Sự Trở Về Của Người Vợ Bị Bỏ Rơi (Trọng Sinh)
Chương 5:
Hồng Diệp Tự Hỏa
09/08/2022
Sau lại nghe Tiểu Uyển nói, thời điểm nàng vào cửa liền nghe được hồ nước bên kia truyền đến bùm một tiếng, nàng rất tò mò, chạy tới liền thấy Phó Chỉ Toàn ở trong nước giãy giụa, liền bảo nha hoàn bên người nhảy xuống cứu nàng lên.
Cũng may là mệnh của Phó Chỉ Toàn vẫn chưa tuyệt, nha hoàn bên cạnh Tiểu Uyển là người từ phía nam chạy nạn tới, trong nhà trước kia làm nghề đánh cá, từ nhỏ đã bơi rất tốt.
“Nguyên lai là như thế này, tìm một cơ hội ta phải hảo hảo cảm ơn Tiểu Uyển.” Khoé miệng Phó Chỉ Toàn mỉm cười, đột nhiên chuyển đề tài, “Ngươi lặng lẽ đi hỏi Mã thúc gác cổng một chút, nửa tháng gần đây có người nào tiện thể mang theo đồ vật lại đây hay không.”
***
Quý gia chỉ có một quả phụ mang theo con dâu cùng nữ nhi sinh hoạt, thời điểm bình thường , hiếm khi có người tới cửa làm khách.
Bởi vậy khi Tiểu Lam vừa hỏi đến , Mã thúc liền ngày nào đó, giờ nào đó, người nào đó mặc quần áo gì, cầm thứ gì, đều có thể nói được rõ ràng.
Liền nói có ba người, hắn liếm liếm mép, liếc mắt một cái nhìn về phía Chính An Đường, đè thấp giọng nói:” Tiểu Lam cô nương, kỳ thật ngày 23 tháng 8 đó, còn có một người bộ dáng buôn bán, mang đến cho lão phu nhân một bao đồ vật, bất quá lão phu nhân bảo ta đừng nói ra ngoài, việc này ngươi coi như chưa từng nghe qua đi.”
Tiểu Lam gật đầu: “Mã thúc ngươi cứ yên tâm đi, miệng của Tiểu Lam ta ở trên con phố này là kín đáo số một.”
Trở về, Tiểu Lam đúng sự thật đem việc này nói cho Phó Chỉ Toàn.
Phó Chỉ Toàn nắm chặt song cửa sổ bị mưa thu phiêu tiến vào làm cho ướt nhẹp, tâm trầm xuống từng chút một.
23 tháng 8, cũng chính là bảy ngày trước, khi đó Vạn thị liền thu được tin tức của Quý Văn Minh, biết nhi tử của bà leo lên cao, sau đó qua hai ngày, chính mình liền vô ý rơi xuống nước, thiếu chút nữa chết đuối. Từ sau khi chính mình bị rơi xuống nước, Vạn thị liền không ngủ được, còn thường xuyên nửa đêm dậy niệm kinh cầu Phật, từng cọc chuyện này khiến nàng không thể không suy nghĩ.
“Thiếu phu nhân, tay của người sao lại lạnh như vậy, cửa sổ gió lớn, người mau trở về phòng đi.” Tiểu Lam cầm kiện áo choàng lại đây, trong lúc đắp lên cho Phó Chỉ Toàn vô ý đụng phải tay nàng, tức khắc bị cảm giác lạnh băng trên tay nàng dọa sợ.
Phó Chỉ Toàn nhẹ nhàng lau bọt nước bắn tới trên mu bàn tay, quay đầu cười nhạt nói: “Không sao, ta thực tốt.” Sống lại hai đời, nàng trước nay chưa từng thanh tỉnh như hiện tại.
Nhìn bóng dáng đơn bạc của nàng, trong lòng Tiểu Lam không ngăn được lo lắng, nhẹ nhàng đỡ tay nàng, lại lần nữa khuyên nhủ: “Thiếu phu nhân, trời lạnh, người bị phong hàn còn chưa có khỏi hẳn, về phòng nghỉ ngơi đi.”
Nói xong, lại lo lắng mà nhìn thoáng qua màn mưa ngoài cửa sổ, thở dài nói: “ Trận mưa này đã hạ ba ngày liên tục, cũng không biết khi nào mới có thể dừng lại.”
Lời này của nàng thật ra đã nhắc nhở Phó Chỉ Toàn. Kiếp trước, trận mưa thu này giằng co hơn mười ngày, kinh thành còn đỡ, nhưng ở khu vực hạ du Tân Giang lại phải gánh chịu lũ lụt, đặc biệt là Đại Yến nơi sản xuất lương thực quan trọng, lại bị đại dương mênh mông xâm chiếm, không có thu hoạch, vô số bá tánh trôi giạt khắp nơi, rất nhiều người chạy trốn tới kinh thành cầu sinh.
