. Anh không hiểu tại sao anh lại đi yêu nhỏ chứ, lắc đầu cười khổ, anh đi đến chỗ nhỏ đang làm loạn, khẽ nói
- Thôi. Loạn thế đủ rồi, về thôi.
Kan kéo tay nhỏ ra khỏi phòng bệnh của nó, nhỏ vùng vằng mắng chửi Kan
- Cái thằng cha chết tiệt nhà anh bỏ tôi ra kéo tôi làm gì.
Nhỏ giật tay ra khỏi tay Kan hậm hực không nhìn anh một lần
- Cô làm thế thì được cái gì? Không phải tại cô đến muộn sao trách ai.
Kan gắt lên mắng nhỏ
- Không phải tại Ana em còn lâu đến muộn. A tại nó hết. Mà con ice mới tỉnh sao Kin lại cho nó xuất viện nhỉ.
Nhỏ vuốt cằm suy nghĩ ( chị có râu đâu mà vuốt)
- Khi nào nó về hỏi nó là xong có gì đâu.
Kan suy ngẫm một lúc thì nói ra suy cho nhỏ nghĩ của mình cho nhỏ nghe
- Ừ ha. Thế mà tôi không nghĩ ra. Nhỏ bước đi trươc không đợi Kan lấy một lần. Đôi lúc cuộc sống con người ta có tiếng cãi vã thì mới hoàn hảo. Hạnh phúc chỉ đến một lần con người ta hãy trân trọng nó đừng để nó vụt mất nhé các bạn.......
____________________________________________________________________________________________________________________________________________________________
_Tình yêu đích thực.......
Giống như âm thanh của chuông gió....
Tuy mong manh và khó lắm bắt....
Nhưng nó lại cgằn bao giờ mất đi....
_ Chỉ cần có gió....
Thì chuông gió sẽ lại kêu
_ Chỉ cần có niềm tin....
Thì yêu thương sẽ lại đến!!!!....
- Thế nào đẹp chứ.
Hắn lấy tay xoa đầu nó làm động tác như thường ngày hắn thường làm
- Hoa tường vi trắng là loài hoa em thích nhất. Loài hoa này luôn luôn cô đơn lạc lõng mặc dù nó có gió bầu bạn.
Ánh mắt nó nhìn những bông hoa tường vi kia như thể nó cũng muốn chia sẻ một ít cho nó vậy
- Haha. Em từ khi nào mà nhiều tâm trạng thế. Thôi vào ăn đi cơm canh nguôi hết rồi.
Hắn cười nụ cười xuất phát từ trái tim nhỏ bé của chính hắn. Nó không nói gì chỉ bước đi theo hắn nó thầm nghĩ hạnh phúc của nó sẽ được bao lâu liệu lúc nó không có bên cạnh hắn thì hắn sẽ giữ được nụ cười đó không nuốt nước mắt vào trong tim, nụ cười ngượng ngùng nở trên đầu môi sau đó lại biến mất không dấu vết
____________________________________________________________________________________________________________________________________________________________Tại bệnh viện
Trong phòng bệnh của nó, có một con sâu lười đang ngồi mắng nó tứ tung, đồ đạc trong phòng cũng bị nhỏ vứt xuống tung toé. Kan cũng phải láec đầu vì độ ương bướng của nhỏ. Anh không hiểu tại sao anh lại đi yêu nhỏ chứ, lắc đầu cười khổ, anh đi đến chỗ nhỏ đang làm loạn, khẽ nói
- Thôi. Loạn thế đủ rồi, về thôi.
Kan kéo tay nhỏ ra khỏi phòng bệnh của nó, nhỏ vùng vằng mắng chửi Kan
- Cái thằng cha chết tiệt nhà anh bỏ tôi ra kéo tôi làm gì.
Nhỏ giật tay ra khỏi tay Kan hậm hực không nhìn anh một lần
- Cô làm thế thì được cái gì? Không phải tại cô đến muộn sao trách ai.
Kan gắt lên mắng nhỏ
- Không phải tại Ana em còn lâu đến muộn. A tại nó hết. Mà con ice mới tỉnh sao Kin lại cho nó xuất viện nhỉ.
Nhỏ vuốt cằm suy nghĩ ( chị có râu đâu mà vuốt)
- Khi nào nó về hỏi nó là xong có gì đâu.
Kan suy ngẫm một lúc thì nói ra suy cho nhỏ nghĩ của mình cho nhỏ nghe
- Ừ ha. Thế mà tôi không nghĩ ra. Nhỏ bước đi trươc không đợi Kan lấy một lần. Đôi lúc cuộc sống con người ta có tiếng cãi vã thì mới hoàn hảo. Hạnh phúc chỉ đến một lần con người ta hãy trân trọng nó đừng để nó vụt mất nhé các bạn.......
____________________________________________________________________________________________________________________________________________________________
_Tình yêu đích thực.......
Giống như âm thanh của chuông gió....
Tuy mong manh và khó lắm bắt....
Nhưng nó lại cgằn bao giờ mất đi....
_ Chỉ cần có gió....
Thì chuông gió sẽ lại kêu
_ Chỉ cần có niềm tin....
Thì yêu thương sẽ lại đến!!!!....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.