Kinh thành không thể chứa nhiều lưu dân như vậy, bọn họ liền ở ngoài thành dựng túp lều, dựa vào gia đình giàu có và triều đình phân phát cháo mỗi ngày để vượt qua mùa đông giá rét này.
Thời điểm nàng bị Quý gia đuổi ra khỏi nhà, không có chỗ để đi, chính dân chạy nạn nơi này đã cho nàng một chỗ che mưa chắn gió.
Nàng xoay đầu nhìn thoáng qua trận mưa to ngoài cửa sổ, đột ngột nói: “Tiểu Lam, bảo Mã thúc chuẩn bị xe ngựa, ta trong chốc lát muốn ra cửa.”
“ Nhưng trời đang mưa……” Tiểu Lam tưởng khuyên Phó Chỉ Toàn, nhưng thấy nàng nhíu chặt mày, lời khuyên giải đã đến bên miệng lại theo bản năng mà nuốt trở về.
Thiếu phu nhân từ năm mười lăm tuổi đã bắt đầu khởi động toàn bộ Quý gia, nàng sẽ không làm vô dụng việc.
Tiểu Lam vội vàng bung dù, đi đến chỗ người gác cổng.
Chờ đến khi nàng trở lại, Phó Chỉ Toàn đã thay sang một thân quần áo giữ ấm, cũng đeo giày không thấm nước vào.
Sau khi lên xe ngựa, Phó Chỉ Toàn xụ mặt nói với Mã thúc: “Đi khách điếm.”
Trước mắt, Phó Chỉ Toàn có hai cửa hàng, cái thứ nhất là của hồi môn của nàng, khi nàng mới gả vào Quý gia liền sử dụng để kinh doanh điểm tâm. Sau đó, khi cửa hàng điểm tâm kiếm lời, Phó Chỉ Toàn lại dùng tiền lời này mở một khách điếm.
Mấy năm nay, chi phí của Quý gia cơ hồ đều dựa vào hai cửa hàng này chống đỡ.
Khách điếm tên là “Vân Lai”, nhưng hôm nay hơi có chút hữu danh vô thực, bởi vì một người khách nhân cũng không có, chỉ có một tiểu nhị chống cằm ở sau quầy ngủ gà ngủ gật.
“Phùng Lục, Nghiêm chưởng quầy đâu?” Tiểu Lam cong ngón tay lên, dùng sức gõ xuống quầy.
Phùng Lục giật mình một cái, phục hồi tinh thần lại, chỉ chỉ phía sau: “Hắn ở bên trong tính sổ, Tiểu Lam tỷ, sao ngươi lại tới đây?”
Tiểu Lam cười tủm tỉm nói: “Thiếu phu nhân ra tới làm việc, ngươi bảo Nghiêm chưởng quầy đi lên một chuyến đi.”
Phùng Lục vội gật đầu không ngừng: “Nga, được……”
Cũng may là mệnh của Phó Chỉ Toàn vẫn chưa tuyệt, nha hoàn bên cạnh Tiểu Uyển là người từ phía nam chạy nạn tới, trong nhà trước kia làm nghề đánh cá, từ nhỏ đã bơi rất tốt.
“Nguyên lai là như thế này, tìm một cơ hội ta phải hảo hảo cảm ơn Tiểu Uyển.” Khoé miệng Phó Chỉ Toàn mỉm cười, đột nhiên chuyển đề tài, “Ngươi lặng lẽ đi hỏi Mã thúc gác cổng một chút, nửa tháng gần đây có người nào tiện thể mang theo đồ vật lại đây hay không.”
***
Quý gia chỉ có một quả phụ mang theo con dâu cùng nữ nhi sinh hoạt, thời điểm bình thường , hiếm khi có người tới cửa làm khách.
Bởi vậy khi Tiểu Lam vừa hỏi đến , Mã thúc liền ngày nào đó, giờ nào đó, người nào đó mặc quần áo gì, cầm thứ gì, đều có thể nói được rõ ràng.
Liền nói có ba người, hắn liếm liếm mép, liếc mắt một cái nhìn về phía Chính An Đường, đè thấp giọng nói:” Tiểu Lam cô nương, kỳ thật ngày 23 tháng 8 đó, còn có một người bộ dáng buôn bán, mang đến cho lão phu nhân một bao đồ vật, bất quá lão phu nhân bảo ta đừng nói ra ngoài, việc này ngươi coi như chưa từng nghe qua đi.”
Tiểu Lam gật đầu: “Mã thúc ngươi cứ yên tâm đi, miệng của Tiểu Lam ta ở trên con phố này là kín đáo số một.”
Trở về, Tiểu Lam đúng sự thật đem việc này nói cho Phó Chỉ Toàn.
Phó Chỉ Toàn nắm chặt song cửa sổ bị mưa thu phiêu tiến vào làm cho ướt nhẹp, tâm trầm xuống từng chút một.
23 tháng 8, cũng chính là bảy ngày trước, khi đó Vạn thị liền thu được tin tức của Quý Văn Minh, biết nhi tử của bà leo lên cao, sau đó qua hai ngày, chính mình liền vô ý rơi xuống nước, thiếu chút nữa chết đuối. Từ sau khi chính mình bị rơi xuống nước, Vạn thị liền không ngủ được, còn thường xuyên nửa đêm dậy niệm kinh cầu Phật, từng cọc chuyện này khiến nàng không thể không suy nghĩ.
“Thiếu phu nhân, tay của người sao lại lạnh như vậy, cửa sổ gió lớn, người mau trở về phòng đi.” Tiểu Lam cầm kiện áo choàng lại đây, trong lúc đắp lên cho Phó Chỉ Toàn vô ý đụng phải tay nàng, tức khắc bị cảm giác lạnh băng trên tay nàng dọa sợ.
Phó Chỉ Toàn nhẹ nhàng lau bọt nước bắn tới trên mu bàn tay, quay đầu cười nhạt nói: “Không sao, ta thực tốt.” Sống lại hai đời, nàng trước nay chưa từng thanh tỉnh như hiện tại.
Nhìn bóng dáng đơn bạc của nàng, trong lòng Tiểu Lam không ngăn được lo lắng, nhẹ nhàng đỡ tay nàng, lại lần nữa khuyên nhủ: “Thiếu phu nhân, trời lạnh, người bị phong hàn còn chưa có khỏi hẳn, về phòng nghỉ ngơi đi.”
Nói xong, lại lo lắng mà nhìn thoáng qua màn mưa ngoài cửa sổ, thở dài nói: “ Trận mưa này đã hạ ba ngày liên tục, cũng không biết khi nào mới có thể dừng lại.”
Lời này của nàng thật ra đã nhắc nhở Phó Chỉ Toàn. Kiếp trước, trận mưa thu này giằng co hơn mười ngày, kinh thành còn đỡ, nhưng ở khu vực hạ du Tân Giang lại phải gánh chịu lũ lụt, đặc biệt là Đại Yến nơi sản xuất lương thực quan trọng, lại bị đại dương mênh mông xâm chiếm, không có thu hoạch, vô số bá tánh trôi giạt khắp nơi, rất nhiều người chạy trốn tới kinh thành cầu sinh.
Kinh thành không thể chứa nhiều lưu dân như vậy, bọn họ liền ở ngoài thành dựng túp lều, dựa vào gia đình giàu có và triều đình phân phát cháo mỗi ngày để vượt qua mùa đông giá rét này.
Thời điểm nàng bị Quý gia đuổi ra khỏi nhà, không có chỗ để đi, chính dân chạy nạn nơi này đã cho nàng một chỗ che mưa chắn gió.
Nàng xoay đầu nhìn thoáng qua trận mưa to ngoài cửa sổ, đột ngột nói: “Tiểu Lam, bảo Mã thúc chuẩn bị xe ngựa, ta trong chốc lát muốn ra cửa.”
“ Nhưng trời đang mưa……” Tiểu Lam tưởng khuyên Phó Chỉ Toàn, nhưng thấy nàng nhíu chặt mày, lời khuyên giải đã đến bên miệng lại theo bản năng mà nuốt trở về.
Thiếu phu nhân từ năm mười lăm tuổi đã bắt đầu khởi động toàn bộ Quý gia, nàng sẽ không làm vô dụng việc.
Tiểu Lam vội vàng bung dù, đi đến chỗ người gác cổng.
Chờ đến khi nàng trở lại, Phó Chỉ Toàn đã thay sang một thân quần áo giữ ấm, cũng đeo giày không thấm nước vào.
Sau khi lên xe ngựa, Phó Chỉ Toàn xụ mặt nói với Mã thúc: “Đi khách điếm.”
Trước mắt, Phó Chỉ Toàn có hai cửa hàng, cái thứ nhất là của hồi môn của nàng, khi nàng mới gả vào Quý gia liền sử dụng để kinh doanh điểm tâm. Sau đó, khi cửa hàng điểm tâm kiếm lời, Phó Chỉ Toàn lại dùng tiền lời này mở một khách điếm.
Mấy năm nay, chi phí của Quý gia cơ hồ đều dựa vào hai cửa hàng này chống đỡ.
Khách điếm tên là “Vân Lai”, nhưng hôm nay hơi có chút hữu danh vô thực, bởi vì một người khách nhân cũng không có, chỉ có một tiểu nhị chống cằm ở sau quầy ngủ gà ngủ gật.
“Phùng Lục, Nghiêm chưởng quầy đâu?” Tiểu Lam cong ngón tay lên, dùng sức gõ xuống quầy.
Phùng Lục giật mình một cái, phục hồi tinh thần lại, chỉ chỉ phía sau: “Hắn ở bên trong tính sổ, Tiểu Lam tỷ, sao ngươi lại tới đây?”
Tiểu Lam cười tủm tỉm nói: “Thiếu phu nhân ra tới làm việc, ngươi bảo Nghiêm chưởng quầy đi lên một chuyến đi.”
Phùng Lục vội gật đầu không ngừng: “Nga, được……”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.